Sau bữa ăn.
Hai người trở lại căn phòng của Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn dựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, Đông Lỵ Á thì nằm gác đầu lên ngực hắn, hai tay vòng sang ôm chặt eo của đối phương. Cứ thế nàng trầm ngâm một hồi, cuối cùng quyết định hỏi thẳng: “Chồng à, trong nhà của chúng ta bây giờ có mấy người?”
Đông Lỵ Á rất thông minh, biết rõ tình huống thực tế khó mà có khả năng chỉ tồn tại thế giới hai người, cho nên mặc dù trong lòng có nghi vấn, nhưng lời hỏi ra miệng vẫn tương đối uyển chuyển, bởi vì nàng sợ mình làm quá sẽ khiến Thẩm Ngôn thẹn quá hóa giận, phá hủy đi bầu không khí tốt đẹp hiện tại.
Chỉ là nàng không nghĩ tới Thẩm Ngôn còn thản nhiên hơn nhiều so với nàng tưởng tượng.
“Năm người.” Thẩm Ngôn nhìn thẳng vào mắt Đông Lỵ Á, thoải mái đáp, ánh mắt hắn vẫn bình thản như thường, không hề có một tia né tránh.
Việc này chỉ có hai loại khả năng, một là hắn thuộc dạng chủ nghĩa đại nam tử, từ nhận thức tới suy nghĩ đều cảm thấy chuyện này rất bình thường, không có vấn đề gì lớn lao để ngại ngùng cả.
Hai là hắn cho rằng chính mình đã ‘ăn sạch’ tới tận xương cốt của nàng và bọn người Dương Mật, thế nên căn bản không sợ bọn họ bỏ chạy, vì vậy mà hiển nhiên cũng không có gì để tị huý nữa.
“Anh, em, Mật Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba, Lưu Sư Sư?” Đông Lỵ Á giơ tay phải lên, lần lượt điểm danh qua từng người.
Thẩm Ngôn gật gật đầu, sau đó vòng tay sang ôm chặt cả người Đông Lỵ Á vào trong lòng mình, có chút dùng sức như muốn khảm cả người cô vợ nhỏ vào làm một với hắn, đoạn thở dài nói: “Anh biết rõ chuyện này với bọn em thật sự rất không công bằng, nhưng anh sẽ không nói anh có lỗi gì gì đấy, rất giả dối cũng rất vô dụng. Anh chỉ có thể nói, người sống một đời rất ngắn ngủi, thay vì lưu lại tiếc nuối, không bằng tự mình tranh thủ nắm giữ... Điều anh có thể làm chính là tận lực hết khả năng khiến cho bọn em sống thật vui vẻ, thật hạnh phúc hết cả đời này mà thôi.”
Khóe miệng Đông Lỵ Á cong lên, lộ ra tiếu dung ngọt ngào. Không hiểu sao, nghe Thẩm Ngôn thẳng thắn nói vậy nàng còn thấy tin tưởng hơn rất nhiều lần so với những lời hứa hẹn hoa mỹ khác.
Có điều, nghĩ tới một chuyện, Đông Lỵ Á chợt nhíu mày, nàng lại vội vàng nhổm dậy, vòng hai chân qua người Thẩm Ngôn, nửa quỳ nửa ngồi đối diện thẳng mặt hắn.
Kỳ thật trong lòng nàng rất minh bạch, đây là thời điểm hiếm hoi không có những tên kỳ đà cản mũi kia, là thế giới hai người hiếm thấy của nàng và Thẩm Ngôn, hẳn là nàng không nên nói chuyện gì khác, chỉ nên trân quý và hưởng thụ thời gian hiện tại mới đúng.
Nhưng mà... nàng vẫn khó khống chế nổi bản thân mình, trong đầu nàng cứ luôn suy nghĩ, rốt cuộc giữa mình và Dương Mật, Nhiệt Ba, Sư Sư, là ai chiếm được vị trí cao nhất trong lòng Thẩm Ngôn?
Cứ việc nàng biết rõ đáp án hoàn toàn có thể là ngang nhau, Thẩm Ngôn không có khả năng quá mức thiên vị hay đối xử bất công với ai.
Nhưng hiếu kì chính là hiếu kì, tự đoán là một chuyện, muốn chính tai nghe thấy lại là một chuyện khác.
Không thể không nói, có những thời điểm, lòng háo thắng của nữ nhân còn dữ dội hơn cả nam nhân.
Nhất là về mặt tình cảm!
“Chồng à, tối hôm qua anh với Sư Sư mới xác định quan hệ hả?” Ngón tay Đông Lỵ Á vẽ vòng tròn trên lồng ngực Thẩm Ngôn, giả vờ lơ đãng hỏi.
Thẩm Ngôn gật đầu, không hề phủ nhận.
Đông Lỵ Á bĩu môi, không vui nói: “Hai người thật là, ở đấy là khách sạn mà, hơn nữa chúng ta còn đang quay tiết mục, vậy mà Lưu Sư Sư đã đem lần đầu của cậu ấy lưu lại Mãn Châu rồi sao?”
Thẩm Ngôn lắc đầu, ngắn gọn đáp: “Không có.”
“Cái gì không có?”
“Bọn anh không có làm!”
Đông Lỵ Á há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc, vẫn chưa làm thật ư?
Không có khả năng! Lấy sự hiểu biết của nàng về anh chồng nhà mình, tiêu chuẩn của hắn nhất định sẽ không dễ dàng cải biến mới đúng.
Nếu thật sự chưa làm thì làm sao Lưu Sư Sư lại thành công cải biến quan hệ vợ chồng với Thẩm Ngôn? Vì sao mỗi cậu ấy là có ngoại lệ như vậy? Lưu Sư Sư có điểm gì đặc biệt khác với mọi người à? Rất xinh đẹp, rất ưu tú? So với nàng, so với Dương Mật hay Địch Lệ Nhiệt Ba còn khiến Thẩm Ngôn thích hơn ư?
Không phục! Đông Lỵ Á thật sự rất không phục!
Không lẽ Lưu Sư Sư chỉ dựa vào tính tình ôn nhu, thân hình mềm mại như nước mà nói vài câu đã chinh phục được ông chồng nhà mình rồi sao? Nếu vậy thì miệng lưỡi cậu ấy cũng quá bản lĩnh đi!
Thẩm Ngôn thấy vẻ mặt Đông Lỵ Á nghệt ra, bèn thủ thỉ kể lại cho nàng nghe một lượt chuyện tiêu hồn đêm qua. Hắn cũng không định giấu diếm cái gì, sau này đều là người một nhà, dĩ nhiên ai cũng có vấn đề riêng tư, nhưng tốt nhất vẫn là càng ít bí mật một chút thì lại càng tốt, như vậy mới duy trì cuộc hôn nhân hài hòa được.
Đương nhiên hắn chỉ kể loáng thoáng qua về việc tối hôm trước, chứ chi tiết thì Thẩm Ngôn không kể, hắn cũng phải bận tâm đến mặt mũi của Lưu Sư Sư bên kia nữa.
Đông Lỵ Á sau khi nghe xong liền phì cười thành tiếng. Má nó, không nghĩ thì ra nàng thật sự đoán đúng, Lưu Sư Sư quả nhiên dựa vào ‘bản lĩnh miệng lưỡi’ của mình mà chinh phục Thẩm Ngôn thành công.
Kỳ thật nàng cũng không quá để ý đến chi tiết, nàng đâu có điên mà thích đi nghe chuyện giường chiếu của chồng mình với người con gái khác, kể cả người đó có là hảo tỷ muội với nàng thì cũng thế.
Cái mà nàng quan tâm là kết quả thôi.
Xem ra sáng nay Lưu Sư Sư lên mặt với bọn họ suốt cả bữa ăn đúng là buồn cười.
Đông Lỵ Á vui vẻ thầm nghĩ, rốt cục cũng có thể ‘báo thù’ rồi. Hồi sáng nàng quả thật đã bị Lưu Sư Sư kích thích đến phiền muộn cả nửa ngày, lúc tới sân bay là đỉnh điểm nhất, màn tiễn biệt quyến luyến bịn rịn của bọn họ khiến Đông Lỵ Á tức giận tới nỗi rất muốn mắng người.
Hiện tại rốt cục coi như huề rồi, à không, làm gì mà huề, hiện tại phải nói là nàng hơn cậu ta một bậc rồi mới phải.
Đông Lỵ Á thật muốn lập tức gọi điện thoại cho Lưu Sư Sư khoe khoang một hồi, nhất định phải khiến cậu ta hiểu rõ, nàng bây giờ mới chân chính là Thẩm phu nhân, còn cậu ta ấy hả, vẫn chưa có chính thức đâu!
Nếu là thời cổ đại, người chỉ được làm ‘ấm giường’ cho Thẩm Ngôn như Lưu Sư Sư đoán chừng chỉ có thể gọi là thiếp. Ban ngày cậu ta phải ân cần thăm hỏi phu nhân là nàng, ban đêm nàng sẽ khai ân cho cậu ấy hầu hạ lão gia, nếu không biết điều, nàng còn có thể đánh có thể mắng thiếp thân như Sư Sư nữa kìa.
“Vậy Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba thì sao?” Đông Lỵ Á quỳ hẳn người dậy, có chút kích động hỏi.
Mặc dù nàng biết rõ rất bất khả thi, nhưng vẫn là muốn từ miệng Thẩm Ngôn nghe được, nhỡ đâu Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba cũng chỉ là mạnh miệng lên mặt như Sư Sư, vậy thì khi đó nàng chính là vợ cả của Thẩm Ngôn, danh chứng như thực rồi.
Lúc ấy nàng sẽ là người mà Thẩm Ngôn yêu thương nhất, cũng là người quan trọng nhất trong lòng của Thẩm Ngôn.
Nhiều thêm mấy tỷ muội thì thế nào? Chỉ cần nàng là đại tỷ, như thế thì những kẻ tới sau đều không phải là vấn đề nàng cần bận tâm nữa.
Tiểu Mật, về sau ngươi ở bên ngoài nói chuyện phải chú ý một chút, Thẩm gia chúng ta hiện tại chính là danh môn vọng tộc, ngươi phải thu liễm tính tình bớt đi, đừng khiến người ngoài bôi đen nhà chúng ta chỉ vì ngươi.
Tiểu Địch, đừng có mà cả ngày điên điên khùng khùng không tim không phổi nữa, ổn định thành thục một chút, đừng làm mất mặt lão gia, biết không?
Tiểu Lưu, ban đêm lão công sẽ tới phòng ta ngủ. Ngươi mau đun sẵn nước ấm rồi vô trải lại giường chiếu cho ta đi. Này, ngươi còn đứng sững người ra ở chỗ này làm gì, phòng bếp đã thu dọn sạch sẽ chưa? Nhanh đi làm việc. Đừng có đứng đấy làm chướng mắt ta!
Chao ôi, chỉ mới nghĩ tới thôi đã thấy rất kích động rồi. Thẩm Ngôn, anh mau mau nói đi, nói em chính là chính thất phu nhân đi!
.....
Chương sau: Vẫn Còn Chịu Đựng Được!