“Cũng ổn!”
Thẩm Ngôn thu hồi ánh mắt đang dõi theo cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, hắn liếc nhìn Cổ Lệ Na Trát một chút, tò mò hỏi: “Phần lớn các minh tinh khác khi ra ngoài đều là ngụy trang như thế sao?”
Thẩm Ngôn cũng đã tiếp xúc qua vài minh tinh lớn, hai cô vợ nhỏ ở nhà cũng là ngôi sao đương nổi tiếng đây. Lúc còn ở Hoành Điếm, thời điểm các nàng muốn đi ra ngoài đúng là cũng có mang một ít thứ để khiến bản thân đừng tùy tiện lộ mặt ra, ví dụ như nón đen, khẩu trang các kiểu.
Thế nhưng cũng chỉ là khiến bản thân đừng phô trương vẻ ngoài ra mà thôi, không đến nỗi giống Cổ Lệ Na Trát hiện giờ, quá mức cẩn thận và nghiêm túc, như thể nàng ta là tên tội phạm đang lấm lét trốn tránh sự truy nã của công an vậy.
Đơn cử như Hoàng Bác kìa, anh ta là ảnh đế nổi tiếng, thế mà ra đường nhiều lắm cũng chỉ đeo kính râm bản lớn, nhìn thoáng qua trông cũng không có gì khác biệt so với người bình thường.
“Anh cảm thấy chuyện tôi quấn kín mít như vậy là thú vị?” Cổ Lệ Na Trát ngạc nhiên hỏi lại.
Thẩm Ngôn gật gật đầu.
Cổ Lệ Na Trát bừng tỉnh đại ngộ, gương mặt nhỏ nhắn thoáng đỏ bừng vì xấu hổ, xem ra mới nãy cho rằng anh ta đang trêu đùa mình, đúng là do mình quá cả nghĩ rồi.
“Cũng không phải lúc nào tôi cũng quấn kín mít, cẩn thận như thế. Sân bay nội thành có quá nhiều người, mà ngày nào cũng có đông đảo phóng viên ngồi chờ sẵn ở đây, vả lại nhóm chúng ta... Nói chung mọi tin tức về sáu người chúng ta hiện giờ đều là tin hot, bị phát hiện sẽ rất phiền phức.” Cổ Lệ Na Trát giải thích.
Thẩm Ngôn cảm thán một câu: “Cuộc sống của các cô đúng là không dễ dàng gì.”
Trong lời nói của Thẩm Ngôn mang theo sự chân thành cùng lo lắng thật tâm. Loại cảm xúc ấy là vì hắn nghĩ đến hai cô vợ nhỏ: Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba nhà mình.
Trước kia hắn chưa từng tiếp xúc qua cái nghề nghiệp làm diễn viên - ca sĩ này, thế nên cũng không mấy khi nghĩ tới, thậm chí còn cho rằng cuộc sống của những minh tinh nổi tiếng vừa hào nhoáng lại vừa sung sướng.
Bây giờ chân chính có cơ hội tiếp xúc thì mới phát hiện, cái nghề này thật ra chẳng dễ dàng chút nào, mà người trong ngành giải trí cũng không sống quá vui vẻ, thoải mái gì.
Khán giả nhìn vào bên ngoài thì thấy họ lúc nào cũng ăn mặc chỉn chu, đẹp đẽ, xuất hiện dưới ánh đèn chớp lóa đầy lộng lẫy. Thế nhưng để tiến được tới vị trí đó, những ngôi sao ấy phải bỏ ra nỗ lực cũng không ít. Đó là còn chưa kể có những người chăm chỉ cả đời cũng chẳng nổi tiếng được.
Nói chung, bất kỳ một ngành nghề nào cũng vậy, muốn đạt được tới đẳng cấp cao nhất, chuyên nghiệp nhất, vậy thì sự khổ luyện, vất vả, trăm ngàn đắng cay cũng phải bỏ ra tương đồng như thế.
Muốn đạt được càng nhiều thì phải trả giá càng nhiều.
Cổ Lệ Na Trát hiển nhiên không biết rõ suy nghĩ trong lòng Thẩm Ngôn, cho nên nàng còn tưởng rằng Thẩm Ngôn đang quan tâm mình, vì vậy khó tránh khỏi nàng lại hiểu lầm.
Cũng vì hiểu lầm nên Cổ Lực Na Trát cảm thấy rất buồn bực, đến cùng là tâm tư của hắn thế nào vậy, rốt cuộc là Thẩm Ngôn có ý tứ đối với mình hay không? Nếu không, hắn quan tâm nàng làm gì?
...
Cổ Lệ Na Trát cùng Lưu Sư Sư, Đông Lỵ Á hiện tại vẫn đang ở trong ngôi biệt thự kia của Dương Mật.
Các nàng đương nhiên cũng có nhà riêng tại Kinh Thành, thế nhưng bởi vì trước đó đã thống nhất với nhau, một năm này các nàng sẽ ở cùng một chỗ, cho nên ba người bọn họ đã kêu trợ lý dời không ít đồ đạc cá nhân tới tòa biệt thự này.
Từ sân bay về đến nhà đại khái hơn năm mươi cây số, như thường mà nói thì chỉ cần lái xe hơn nửa giờ là tới nơi.
Bất quá đấy chỉ là như thường mà nói, hôm nay thì lại không được vậy. Có thể là do trước đó trời mưa trơn trợt, vì vậy từ cao tốc ra bọn họ liền gặp phải kẹt xe nghiêm trọng, là do tuyến đường trước mặt có một vụ tai nạn giao thông liên hoàn, sáu chiếc xe nối tiếp va chạm vào nhau, khiến toàn bộ đoạn đường bị rào chắn khắp nơi.
Thủ đô vốn đất chật người đông, vì vậy xảy ra kẹt xe là chuyện hằng ngày, bình thường thì chỉ cần vòng xe lại, đi đường khác xa hơn để phân tán bớt xe cộ, giảm thiểu gánh nặng cho những tuyến đường trung tâm là được.
Nhưng tình huống tai nạn giao thông trước mắt thì lại không thể làm thế. Sáu chiếc ô tô cùng va chạm khiến giao thông tê liệt hoàn toàn. Chiếc BMW mà Thẩm Ngôn và Cổ Lệ Na Trát đang ngồi bất hạnh bị ngăn chặn tứ phía, trước sau trái phải đều có ô tô đang đậu, còn không ngừng bấm còi thúc giục inh ỏi. Cơ bản là hoàn toàn không thể nhúc nhích đi đâu được.
Gặp phải tình huống như thế, ngoại trừ ngồi im chờ đợi cảnh sát tới dẹp đường thì cơ hồ không có biện pháp nào khác. Trước sau xe của Cổ Lệ Na Trát đều đã hình thành một đạo hàng dài, trừ phi xe của nàng biến thành Transformers sau đó theo hàng rào bên ngoài chạy vụt lên thì may ra, nhưng hiển nhiên chuyện đó chỉ là một huyễn tưởng.
Thẩm Ngôn đối với tình huống trước mặt cũng không có phản ứng gì. Kẹt xe ấy mà, có sốt ruột cũng vô dụng. Hắn xuống xe tản bộ ra ngoài trong chốc lát, nhìn thấy cảnh tượng đằng xa, xác định trong chốc lát cũng không giải tỏa đường được liền dứt khoát quay về xe, định bụng chợp mắt nghỉ ngơi một hồi.
Cũng không phải Thẩm Ngôn buồn ngủ hay mệt mỏi, chỉ là hắn không biết nên làm gì khác, vốn hắn không mấy thân quen với Cổ Lệ Na Trát, cũng không có chủ đề gì muốn trò chuyện cùng nàng. Thay vì im lặng khó xử thì chi bằng hắn nhắm mắt dưỡng thần còn hơn.
Cổ Lệ Na Trát ngồi cạnh thì lại có chút đứng ngồi không yên, thần thái nôn nóng, thỉnh thoảng lại nhíu mày nhìn trước ngó sau, liên tục nhúc nhích tới lui tại ghế lái, trông bộ dáng có vẻ rất gấp.
“Chờ đi, sốt ruột cũng vô dụng thôi!”
Thẩm Ngôn bị tiếng động sột soạt nàng gây ra bên cạnh làm hắn mở mắt, trông thấy vậy, hắn liền nhịn không được mở miệng khuyên nhủ một câu.
Cổ Lệ Na Trát không có trả lời, chỉ là vẫn tỏ ra cực kỳ nôn nóng. Hồi lâu sau, cuối cùng nàng mới quẹo đầu ghé vào khung kính cửa sổ, trầm mặc không nói lời nào.
Thẩm Ngôn không rõ vì sao Cổ Lệ Na Trát lại sốt ruột như vậy, thế nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, gấp hay không là chuyện riêng của người ta, có can hệ gì tới hắn đâu mà hỏi.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, hơn nửa giờ sau, khung cảnh trước mặt vẫn hệt như cũ, động thái đã giải tán đường hay xe cộ đã có thể chậm rãi nhúc nhích đều không có.
Cảm xúc nôn nóng của Cổ Lệ Na Trát đã đạt đến cực hạn, Thẩm Ngôn chỉ nhìn bằng mắt cũng có thể dễ dàng cảm nhận được nội tâm nàng đang sốt ruột như nào.
Nàng cau mày, tức giận đi xuống xe.
‘Rầm!’ một tiếng, cửa xe bị Na Trát đóng sập lại. Nàng đi tới lui nhìn ngó trước sau, cuối cùng đi đến hàng rào rào chắn khu vực quanh đó lại, cúi đầu nhìn xuống.
Bên ngoài hàng rào vốn là một mảnh đất trống, xa xa nữa là một khu xưởng, hàng rào cách mặt đất tầm bốn năm mét, có một đoạn sườn dốc dẫn xuống khu đất trống..
Cổ Lệ Na Trát cúi đầu nhìn một hồi, thế mà thật sự nhấc chân giẫm lên hàng rào, dáng vẻ gấp gáp như thể nhất định phải leo xuống.
Thẩm Ngôn nhìn đến đây liền hốt hoảng, vội vàng xuống xe theo, chạy lại kéo cổ tay Cổ Lệ Na Trát, quát hỏi: “Cô điên rồi à, cô đang làm cái gì thế?”
Nếu như nàng làm cái gì khác, Thẩm Ngôn sẽ mặc kệ. Nhưng chứng kiến hành động liều mạng này của Cổ Lệ Na Trát, hắn đương nhiên sẽ không thể khoanh tay đứng nhìn.
Bốn năm mét nghe thì chẳng cao lắm, nhưng trên thực tế đây đã là độ cao bằng một tầng rưỡi của tòa nhà thông thường rồi. Mặc dù phía dưới còn một sườn dốc dẫn xuống mặt đất, thế nhưng vị trí đó tương đối dốc, nếu thật ngã xuống thì tác dụng giảm sốc thật chẳng mấy đáng kể.
Cổ Lệ Na Trát là một nữ nhân, còn mang giày xăng-đan cao gót, nếu nàng cứ thế gượng ép đi xuống, nhẹ một chút thì chỉ trầy da chảy máu, nghiêm trọng hơn thì hoàn toàn có khả năng gãy chân, tổn thương xương cốt; Nếu vận khí không tốt, mạng nhỏ có khi cũng mất.
“Anh đừng đụng vào người tôi!”
Cổ Lệ Na Trát phản ứng cực lớn, dùng sức giãy giụa, lớn tiếng kêu to.
Cái hành khách trên các xe khác cũng xuống đường nghỉ ngơi. Vừa nghe tiếng quát lớn đó của nàng liền tò mò nhìn về đây, trong lòng mọi người đều cho rằng hẳn là một đôi tình nhân đang giận dỗi nhau, cô gái nọ chắc là muốn tự sát cũng nên.