Người dân địa phương nọ đi trước một hồi thì quay trở lại, trong tay còn cầm theo một xiên gỗ rất lớn, bên trên treo một con dê béo múp míp.
Thẩm Ngôn trao đổi mấy câu với anh ta xong bèn quay sang hỏi Lôi Gia Âm: “Dê thuần chủng Mông Cổ, nặng tầm 75 cân, hai trăm khối tiền, mua hay không đây?”
“Rẻ như vậy sao?” Lôi Gia Âm rất kinh ngạc, theo thời giá thị trường hiện nay thì hai trăm khối tiền cũng chỉ đủ mua cái đùi dê là cùng, lúc trước anh ta còn dự định phải bỏ ra hơn một ngàn khối để mua một con dê nhỏ, vốn ban nãy thấy người địa phương kia mang đến một con dê lớn như thế, Lôi Gia Âm còn đang lo lắng không đủ tiền trả, nào ngờ không nghĩ tới hai trăm khối là có thể mua được cả con rồi.
“Mua mua, đương nhiên là mua chứ.”
Lôi Gia Âm lập tức đưa tiền ra ngay, bộ dáng gấp gáp như thể chỉ sợ đối phương bỗng đổi ý.
Thẩm Ngôn phì cười: “Không phải là tự nhiên rẻ như vậy, chẳng qua là do Bayaer hiếu khách nên mới hạ giá xuống, coi như chúng ta gặp may, mua được con dê với giá này thì chẳng khác gì là bọn họ tặng không cho nhóm chúng ta.”
“Bayaer là ai?” Cổ Lệ Na Trát nằm dài sau lưng Thẩm Ngôn, nghe thế liền tò mò hỏi.
“Chính là ông chú trung niên này đây!”
Thẩm Ngôn gỡ cánh tay trắng nõn của Cổ Lệ Na Trát còn đang treo trên cổ mình ra, đoạn bảo cô nàng leo xuống, sau đó tiến lên trò chuyện gì đấy với người dân địa phương nọ, thế nhưng anh ta nghe xong cứ liên tục khoát khoát tay.
Mặc dù mọi người nghe không hiểu, nhưng xem bộ dáng cũng biết rõ là đang cự tuyệt điều mà Thẩm Ngôn vừa nói.
Lôi Gia Âm có chút khẩn trương, vội hỏi hắn: “Chuyện gì thế, anh ta đổi ý, không muốn bán nữa hả?”
Thẩm Ngôn lắc đầu, “Bọn mình chiếm tiện nghi lớn của người ta như vậy, cho nên tôi hơi ái ngại, muốn mời cả nhà bọn họ đêm nay cùng đến chỗ chúng ta ăn thịt dê.”
Lôi Gia Âm vội thúc giục: “Đúng vậy, nhất định phải mời, người ta chăn nuôi ra được con dê béo múp nhường này cũng không dễ dàng gì.”
Mấy người Đông Lỵ Á cũng nhao nhao gật đầu, biểu thị đồng ý, người ta hiếu khách là việc của họ, nhưng mình cũng không thể chiếm tiện nghi lại còn yên tâm thoải mái mà ăn được.
Thẩm Ngôn lại thuyết phục một lúc, ông chú nông dân rốt cục mới thuận theo gật đầu.
Con dê được Thẩm Ngôn và Lôi Gia Âm cùng khiên về nhà người dân địa phương. Thẩm Ngôn và ông chú nông dân cùng nhau ra tay, việc này Lôi Gia Âm cũng không giúp được gì, mấy cô gái kia thì lại càng không cần phải nói, đến nhìn còn chẳng dám nữa là bảo bọn họ ra tay xử lý con dê.
Cạo lông xong, lại dọn dẹp sạch sẽ nội tạng của nó, cuối cùng hai người Thẩm Ngôn mới dùng một thanh sắt lớn, từ trước ra sau xuyên qua người con dê. Hai bên còn chèn thêm một khung sắt, đây là dụng cụ thích hợp dành cho những người muốn nướng dê nguyên con. Những đồ nghề đó đều được ông chú nông dân nọ nhiệt tình cho đám người Thẩm Ngôn mượn dùng.
Sau khi làm xong xuôi hết mọi công đoạn cần thiết, lúc này Thẩm Ngôn và Lôi Gia Âm mới khiên nó lên xe.
Thẩm Ngôn ước định cẩn thận địa điểm và thời gian với người dân địa phương kia xong bèn lái xe trở về khu cắm trại trước.
“Wow, con dê này béo tốt quá vậy, chắc đắt lắm hả, các cậu mua nó hết bao nhiêu tiền thế?”
Tống Đan Đan nhìn thấy đoàn người Thẩm Ngôn cùng Lôi Gia Âm quay về, còn đang vác một con dê khá nặng cân xuống xe liền vui vẻ tiến lên cười hỏi.
Lôi Gia Âm còn chưa đáp, Tống Tổ Nhi đã hào hứng kể lại mọi chuyện mới rồi cho Tống Đan Đan và Nhạc Vân Bằng ở nhà nghe, đoạn tràn đầy sùng bái, nói: “Anh Thẩm Ngôn quá lợi hại, ngôn ngữ địa phương khó như vậy mà ảnh cũng nói được, em thì một câu cũng chẳng nghe hiểu nổi.”
“Thật trâu bò nha!” Tống Đan Đan giơ ngón tay cái về phía Thẩm Ngôn, biểu thị ý khen ngợi.
Lời nói này của cô không phải để lấy lòng, lại càng không phải là lời xã giao khách sáo. Mà đây là thật tâm cảm thán! Vốn dĩ ban đầu khi biết tin Thẩm Ngôn sẽ gia nhập vào show tống nghệ mà mình tham gia lần này, bản thân cô cũng không quá để ý đến. Lần đầu tiên gặp cũng chỉ cảm thấy ngoại hình của cậu ta rất đẹp trai, nói năng tương đối hài hước và có chừng mực, còn những ấn tượng khác thì hết rồi, thật sự là không để tâm mấy.
Nhưng sau khi tiếp xúc một ngày, cô lại phát hiện xem ra chàng trai trẻ này thật sự không đơn giản. Chẳng những luôn có thể ứng biến khá linh hoạt với những sự cố diễn ra ngoài dự tính, mà trên người lúc nào cũng mang theo một loại khí chất đạm bạc thoải mái, rất là đặc biệt.
Tại khoảng đất trống cách lều vải không xa, Thẩm Ngôn, Lôi Gia Âm cùng Nhạc Vân Bằng đang hì hục dựng một giá nướng lên.
Mấy cô nàng Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư, Cổ Lệ Na Trát và Tống Tổ Nhi thì thay phiên ôm theo bó củi nhỏ mà người nông dân ban nãy mang tới, chất đống dần phía dưới giá nướng.
Món dê nướng nguyên con này nhìn sơ qua có vẻ nướng chín rất đơn giản, chỉ cần nhóm lửa lớn, thỉnh thoảng xoay vòng cho nó chín đều là xong.
Nhưng trên thực tế, món này lại có rất nhiều bí quyết để làm ra hương vị tuyệt hảo. Ví dụ như là nắm giữ được độ lớn nhỏ của ngọn lửa, hay là lúc nào thì nên dùng cọ quét gia vị, hoặc các vị trí khác nhau trên mình dê sẽ có thời gian nướng chín khác biệt, nhất định cần phải lưu ý chẳng hạn.
Những bước này có rất nhiều kỹ xảo.
Vì thế muốn biết thịt dê nướng có thơm ngon hoàn hảo hay không thì cũng phải xem bản lĩnh tay nghề của người nướng.
Ở phương diện này, mấy người khác hiển nhiên không có quyền gì lên tiếng, dù là Tống Đan Đan tự nhận mình nấu nướng không tệ thì cũng không định chen tay vào làm món mà mình không nắm rõ như dê nướng nguyên con của người Mông Cổ.
Cho nên chỉ có thể là một mình Thẩm Ngôn tự tay hoàn thành.
“Ánh mắt của em tốt thật đấy, rất độc đáo!”
Nhóm người Tống Đan Đan cùng nhau ngồi hóng gió tại bờ sông nhỏ, nhìn Thẩm Ngôn cách đó không xa đang trổ tài nướng thịt dê, Tống Đan Đan mỉm cười nhận xét.
Quả nhiên hệt như người ta nói, lúc một người đàn ông đang chăm chú làm việc là lúc mà nhìn anh ta quyến rũ, đẹp mắt nhất.
Thẩm Ngôn bây giờ cũng hệt vậy.
Hắn đang nướng thịt cực kỳ chăm chú, động tác như mây trôi nước chảy, không hề tỏ vẻ bối rối, giống như bản thân mình không phải đang nướng thịt dê mà là đang vẽ tranh, có một loại mỹ cảm rất kỳ diệu, khó mà diễn tả thành lời.
- ---
Chương sau: Chỉ Là Có Hảo Cảm Mà Thôi