“Có đẹp không?”
Thẩm Ngôn không ngẩng đầu lên, chỉ mỉm cười hỏi.
Dương Mật theo bản năng gật đầu, bất quá rất nhanh liền ngừng lại, cái cằm khẽ nâng, một bộ dáng giả vờ kiêu ngạo.
Địch Lệ Nhiệt Ba ngược lại rất thành khẩn, dùng sức liên tục gật đầu.
“Muốn có không?”
“Muốn, muốn, anh tặng cho tôi sao?”
Ý cười trong đôi mắt to tròn của Địch Lệ Nhiệt Ba khó mà kiềm lại được, gương mặt trắng nõn xinh đẹp ẩn ẩn sáng lên.
“Không đâu!”
Thẩm Ngôn thản nhiên đáp, sau đó giơ tay lên bóp mạnh một cái, củ cà rốt được điêu khắc tinh xảo lộng lẫy kia lập tức bị bóp nát.
Cũng chỉ là một củ cà rốt mà thôi, rất giòn.
“Anh làm sao vậy? Đáng ghét, quỷ hẹp hòi, hừ!” Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn tác phẩm mỹ lệ đó chỉ chớp mắt đã bị Thẩm Ngôn hủy đi, đau lòng không chịu được, nàng trừng mắt nhìn Thẩm Ngôn, cái miệng nhỏ nhắn bĩu xuống.
Thẩm Ngôn lau tay vào cái khăn sạch bên cạnh, đoạn nói: “Cô cho rằng tôi là giang hồ mãi nghệ sao, người nào muốn đều được? Tác phẩm của tôi nào có giá rẻ như vậy.”
Địch Lệ Nhiệt Ba cực kỳ không hài lòng với câu trả lời này, nàng nghiêng đầu xích sát lại gần Thẩm Ngôn, hai mắt mở lớn, muốn biểu lộ dáng vẻ hung ác của mình, nhưng nàng đâu biết nhìn nàng lúc nàng chỉ thấy cả một bầu trời thiệt manh mà thôi.
“Anh đây là có ý gì, tôi làm sao lại thành “người nào” rồi? Tôi là vợ của anh đấy, có hiểu hay không hả?”
“Không phải tôi có ý gì, nhưng cái nào tôi thiếu chứ riêng vợ thì có rất nhiều.”
“Thẩm Ngôn, tốt nhất anh nên thu hồi câu đó đi, anh tổn thương nghiêm trọng tới tôi rồi, hiện tại tôi rất tức giận, về sau tôi sẽ không thèm để ý tới anh nữa, dù anh có làm cơm ngon cỡ nào tôi cũng sẽ không ăn, dù có chết đói cũng quyết không ăn.”
Thẩm Ngôn không để ý đến Địch Lệ Nhiệt Ba bên này phụng phịu, hắn đứng dậy đi đến mở nắp nồi khiến mùi hương thơm ngào ngạt từ trong bếp bay ra.
“Đồ ăn đã làm xong rồi, ăn cơm thôi.”
“Được rồi!”
Địch Lệ Nhiệt Ba rất không có cốt khí lên tiếng, hấp tấp chạy đến bên người Thẩm Ngôn, xoay người ngửi ngửi, sau đó tấm tắc khen: “Thật là thơm.”
Dương Mật vẫn đứng một bên ôm cánh tay, lặng lẽ nhìn hai người đùa giỡn nhau, thấy dáng vẻ tự nhiên của bọn họ, trong lòng nàng không khỏi cảm thán, tính cách không tim không phổi này của Địch Lệ Nhiệt Ba quả thật cũng là một chuyện tốt.
Hoàng Bác trước đó đã gọi điện thoại qua, nói đêm nay tổ đạo diễn muốn quay một đoạn phim quan trọng vì thời tiết rất phù hợp, cảnh quay này tương đối phức tạp, có lẽ phải kéo dài, không biết khi nào mới xong, vì vậy anh ta không có thời gian qua đây ăn cơm cùng ba người bọn họ.
Diễn viên quay phim trên cơ bản đều không có thời gian nghỉ ngơi cố định, việc ‘sáng chín giờ làm chiều năm giờ tan ca’ là việc không đời nào xuất hiện trong ngành giải trí.
Bởi vì việc quay phim cũng không phải chỉ có một mình bạn và đạo diễn, mà là sự hợp tác của một tổ nhân viên đông đảo. Không thể cứ bạn nói muốn quay là quay, muốn nghỉ là nghỉ, có rất nhiều nhân tố ngoại lực làm ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp.
Ví như bối cảnh phim buổi tối chẳng hạn, muốn quay cảnh đó vào ban ngày sẽ vô cùng phiền phức, vừa phải dựng lều chế tác tràng cảnh ban đêm, vừa tốn thời gian, phí sức lại phí tiền, cho nên nếu như không phải quá gấp, hoặc là diễn viên bận rộn lịch trình không thể thực hiện được thì đành chịu. Còn không thì bình thường đều sẽ chờ đến tối lại quay.
« Lạc Nhạn Trường Phi » bên này cũng có nhiều cảnh phải quay ban tối, thế nhưng cảnh phim không dày, ít nhất cũng không cần thức nguyên đêm như Hoàng Bác.
Ăn xong cơm tối, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba liền quay trở lại studio. Phần diễn của Địch Lệ Nhiệt Ba đêm nay tương đối ít, chỉ có một cảnh, cũng không có nhiều lời thoại, không bao lâu sau nàng đã hoàn thành.
Lúc bình thường, nếu như diễn viên nào sớm kết thúc công việc, cơ bản đều sẽ rời khỏi studio, trở lại khách sạn nghỉ ngơi sớm.
Thế nhưng hôm nay Địch Lệ Nhiệt Ba lại không vội vàng rời đi, nàng tháo hết trang sức, thay đổi trang phục, đổi sang mặc áo thun quần jean ngắn cho mát mẻ, rồi chạy đi tìm trợ lý trường quay lấy một cây kem lạnh, vui vẻ đi tới trước mặt Thẩm Ngôn.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Địch Lệ Nhiệt Ba dõi theo ánh mắt Thẩm Ngôn hướng về phía trước, tò mò hỏi.
Thẩm Ngôn ôm cánh tay, dựa vào thân cây gỗ đằng sau lưng, ngắn gọn đáp: “Nhìn mọi người quay phim.”
Địch Lệ Nhiệt Ba thè lưỡi liếm liếm cây kem hệt như một chú cún, lúng búng nói: “Anh thích xem cái này à? Nhàm chán lắm, bộ anh thích đóng phim sao?”
Trong mắt hầu hết người ngoài giới, việc quay phim hẳn là vô cùng nhẹ nhàng, vui vẻ. Diễn viên chỉ cần đợi trợ lý đạo diễn hô “action” một cái là bắt đầu diễn xuất, hô “cut” một tiếng là xong.
Thậm chí nhiều người cho rằng là bọn họ rất hiểu công việc của diễn viên, bởi vì họ đã xem qua không ít hậu trường bên lề của các bộ phim nổi tiếng (behind the scene). Có thể nhìn ra, diễn viên rất thoải mái, thường xuyên cười đùa, không khí trường quay cũng vô cùng náo nhiệt và thân thiện.
Nhưng trên thực tế, hậu trường cũng chỉ là hậu trường mà thôi. Đấy là do bên sản xuất biên tập ra vài thước phim đặc sắc để mua vui cho khán giả, còn chân chính hiện trường đóng phim đều phi thường khô khan.
Một cái ống kính có thể sẽ quay tới quay lui mười mấy hai mươi lượt, một lời kịch thoại cũng có thể phải lặp đi lặp lại mười mấy hai mươi lần. Cùng một cảnh quay, diễn viên có thể phải diễn đi diễn lại chỉ vì để đạt hiệu ứng đẹp mắt trên nhiều góc đặt máy ảnh.
Không ít lần bọn họ phí sức cả nửa ngày để quay tốt một đoạn ngắn, thế nhưng bởi vì sai lầm rất nhỏ của một người nào đó mà bắt buộc phải hủy đi cả cuộn phim, tiến hành quay chụp lại.
Cho nên mới nói thật ra phần lớn thời gian quay phim chính là đang lặp đi lặp lại một chuyện giống hệt nhau.
Một lần hai lần có lẽ sẽ rất có ý tứ, nhưng nhiều lần liên tục thì cũng chẳng còn cái gì hào hứng nữa. Vả lại cộng thêm tinh thần và thể lực bị tiêu hao, khiến diễn viên thường thường sẽ nảy sinh tâm lý bực bội khó tránh khỏi.
Đối với rất nhiều diễn viên, nhất là diễn viên chuyên nghiệp thì việc quay phim không những không dễ chơi chút nào, mà còn đặc biệt mệt mỏi.
Không ngoại lệ có những người quay xong một bộ phim thường sẽ bị bệnh nặng một trận, hoặc là cần nghỉ ngơi mấy tháng mới có thể tiếp tục nhận kịch bản mới.
Đương nhiên, đấy là diễn viên chuyên nghiệp, có tâm huyết với nghề. Còn loại diễn viên bình hoa*, máy quay rồi chỉ biết ê a đọc thoại cho xong thì không thuộc về tình trạng trên.
(*) Diễn viên bình hoa hay còn gọi là bình hoa di động: chỉ những người sở hữu nhan sắc cực kỳ xinh đẹp/bảnh bao, nhưng diễn xuất khá tệ. Xuất hiện trên phim chỉ để làm nền làm cảnh cho đẹp mắt chứ không phải vì để cống hiến thực lực diễn cho khán giả nhìn.
Vốn Thẩm Ngôn không hề hứng thú chút nào đối với việc quay phim, kiếp trước kiếp này đều không có cơ hội tiếp xúc qua, đây chính là cái mà người ta thường gọi là ‘khác nghề như cách núi’, hắn không hứng thú, cũng không hiểu rõ gì về ngành nghề này.
Dù hắn may mắn cưới được năm người vợ là siêu sao, dù hắn đã tự mình bồi tiếp bọn họ đến Hoành Điếm quay phim, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân và những người ở đây hoàn toàn thuộc về hai thế giới khác biệt.
Tuy nhiên, hiện tại mọi thứ đã thay đổi.
Việc kỹ năng đạo diễn và diễn kỹ đều song song đạt tới cấp Tông Sư đã khiến hắn nảy sinh một sự yêu quý cuồng nhiệt đối với việc quay phim.
Đây cũng là một trong những tác dụng phụ mà hệ thống vạn năng mang lại.
Phàm là khi hắn thăng cấp bất kỳ kỹ năng nào đến cấp Tông Sư xong, hắn liền sẽ dâng trào một cảm giác yêu quý đến độ sùng bái đối với kỹ năng và nghề nghiệp đó.
- ---------
Chương sau: Tôn Nghiêm Đại Sư