Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 24: Chương 24: Cám ơn, tôi không ăn




Lời nói của Dương Lập Hoa quả thật đã khiến Lý Thanh Phong dậy lên sự lo lắng. Kỳ thật cũng không chỉ mỗi Lý Thanh Phong, mà ngay chính bản thân Dương Lập Hoa cũng khó đè nén sự xao động và khó chịu trong lòng mình.

Hảo nữ sợ quấn lang, câu nói này chưa bao giờ sai, một người cứ quấn quýt triền miên lâu ngày bên một người khác, khó nói ái tình sẽ không nảy sinh.

Vả lại quan trọng hơn là, mặc dù bọn họ một mực gièm pha Thẩm Ngôn, nói không ít lời xem thường hắn, thế nhưng bọn họ cũng không thể phủ nhận được một chuyện, ấy là vẻ ngoài của tên rác rưởi đó quả thật không tệ.

Nhận thức được điều này khiến trong lòng bọn họ càng sốt ruột thêm, cứ lo được lo mất. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a.*

(*) Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất (不怕一万,就怕万一): Đây là một cách chơi chữ của người Trung Quốc (nhất vạn - vạn nhất), nôm na là không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ.

Lỡ đâu Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba thật sự bị Thẩm Ngôn quấn lấy lâu ngày rồi sinh tình thì sao, nữ nhân đều sống rất cảm tính, chuyện này ai cũng không nói chắc được.

Hai người không nói thêm gì nữa, cũng không có tâm tư tính toán lẫn nhau, hiện giờ bọn họ chỉ đang suy nghĩ làm sao có thể khiến Thẩm Ngôn biến đi khuất mắt, tốt nhất là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Dương Mật các nàng thêm lần nào nữa.



Mỳ đã nấu xong, Thẩm Ngôn đặt ở bên cạnh để phơi lạnh. Hắn nhanh chóng chuyển sang làm đồ mặn, cà chua trứng gà kho. Món này nhất thiết phải giữ sao cho vị của cà chua thật tươi, bỏ đi mùi tanh của trứng gà, đây không là món ăn quá cầu kỳ, nhưng muốn nấu ra mùi vị thơm ngon thì quả thật rất cần tay nghề.

Lưu Hiểu Kiều vẫn đứng ở một bên quan sát, nàng đã được Dương Mật dặn dò, Dương Mật biết rõ Thẩm Ngôn lần đầu tiên tới studio, đối với nơi này chắc chắn không quen, cho nên bảo Lưu Hiểu Kiều tới bồi tiếp hắn.

Vừa rồi Lý Thanh Phong và Dương Lập Hoa ngồi sát vách nói chuyện, tiếng nói hai người không lớn, nàng cũng không nghe thấy.

Thế nhưng Thẩm Ngôn lại nghe nhất thanh nhị sở. Từ sau khi hắn bắt đầu Luyện Khí, hắn đã trở nên tai thính mắt tinh, việc hai người bọn họ vũ nhục gièm pha hắn, hắn nghe không sót một chữ.

Bất quá nghe thì nghe vậy, hắn cũng không có cảm giác gì, cũng không thấy tức giận. Trên mạng người mắng hắn còn nhiều hơn, nếu cứ phải đi quan tâm rồi so đo, bực tức với mấy người không đâu ấy, có lẽ hắn đã mệt chết rồi.

Thẩm Ngôn đơn giản cho rằng đi tranh luận cãi vã với mấy kẻ qua đường ấy chỉ tổ lãng phí thời gian, mà lãng phí thời gian nghĩa là đang lãng phí sinh mệnh.

Đồ ăn mặn không bao lâu sau đã làm tốt, đoàn làm phim lúc này cũng vừa vặn quay xong cảnh trưa, rốt cục thu công. Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn còn mặc nguyên y phục cổ trang, hai tay xắn cao váy, nhanh chân đi về phía lều nghỉ ngơi.

“Má ơi, nóng chết tôi mất, oa, cơm đã làm xong rồi sao? Buổi trưa hôm nay chúng ta ăn cái gì thế? Đây là cà chua xào trứng gà kho đúng không, thơm quá.”

Địch Lệ Nhiệt Ba vội vã đi về phía cái nồi trứng gà, cúi người xuống chun mũi ngửi ngửi.

Dương Mật ngồi vào vị trí bên cạnh Thẩm Ngôn, nhìn hắn đang đổ nước từ cái ấm ra chén bèn tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

“Trà lạnh dùng để giải nhiệt đấy, đã nấu xong rồi, các cô có thể uống bất cứ lúc nào cũng được.”

Thẩm Ngôn lấy hai cái chén ra, định rót một ít trà giải nhiệt cho bọn họ.

Đúng lúc này, ba người Lý Thanh Phong đột ngột đi đến, sau lưng bọn họ còn có trợ lý đi theo, trên tay anh chàng kia bưng một mâm dưa hấu đã được cắt sẵn.

“Đồ ngon tới đây, đồ ngon tới đây. Đây là dưa hấu ướp đá mới lấy từ trong tủ lạnh ra đó, bọn anh không ăn, đợi các em quay xong phân cảnh của mình mới mang đến cho bọn em, thế nào, đủ ý tứ không?”

Ba người đi vào trong lều, Lý Thanh Phong mỉm cười, vui vẻ nói với Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba.

Dương Lập Hoa liếc mắt nhìn một vòng quanh bàn ăn, sau đó bày ra dáng vẻ cười khổ, nói với Thẩm Ngôn: “Chàng trai à, giữa trưa nóng nắng hơn ba mươi độ như này mà cậu lại cho các nàng ấy uống trà nóng sao? Bộ cậu tính dùng phương pháp lấy độc trị độc à, cái gì tôi không rõ, nhưng tôi tin chắc ăn uống kiểu này không bị cảm nắng mới là chuyện lạ.”

Thẩm Ngôn không có ý trả lời, thậm chí còn chưa từng liếc mắt nhìn tới Dương Lập Hoa, chỉ là ánh mắt hắn mang theo vẻ dò hỏi nhìn về phía Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba.

Hai cô gái không nghĩ nhiều, theo bản năng liền lấy một miếng dưa hấu ướp đá, giữa ngày hè nắng chói chang như này, ăn một miếng dưa hấu mát lạnh rõ ràng rất hưởng thụ.

Thẩm Ngôn thấy vậy liền để chén trà xuống, không có ý định nhiều lời. Hắn đứng dậy cầm lấy hai cái bát, múc một ít mỳ lạnh cho hai nàng.

“Anh cũng ăn một miếng đi, rất ngọt.”

Dương Mật cầm khối dưa hấu, đưa cho Thẩm Ngôn.

“Cám ơn, tôi không ăn!” Thẩm Ngôn lắc đầu, đặt đĩa mỳ lạnh và món kho tới trước mặt hai người kia, đoạn nói: “Cà chua trứng gà kho và mỳ lạnh, kho theo khẩu vị của hai người đấy, đề nghị ăn ít một chút, không thì sẽ khát nước.”

“Mỳ lạnh sao? Thẩm Ngôn anh giỏi quá, mẹ tôi cũng không nấu được mỳ lạnh đâu.”

Địch Lệ Nhiệt Ba cười hì hì, giơ ngón tay cái với Thẩm Ngôn, sau đó một tay vịn lại tay áo dài thướt tha bên phải, một tay cầm đũa bắt đầu ăn.

“Ừm, ăn ngon thật, Mật tỷ, cậu mau nếm thử đi.”

Dương Mật buông phần vỏ dưa hấu xuống, đang định động đũa thì thấy Hoàng Bác từ đằng xa lò dò đi tới, anh ta cũng mặc một thân đồ hóa trang, thế nhưng không phải y phục cổ đại giống hai nàng, mà là quần áo thời kỳ dân quốc.

“Không giữ lời gì cả, chẳng phải đã nói sau này đều chừa một suất cho anh sao, thế mà còn chưa đợi anh tới mấy người các em đã ăn rồi..”

Hoàng Bác tuyệt đối là sự tồn tại hạng A trong vòng giải trí này, ở đây không có người nào không biết hắn, vì thế mọi người liền nhao nhao lên tiếng chào hỏi.

Ba người Lý Thanh Phong cũng cực kì lễ phép, nhiệt tình hô to.

“Bác ca!”

“Hoàng lão sư!”

“Hoàng lão sư, xin chào!”

“...”

Hoàng Bác ứng đối vài câu, sau đó nhanh chóng ngồi xuống bên người Thẩm Ngôn, “Giữa trưa ăn mì sốt sao? Thằng nhóc này, cậu đúng là em trai anh, thế mà biết được anh đây rất thích món đó. Nè, đây là cái gì vậy? Trà giải nhiệt hả?”

Thẩm Ngôn gật gật đầu.

Hoàng Bác vỗ tay một tiếng, vui vẻ nói: “Quá tuyệt vời, anh đang khát muốn chết đây. Cậu không biết được đâu, anh nói cậu nghe, hôm nay anh phải quay liên tục gần năm cảnh cho tới tận trưa, trong đó còn có cảnh quay anh uống hai bình rượu lớn, nóng nực như vậy, uống vào khô họng kinh khủng, anh còn chưa chết vì lả thì xem như đúng là mệnh anh lớn đấy.”

Hoàng Bác vừa nói vừa hớp một ngụm trà giải nhiệt.

Lý Thanh Phong cầm một miếng dưa hấu đưa qua: “Bác ca, anh ăn miếng dưa hấu ướp lạnh đi, ăn món này giải khát lắm.”

Hoàng Bác cười cười, nói: “Không cần, không cần, trời nóng như vậy thì uống trà giải nhiệt mới là cực phẩm.”

Hoàng Bác ngửa đầu uống mấy ngụm lớn, sau đó đặt chén trà cái cộp xuống bàn, ợ một hơi, sau đó sảng khoái hô to: “Sướng!”

Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn đang ngậm ngang mì sợi, thấy vậy bèn chớp chớp đôi mắt to tròn, tò mò hỏi: “Trà giải nhiệt không phải nên ướp lạnh để uống thì mới có thể đã khát sao? Nóng như này mà anh còn uống trà nóng, bộ anh không sợ nóng thêm hả?”

- --------

Chương sau: Không Được

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.