Nhân viên chuyên nghiệp đến cùng vẫn là nhân viên chuyên nghiệp, trong mắt mọi người thì đây là chuyện đặc biệt khó giải quyết, thế nhưng đối với bọn họ thì quả thực là nhẹ nhàng vô cùng.
Đầu tiên nhân viên công tác tiến lên dặn dò Thẩm Ngôn và Hoàng Bác tuyệt đối đừng nhúc nhích, sau đó một người cầm một cái túi lưới dạng dài, chậm rãi hướng về phía đối diện rắn hổ mang, một người thì cầm kẹp bắt rắn, len lén bò ra sau, sau đó đột ngột kẹp lấy đầu của nó, nhanh tay nhét vào cái túi mà thanh niên phía trước cầm.
Thế là xong!
“Má nó!”
“Mỏi chết tôi rồi!”
Thấy rắn đã bị bắt, Thẩm Ngôn và Hoàng Bác đồng loạt thở dài ra một hơi, sau đó đều ăn ý ngã ngửa ra mặt đất phía sau, nằm vật xuống.
Giằng co gần một tiếng đồng hồ, giữ nguyên tư thế bất động ngồi ở đằng kia, bọn họ cũng mệt đến chết được. Cảm giác đầu cổ, tay chân đều mỏi rã rời như thể đây không phải là thân thể của mình vậy.
Tất cả mọi người vây xem ăn dưa* nãy giờ, giờ phút này rốt cục cũng có dũng khí tiến lên, vội quan tâm hỏi han tình hình của hai người Hoàng Bác.
(*) ăn dưa/ bát quái: là thuật ngữ mạng Trung Quốc, dùng để chỉ hành động đứng hóng hớt, hóng chuyện, tò mò bàn tán mổ xẻ vấn đề của người khác.
Đương nhiên, đại đa số mọi người đều vây quanh Hoàng Bác hỏi thăm, dù sao người ta chính là ảnh đế, hơn nữa còn là nam chính trong đoàn làm phim của bọn họ.
Thẩm Ngôn thì mọi người vốn không quen biết gì nên tới hỏi han cũng hơi ngại, bất quá hắn cũng không tính là mất mặt, bên hắn mặc dù ít người nhưng phân lượng lại vô cùng đủ.
Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, hai đại mỹ nữ đều vây xung quanh hắn.
Mới đầu mọi người còn có kẻ hiếu kì xem Thẩm Ngôn là thần thánh phương nào mà lại có vinh dự như vậy, nhưng tinh tế xem xét một chút thì liền hiểu, đây chính là nam nhân có vận may mù mắt chó kia, là người được cả năm đại minh tinh đồng loạt gả.
Thẩm Ngôn và Hoàng Bác nằm trên mặt đất nghỉ ngơi hồi lâu, đợi khôi phục thể lực rồi mới cùng nhau trở về khách sạn.
Hoàng Bác ở tầng 6, lúc đi đến thang máy, anh ta khách sáo gật gật đầu qua với Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, sau đó lại quay sang cười nói với Thẩm Ngôn: “Hai ta cũng có thể coi là cùng nhau trải qua hoạn nạn, cậu chờ tôi một chút, tôi lên tắm rửa xong, buổi tối mời cậu ăn cơm, đêm nay hai ta ăn thịt rắn đi.”
Thẩm Ngôn chỉ vào đống đồ làm bếp mà Lưu Hiểu Kiều và Mạnh Bình Bình đang xách trong tay, nói: “Để tôi mời anh đi, chỗ tôi có đầy đủ nguyên liệu nấu nướng rồi này.”
Hoàng Bác gật đầu: “Cũng được, vậy lát nữa gặp.”
Phòng 8807.
Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba, Lưu Hiểu Kiều, Mạnh Bình Bình đi theo Thẩm Ngôn vào phòng.
Lưu Hiểu Kiều, Mạnh Bình Bình xếp gọn đồ làm bếp Thẩm Ngôn mua về xong liền rời đi trước, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba thì vẫn lưu lại.
Dương Mật vẫn còn tương đối thận trọng, Địch Lệ Nhiệt Ba thì lại khá thoải mái, nàng ngồi thẳng xuống mép giường của Thẩm Ngôn, vui vẻ trò chuyện. Mặc dù chuyện mới vừa xảy ra ban nãy quả thật quá nguy hiểm, may làm sao mà đã giải quyết được an toàn rồi, chỉ nghĩ đến đây nàng đã cảm thấy vui mừng.
Mà một phen lo lắng qua đi, bây giờ nghĩ lại bỗng cảm thấy buồn cười. Nếu một màn vừa rồi mà mang vào hài kịch thì chắc chắn sẽ có vô số cách để biến nó thành một thước phim giải trí khiến người ta cười lăn cười bò.
“Phỏng vấn một chút, rốt cuộc anh và rắn hổ mang đã xảy ra chuyện gì thế, ngồi lâu như vậy, hẳn đã tâm tình với nhau không ít?”
Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêng nghiêng đầu, chớp đôi mắt to, mỉm cười trêu chọc Thẩm Ngôn.
“Chuyện này hẳn là cô nên đi hỏi con rắn hổ mang ấy đi.”
Thẩm Ngôn trợn mắt nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba, sau đó thở dài một phen, đưa tay ra đấm đấm sau lưng. Thân thể này quả thật quá yếu, điều này làm cho Thẩm Ngôn càng thêm bức thiết, ngày mai nhất định phải ghé tiệm sách, ‘học tập’ một ít kỹ năng để cải thiện tố chất thân thể mới được.
“Đừng có trêu anh ta nữa!” Dương Mật nhấc chân lên đá nhẹ vào cẳng chân Địch Lệ Nhiệt Ba nhắc nhở, sau đó nhìn một đống đồ đạc mà hai cô bé trợ lý kia vừa mang vào, tò mò hỏi Thẩm Ngôn: “Anh mua mấy thứ này về làm gì vậy?”
Thẩm Ngôn nói: “Nấu cơm, khoảng thời gian tôi ở đây, hai người các cô không cần bận tâm đến đồ ăn, ba bữa sáng trưa tối tôi lo tất.”
Hai đại mỹ nữ nghe vậy, ánh mắt đều sáng lên. Chưa gì Địch Lệ Nhiệt Ba đã cảm thấy thèm thuồng mùi vị mà Thẩm Ngôn nấu ra, nàng ngậm ngón tay trong miệng, hưng phấn nói: “Thật sao? Thẩm Ngôn, tôi tuyên bố, kể từ giờ phút này, anh là người đàn ông hấp dẫn nhất thế gian.”
Dương Mật tuy cũng rất thích nhưng vẫn ý từ từ chối, “Kỳ thật không cần thiết phiền toái như vậy đâu, đoàn làm phim và khách sạn đều cung cấp ba bữa cơm trong ngày mà.”
“Cơm hộp của đoàn làm phim và đồ ăn trong khách sạn nấu không ngon như tôi làm đâu.” Thẩm Ngôn hiện tại đã thăng lên đầu bếp cấp Tông Sư, thế nên gì thì gì, ở phương diện này hắn vẫn tương đối tự tin, “Tôi đi tắm đây, các cô ra ngoài trước đi. Tranh thủ nghĩ xem muốn ăn cái gì đi thì lát nữa mới sớm có cơm mà ăn, à, nếu có thời gian thì giúp tôi rửa sơ qua đống đồ mới mua này nhé.”
Thẩm Ngôn cầm quần áo lên, tiến vào phòng tắm. Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba thấy vậy liền cầm một đống nồi niêu xoong chảo mà ban nãy hắn mua, đi về phía phòng mình.
Hai người đem mấy cái nồi, dao phay và các loại đồ dùng cơ bản khác, từng cái mở ra rồi tráng qua nước sôi, rửa sạch sẽ lại một lượt.
Địch Lệ Nhiệt Ba đang làm chợt đột ngột khựng lại, không biết nàng nghĩ tới điều gì, sau đó bỗng thở dài một phen.
Dương Mật nhíu mày, đoạn hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
Địch Lệ Nhiệt Ba buông cái chảo trong tay xuống, xoay người sang nhìn nhìn Dương Mật, đôi mắt đen lay láy không chớp động, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nghiêm túc, nói: “Tớ cảm giác Thẩm Ngôn là một cao thủ.”
“Hả?” Dương Mật bị câu nói không đầu không đuôi của nàng ta làm cho khó hiểu, “Ý cậu là gì?”
“Chính là cao thủ tán gái ấy.”
“Sao... Chẳng lẽ anh ta cưa cẩm gì cậu à? Anh ta đã nói gì hay làm gì cậu rồi?” Dương Mật sốt sắng hỏi.
Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, đáp: “Nếu như chỉ dựa vào mồm miệng thì sao có thể gọi là cao thủ gì chứ, nhiều lắm thì cũng chỉ là mấy đứa con trai miệng ngọt mà thôi. Sở dĩ tớ nói anh ta là cao thủ, cũng là bởi vì anh ta quá lợi hại, chẳng làm gì cả, cũng chẳng nói gì hết, thế mà bất tri bất giác đã khiến tớ tự chui đầu vào rọ rồi.”
Dương Mật nghe vậy liền kinh ngạc thốt lên: “Đại tỷ, cậu điên rồi à? Mới ăn chung với nhau có hai bữa cơm, cậu đã bảo mình đổ người ta rồi? Cậu chỉ có chút tiền đồ này thôi hả?”
Địch Lệ Nhiệt Ba ảo não nói: “Đây đâu phải là việc mà tớ có thể khống chế được, tớ cũng đâu muốn, nhưng sự thật chính là như thế, tớ có cảm giác cái gì cũng chưa làm, nhưng tớ đã bị anh ta bắt làm tù binh rồi.”
“Ý cậu là... cậu đã thích anh ta?”
Địch Lệ Nhiệt Ba ngẫm nghĩ một lát, sau đó đỏ mặt thừa nhận: “Tớ cũng không chắc nữa, nhưng có lẽ… nói vậy cũng không sai biệt lắm đâu.”
Dương Mật cau mày nói: “Cái gì gọi là không sai biệt lắm, loại chuyện này sao có thể không sai biệt lắm hả? Thích chính là thích, không thích chính là không thích, có tình cảm với một người hay không mà cậu cũng không biết rõ nữa sao?”
Địch Lệ Nhiệt Ba biểu lộ có chút ấm ức, nàng tựa người trên bồn rửa tay, ủy khuất nói: “Vấn đề là ở chỗ đó, tớ thừa nhận, anh ta làm đồ ăn rất ăn ngon, ấn tượng của anh ta trong lòng tớ cũng không tệ, thế nhưng chỉ vẻn vẹn là ấn tượng không tệ mà thôi, như này cũng còn kém quá xa so với cái gọi là yêu thích rồi. Thế nhưng mà... chao ôi, Mật tỷ, cậu nói thử xem, liệu có phải anh ta giống như đám người trên mạng hay nói, chính là một kẻ tâm cơ*, vô cùng giỏi tán gái mà không cần bày ra chiêu trò gì không?”
(*) tâm cơ (心機): Chữ tâm chỉ lòng dạ, cơ là mưu toan thủ đoạn. Tức là trong lòng có nhiều mưu kế tính toán để đạt được mục đích mong muốn. Từ này thường dùng để chỉ một người làm việc gì cũng có tính toán, thường mang hơi hướm tiêu cực.
- ------
Chương sau: Tình Nhân Trong Mắt Hóa Tây Thi