Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 170: Chương 170: Con bé đó rõ ràng có ý đồ Với thẩm ngôn




“Ăn sáng chưa?” Thẩm Ngôn hỏi.

Dương Mật nhỏ nhẹ đáp: “Bọn em ăn qua rồi.”

Địch Lệ Nhiệt Ba nghe hỏi liền vội ngẩng đầu lên nói: “Em chưa ăn!”

“Vậy trong sân bay cái bánh bao hấp kia là lợn ăn à?”

“.......”

Địch Lệ Nhiệt Ba xụ khuôn mặt nhỏ nhắn nhảy dài xuống, khẽ thủ thỉ bên tai Thẩm Ngôn: “Ông xã anh thấy đi, cậu ấy khi dễ em, trước mặt anh đã như vậy, nếu không có anh bên người, em liền không thể sống nổi với cậu ta rồi.”

“Nói mò!” Thẩm Ngôn cưng chiều dùng cằm cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn của Địch Lệ Nhiệt Ba, sau đó mang theo vali hành lý, cùng Dương Mật đi lên lầu.

Lúc lên đến lầu hai, ba người đụng phải Đông Lỵ Á mới vừa từ phòng ra.

Nói thật ra, cuối cùng vẫn có chút xấu hổ giữa mọi người.

Ba đại mỹ nữ trước kia quan hệ quả thật không tệ, được cho là chị em tỷ muội tình thâm, thậm chí tới lúc say rượu tỉnh dậy, phát hiện năm người cùng gả cho một người đàn ông xa lạ cũng chẳng thấy gì, nhưng bây giờ rõ ràng cả ba đều đang tỉnh táo, nhìn thấy mặt nhau lại không biết nên mở miệng nói chuyện thế nào.

Đại khái giống như anh em ngủ cùng phòng, sau đó mỗi người đều âm thầm theo đuổi cùng một cô gái, cuối cùng bây giờ cả cô gái đó và những người huynh đệ kia bốn mặt đối diện nhau.

Mặc dù tình huống không giống lắm với ví dụ trên, nhưng tình hình bên trong thì không khác biệt gì.

Cái này thấy được, liền gần như hơi xấu hổ.

Nhưng mà vẫn còn tốt, bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng cũng không quá nghiêm trọng.

So với Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba bên kia đang rối rắm, tâm trạng của Đông Lỵ Á hiện tại lại có chút vi diệu, cô cảm thấy không có gì phải tranh hay phải so đo cả, nếu là người một nhà, yêu thương giúp đỡ lẫn nhau không phải là chuyện rất tốt sao?

Mọi người ở cùng một chỗ, quan trọng là vui vẻ, trên đời này không có cái gì không chịu được, rộng lượng một chút, hoàn cảnh thế giới xung quanh liền khác biệt hoàn toàn.

Chỉ tiếc, tâm trạng rộng lượng, bao dung mà cô cố đắp nặn lên ấy chẳng tồn tại được bao lâu, sau khi thấy Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn đang bám chặt trên người chồng mình như gấu Koala, còn Dương Mật thì đang thân thiết ôm lấy tay Thẩm Ngôn, Đông Lỵ Á liền thấy không thoải mái trở lại.

Đó là một cảm giác nồng đậm mất mát, cả người cô đều bị cảm giác mất mát này vây quanh. Đông Lỵ Á cảm thấy mình rất cô đơn, cảm thấy mình không còn là cô gái nhỏ mà ông xã bảo vệ nữa, cảm thấy mình thật dư thừa.

Trước đó, ông xã chỉ dịu dàng săn sóc đối với một mình mình, trước đó ông xã cũng ôm mình như vậy, ánh mắt trước đó ông xã dừng trên người mình cũng như vậy, thế nhưng bây giờ nhìn hình ảnh trước mắt xem.

Tức giận nha! Thật là tức giận mà!

Trong lòng Đông Lỵ Á thấy rất ấm ức, sau đó nhanh chóng biến thành hành động rồi.

Sau khi Địch Lệ Nhiệt Ba và Dương Mật cất kỹ hành lý, thay quần áo, bốn người liền xuống dưới phòng khách, Đông Lỵ Á tiến vào chỗ bên tay phải của Thẩm Ngôn, chiếm vị trí lợi nhất.

Dương Mật nhàn nhạt nhìn cô một cái, không nói gì, sau đó thì ngồi xuống bên tay trái Thẩm Ngôn.

Còn Địch Lệ Nhiệt Ba thì nhanh nhảy đi tới trước phòng bếp, bên trong tủ lạnh lật qua lật lại nhìn ngó, sau đó cầm một cây kem, vừa ăn vừa đi tới.

Nhìn thấy hai bên trái phải của ông xã đều bị chiếm, gương mặt xinh đẹp hơi sững sờ nhưng cũng không quá để ý.

Ưu điểm lớn nhất của Địch Lệ Nhiệt Ba là tính tình rộng lượng, vô tư, ngoài ra còn có gì nữa đâu?

Cô cởi dép lê ra, bản thân để chân trần, ngồi xếp bằng trước người Thẩm Ngôn, dựa vào đầu gối của Thẩm Ngôn, như vậy không phải cũng tốt lắm sao?

“ y da, ông xã, anh vừa mới mua điện thoại à?” Địch Lệ Nhiệt Ba nhìn thấy trên bàn trà điện thoại mới của Thẩm Ngôn, nên tiện tay cầm lên hỏi.

Thẩm Ngôn gật đầu: “Nha Nha ngày hôm qua mua cho anh, kỳ thật anh cảm thấy điện thoại ban đầu cũng không tệ.”

Địch Lệ Nhiệt Ba châm chọc: “Ừ. Không tệ đâu, chỉ là vứt ra đường đoán chừng cũng không ai thèm nhặt thôi, em đã nói để em mua cho anh bao nhiêu lần rồi mà anh không chịu, quả nhiên vẫn là Nha Nha lợi hại.”

Địch Lệ Nhiệt Ba vẻ mặt vẫn hồn nhiên, ai cũng không biết câu nói này là do cô tùy tiện nói ra, hay là mang một tầng ý nghĩa nào khác, thế nên sau khi cô nói xong, phòng khách bất giác chìm vào bầu không khí im lặng hiếm có.

“Ừm!” Địch Lệ Nhiệt Ba rất bình tĩnh, một tay cầm điện thoại tìm kiếm, sau đó cong người, đem điện thoại đưa đến trước mặt Thẩm Ngôn.

“Làm gì vậy?”

“Mở khóa nha, em muốn nhìn xem coi anh có bí mật gì không, nhìn xem coi có em gái nhỏ nào hiện lên không, đây chính là trách nhiệm lớn Mật Mật giao cho.... em.”

Địch Lệ Nhiệt Ba bị Dương Mật đẩy một cái, âm cuối thoát ra có chút chậm lại.

Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu, không vui nhíu mặt: “Ban đầu rõ ràng là cậu dặn tớ làm thế mà, đều là người một nhà, ai mà không rõ tính của cậu chứ, che giấu làm cái gì.”

“Cậu đừng nói chuyện với tớ nữa!” Dương Mật không nhịn được trừng mắt, một dáng vẻ như muốn cùng cái gỗ mục Địch Lệ Nhiệt Ba làm rõ tình hình.

Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, thè lưỡi, bộ dạng chẳng thèm để ý, tiếp tục tò mò nghịch xem điện thoại của Thẩm Ngôn.

Đông Lỵ Á lúc này có chút khó chịu, trong lòng giống như có móng vuốt mèo cào qua, mình làm sao lại quên kiểm tra điện thoại của ông xã chứ?

Điện thoại rõ ràng là do mình mua, thế mà ngày hôm qua mình lại quên béng mất chuyện này. Thật là!

Lòng tò mò của Đông Lỵ Á bị khơi lên, suy nghĩ một chút, cuối cùng cùng Địch Lệ Nhiệt Ba nói một câu đầu tiên kể từ lúc cô ấy trở về nhà đến giờ.

“Có phát hiện cái gì không?”

Địch Lệ Nhiệt Ba quay đầu nhìn Thẩm Ngôn, gương mặt xinh đẹp tràn đầy nghiêm túc, sau đó bỗng đứng bật dậy, ngoắc ngoắc tay bảo Đông Lỵ Á đứng lên theo mình: “Có chút chuyện...”

Đông Lỵ Á không do dự mang dép đi theo.

Đông Lỵ Á và Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi ở cạnh bên bàn ăn, hai cái đầu nhỏ chụm lại một chỗ, nói nói thì thầm thảo luận cái gì đó, một bên lật xem điện thoại của Thẩm Ngôn.

Hai vị đại mỹ nhân này chính là muốn nhìn xem Wechat của Thẩm Ngôn, bên trong quả nhiên có vấn đề.

Tin nhắn của Lưu Sư Sư và Cổ Lệ Na Trát thì không nói tới, hai người này dù sao cũng là vợ hắn, là chị em với các nàng, không cần quá để ý. Tin nhắn của Hoàng Bác hay Lôi Gia m cũng không cần nhắc đến luôn, mấy người đàn ông trò chuyện với nhau thì có cái gì đáng để xem đâu, dù sao thì ông xã nhà mình cũng không phải gay, các nàng không bận tâm. Thứ mà hai người bọn họ muốn xem nhất đó chính là Wechat của Tống Tổ Nhi.

“Anh Thẩm Ngôn, không có gì hết, chỉ là em thấy nhàm chán ghê.”

“Anh Thẩm Ngôn ngủ ngon, em rất chờ mong tới kỳ ghi hình tiếp theo của chương trình chúng ta đang tham gia đó.”

“Nhìn thử xem tác phẩm của em thế nào, có thấy thèm không? Ha ha, anh có muốn ăn không?”

Ngoại trừ mấy dòng tin nhắn ngắn ngủi đó, trên Wechat còn có hai tin nhắn thoại, kèm theo hơn 30 tấm ảnh, đại đa số đều là hình tự sướng của cô nàng.

“Con nhóc này đúng là đối với ông xã có ý đồ mà.” Địch Lệ Nhiệt Ba bĩu môi, hừ hừ một tiếng nói.

Đông Lỵ Á vội hùa theo: “Đúng vậy, từ khi còn quay tiết mục với bọn tôi thì thái độ của cô nàng đã lộ liễu lắm rồi.”

Địch Lệ Nhiệt Ba khó chịu hỏi: “Vậy sao cô không quản cái gì hết vậy?”

Đông Lỵ Á khinh thường đáp lại: “Làm sao quản? Không lẽ kéo cô ấy ra dằn mặt rồi cùng cô nàng đánh nhau một trận à?”

Địch Lệ Nhiệt Ba nhỏ giọng thì thầm: “Chuyện này hẳn là nên để Dương Mật ra mặt, cô ấy mới là cao thủ cung đấu.”

Đông Lỵ Á quay đầu quan sát Dương Mật hồi lâu, cuối cùng thở dài bảo: “Tôi cảm thấy cũng vậy thôi.”

Địch Lệ Nhiệt Ba cười gượng, nói: “Phải không đó, cô nhìn dáng vẻ cậu ấy xem, khí chất đầy mình thế kia, chẳng phải khi quay phim cậu ta toàn đóng vai trùm phản diện hết sao, ha ha ha ha.”

- ----

Chương sau: Địa Vị Vợ Cả Trong Nhà Thuộc Về Ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.