Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 48: Chương 48: Đánh chết anh, tên quỷ hoa tâm!




“Tôi không để ý tới cô hồi nào?”

Thẩm Ngôn có chút oan uổng, cảm giác giống như bị ăn vạ, hẳn là nàng ta gặp phải sự tình gì đấy không mấy vui vẻ cho nên mới đến đây phát tiết cảm xúc lên người mình?

Thẩm Ngôn nhíu mày, hắn đối với nữ nhân cũng không mấy hiểu rõ. Đời trước hắn một lòng một dạ bận bịu sự nghiệp kiếm tiền, chuyện yêu đương không hề xem trọng.

Kiếp này sống lại hắn là trạch nam* có thâm niên, đối với sự hiểu biết về nữ nhân chỉ giới hạn trên màn ảnh nhỏ.

Cho nên hiện tại phản ứng trực tiếp nhất của hắn chính là, mình có nên tiếp nhận loại tai bay vạ gió này hay không?

Một tháng mười vạn, đáng để hắn chịu đựng sự ủy khuất đó sao?

“Anh... Anh chỉ lo nói chuyện với Mật tỷ, tôi cảm giác mình thật là dư thừa.” Địch Lệ Nhiệt Ba khóc lóc nói thêm.

Thẩm Ngôn có chút kinh ngạc, chẳng lẽ đại mỹ nữ đang khóc như mưa trước mặt hắn là vì chuyện này?

Hắn hít sâu một hơi, sau đó duỗi tay đưa ra sau lưng Địch Lệ Nhiệt Ba, đặt tay lên bờ vai nàng, ngón tay đè xuống huyệt Kiên Tỉnh.

Huyệt Kiên Tỉnh là huyệt thứ 21 của kinh Đởm, nằm ở vị trí chỗ lõm (giống cái giếng = tỉnh) vùng trên vai (kiên), vì vậy được gọi là Kiên Tỉnh.

Nếu có thể giữ cường độ nén huyệt Kiên Tỉnh vừa phải thì sẽ có lợi cho việc thông khí hóa ứ, khiến người ta đỡ nhức mỏi vai gáy và làm tâm tình người bệnh mau chóng ổn định, bình tĩnh.

Kỳ thật huyệt Kiên Tỉnh không phải là yếu tố hữu hiệu nhất, hữu hiệu nhất là sự rung động bên trong huyệt, chỉ là cái huyệt vị ấy vị trí có chút không thích hợp, ở vào trung tâm chính ngay giữa lồng ngực, cái này nếu mà hắn dám đưa tay ấn, khẳng định sẽ khiến Địch Lệ Nhiệt Ba hiểu lầm.

Nhưng mà Thẩm Ngôn không ngờ, hành động hiện tại đã đủ khiến Địch Lệ Nhiệt Ba hiểu lầm rồi.

Cái tư thế này của Thẩm Ngôn nhìn thoáng qua chẳng khác nào đang ôm Địch Lệ Nhiệt Ba từ sau lưng.

Vì thế chưa cần Thẩm Ngôn làm gì, tâm tình Địch Lệ Nhiệt Ba đã tự động khá hơn hẳn. Nàng cong cong khóe miệng, thuận thế theo tay vịn trên ghế trượt xuống, ngồi lọt thỏm vào trong ngực Thẩm Ngôn, cánh tay nho nhỏ cũng thản nhiên ôm vòng qua cổ hắn.

“Về sau không cho phép anh không để ý tới tôi nữa.” Địch Lệ Nhiệt Ba nghiêng nghiêng đôi mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Ngôn, thỏ thẻ nói.

Giờ khắc này trông nàng vô cùng yếu đuối, giống hệt như một tiểu nữ hài vừa mới mất đi phụ mẫu, chỉ còn biết ỉ lại, dựa dẫm vào người trong lòng vậy.

Thẩm Ngôn ngạc nhiên nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba. Ngồi trong vòng tay hắn bây giờ chính là một đại mỹ nữ đang nghẹn ngào nói lên mấy câu dễ khiến người ta động tâm như thế, hiển nhiên đáy lòng Thẩm Ngôn cũng không khỏi nổi lên mấy phần gợn sóng.

Hắn không hiểu rõ nữ nhân, không có nghĩa là hắn không yêu thích nữ nhân.

“Này, cô... bộ cô thích tôi sao?” Thẩm Ngôn vẻ mặt thành thật hỏi.

Địch Lệ Nhiệt Ba nghe thế liền đỏ bừng mặt, nàng cúi gằm mặt xuống, không vội trả lời, một lúc sau mới thẹn thùng ngước lên nhìn Thẩm Ngôn, khe khẽ hỏi ngược lại: “Còn anh? Anh có thích tôi không?”

Thẩm Ngôn nghĩ nghĩ, gật đầu đáp: “Thích chứ, đương nhiên là thích, tôi cũng đâu phải là Liễu Hạ Huệ, cô lại đẹp như vậy, tính cách cũng cực kỳ tốt, hiển nhiên tôi đâu thể ghét bỏ cô.”

“Thật à?” Địch Lệ Nhiệt Ba lộ ra nụ cười vui mừng, Thẩm Ngôn đây là thổ lộ đang thổ lộ tình cảm với mình sao?

“Thật!”

“Kia...” Địch Lệ Nhiệt Ba đung đưa bắp chân trắng nõn, đoạn thủ thỉ hỏi: “Vậy anh có thích Dương Mật không?”

Thẩm Ngôn không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên cũng thích, không lẽ cô cảm thấy nàng ấy kém hơn cô à?”

“A? Anh... Hóa ra anh là dạng người này.” Địch Lệ Nhiệt Ba tức tối ngồi thẳng người dậy, nàng nhíu cặp lông mày thanh mảnh lại, rất ư là không hài lòng trách móc: “Anh cũng quá tham lam đi, chẳng lẽ anh muốn có tam thê tứ thiếp sao?”

Thẩm Ngôn tiếp tục gật đầu: “Ừm, ai mà không muốn!”

Thẩm Ngôn nói là lời thật lòng, hắn không thích việc lừa gạt người khác, lại càng không muốn nói dối Nhiệt Ba.

Sống qua hai đời khiến tâm tình hắn cùng người bình thường hoàn toàn khác biệt, ngay thời điểm hắn xuyên qua, hắn chỉ xoắn xuýt không bao lâu liền đưa ra quyết định, một đời này may mắn sống lại, vậy nhất định phải sống sao cho khoái hoạt, thoải mái một chút.

Làm sao mới có thể được xem là thoải mái, khoái hoạt? Chính là hắn muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần mang theo mặt nạ mỗi ngày ra đường gặp người ngoài, không cần mang theo gông cùm xiềng xích bản thân phải theo khuôn mẫu lề lối của đám đông, không thèm để ý đến ánh mắt cùng sự đánh giá của người bên ngoài, tự mình sống theo ý mình, có như vậy thì mới chân chính là vui vẻ, tự do và thoải mái.

Mà sâu trong nội tâm của hắn quả thật muốn được thử một lần trải qua cuộc đời tam thê tứ thiếp.

Nam nhân có ai mà không tham lam? Kiếp trước hắn chịu ràng buộc của pháp luật một vợ một chồng đủ rồi, kiếp này may mắn xuyên đến thế giới Hoa Hạ, hắn chỉ muốn tuân theo bản tâm thôi, mắc gì phải ràng buộc đạo đức của kiếp trước nữa.

Có thể bêu danh xấu sau lưng hay không, có thể bị người đời khinh bỉ hắn ăn bám vợ mình hay không, những điều này hắn đều không chút bận tâm. Người bên ngoài nhìn hắn ra sao, nghĩ gì về hắn, cùng hắn có liên can gì?

Cuộc sống kiếp trước đã dạy cho hắn một bài học, ấy là nhân sinh đáng buồn nhất chính là ngươi cứ luôn vì người khác mà sống.

Đối phương nói ngươi không tốt, nói ngươi sai rồi, nói ngươi sống thật thất bại, nói ngươi là rác rưởi,... cho nên ngươi sẽ vì lời họ mà cố gắng thay đổi, cải biến cuộc sống?

Không bàn đến chuyện đối phương nói đúng hay sai, hoặc là bản thân mình có thật sự cần phải sửa đổi hay không, mà chỉ đơn giản nghĩ đến một vấn đề khác, đó là ngươi sai hay đúng, ngươi thành công hay thất bại thì có liên quan gì tới bát cơm nhà bọn họ?

Thẩm Ngôn nói chuyện ngay thẳng mà thành thật khiến Địch Lệ Nhiệt Ba có chút trở tay không kịp.

Thực tế phát triển hoàn toàn vượt ngoài ‘kịch bản’ trong lòng nàng, làm cho nàng bây giờ không biết rõ tiếp theo phải nên đối đáp như thế nào với người đàn ông đang ngồi cạnh mình.

“Anh... Anh không sợ mất cả chì lẫn chài? Không sợ tôi và Dương Mật nghe vậy thì sẽ đồng loạt rời bỏ anh?” Địch Lệ Nhiệt Ba khựng lại nửa ngày, cuối cùng mới buồn bã thốt lên.

Thẩm Ngôn hỏi ngược lại: “Không phải các cô muốn một năm sau sẽ ly hôn với tôi sao? Cái này cùng gà bay trứng vỡ khác nhau ở chỗ nào?”

Địch Lệ Nhiệt Ba ấp úng nói: “Vậy nếu như tôi nói... Tôi là nói nếu như thôi, nếu như tôi không ly hôn với anh nữa, nhưng bắt buộc anh chỉ có thể yêu một mình tôi, vậy anh có đồng ý không?”

Thẩm Ngôn lắc đầu ngay lập tức: “Không đồng ý!”

“Vì cái gì?”

“Tôi là người tham lam mà!”

Địch Lệ Nhiệt Ba nhếch miệng, từ trong ngực Thẩm Ngôn đứng lên, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, một lúc sau nàng hít sâu mấy hơi, sau đó giơ ngón tay cái lên trước mặt Thẩm Ngôn, nói: “Anh đúng là một người đàn ông cặn bã, tôi đúng là lần đầu trong đời mới gặp được người cực phẩm như vậy, Thẩm Ngôn, anh là đồ củ cải hoa tâm, anh được lắm, cứ sống cả đời lưu manh như thế đi, một năm sau nếu tôi không ly hôn với anh thì tôi chính là con chó!”

Địch Lệ Nhiệt Ba thở phì phò ra khỏi phòng Thẩm Ngôn, còn điên tiết đập cửa một cái rầm ngay sau lưng.

Chờ trở lại gian phòng của mình, Địch Lệ Nhiệt Ba liền nhào lên trên giường, nàng cầm cái gối đầu lên, tưởng tượng đó chính là gương mặt tên đáng ghét Thẩm Ngôn kia, mạnh tay đấm đá cào xé liên tục.

“Tôi đánh chết anh, đồ quỷ hoa tâm!”

- --------

(*) trạch nam: bắt nguồn từ chữ Hán là trạch (宅, phiên âm taku), tức “nhà ở”, “ở trong nhà“.

Theo Baidu định nghĩa thì đại chúng xứ tỷ dân hiểu chữ trạch nam/ trạch nữ theo hướng chỉ một người thường xuyên ở trong nhà một thời gian dài, không thích ra ngoài, chỉ muốn dành thời gian ở trong căn phòng ấm cúng của mình để đọc truyện, xem phim, chơi game. Nói chung là ăn ngủ chơi trong nhà cho đỡ phải lo nghĩ, phục vụ đam mê là chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.