Qua Xích Phong chính là địa giới Mông Cổ.
Đối với các tỉnh Hoa Hạ khác, tuyệt đại đa số đều rất khó phân biệt tỉnh này tỉnh kia theo địa hình một cách rõ ràng. Nhưng Mông Cổ và Tây Tạng chính là hai trong số những địa điểm khó mà có thể nhầm lẫn với bất kỳ nơi nào khác. Cái trước là đại thảo nguyên cực kỳ rộng lớn, còn cái sau được mệnh danh là nóc nhà của thế giới. (1)
Qua Xích Phong, mở rộng về hướng bắc, cảnh sắc ven đường liền bắt đầu trở nên hoàn toàn khác biệt. Địa thế của Kinh Thành kỳ thật cũng coi như bằng phẳng, nhưng nếu cùng thảo nguyên so ra thì hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Thảo nguyên giống như biển lớn vậy, dễ dàng khiến cho tâm hồn người ta nảy sinh một loại cảm giác rung động và choáng ngợp.
Sự rung động và choáng ngợp ấy không phải vì địa thế của nó bằng phẳng như thế nào, mà là ở chỗ cảm giác nó trải dài mênh mông bất tận, phóng mắt ra xa cỡ nào cũng không thấy được điểm cuối, như thể nó sẽ đụng tới cả đường chân trời, mãi mãi không có điểm dừng vậy.
Đứng trước khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ như vậy, không cần bạn phải làm gì, chỉ cần đơn giản đứng đấy ngắm nhìn cảnh quan xung quanh, tự nhiên có thể cảm nhận được loại mị lực kia. Đấy cũng là lý do vì sao có rất nhiều người luôn không tự chủ được cảm thấy mình thật nhỏ bé khi đứng trước bờ biển, hoặc đứng trên một ngọn núi cao sừng sững.
Vả lại bây giờ đang là tháng 7, chính là thời gian mà đồng cỏ sinh sôi nảy nở tốt nhất, khắp nơi đều thấy một màu xanh tươi cực kỳ mát mắt. Thế nhưng cũng chỉ được tháng này, thảo nguyên nằm ở trên cao nên vốn không thể so với nơi khác, chỉ cần qua đến tháng 8 thì khí lạnh sẽ bất chợt đột kích, tới tháng 9 là đã có thể trông thấy tuyết rơi.
“Oa, đẹp quá, thật giống như cái thảm lông màu xanh lá vậy, tự nhiên nhìn xong tôi muốn ra ngoài nằm lăn mấy vòng cho thỏa thích ghê.”
Đông Lỵ Á đặt tay ngang thành cửa sổ, gương mặt xinh đẹp chống lên trên mu bàn tay, nàng đưa lưng về phía Thẩm Ngôn, lực chú ý hoàn toàn đặt ở trên thảo nguyên bên ngoài cửa xe, không mảy may để ý vạt áo dưới bị gió thổi mạnh làm nó tốc lên, lộ ra vòng eo con kiến trắng trẻo như bạch ngọc.
Mà Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát ngồi ở phía sau cũng đang bị đồng cỏ bao la trước mắt thu hút.
Kỳ thật các nàng đều đã từng đến Mông Cổ, thế nhưng trước đây đến là vì công việc, tới lui vội vàng, mỗi lần đều gấp gáp đến độ còn chẳng có thời gian nghỉ ngơi, căn bản không có thời gian cùng tinh lực để cảm nhận và trải nghiệm món quà mà thiên nhiên ban tặng như này.
Hiện giờ rốt cuộc đã có cơ hội, thế nên cả ba cô nàng đều chìm đắm trong cảnh sắc tươi đẹp trước mắt, cái gì cũng không để ý, thậm chí trong thoáng chốc còn quên mất hiện tại mình đang quay tiết mục.
Bởi vậy có thể thấy, lời Na Trát nói với Thẩm Ngôn trước đây không sai. Nàng rất háo hức và trông đợi chuyến du lịch của show tống nghệ lần này, đối với nàng, đây đã có thể xem là một kỳ nghỉ dưỡng rồi.
“Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn, nghe rõ không?”
Tiếng nói của Lôi Gia Âm truyền đến từ bên trong bộ đàm, ngữ điệu có chút mơ hồ không rõ, đoán chừng là anh ta vừa đang nhai đồ ăn vặt vừa nói chuyện.
“Nghe rõ, nói đi!”
“Còn khoảng hơn hai trăm bảy mươi cây nữa mới đến làng Tích Lâm, nếu như nhóm chúng ta một mạch lái thì đoán chừng cũng phải gần nửa đêm mới tới nơi. Bên bọn anh thương lượng nãy giờ, quyết định không nên lái xe trễ quá, bây giờ sẽ tìm một địa phương ổn ổn để dựng lều dã ngoại nghỉ ngơi luôn, sáng mai rồi đi sớm, bên các cậu cảm thấy thế nào?”
Thẩm Ngôn quay đầu sang nhìn Đông Lỵ Á, nói với nàng: “Các cô thấy sao?”
Đông Lỵ Á đáp: “Vậy theo ý của Lôi ca đi, chúng ta đang đi du lịch, cũng không có chuyện gấp gáp gì, đâu cần thiết phải lái xe cả ngày như thế.”
Lưu Sư Sư và Cổ Lệ Na Trát ngồi sau cũng gật đầu phụ họa.
Thẩm Ngôn cầm bộ đàm, nói: “Bên bọn tôi ok hết nha, anh đã nhắm được chỗ nào dừng chân chưa?”
“Có kế hoạch thôi chứ chưa có địa điểm cụ thể. Cậu cứ đi theo anh đi. Anh có nghiên cứu qua về địa phương thích hợp để dựng trại rồi. Ra khỏi đường cao tốc phía trước xong thì sẽ gặp mấy cái nhà bạt do dân chăn nuôi Mông Cổ dựng ở tạm khi đi săn, nhóm chúng ta có thể tới đó hỏi mua một con dê, ban đêm chúng ta đốt lửa trại, ăn dê nướng nguyên con. Thế nào, nghe thích không?”
“Ha ha, thích. Vậy anh cứ dẫn đường đi.”
Hai chiếc xe lại chạy thêm hơn hai mươi phút nữa, mãi tới khi thấy biển báo thông báo sắp hết đường cao tốc thì mới giảm dần tốc độ lại.
Ra khỏi đường cao tốc, xuôi theo đường quốc lộ đi về phía đông thì nơi này trên cơ bản đã không còn công trình kiến trúc gì đáng nhắc tới, ngoại trừ đại thảo nguyên rộng lớn hai bên thì cũng chỉ có mỗi một đoạn đường đất dài thẳng tắp không thấy điểm dừng mà thôi.
Thẩm Ngôn và Lôi Gia Âm theo bản năng lại bắt đầu tăng tốc, loại đường xá như này mà không đua xe chút đỉnh thì thật là đáng tiếc.
Lại đi thêm nửa giờ nữa, cuối cùng âm thanh của Lôi Gia Âm đột ngột vang lên trong bộ đàm.
“Trước mặt có một dòng sông nhỏ bên cạnh thảo nguyên, chúng ta dừng ở đây đi. Chỗ này không tệ, có cỏ có nước, là địa phương thích hợp để nấu nướng và dựng lều trại nghỉ ngơi qua đêm nè.”
Vừa dứt lời, chiếc xe của anh ta cũng thả chậm tốc độ dần rồi dừng hẳn. Thẩm Ngôn nghe vậy liền bẻ tay lái, đậu sát theo sau xe của Lôi Gia Âm.
- ----
(1) Tây Tạng là khu vực cao nguyên của châu Á. Vùng đất này nổi tiếng với biệt danh “nóc nhà thế giới” bởi đây là nơi cao nhất Trái Đất với độ cao trung bình 4.900m.
Tây Tạng được bao quanh bởi dãy núi Himalaya, Côn Lôn, Karakoram và Hoành Đoạn. Đường lên đỉnh Everest - đỉnh núi cao nhất thế giới khi so với mực nước biển là biên giới giữa Nepal và Tây Tạng.
- ---
Chương sau: Đàn Ông Các Anh Biết Trả Giá Sao?