Thẩm Ngôn lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, còn may là vẫn khá sớm, chưa tới bảy giờ.
“Được rồi, tôi ra ngoài đi mua đồ ăn, các cô muốn ăn món gì?”
Địch Lệ Nhiệt Ba hào hứng nói: “Vậy tôi cũng đi, đã lâu lắm tôi không có thời gian đi dạo siêu thị rồi.”
Thẩm Ngôn nhìn về phía Dương Mật, Dương Mật liền gật đầu bảo: “Tôi cũng thế, chúng ta đi chung đi.”
Thẩm Ngôn nghe thế liền ra ngoài hành lang đợi hai nàng, bởi vì Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba nói cần phải thay đổi quần áo xong mới có thể ra phố.
Vốn hắn còn tưởng là mình phải chờ rất lâu, dù sao bình thường xưa giờ nữ nhân thay quần áo, đều phải dùng đơn vị thời gian là tiếng đồng hồ để tính toán.
Nhưng thực tế so với Thẩm Ngôn dự đoán lại tốt hơn nhiều, mới hơn hai mươi phút, hai đại mỹ nữ đã ra khỏi phòng.
Địch Lệ Nhiệt Ba mặc một cái váy ngắn bằng da màu nâu cao bồi, dưới chân chỉ mang một đôi giày vải bình thường, thế nhưng đơn giản như vậy lại càng khiến đôi chân vừa trắng nõn nà vừa thon dài của nàng trông càng bắt mắt hơn. Phía trên nàng mặc một cái áo thun in hình nhân vật trong phim hoạt hình, vạt áo trước nhét hờ hững vào bên trong váy, làm lộ ra vòng eo thon mảnh khảnh.
Trên đầu đội theo một cái mũ lưỡi trai màu đen đơn giản, trên mặt còn đeo một cái khẩu trang, thế nhưng nàng không che mặt kín mít, mà chỉ kéo xuống phía dưới cái cằm thon thon.
Dương Mật đổi một cái váy trắng bằng lụa dài đến đầu gối, dưới chân mang một đôi giày sandal có dây quai chéo buộc vòng lên cổ chân, lộ ra mấy ngón chân be bé được sơn hồng tinh xảo.
Nàng cũng đội mũ, nhưng là cái mũ rộng vành dùng để che nắng, trên mặt đeo một cái khẩu trang giống hệt cái của Địch Lệ Nhiệt Ba, và cũng kéo xuống phía dưới cằm.
“Oa, thật là thoải mái!”
Ba người đi xuống lầu, Địch Lệ Nhiệt Ba là người đầu tiên vui vẻ chạy ra ngoài.
Ban đêm đi tản bộ thật sự rất thoải mái và thả lỏng tinh thần, ba người bèn quyết định không bảo tài xế lái xe mà tự mình đi bộ tới siêu thị gần đó.
Lúc đi ngang qua cửa khách sạn, trong lòng hai cô gái vẫn có chút sợ hãi, không tự chủ được đều trốn qua một bên người Thẩm Ngôn.
Địch Lệ Nhiệt Ba vốn sợ rắn, chỉ cần nghĩ tới là lại thấy run rẩy khắp người, nàng vô thức nắm chặt lấy khuỷu tay của người đàn ông duy nhất trong cả bọn.
Thẩm Ngôn trêu chọc: “Này, bị rắn hù hình như là tôi mà, hai người các cô làm gì mà sợ hãi như thế?”
Địch Lệ Nhiệt Ba run run đáp: “Đây không phải là chuyện rất bình thường sao, nó là rắn hổ mang, có ai mà không sợ chứ, lúc chiều chăng phải anh cũng sợ đến mất hồn mất vía đấy à?”
Thẩm Ngôn nghiêm túc nói: “Không, tôi không hề sợ, tình huống khi đó có thể xem như thực lực tương đương, là tôi và con rắn hổ mang kia đang giằng co lẫn nhau mà thôi.”
Dương Mật phì cười: “Thực lực tương đương chỗ nào? Là tương đương ở điểm cùng bất động giỏi như nhau sao? Hai người chúng tôi ở trên lầu quan sát mất một lúc, còn suýt cho rằng anh đã bị cao nhân nào điểm huyệt kia kìa.”
“Ha ha!” Địch Lệ Nhiệt Ba phá ra cười to.
Một đường đùa giỡn nói chuyện phiếm, ba người đã đi đến siêu thị hồi nào không hay.
Bởi vì trước đó đã nói sẽ ưu tiên cho hai cô gái quyết định, bọn họ muốn ăn cái gì thì hắn sẽ nấu món đó, thế nên vào đây rồi, Thẩm Ngôn chỉ chăm chăm mỗi nhiệm vụ đẩy xe, để mặc Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba thoải mái chọn lựa nguyên liệu nấu ăn.
Hai nữ nhân đã lâu lắm không được đi siêu thị, nay cứ như chim sổ lồng, chưa được bao lâu đã chất đầy một đống lớn đồ vật lên xe đẩy, phàm là gặp phải bất kỳ thứ gì hai nàng cảm thấy muốn ăn, bọn họ đều mặc sức lấy hết.
“Hai vị nữ tráng sĩ, có thể dừng lại được không? Nhóm chúng ta chỉ mua đồ làm bữa cơm tối nay mà thôi, cũng đâu phải chúng ta đang chạy nạn, mua nhiều như thế làm gì hả?”
Chứng kiến hai cô gái vẫn đang luôn tay nhét đồ lên xe đẩy, bộ dáng hùng hùng hổ hổ như thể muốn chuyển luôn cả cái siêu thị về nhà, Thẩm Ngôn sợ hết hồn, vội vàng mở miệng khuyên bảo.
Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba bị mấy chữ ‘nữ tráng sĩ’ kia của Thẩm Ngôn chọc cười, nhất thời mới để ý lại quả thật nãy giờ mình lấy quá nhiều, nhưng nhìn một đống đồ ăn trên xe, Địch Lệ Nhiệt Ba lại không nỡ trả lại bèn đề xuất: “Trong phòng cả ba người chúng ta đều có tủ lạnh còn gì, ăn không hết thì có thể bỏ vào tủ lạnh bảo quản mà, đỡ mất công lần sau lại đi siêu thị.”
Thẩm Ngôn lắc đầu, bảo: “Đồ đông lạnh để lâu sẽ không còn tươi ngon, dù sao khách sạn cách siêu thị cũng gần, lúc nào các cô muốn ăn món gì thì tôi lại đi mua là được.”
Hai đại minh tinh vẫn còn chưa tận hứng mua sắm, nhưng lời Thẩm Ngôn nói cũng không thể phản bác được, cuối cùng thở dài một phen, đành chịu trả lại bớt đồ không cần thiết lên kệ.
Đến quầy thu ngân thanh toán xong, ba người liền gom hết đồ vào hai cái túi nylon lớn, chậm rãi rời khỏi siêu thị.
Thẩm Ngôn một tay mang theo một cái túi xách lớn, Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba thì chia nhau xách một bên quai túi nylon nhỏ hơn còn lại.
Lúc này bóng đêm đã lên màn, đèn đường ven phố cũng đã rọi sáng từ khi nào.
Ba người mang theo hai cái túi, nhàn nhã đi bộ trên đường cái, bóng ngược của họ đều bị ngọn đèn màu vàng trên cao kéo dài mãi dưới đất...
Không hiểu sao khung cảnh ấy lại trông hài hòa đến lạ.
....
Trở lại phòng ngủ của mình, Thẩm Ngôn nhanh tay bày ra hết nguyên liệu vừa mua về lên cái bàn gỗ ở giữa phòng, rồi dùng màng bọc thực phẩm chia từng phần thức ăn vừa đủ dùng, sau đó cất hết bọn chúng vào tủ lạnh.
Nhìn động tác thoăn thoắt của hắn, Dương Mật đột nhiên nhớ ra một chuyện, nàng hỏi: “Đúng rồi, hình như anh có nói muốn mời Hoàng Bác ăn cơm đúng không?”
Thẩm Ngôn xoa xoa tay, đáp: “Cô không nói tôi cũng quên mất, anh ta ở phòng nào trên tầng 6 nhỉ?”
Địch Lệ Nhiệt Ba vừa nghe vậy liền nhiệt tình đứng lên nói: “Tôi biết này, để tôi đi gọi Hoàng ca cho.”
Nàng ta giống hệt như một con hươu non, lúc nào trông cũng hoạt bát, lanh lợi, tràn đầy năng lượng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Ngôn và Dương Mật. Thẩm Ngôn thì chuyên tâm nấu cơm, Dương Mật ngồi trên giường xoay xoay cái mũ chống nắng mình đội ban nãy một hồi thì cảm giác có chút nhàm chán, nàng bèn đứng dậy đi đến sau lưng Thẩm Ngôn, định bụng hỏi xem hắn có cần mình hỗ trợ gì hay không.
Kết quả còn không đợi nàng mở miệng, Thẩm Ngôn đột ngột xoay người, khuỷu tay phải vô ý đụng thẳng vào bộ phận mềm mại trên người Dương Mật.
“Ơ...”
Dương Mật hốt hoảng kêu lên một tiếng, sau đó lập tức lui ra phía sau hai bước, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, nàng trừng mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn cũng cảm thấy vô cùng xấu hổ, thế nhưng trong lòng không nhịn được thầm cảm thán, vòng một của Dương Mật quả thật không nhỏ.
Hắn ấp úng giải thích, “Tôi... Tôi đang định quay lại tìm gừng để băm, không thấy cô đang đứng sau lưng, là tôi vô ý.”
Dương Mật trợn mắt nhìn Thẩm Ngôn một chút, nàng không định trả lời hắn, nhanh chóng cúi xuống tìm trong cái túi nhựa mới mua về, lấy ra một bọc gừng rồi hung hăng ném tới cái bàn bếp trước mặt Thẩm Ngôn.
Còn may mà cục diện ngượng ngùng xấu hổ này nhanh chóng bị đánh gãy, bởi vì Địch Lệ Nhiệt Ba đã trở lại, phía sau nàng còn có một người đàn ông mặc trang phục thoải mái dễ chịu ở nhà, không ai khác ngoài ảnh đế Hoàng Bác.
“Bác ca!” Dương Mật thấy người tới bèn đứng dậy chào hỏi anh ta, Thẩm Ngôn cũng vui vẻ gật đầu với Hoàng Bác một cái rồi tiếp tục quay lại nấu ăn.
- --------
Chương sau: Ai Cũng Có Thể Trở Thành Thực Thần