Dương Mật lại ngồi dựa ra sau ghế sô pha, vắt chéo chân qua phải. Dép lê theo chân nàng rớt xuống đất, nàng đảo đảo chân nhỏ, tầm mắt soi xuống tự mình đánh giá bộ móng màu đỏ đính đá mà nàng mới làm cách đó không lâu, tiếp tục nói: “Nói chung cậu cần phải nhận thức rõ hiện thực đi thôi. Cái gì nói tớ cũng đã nói với cậu rồi, tóm lại chỉ có một ý, đã đến bước này, có đuổi đi cũng không đuổi được, vậy thì chúng ta cũng chỉ có thể thử ở chung. Vẫn là câu nói kia, đến cùng đều là người một nhà, thay vì dựng vách ngăn lên đề phòng lẫn nhau, chẳng bằng buông xuống thành kiến cùng tâm tư, thẳng thắn đối đãi, như vậy thì quãng thời gian đằng đẵng sau này mà chúng ta phải ở chung cũng sẽ trở nên vui vẻ hơn hẳn.”
“Cho nên cậu cảm thấy tớ là nhân tố sẽ phá hư sự ổn định hài hòa của cái gia đình này?” Đông Lỵ Á nhíu mày hỏi.
Dương Mật lắc đầu, “Tớ không nói như thế, nhưng nếu như cậu cứ duy trì khoảng cách với bọn tớ giống bây giờ, vậy thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ biến thành một người như vậy.”
Đông Lỵ Á hỏi: “Vậy cậu cảm thấy cậu có thể thẳng thắn với tớ không?”
Dương Mật phì cười, “Chẳng phải nãy giờ tớ vẫn đang nói chuyện thẳng thắn với cậu sao? Nếu như tớ có tư tâm gì thì cậu cảm thấy tớ sẽ nói ra mấy lời khuyên nhủ như vậy chắc?”
Đông Lỵ Á cúi đầu, gương mặt xinh đẹp không biểu lộ bất kỳ một tia cảm xúc nào, nhưng trong lòng nàng hiển nhiên là đang rối rắm suy tư.
Dương Mật nhích chân về phía trước, dùng mũi chân cọ cọ lên người Đông Lỵ Á, nói: “Quay lại chủ đề trước đó, không phải là cậu đang xoắn xuýt suy nghĩ xem tối hôm nay sẽ sắp xếp chỗ ngủ như thế nào sao? Vậy cậu có muốn biết tớ và Nhiệt Ba ngốc kia đã giải quyết bằng cách nào không?”
Đông Lỵ Á ngẩng đầu, trong ánh mắt lộ ra vẻ hiếu kỳ, đương nhiên nàng rất muốn biết hai người bọn họ đã xử lý vụ ngủ nghê này như thế nào.
Dương Mật vẫy vẫy tay với Đông Lỵ Á, Đông Lỵ Á thoáng có chút chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nghiêng đầu tới nghe.
Dương Mật thấp giọng thủ thỉ bên tai Đông Lỵ Á, mấy giây sau, Đông Lỵ Á giật mình rút về, nét mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Dương Mật, lắp bắp hỏi: “Các cậu… các cậu... Hai người các cậu ngủ cùng một chỗ?”
Dương Mật cười nhạt, “Nếu không phải vậy thì cậu có biện pháp gì tốt hơn sao?”
Đông Lỵ Á lại lâm vào trầm mặc, không nói lời nào. Đại nhãn tình nháy một cái, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Chuyện này… đối với thế giới quan cùng nhân sinh quan của nàng mà nói thì quả thật có chút khiêu chiến.
Dương Mật đứng lên, hai tay vươn dài lên trên đầu, lại vặn vẹo eo mấy cái, áo sơ mi nhếch lên làm lộ ra một vòng bụng trắng trẻo, mịn màng. “Tớ buồn ngủ lắm rồi, tớ lên lầu trước đây. Tới hay không tới... là tùy cậu.”
Dương Mật nói xong liền nhấc chân đi thẳng lên gian phòng của Thẩm Ngôn.
Đông Lỵ Á nắm chặt điện thoại di động trong tay, xoắn xuýt suy tư thật lâu, cuối cùng nàng thở hắt ra một hơi, quyết định đứng dậy đi lên căn phòng của Thẩm Ngôn trên lầu một. Ban đầu bước chân hẵng còn có chút chần chờ, nhưng rất nhanh liền quả quyết bước đi.
Không có đạo lý nào mà các nàng ấy có thể làm được, còn nàng thì lại không thể.
Nếu như nói còn có chuyện gì có thể nhanh chóng rút ngắn quan hệ giữa người với người, như vậy thì không thể nghi ngờ gì cách thức mà Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba đã làm chính là hữu hiệu nhất.
Còn có cái biểu hiện thẳng thắn đối đãi nào hơn so với hành động mà bọn họ sắp làm?
Thứ duy nhất không tốt đẹp lắm ấy chính là bốn người chen chúc trên một cái giường quả thật rất chật chội, báo hại Địch Lệ Nhiệt Ba một đêm rớt xuống giường hai lần, làm cho tâm tình của tiểu tiên nữ sáng sớm đã bốc hỏa.
...
Điểm tâm sáng nay có hơi muộn. Bởi vì trong nhà bếp của Thẩm gia đã diễn ra một khóa học nấu nướng nhanh khiến mọi thứ không được gọn ghẽ lắm. Thẩm Ngôn đứng một bên giảng dạy, Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba và Đông Lỵ Á thì nghiêm túc học hỏi.
Nói đến loại chuyện như nấu nướng, trong suy nghĩ của rất nhiều người vẫn luôn cho rằng nữ nhân có thiên phú đứng bếp hơn so với nam nhân, kỳ thật không phải như vậy.
Nếu như tra cứu kỹ càng thì bạn sẽ phát hiện, phần lớn đầu bếp có tay nghề và bằng cấp xịn xò trên thế giới đều là nam nhân.
Nữ nhân sở dĩ cho người ta ấn tượng rằng đường như trời sinh đã biết nấu nướng cũng chỉ bởi vì tính tình các nàng tương đối cẩn thận mà thôi. Vả lại một phần cũng do quan niệm trọng nam khinh nữ của nhiều quốc gia khiến rất nhiều người đều cho rằng trong một gia đình bình thường, việc nữ nhân đứng bếp nấu cơm chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Trong phương diện nấu nướng, ba phu nhân Thẩm gia cũng không có cái gì gọi là thiên phú, thế nhưng nhờ có Thẩm Ngôn đứng bên chỉ bảo nên món ăn cũng tương đối ra hình ra dáng, hương vị cũng không đến nỗi khó ăn.
Đương nhiên sẽ không có cảnh nhà bếp rối tung, khói bốc mù mịt, làm ra các món ăn cháy đen cháy xạm hay mùi vị khủng bố gì gì đấy giống như phim ảnh trên ti vi hoặc trong sách mô tả.
Thẩm Ngôn vẫn luôn cảm thấy nếu trên đời quả thật có loại người như vậy, hoặc là cố ý làm quá vấn đề lên, hoặc là cực kỳ cực kỳ ngu ngốc, chứ người bình thường chỉ cần có chút kiến thức phổ thông thì chẳng ai chỉ vì nấu một bữa ăn mà có thể làm tới độ muốn cháy xém nhà bếp được, việc này cùng với thiên phú nấu nướng gì đó hoàn toàn không quan hệ.
Buổi chiều Dương Mật cùng Địch Lệ Nhiệt Ba đều phải rời khỏi thành phố, đoàn làm phim bên chỗ Dương Mật còn có một số cảnh cần quay, bên phía Địch Lệ Nhiệt Ba thì là do cô nàng có quá nhiều hợp đồng quảng cáo, tối nay có một sự kiện của nhãn hàng ở thành phố khác mà nàng cần phải tham dự, cho nên buổi chiều cũng phải tranh thủ rời đi sớm.
Vì vậy nên sau khi ăn điểm tâm xong, một nhà bốn người liền làm ổ ở trên ghế sô pha trong phòng khách lầu một, không ai muốn đi ra ngoài mà chỉ muốn hưởng thụ chút thời gian yên bình ở cạnh nhau mà thôi.
Đang ở nhà nên quần áo của cả bốn cũng rất tùy tiện, đều là áo phông quần cộc, nhất là ba cô gái ăn mặc tương đối mát mẻ. Nếu có fan hâm mộ nào mà may mắn lọt được vào đây thì chắc chắn sẽ phải hoa mắt trước mấy cặp đùi trắng nõn, thon thả đang tùy ý phô ra của mấy vị đại mỹ nữ.
Thẩm Ngôn ngồi ở trên ghế sô pha, Địch Lệ Nhiệt Ba ngồi nghiêng người cạnh hắn, vắt ngang cặp chân thon dài qua đùi Thẩm Ngôn, dáng vẻ thân mật miễn bàn. Hai người đang tụ đầu cùng một chỗ để lướt xem Weibo.
Đông Lỵ Á ngồi ở bên còn lại của Thẩm Ngôn, nàng cuộn tròn chân lên ghế sô pha, máy tính thì đặt ngay trên đầu gối. Đông Lỵ Á đang tập trung lướt mail xem kịch bản cùng mấy lời mời tham dự sự kiện mà các đơn vị truyền thông hoặc công ty giải trí gửi tới cho nàng. Hiện tại nàng không định đầu quân cho bất kỳ có công ty quản lý nào, ngay cả người đại diện cũng bị nàng làm ầm ĩ một trận, cho nên rất nhiều chuyện đều phải tự mình xử lý. Tuy rằng tình trạng hiện tại sẽ khiến nàng tự do hơn một chút, không cần thiết phải ôm đồm quá nhiều công việc như trước đây, nhưng dĩ nhiên tự mình xoay xở thì cũng phiền toái không ít.
Dương Mật thì ngồi một mình bên dưới thảm lông dưới sàn, cánh tay chống đỡ lên bàn trà, hai mắt cũng dán chặt vào máy tính, khác Đông Lỵ Á ở chỗ là nàng đang xem xét một vòng quanh các công ty thiết kế nội thất.
Bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, nhất là việc trong một đêm mà Địch Lệ Nhiệt Ba rơi giường những hai lần khiến Dương Mật nảy sinh suy nghĩ: cần phải sắp xếp lại nội thất bên trong căn biệt thự này rồi.
Biệt thự này có ba tầng, phòng ngủ chính kỳ thật nằm ở trên lầu ba, còn các phòng ở dưới lầu hai đều là phòng dành cho khách.
Trước đây khi bốn người Đông Lỵ Á, Na Trát, Sư Sư, Nhiệt Ba dọn tới ở, bởi vì Dương Mật không muốn một mình đơn độc ở trên đó nên mới dọn xuống lầu hai ở cùng bọn họ, cũng vì vậy mà lầu ba xem như bị bỏ trống suốt bấy lâu.
- ----
Chương sau: Địch Lệ Nhiệt Ba Càng Buồn Thì Đông Lỵ Á Lại Càng Thấy Vui Vẻ