Thẩm Ngôn nhún nhún vai, không định giải thích gì.
Lời hắn nói hoàn toàn là sự thật, đại bộ phận kỹ năng của hắn đều là do hôm nay học được tại tiệm sách nho nhỏ bên trong thành phố điện ảnh.
Đương nhiên, loại chuyện này trừ chính hắn ra, đoán chừng cũng không có một ai sẽ tin tưởng.
“Ơ khoan đã!” Địch Lệ Nhiệt Ba chợt nghĩ tới một chuyện, vội hỏi hắn: “Không phải ban đầu nói tôi đấm bóp cho anh, sau đó anh sẽ viết một ca khúc cho tôi sao, làm sao lại biến thành anh massage cho tôi rồi?”
Thẩm Ngôn cười cười, hắn đương nhiên sẽ không nói cho Địch Lệ Nhiệt Ba biết, là bởi vì mình ngứa tay, muốn bộc lộ thử tài năng nên mới tiện tay massage cho cô nàng, hắn chỉ lắc đầu, thản nhiên đáp: “Chính là muốn khi dễ cô một phen thôi, dùng hành động thực tế để nói rõ cho cô biết, cái cô gọi là đấm bóp thư giãn kém cỏi tới cỡ nào, đừng nói là đổi một bài hát do tôi viết, dùng là đổi cho cô cái dấu chấm câu cũng không đáng đâu.”
Địch Lệ Nhiệt Ba giận điên lên, dùng sức nhéo một cái rõ đau trên đùi Thẩm Ngôn một cái, sau đó đứng bật dậy, nhíu mày, nói: “Bây giờ anh đã chính miệng thừa nhận là khi dễ tôi rồi chứ gì, tôi nói cho anh biết, anh đã tổn thương đến tôi, hiện tại tôi đang rất tức giận.”
Thẩm Ngôn không trả lời, hắn cũng đứng dậy rồi vén lều vải đi ra ngoài.
Người vừa nói mình rất tức giận - Địch Lệ Nhiệt Ba, cũng vội ngoan ngoãn đi theo sau.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Địch Lệ Nhiệt Ba đi tới bên cạnh Thẩm Ngôn, theo ánh mắt của hắn, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tối đen trên kia.
“Cô xem đi, ánh sao trên trời thật là đẹp.”
“Công nhận, thời tiết hôm nay tốt ghê, lâu lắm tôi mới thấy nhiều sao như vậy. Kìa kìa, anh xem ngôi sao kia đi, nó là chòm sao nào ấy nhỉ? Ơ, tôi hoa mắt à, hình như nó còn di chuyển đúng không?”
“Đại tỷ à, đó là máy bay mà!”
...
Đoàn làm phim kết thúc công việc đã là hơn nửa đêm. Thẩm Ngôn ngồi lên xe bảo mẫu của Địch Lệ Nhiệt Ba, cùng các nhân viên công tác khác quay trở lại khách sạn.
Địch Lệ Nhiệt Ba thức tới giờ này đã thấm mệt, cái đầu nhỏ trực tiếp tựa lên trên bờ vai Thẩm Ngôn gật lên gật xuống.
Ban ngày nàng đeo một đống phục trang nặng nề để quay phim, vừa nãy lại được Thẩm Ngôn giúp massage một hồi, cơ bản bao nhiêu mỏi mệt đã được buông lỏng, thoải mái rồi thì hai mắt díp lại, thật sự chỉ muốn gục xuống giường ngủ một giấc.
Đến khách sạn, nàng ngáp một cái rõ to, đánh tiếng chào hỏi Thẩm Ngôn, Dương Mật xong xuôi liền trở về gian phòng của mình.
“Anh mệt không?”
Dương Mật mở cửa phòng mình rồi, chợt quay đầu lại hỏi Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn không đáp, chỉ khẽ nhướng mày, lộ ra ý thắc mắc.
Dương Mật mỉm cười, đáp: “Học hát ấy, nếu anh không mệt, một lát nữa tắm rửa xong tôi sẽ qua tìm anh nhé?”
Thẩm Ngôn gật đầu đồng ý. Thật sự là hắn không thấy mệt mỏi gì, hiện tại mỗi giờ mỗi khắc hắn đều đang Luyện Khí, thân thể lẫn tinh thần vẫn luôn duy trì trạng thái tươi tỉnh nhất.
Lưu Hiểu Kiều mang một đống đồ đạc đi theo sau lưng Dương Mật. Giờ phút này, nghe thấy mấy lời Dương Mật vừa nói, nội tâm nàng liền rối rắm một phen, nửa muốn trút hết ra, nửa lại không muốn, thật sự nàng cũng không biết rõ có nên đem chuyện lúc tối ra thuật lại hết cho Mật tỷ nhà mình nghe hay không.
Vào trong phòng, Dương Mật cởi giày ra, để trần đôi chân trắng nõn giẫm lên thảm lông mềm, vui vẻ đi tìm bộ y phục, chuẩn bị đi tắm rửa.
“Kiều Kiều, em về phòng ngủ đi!” Dương Mật nói với Lưu Hiểu Kiều.
Lưu Hiểu Kiều chần chừ không đi, xoắn xuýt chốc lát mới đủ dũng cảm nói: “Mật tỷ, có vấn đề này em muốn hỏi chị.”
“Chuyện gì thế?”
“Cái kia... Chị cảm thấy quan hệ hiện tại của chị và Thẩm Ngôn đến cùng được coi là gì?”
Dương Mật khựng lại, quay đầu nhìn Lưu Hiểu Kiều, hơi khó chịu đáp: “Việc này đối với em mà nói có quan trọng không?”
Lưu Hiểu Kiều lắc đầu: “Không quan trọng, chỉ là… em hiếu kì thôi.”
“Con người ai mà chẳng có lắm việc muốn hiếu kì, nhưng không phải việc gì mình cũng có đáp án, thế nên tốt nhất em đừng quản những việc không liên quan tới mình nữa. Mau mau về phòng đi ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm đó.”
Lưu Hiểu Kiều mang theo vẻ mặt phiền muộn ra khỏi phòng của Dương Mật.
Nàng cảm giác chính mình bây giờ giống hệt như một trung thần trong phim truyền hình, một lòng vì tiểu chủ mà suy nghĩ, thế nhưng tiểu chủ lại không chút nào cảm kích.
...
“Cộc cộc cộc!”
Dương Mật gõ nhẹ lên cửa phòng Thẩm Ngôn, nàng mới vừa tắm rửa xong, tóc còn có chút ướt, tùy ý buông xõa trên bờ vai thon gầy.
Nàng mặc một thân áo thun ba lỗ màu đen, quần lụa mềm ngăn ngắn ngang đùi, chân mang dép lê, lớp trang điểm cầu kỳ ban ngày đã được tẩy sạch sẽ, lộ ra một khuôn mặt thanh thuần mà thoải mái.
Đùi trắng thon dài như tuyết, eo thon thấy rõ qua làn áo bó, lúc đi tới lui còn vô tình hữu ý làm lộ ra một cảm giác gió xuân mát dịu rất hút mắt người nhìn.
Thẩm Ngôn mở cửa, Dương Mật đi vào nhà ngó một vòng, cuối cùng ngồi thẳng xuống mép giường phòng hắn. Nàng đang muốn giấu đi nội tâm nhộn nhạo cùng gương mặt xinh đẹp đã đỏ ửng của mình, sau khi nhìn thấy nửa thân trên để trần của Thẩm Ngôn.
Nàng quả thật không nghĩ tới, người đàn ông này lại có vóc dáng đẹp như vậy, đường cong bắp thịt ẩn hiện rõ ràng nhưng lại không hề thô kệch, cồng kềnh.
Ấy là còn chưa kể cơ bụng sáu múi, đường Nhân Ngư mơ hồ...
“Anh có thể mặc quần áo vào được không?” Dương Mật nghiêng đầu sang chỗ khác, cố gắng không nhìn tới Thẩm Ngôn.
Thẩm Ngôn thản nhiên đáp: “Mới tắm xong, chưa có đồ mặc, cô đâu cần tỏ ra thua thiệt như thế, hiện tại không mặc quần áo là tôi cơ mà.”
“Anh đi chết đi!”
Dương Mật trợn mắt nhìn Thẩm Ngôn, sau đó mới ngẫm lại câu nói của hắn: “Anh nói vậy là sao, quần áo anh đâu rồi?”
Thẩm Ngôn hỏi ngược lại: “Mới tắm xong, ba chữ này khó hiểu lắm hả?”
Dương Mật bày ra biểu tình xem thường, “Này, anh đừng có nói với tôi là anh chỉ có mỗi bộ đồ đó, giặt rồi thì không có gì khác để mặc nhé. Anh ra ngoài dạo phố làm gì, không biết đường đi mua thêm mấy bộ quần áo nữa sao?”
Thẩm Ngôn nói: “Mua nhiều quần áo như vậy để làm gì?”
Dương Mật dở khóc dở cười đáp: “Tiểu tổ tông ơi, không để làm gì ư, chính là những lúc như này anh có thể có một bộ quần áo khác để thay đổi nè.”
Thẩm Ngôn lắc đầu, nói: “Vốn là tôi sẽ đi ngủ, mà ngủ thì không cần mặc.”
Dương Mật giơ ngón tay cái lên hướng về phía Thẩm Ngôn, “Anh là trâu nhất, tôi nói không lại anh, thôi bỏ, hiện tại có thể dạy tôi hát được chưa?”
Thẩm Ngôn gỏn lọn đáp: “Đứng lên!”
Dương Mật nghe vậy liền đứng lên, tò mò hỏi: “Đứng dậy là để hơi thở thông thuận hơn sao?”
Thẩm Ngôn lắc đầu: “Không phải, cô ngồi trên giường có vẻ đối với tôi rất không tôn kính.”
“Tôi... Má nó, anh điên rồi, vậy Thẩm lão sư tôn kính của tôi, hiện tại chúng ta đã có thể bắt đầu chưa?”
Thẩm Ngôn nghiêm túc đáp: “Trước tiên cô hát một bài sở trường của mình đi, tốt nhất là chọn ca khúc solo, để tôi nghe thử đã, sau đấy sẽ giúp cô điều chỉnh lại vấn đề.”
Dương Mật nháy nháy mắt, tự mình hát đơn khúc sao? Thật sự là đã lâu lắm rồi không làm chuyện này mà.
- ----
- --
-
[Góc ngoài lề] Mình chỉ có mỗi niềm vui đếm view, đếm đề cử (Đề cử 100 điểm đi nào hahahaha), đếm bình luận, thế nên có bao nhiêu Kim Phiếu hay có nhã ý muốn khen muốn nhận xét gì thì các anh chị em hãy đập hết vào mẹt mình cho mình dui đi nào cả nhà oyyyyyyyyyyyy ♥️ ♥️ ♥️