Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 167: Chương 167: Nhớ lấy hóa đơn cho tôi




Một màn này khiến mọi người xung quanh đều vô cùng giật mình, cơ bản là Thẩm Ngôn ra tay quá nhanh, chẳng ai kịp phản ứng.

Hàn Mỹ Lân là người kinh ngạc nhất, thân là người yêu chữ như mạng, nhìn thấy một tác phẩm tranh chữ kinh điển bị hủy hoại ngay trước mắt, ông ta đau lòng đến độ muốn ngất xỉu ngay giữa trà lâu. Hàn Mỹ Lân nấc một tiếng, tiếc hận nói: “Này làm sao, này làm sao... Chữ là vô tội mà, ai...”

Thẩm Ngôn cầm lấy khăn lụa lau lau tay, nét mặt phong khinh vân đạm, bình thản nói với Đông Lỵ Á: “Làm sai thì phải sửa, chúng ta bồi thường tiền cho bọn họ đi, ba trăm vạn không đủ thì hãy đền bù bốn trăm vạn.”

Thẩm Ngôn nói xong liền xoay người bỏ đi trước, Đông Lỵ Á nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhìn theo, không nói hai lời liền mở ví lấy ra thẻ ngân hàng, dùng hai ngón tay trắng nõn quơ quơ tấm thẻ, mỉm cười bảo: “Quẹt thẻ, nhớ lấy hóa đơn giúp tôi nhé.”

Trương Hữu sắc mặt tái xanh, trầm mặc không nói gì, tên Thẩm Ngôn này hãy còn trẻ tuổi mà hành sự đủ hung ác, một điểm mặt mũi cũng không lưu lại cho ông ta.

“Làm sao lại nháo đến mức này, thôi thôi, dĩ hòa vi quý. Lão Trương, chuyện này xem như cho tôi mặt mũi, bỏ qua đi nhé. Nếu ông muốn chữ thì đợi về nhà tôi lại viết một bức khác tặng ông sau.”

Hàn Mỹ Lân đứng ra giảng hòa, Hoàng Bác liền liếc mắt ra hiệu cho vợ mình, chị ấy rất tinh ý, thấy vậy liền gật đầu rồi nhanh chóng kéo Đông Lỵ Á ra ngoài.

Thẩm Ngôn bỏ về trước, Hoàng Bác cũng tạm biệt rồi rời khỏi, một đám người Quách Đắc Cương cũng không ở lại, Hàn Mỹ Lân an ủi qua loa Trương Hữu mấy câu, sau đó cũng mau lẹ đuổi theo.

Trong đại sảnh chỉ còn lại Trương Hữu và vợ ông ta đang ngồi ôm mặt khóc bù lu bù loa.

Trương Hữu hung hăng trợn mắt nhìn bà ấy, gắt gỏng quát: “Lại còn ngồi đó khóc, bộ bà ngại tôi chưa đủ phiền lòng à? Hay là chê tôi chưa mất mặt đủ nhiều? Nín ngay rồi cút về nhà đi.”

Mắng xong, Trương Hữu đùng đùng nổi giận, xô ghế ầm ĩ một cái rồi cũng bỏ ra ngoài.

Bên ngoài bãi đỗ xe, mọi người hàn huyên vài câu rồi mạnh ai nấy rời đi. Hoàng Bác và Thẩm Ngôn vốn tương giao tâm đầu ý hợp, không cần phải nhiều lời, chỉ nói có chuyện gì thì gọi điện thoại cho nhau là đủ.

Quách Đắc Cương cũng không dông dài, nhưng trước khi tài xế lái xe đi, ông ta lại bồi thêm một câu: “Thẩm lão sư, ngày mai bảy giờ, hy vọng có thể có vinh hạnh tiếp đón cậu ghé thăm.”

Thẩm Ngôn ngạc nhiên nhìn lại ông ta, bất quá vẫn là gật đầu chứ không từ chối gì.

Đợi bọn họ rời đi trước, Hàn Mỹ Lân lúc này mới tiến lên trò chuyện cùng Thẩm Ngôn đôi câu.

Hai người nói chuyện tương đối ăn ý, đại khái là bởi vì trình độ ngang tầm, hiểu biết về thư pháp cũng tương tự nhau, thế nên dù Thẩm Ngôn kém tuổi hơn Hàn Mỹ Lân rất nhiều, vả lại bọn họ cũng chỉ mới vừa quen biết, nhưng cả hai đều cảm giác được đối phương là tri kỷ hiếm có khó tìm.

Cùng chung chí hướng nói không sai biệt lắm chính là cái cảm giác này.

Vả lại điều làm Thẩm Ngôn có hứng nói chuyện với Hàn Mỹ Lân cũng bởi vì đây là lần đầu kể từ khi hắn có hệ thống, hắn mới tình cờ gặp được một người có trình độ đẳng cấp tông sư trong một lĩnh vực nào đó. Bức tranh chữ của ông ta, trước đó Thẩm Ngôn đã xem qua, quả thật là phi thường tốt.

“Tôi trước kia không bao giờ tin trên đời này có thiên tài thật sự, nhưng bây giờ tôi không chỉ tin mà còn tâm phục khẩu phục hoàn toàn, Thẩm lão sư, cậu chỉ vừa mới hai mươi tuổi mà thư pháp có thể đạt đến trình độ này, chắc chắn đây chính là năng khiếu bẩm sinh rồi.”

Trò chuyện một lúc, Hàn Mỹ Lân lại bắt đầu cảm thán, thật sự ông ta rất khâm phục, đồng thời trong lòng còn trào lên cảm giác như không còn chút sức lực nào cả, rất cô đơn.

Ông học thư pháp cả đời, viết thư pháp cả đời, nhưng đến lúc này mới nhận ra bản thân mình còn không bằng một người trẻ tuổi, xem ra đúng là loại hình nghệ thuật nào cũng thế, đôi lúc nỗ lực nhiều năm cũng chưa chắc bằng thiên bẩm trời phú.

“Vương Hy Chi viết bức ‘Lan đình tập tự’ cũng là nhờ sự khổ luyện trong hai ba chục năm trước đó (1).” Thẩm Ngôn lắc đầu, tiếp lấy lời nói với Hàn Mỹ Lân: “Lão Hàn, ông biết rõ mình kém ở chỗ nào không?”

Hàn Mỹ Lân băn khoăn hỏi: “Kém do thiên phú?”

“Thiên phú cái gì chứ, chữ của ông tôi xem rồi, về kỹ pháp, cảnh giới nào cũng không tệ, nhưng ông kém ở chỗ này.” Thẩm Ngôn đưa ngón tay chỉ thẳng vào ngực của Hàn Mỹ Lân.

Việc này khiến Đông Lỵ Á đang đứng cạnh bên cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Kém ở ngực ư? Ý là sao? Sao đột nhiên lại chỉ tay vào đó? Chồng à, anh có gì cũng nên nói dễ hiểu ra đi chứ, vợ anh còn đang đứng ngay đây cơ mà.

Hàn Mỹ Lân cúi đầu nhíu mày, giống như có điều suy nghĩ.

Thẩm Ngôn lại nói tiếp: “Cũng có người nói coi chữ như gặp người, viết chữ chính là làm người đó lão Hàn, ông làm người nhưng mãi không thông suốt, chữ làm sao có thể rõ ràng? Ví dụ như mấy lời ông vừa nói ban nãy đi, ông có ý gì? Cảm thấy viết không bằng tôi nên thất vọng rồi nổi giận, hay ông thấy trống rỗng, lạc lõng? Đây là dự tính ban đầu của ông khi quyết định học thư pháp sao? Ông học thư pháp chỉ để tranh đua cùng người khác à? Ông mà yêu quý con chữ gì chứ. Ông bây giờ chính là đem bản thân mình khóa lại, cảm thấy mình là chuyên gia, không như người bình thường, lo cái này lại lo cái kia, ông có thể viết xuôi tay mới là lạ. Với cái bản tính của ông hiện tại, ông hoàn thành ra một bức tranh chữ tuyệt đỉnh mới thật là không hợp với lẽ thường.”

Thẩm Ngôn nói một tràng giống như đang trách mắng đứa học sinh tiểu học, thế nhưng từ đầu tới cuối, Hàn Mỹ Lân vẫn giữ nguyên vẻ mặt khiêm tốn chấp nhận.

Điều này khiến Đông Lỵ Á lần nữa rung động dữ dội, sự đắc ý khó mà kiềm giữ được trên nét mặt nàng. Nhìn xem, anh chồng nhà mình chính là xịn xò như vậy đấy! Người trước mặt nàng là ai? Đây chính là một nghệ thuật gia nổi tiếng, mỗi một tác phẩm của Hàn lão sư đều có giá hơn trăm vạn, thế nhưng hiện tại đối mặt với Thẩm Ngôn lại ngoan ngoãn đứng im lắng nghe hắn ‘giáo huấn’ như thế, thật sự bảo nàng khó mà không kích động!

“Tôi... tôi đúng là có vấn đề. Thẩm lão sư, đa tạ cậu, cậu đây giống như đánh thức tôi, những năm qua tôi nửa bước cũng khó mà bước tiếp, tôi cũng không biết rõ nguyên nhân do đâu,.... thôi, không nói đến nữa, về nhà tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ lại lời cậu mới nói.”

Thẩm Ngôn mỉm cười, vỗ vỗ vào cánh tay Hàn Mỹ Lân rồi nói: “Bây giờ có phải tốt hơn không, những cái tồi tệ không dùng não kia thì được xem là cái gì chứ.”

“Được, hôm nay quá trễ rồi, chờ ngày khác có thời gian, tôi sẽ mời cậu uống một bữa, chúng ta hãy dành thời gian tâm sự nhiều hơn, bàn luận một chút về thư họa nữa.” Hàn Mỹ Lân nắm chặt tay Thẩm Ngôn, chân thành nói.

Thẩm Ngôn đáp: “Được thôi, có gì ông cứ liên lạc qua điện thoại với tôi là được!”

Thẩm Ngôn trao đổi số điện thoại với Hàn Mỹ Lân xong liền cùng Đông Lỵ Á lên xe, Hàn Mỹ Lân vẫn một mực đứng tại chỗ vẫy tay chào, thẳng đến khi xe của bọn họ không còn thấy tăm hơi nữa, ông mới buông tay xuống.

Mà một màn này đều bị Trương Hữu đứng ngoài cửa toàn bộ nhìn thấy, một nỗi ghen tỵ và tức giận thoáng chốc dâng lên, theo sự mất kiểm soát của Trương Hữu mà bộc phát ra ngoài.

- -----

(1) Vương Hy Chi là một đại danh nhân thời Đông Tấn lịch sử Trung Quốc. Ông nổi tiếng về thư pháp tuyệt kĩ, nên còn có danh tụng là Thư Thánh. Một trong những kiệt tác để đời của Vương Hy Chi chính là Lan đình tập tự.

Để có sự tinh xảo trong thư pháp, Vương Hy Chi đã không ngừng khổ luyện. Với riêng một chữ “Vĩnh” (永), ông dùng tới 15 năm để luyện. Ông mải luyện tập tới mức quên ăn, quên ngủ.

Người đời sau gọi kỳ tích này của ông bằng câu “dụng tâm thập ngũ niên, thủy công nhất vĩnh tự” với ý nghĩa “dụng tâm ròng rã 15 năm khởi đầu bằng một chữ vĩnh”.

- -----

Chương sau: Chẳng Phải Bọn Em Là Tỷ Muội Khuê Mật Sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.