Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 142: Chương 142: Tiền tài chỉ là cặn bã




“Còn có tài nấu nướng của em, khẩu kỹ và bản quyền bài hát « Hồng Nhạn », những thứ đó theo anh sẽ trị giá bao nhiêu tiền?”

Trương Chí Toàn rầu rĩ không đáp, tài nấu nướng của Thẩm Ngôn mặc dù ông chưa được thử qua, nhưng khẳng định rất là tài giỏi. Là kiểu mà không cần ăn chỉ cần nhìn bằng mắt cũng có thể hiểu được kỹ năng của hắn đỉnh như thế nào.

Giọng hát ư? Hoàn toàn có thể xem là kỹ xảo độc môn. Bạn bè của ông đâu thiếu người làm việc bên mảng âm nhạc, ngay cả chính bản thân ông cũng hoàn toàn đủ thực lực để nghe và đánh giá một giọng hát cũng như một ca khúc dựa trên cơ sở chuyên môn. Bất kể là khả năng thanh nhạc hay bài hát « Hồng Nhạn » của Thẩm Ngôn đều có chất lượng tuyệt đỉnh, đây là điểm ông khó mà phủ nhận được.

Không chỉ như thế, Thẩm Ngôn còn có tài làm ảo thuật rất lợi hại.

Trương Chí Toàn càng suy nghĩ thì lòng bàn tay ông lại càng ướt đẫm mồ hôi, đại khái ông minh bạch ý tứ của Thẩm Ngôn là gì rồi, quả thật, so với một thân tài hoa của hắn, hai ngàn vạn chẳng là cái gì cả.

“Nói thật với anh, em là bởi vì các cô ấy mới tham gia chương trình này.” Thẩm Ngôn chỉ vào Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát, đoạn nói tiếp: “Đều là người một nhà, các cô ấy gặp phải phiền phức, cần em giúp đỡ cho nên em mới đồng ý đến đây ký hợp đồng cùng các anh. Anh phải phân rõ, nếu như không có các cô ấy, anh cho rằng con số hai mươi vạn lúc ban đầu hay là hai ngàn vạn hiện tại mà anh đưa ra đủ sức kéo chân em tới nơi này ư? Không đâu.”

Trương Chí Toàn tiếp tục trầm mặc.

Mà Đông Lỵ Á, Lưu Sư Sư cùng Cổ Lệ Na Trát đột ngột bị điểm danh bên kia, thì cảm giác ngọt ngào đang lâng lâng trong lòng. Hiện giờ các nàng cảm thấy chính mình là nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế giới này. Dù cho bây giờ Thẩm Ngôn có bắt các nàng đi chết thì dám chắc các nàng cũng nguyện ý.

Mặc dù từ đầu tới cuối Thẩm Ngôn chưa từng nói qua một câu hay chỉ đơn giản là ám chỉ một lời tâm tình, nhưng nhìn vào hành động và lời nói của Thẩm Ngôn hiện tại, bất luận có so với cái gì thì đây cũng là những lời ngọt ngào, êm tai nhất mà các nàng từng được nghe.

Chao ôi... Chồng của các nàng soái khủng khiếp! Biểu cảm coi nhẹ vật chất kia đơn giản là đẹp trai chết người có được hay không!!!

Cái gì mà phú nhị đại bá đạo, cái gì mà tổng giám đốc quyền thế một tay che trời chứ, nếu so với chồng các nàng thì tất cả đều là cặn bã hết.

“Thẩm lão sư, anh đại khái hiểu ý em rồi. Em không muốn chấp nhận số tiền này là vì không muốn bị trói buộc đúng không? Nếu như em đồng ý nhận, nghĩa là sau đó em phải ra sức nỗ lực vì chương trình, thậm chí còn phải nghe theo sự sắp xếp của tổ tiết mục khi cần, đó là lý do em cảm thấy hai ngàn vạn không đáng để em phải chấp nhận, anh nói đúng chứ?”

Trương Chí Toàn nở một nụ cười khổ, bất đắc dĩ nói.

Thẩm Ngôn bĩnh tĩnh gật đầu, “Đúng là ý này. Như đã nói, em tham gia « Hoa Dạng Thiếu Niên » là vì ba người bọn họ, nếu bọn họ không có ý định hủy hợp đồng thì đương nhiên em vẫn sẽ ở đây. Anh cũng biết em không phải là nghệ sĩ, em không có hứng thú muốn nổi tiếng, lại càng không hứng thú gì với việc có cả chục cái máy quay xung quanh mình như bây giờ. Cho nên em cảm thấy cứ nhận đúng số tiền em nên lấy, làm những việc em nên làm là tốt rồi. Đương nhiên anh cứ yên tâm, em sẽ không gây khó khăn gì cho mọi người. Em sẽ không hủy hợp đồng cũng như nửa đường từ bỏ không quay nữa. Tóm lại là sẽ không khiến các anh phải khó xử.”

“Anh tin tưởng em!” Trương Chí Toàn gật đầu!

Ông hoàn toàn tin những gì Thẩm Ngôn nói, chỉ bằng việc ông lại gọi hắn là Thẩm lão sư liền thấy, Trương Chí Toàn ông hoàn toàn tôn trọng thanh niên trước mặt này rồi.

Nói như thế nào thì xét theo tuổi tác, Trương Chí Toàn cũng đáng tuổi cha của Thẩm Ngôn, nhưng giờ phút này, Trương Chí Toàn lại có một cảm giác đặc biệt kính trọng đối với hắn.

Thẩm Ngôn khác với những người trước kia mà Trương Chí Toàn từng gặp, ở Thẩm Ngôn có một khí chất và sự nội liễm vô cùng đặc biệt.

Cảm giác mà Thẩm Ngôn mang lại làm cho người ta không thể coi thường hắn, thậm chí càng ở chung, càng tiếp xúc nhiều thì lại càng thấy nể phục chàng trai trẻ này.

Thẩm Ngôn là vì không muốn thẹn với lương tâm cho nên hai ngàn vạn cũng không cần mà trực tiếp cự tuyệt Trương Chí Toàn, như vậy làm sao có thể khiến người ta không tôn trọng hắn đây?

Bảo ông sợ người bên ngoài đào hắn ư? Trước đây thì đúng là Trương Chí Toàn lo lắng thật đấy. Nhưng sau cuộc nói chuyện này thì ai dám bảo thế, Trương Chí Toàn ông sẽ cười khinh miệt vào mặt kẻ đó.

Lấy cái gì để đào Thẩm Ngôn đây? Năm ngàn vạn? Mười ngàn vạn? Hay hai chục ngàn vạn?

Đối với loại người như Thẩm Ngôn mà nói, hai mươi vạn, hai ngàn vạn hay năm ngàn vạn thì cũng chỉ là một con số mà thôi.

“Nguyên lai đạt tới một cảnh giới nhất định, thật sự có thể xem tiền vàng là cặn bã.” Trương Chí Toàn trong lòng cảm thán, khó trách người ta lại có nhiều thành tựu trong cuộc sống như vậy, bởi vì người ta xem nhẹ vật chất tiền tài. Người đã đạt tới trình độ như này, tiền đối với họ chính là thứ không đáng giá nhất.

Có thể thành tựu hiện tại của Thẩm Ngôn chưa phải là đỉnh cao, nhưng nội tâm của Thẩm Ngôn thì đã đạt tới cảnh giới không màng vật chất.

Cái này không phải là hắn làm màu làm mè ra vẻ, mà thật sự từ ngày được ‘sống lại’, có cơ hội làm lại cuộc đời, hắn đã nhận ra rất nhiều thứ mà kiếp trước mình bỏ lỡ chỉ vì quá say mê lao đầu vào việc kiếm tiền.

Mặc dù trước đây lúc Thẩm Ngôn mới xác định quan hệ với Dương Mật và Địch Lệ Nhiệt Ba, hắn cũng từng có ý định phải kiếm thật nhiều tiền để lo một cuộc sống thật đầy đủ, vô tư vô lo cho hai nàng ấy.

Thế nhưng về sau nghe Hoàng Bác khuyên nhủ, Thẩm Ngôn đã nhận ra rằng có rất nhiều cách để hắn là ‘chỗ dựa’ cho hai nàng hơn là chỉ chu cấp tiền bạc, vì vậy nên Thẩm Ngôn đối với việc kiếm tiền đã không còn hứng thú nữa.

Đơn giản mà nói, việc Thẩm Ngôn đã nguyện ý làm thì dù không đưa hắn một phân tiền, hắn cũng sẽ dốc sức ra, toàn tâm toàn ý hoàn thành. Còn việc mà Thẩm Ngôn đã không muốn, dù có đưa hắn mấy ngàn vạn, thậm chí là một trăm triệu hay một tỷ thì trong mắt hắn, đấy đều chỉ là một con số mà thôi.

Đây cũng là tâm tình và sự kiêu ngạo mà hệ thống mang tới cho hắn, sau khi hắn ‘học tập’ quá nhiều kỹ năng lên đến cấp Tông Sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.