“Lúc đầu cha em muốn tự mình tới, bất quá bên tổ kịch đột nhiên có việc gấp, cần ông ấy tự mình đi qua xử lý cho nên mới không thể đến đây được, vì vậy ông kêu em qua đây đón vợ chồng anh cùng đi.” Quách Kỳ Lâm cười cười, giải thích lý do mình có mặt ở đây.
Thẩm Ngôn khoát khoát tay, nói: “Ông ấy quá khách khí rồi.”
“À, đúng rồi!” Quách Kỳ Lâm cầm lấy cái túi dưới chân, từ bên trong xuất ra một bộ trường bào bằng tơ lụa, cùng một đôi giày vải có hoa văn tương đối đặc trưng. “Thẩm lão sư, đây là bộ trang phục mà sáng sớm nay cha em đã cho người đẩy nhanh tiến độ để làm cho anh, anh xem thử coi có thích hợp hay không?”
Thẩm Ngôn kỳ quái hỏi: “Cha cậu biết rõ kích cỡ quần áo mà tôi mặc hay sao?”
Đông Lỵ Á ngồi cạnh bên dở khóc dở cười, đáp thay Quách Kỳ Lâm: “Ngày hôm qua anh đúng là uống nhiều quá rồi mà, chính miệng anh nói cho Quách lão sư nghe trên bàn rượu chứ đâu.”
“Thật sao?” Thẩm Ngôn thật đúng là không có chút ấn tượng nào, “Vậy để tôi thử một chút. Cậu gửi lời cám ơn ông Quách giúp tôi nhé.”
Thẩm Ngôn cầm cái túi tiến vào gian phòng của mình.
Bên ngoài thì Dương Mật vẫn đang làm rất tốt vai trò của ‘nhất chủ phu nhân’, vui vẻ trò chuyện cùng Quách Kỳ Lâm.
Thật ra hai người vốn cũng chẳng quen thân gì, nhưng khách đến thì phải nhiệt tình hàn huyên, đây chính là lễ nghi cơ bản nhất, nếu không thì chẳng lẽ khách tới chơi, chủ nhà cứ để mặc con người ta một mực ngồi ngốc ở đằng kia?
Mà ở phương diện này, trong số ba đại mỹ nữ ngồi đây, không thể nghi ngờ Dương Mật chính là người biểu hiện tốt nhất. Nàng có thể dễ dàng gợi chủ đề cho Quách Kỳ Lâm nói, dù là giới giải trí, những chuyện vụn vặt trên giảng đường, hay là những tin tức nóng lạnh đang được xã hội quan tâm… Dương Mật đều có thể thoải mái, tự nhiên trao đổi cùng chàng trai trẻ trước mặt, không khiến y phải thấy lúng túng hay khó xử khi ở đây.
Cái này ngoại trừ việc tính cách nàng vốn dĩ là người quảng giao như thế, thì đại khái còn là vì ưu thế tâm lý của Dương Mật. Nàng đã nhận định thân phận của mình chính là đại phu nhân của Thẩm gia, nếu đã là vợ cả, vậy thì bản thân nàng chính là tấm gương soi, là bề ngoài mà người ta sẽ nhìn vào để đánh giá gia giáo của cả Thẩm gia.
Thế nên Dương Mật nàng hiển nhiên phải có khí thế đoan trang, mẫu mực, không thể học theo Địch Lệ Nhiệt Ba, ngốc nghếch tùy ý bán manh được.
Nếu không, dáng vẻ của Thẩm gia sẽ biến thành thế nào chứ? Gia phong đâu? Phô trương đâu?
Anh chồng nhà nàng cũng không phải là tiểu miêu tiểu cẩu qua đường gì gì đó, Thẩm gia nhà các nàng cũng không phải là tiểu môn hộ không người biết tới.
Cho nên nàng nhất định phải thay Thẩm Ngôn và mấy cô gái ngốc nghếch kia giữ vững danh dự của cái nhà này, tuyệt đối không để cho Đông Lỵ Á hay Địch Lệ Nhiệt Ba làm mất mặt Thẩm gia.
Đông Lỵ Á và Địch Lệ Nhiệt Ba vốn không hề nghĩ được nhiều như vậy. Đông Lỵ Á thì còn đỡ, dù sao nàng và Quách Kỳ Lâm đã từng ăn chung một bữa cơm, xem như nhận biết, chủ đề chung để nói chuyện tự nhiên cũng liền nhiều một ít, thỉnh thoảng còn có thể nói giỡn một vài câu, trêu đùa lẫn nhau.
Địch Lệ Nhiệt Ba thì có vẻ hơi không thú vị, nàng ngồi cạnh bên nửa ngày cũng không nói chuyện, cứ thế ngây ngốc ngẩn người hồi lâu. Cuối cùng thì nhìn trúng một quả táo trên mâm đựng trái cây, thế là bắt đầu cầm lên gặm lấy gặm để.
“Ta phi! Đại tiểu thư đích thân xuống bếp chuẩn bị một mâm hoa quả, thế mà lại không có ai ăn, các người không cho tôi chút mặt như thế à? Được lắm, các người không ăn thì thôi, tự tôi sẽ ăn, ăn ăn ăn!’ Trong lòng Địch Lệ Nhiệt Ba u oán thầm nghĩ.
Một lúc lâu sau, cửa phòng Thẩm Ngôn mới mở ra, Thẩm Ngôn mặc nguyên bộ trường bào mà Quách Đắc Cương cố ý đặt trước cho hắn.
Trường bào toàn thân trắng như tuyết, ống tay áo có tường vân thêu thùa, bên trong là quần tơ lụa bạch sắc, dưới chân mang mội đôi giày vải có đế cao màu đen.
Trường bào làm rất thỏa đáng, làm nổi bật được hết vóc dáng cao to, thon dài của Thẩm Ngôn, lúc đi đường, hai chân đá lên trước khiến vạt áo nhẹ lung lay, toát ra một cỗ thư hương hệt như thư sinh thời xưa.
Chứng kiến nhan sắc cực phẩm của anh chồng nhà mình, cả ba người Dương Mật giờ phút này đều há hốc mồm, ngây dại. Bọn họ ngạc nhiên ngắm nhìn Thẩm Ngôn, dù đã là người thân mật kề cận gối chăn, dù đã hết sức quen thuộc cơ thể lẫn nhau, nhưng hiện tại các nàng đều thấy có chút kinh diễm như cũ, trái tim trong lồng ngực vẫn đang hăng hái đập loạn không ngừng.
Quách Kỳ Lâm thì còn đỡ, chỉ cảm thán dáng vẻ Thẩm Ngôn mặc trường bào thật là đẹp trai, trong lòng thoáng có chút hâm mộ, nhưng cũng chỉ tới thế mà thôi. Y là một đại nam nhân, nhìn thấy một người đàn ông khác thì dù có đẹp như Phan An, Tống Ngọc tái thế cũng chẳng có khả năng xuất hiện ý nghĩ dư thừa nào, bằng không thì y cũng thật có lỗi với lão Quách cha y rồi.
“Thế nào?”
Thẩm Ngôn nâng hai tay lên, xoay một vòng cho bọn họ nhìn rồi hỏi.
“Đẹp trai ngây người!” Hai tay Địch Lệ Nhiệt Ba ôm lấy trái tim đang đập thình thịnh ngay ngực, thốt lên một câu tán thưởng thật lòng.
Dương Mật và Đông Lỵ Á cũng ngây ngẩn ngắm nhìn, trên mặt lộ ra tiếu dung, đồng loạt giơ ngón tay cái lên thay cho lời muốn nói.
“Kiểu tóc có hơi rối, chồng à, để em chỉnh lại tóc cho anh.”
Dương Mật đứng dậy đi đến bên người Thẩm Ngôn, giúp hắn sửa sang lại mấy lọn tóc đang bướng bỉnh không chịu vào nếp, sau đó quay đầu lại, nhẹ giọng kêu Đông Lỵ Á: “Nha Nha, cậu lên lầu lấy giúp tớ túi hóa trang xuống đây đi.”
Đông Lỵ Á đáp một tiếng rồi nhanh chóng lên lầu, Thẩm Ngôn vội né ra sau, dáng vẻ đề phòng, hỏi: “Em định làm gì?”
“Hóa trang cho anh thôi, yên tâm đi, mấy người bọn em đều là dạng bệnh lâu thành y, trình độ make up tuyệt đối không hề thua kém so với thợ trang điểm chuyên nghiệp đâu!”
Thẩm Ngôn lắc đầu nói: “Anh không muốn hóa trang, cũng không muốn làm tóc, đâu phải là đi ra mắt gia đình nhà vợ, em kêu anh chải chuốt làm gì?”
Dương Mật dở khóc dở cười, an ủi hắn: “Lên sân khấu biểu diễn cũng tương tự với việc ra mắt đám đông mà anh.”
“Dáng vẻ hiện tại của anh quá chướng mắt, không thể lên sân khấu biểu diễn được sao?”
“Không không, em không có ý đó. Hiện tại chồng em đã rất đẹp trai rồi, nhưng em có thể giúp anh đẹp trai hơn nữa mà, vậy tại sao lại không chịu đúng không, nghe lời em nào.”
Thẩm Ngôn đến cùng vẫn không đấu tranh lại cái miệng của ba cô vợ nhà mình, đành phải đàng hoàng ngồi xuống ghế, để mặc cho ba người bọn họ thay nhau thi triển tài năng trên cái mặt và mái tóc của hắn.
“A, đây đại khái là tác phẩm hoàn mỹ nhất mà tớ từng làm!”
“Đường nét của chồng chúng ta đã có sẵn, tùy tiện tô tô trét trét một tí cũng rất đẹp trai!”
“Không ngờ đời này tớ lại có thể tìm được một ông chồng đẹp trai tới như vậy, haiz, tiểu tiên nữ có tài đức gì chứ...”
Nửa giờ sau, Dương Mật, Địch Lệ Nhiệt Ba và Đông Lỵ Á buông đồ nghề xuống, ngẩn ngơ đứng ngắm nhìn gương mặt của Thẩm Ngôn, người trước thì cảm khái, người sau thì thở dài tán thưởng.
Thẩm Ngôn trợn mắt nhìn ba cô vợ nhà mình như nhìn mấy em gái não tàn, liếc thấy đồng hồ đã chỉ gần sáu giờ chiều, hắn liền đứng lên nói: “Mau đi thôi!”
Một đoàn người ra khỏi biệt thự, lái xe thẳng tiến về sân khấu kịch Đức Vân Xã.
Nhắc tới Đức Vân Xã thì ai cũng phải thật lòng khen ngợi một câu. Lịch sử phát triển của bọn họ hoàn toàn có thể được xưng là phi thường dốc lòng phấn đấu.
Năm đó Quách Đắc Cương một mình khăn gói đến Kinh Thành, chẳng có tên tuổi, không có địa vị lại càng không có tiền, chỉ là dựa vào tài năng của bản thân, sự cố gắng, ngoan cường ngậm đắng nuốt cay nhiều năm mà chậm rãi đứng vững gót chân tại Kinh Thành này.
Quách Đắc Cương xuất thân rất kém, thời điểm vừa mới bắt đầu lên một thành phố xa hoa như Kinh Thành, đã từng phải trải qua những quãng thời gian đi khắp các nhà hàng, quán rượu xin diễn hài cho người ta. Nếu người xem cao hứng, họ còn nhìn ông ta bằng hai mắt, nếu không cao hứng, liền hoàn toàn coi Quách Đắc Cương chẳng khác gì kẻ vô hình, có thời điểm thậm chí còn giễu cợt, đuổi ông ta xuống khỏi sân khấu.
Quãng thời gian đấy dĩ nhiên bao ê chề, tủi nhục ông đều đã nếm đủ. Quách Đắc Cương từng nói rằng mình kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, đích thật là không dễ dàng.
Đương nhiên, nếu ngẫm kỹ lại thì sẽ phát hiện phần lớn ai cũng thế thôi, mỗi một nhân sĩ thành công như bây giờ, xét lại quá trình làm giàu của bọn họ thì đều thấy cũng chẳng ai là dễ dàng. Ví dụ như như Mã Vân, hiện tại nhìn ông ấy ở trên đỉnh cao là thế, nhưng năm xưa chẳng phải cũng từng là kẻ không một xu dính túi, vất vả kiếm ăn qua ngày đấy sao?
Việc này nói rõ, muốn thành công thì trước tiên cần phải chịu được cái khổ đã.
Hiện nay, Đức Vân Xã đã phát triển thành đoàn đội biểu diễn kịch nghệ số một tại quốc nội. Diễn viên trực thuộc sân khấu của Quách Đắc Cương phải đến gần cả trăm người, chỉ tính riêng tại Kinh Thành này đã có tới năm chi nhánh sân khấu rải rác khắp thành phố.
Ở các thành phố lớn khác trong nước cũng đều có sân khấu kịch của Đức Vân Xã, thậm chí bọn họ còn vươn ra ngoại quốc, ở Melbourne (Australia) cũng có một hội trường, có thể thấy được tầm ảnh hưởng của Đức Vân Xã đã lớn mạnh tới cỡ nào.
….
Trên đường có chút kẹt xe, đợi tới khi cả nhà Thẩm Ngôn tới nơi thì đồng hồ vừa khéo đã điểm bảy giờ rưỡi.
Buổi biểu diễn đã bắt đầu, thế nhưng Quách Đắc Cương vẫn chưa lên đài, ông ta cùng Nhạc Vân Bằng, Tôn Diệu, Vân Bình… và một vài thành viên nòng cốt khác của Đức Vân Xã đang chờ ở cửa ra vào.
Đội ngũ này không quá rầm rộ, nhưng những gương mặt trong số bọn họ thì đều cực kỳ nổi tiếng, dẫn tới người qua đường được một phen hiếu kì, không rõ rốt cuộc bọn người Quách Đắc Cương phải nghênh tiếp vị nào mà phô trương thanh thế lớn như vậy.
Thẳng đến khi một nhà Thẩm Ngôn xuống xe, đám đông xung quanh mới minh bạch ồ lên, nguyên lai là bọn họ a.
“Hoan nghênh Thẩm lão sư đại giá quang lâm!”
Thấy Thẩm Ngôn và mấy người Đông Lỵ Á tới, Quách Đắc Cương liền vui vẻ tiến lên đón, trước mở miệng trêu đùa một câu, sau đó thì hào hứng lên tiếng chào hỏi Dương Mật các nàng.
Thẩm Ngôn cười bảo: “Anh còn câu nệ như vậy thật sự làm em cũng không dám tiến vào.”
“Đừng đừng, là anh đùa mà thôi, các cậu mau vào đi thôi, đi vào rồi nói!” Quách Đắc Cương tự mình dẫn đường cho Thẩm Ngôn, một đoàn người cười cười nói nói tiến vào trong hội trường.
- ----
Chương sau: Hai Người Các Cậu An Phận Một Chút Đi