Ăn Bám Chính Xác Mở Ra Phương Thức

Chương 164: Chương 164: Tôi đền lại một bức khác là được chứ gì?




“Ầm ĩ cái gì, là ai khóc lóc, chuyện gì đang xảy ra thế?”

Một âm thanh sang sảng chợt vang lên, ngay sau đó có bóng dáng hai người đàn ông sóng vai từ bên ngoài đi vào.

Người vừa nói chuyện chính là lão bản quán trà lâu này: Trương Hữu.

Trương Hữu năm nay vừa tròn 60 tuổi, ông ta chính là lứa phú nhị đại thời kỳ đầu sau khi đất nước hoàn toàn giải phóng. Gia tộc đều sinh sống tại Kinh Thành, là một người tiêu biểu cho tầng lớp thượng lưu ở Hoa Hạ.

Lúc còn trẻ tuổi, có thời điểm Trương Hữu từng dấn thân vào ngành giải trí, ông từng đóng phim, cũng từng tập tành làm đạo diễn, thậm chí còn lấn sân sang lĩnh vực âm nhạc, mặc dù Trương Hữu không có thành tựu gì nổi bật, nhưng thân là phú nhị đại nức tiếng, ở trong vòng tròn nghệ thuật này ông ta cũng có chút tiếng tăm.

Vả lại hiện tại ông ta đã rút lui khỏi giới giải trí từ sớm, chỉ chuyên tâm kinh doanh. Nhất là từ khi Trương Hữu mở quán trà lâu ngay trên nền Tứ Hợp Viện này, số người theo nịnh hót ông ta lại càng nhiều. Dù sao thì mấy năm nay, dựa vào quán trà lâu ấy, Trương Hữu cũng đã lung lạc không ít nhân mạch, lắm nghệ sĩ tuyến mười tám (1) tới đây ăn cơm, khi gặp được Trương Hữu cũng vội vàng nịnh hót gọi ông ta mấy tiếng Trương lão sư.

Thấy Trương Hữu ra mặt, Quách Đắc Cương bèn mở miệng nói: “Lão Trương, đều là bằng hữu cả, người quản lý này xác thật có chút không thích hợp, nhưng cũng đều là hiểu lầm thôi.”

Quách Đắc Cương thường xuyên tới đây uống trà, dùng bữa, cùng Trương Hữu cũng coi như quen thuộc. Bất quá trước mắt, ý tứ của ông ta không khó nghe ra, Quách Đắc Cương đây là đang đứng về phía Thẩm Ngôn bên này, nói rõ hơn chính là ông ấy cũng cho rằng vợ của Trương Hữu đang cố tình gây sự.

Trương Hữu không đáp lời Quách Đắc Cương, cũng không để ý đến vợ ông ta đang ngồi khóc rấm rứt dưới đất, mà là gấp gáp đi tới xem bức tranh chữ bị hỏng ở đằng kia, sắc mặt trở nên tương đương khó coi.

“Đây chính là tác phẩm của Hàn lão sư.”

Trương Hữu sốt ruột than thầm một tiếng, sau đó quay sang nam tử đang đi bên cạnh ông, khẽ cúi đầu nói: “Hàn lão sư, thật là có lỗi với ngài.”

Dứt lời, Trương Hữu lại quay qua nói với Quách Đắc Cương đang đứng đối diện: “Quách lão sư, không phải tôi không nể mặt ông, cái gì khác lỡ hỏng rồi thì thôi bỏ cũng được, nhưng đây chính là tác phẩm cực kỳ đắc ý của Hàn Mỹ Lân lão sư, ông bảo tôi chuyện này nên giải quyết như thế nào?”

Hàn Mỹ Lân?

Nghe thấy cái tên này, tất cả mọi người đều dõi theo ánh mắt nhìn về phía nam tử cùng đi với Trương Hữu, sắc mặt trong thoáng chốc liền biến đổi.

Hàn Mỹ Lân không quá nổi tiếng với công chúng, nhưng đối với những người trong vòng nghệ thuật nói chung và giới thư pháp nói riêng thì danh khí (2) của ông ta lại cao vời vợi. Hàn Mỹ Lân chính là một trong những nghệ thuật gia đương đại nổi danh nhất Hoa Hạ. Nhớ năm đó khi Kinh Thành tổ chức thế vận hội Olympic, biểu tượng Phúc Oa chính là do ông ta đảm nhiệm thiết kế.

Thế nên nếu nói bức tranh chữ của ông ta mà Thẩm Ngôn đã xé kia, quy ra giá trị hiện kim thì ba trăm vạn kỳ thật cũng không thể tính là khoa trương.

Cái nghề thư hoạ (3) này nếu thật sự nổi danh thì quả thật sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Mặc dù không thể nói tùy tiện tô tô vẽ vẽ ra một tác phẩm liền đáng giá mấy trăm vạn, vả lại các nghệ thuật gia cũng sẽ tận lực khống chế, không để các tác phẩm của mình được công bố ra thị trường quá nhiều, mục đích là để tránh việc thừa mứa khiến cho tác phẩm bị giảm giá trị.

Nhưng những tác phẩm hội họa, tranh chữ có thể được đưa ra, trên cơ bản đều sẽ có giá trị không hề nhỏ chút nào.

Chuyện này nói tới đây cũng có chút khó xử. Thẩm Ngôn muốn quăng cái chén thì cứ quăng, đập luôn cái bàn thì cứ hủy cái cái bàn, chẳng sao hết, mọi người nể mặt nhau nói dăm ba câu là xong, thậm chí chẳng cần phải đền tiền, chừa cho đôi bên chút thể diện là được.

Thế nhưng bây giờ thứ mà Thẩm Ngôn hủy lại là mấy trăm vạn, đây là chuyện có thể chỉ dựa vào mặt mũi liền giải quyết xong chắc?

“Nguyên lai là Hàn lão sư đại giá quang lâm, thất kính, thất kính, ngưỡng mộ danh tiếng ngài đã lâu. Chuyện này kỳ thật chỉ là một hồi hiểu lầm, Thẩm gia đệ muội cũng là do thiếu cẩn thận mà thôi, ngài xem cái này có thể phục hồi lại không?” Quách Đắc Cương rất trượng nghĩa, vẫn hỗ trợ ra mặt như cũ.

Hoàng Bác cũng đứng ra nói chuyện: “Còn nếu thật sự không sửa được, cần phải bồi thường tiền thì ngài cứ ra giá, nhóm chúng ta cũng có thể bồi hoàn.”

Hàn Mỹ Lân hít sâu một hơi, không buồn đáp lời.

Trương Hữu đứng cạnh thì sắc mặt rất khó coi, ông ta nói: “Hoàng ca, Quách ca, tôi cũng không thiếu chút tiền kia, nhưng đây là tác phẩm của Hàn lão sư mà.”

Hoàng Bác bất mãn cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, vậy dù sao cũng phải có biện pháp giải quyết đúng không, không lẽ bây giờ cứ bắt Nha Nha đứng đây hoài cho tới khi bức tranh này nó tự phục hồi?”

Đúng lúc này, Thẩm Ngôn đứng cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Có bút mực giấy nghiên ở đây không?”

Mọi người nghe vậy liền ngẩn ra, bọn họ không biết Thẩm Ngôn đang định làm cái gì, Trương Hữu cũng ngạc nhiên nhìn hắn chứ không có ý định trả lời.

Thẩm Ngôn thản nhiên nói tiếp: “Vợ tôi làm hư một bức tranh chữ của mấy người, tôi trả lại một bức là được chứ gì.”

Trương Hữu cười lạnh một tiếng, nét khinh thường trên mặt khó giấu giếm, ông ta mỉa mai: “Khẩu khí không nhỏ, nhưng thật sự là quá ngông cuồng. Cậu nghĩ mình là ai? Chữ của cậu có thể đem ra so cùng Hàn lão sư sao? Cậu có tư cách gì mà lên tiếng ở đây?”

- ----

(1) Tuyến mười tám: Ý chỉ những nghệ sĩ kém nổi, thường đóng vai phụ qua đường hoặc chỉ được đóng những webdrama có chế tác nhỏ, không mấy tiếng tăm.

(2) Danh khí 名气: danh tiếng, tiếng tăm. Từ này không chỉ mang mỗi ý nghĩa nổi tiếng, mà còn bao gồm cả giá trị thương mại, đánh giá của người trong ngành, và độ ảnh hưởng đối với công chúng, nhãn hiệu…

Nếu chỉ đơn thuần chỉ độ nổi tiếng, phổ biến của một nghệ sĩ, bên Trung hay dùng từ Nhân khí (人气) hơn. (Đã giải thích cụ thể ở chương 121)

(3) Thư họa (書畫): Thư Họa Trung Quốc hay còn gọi là Quốc Họa là ngành nghệ thuật cổ xưa nhất còn hiện hữu đến hôm nay, đây là sự kết hợp giữa thư pháp (viết chữ) và hội họa (vẽ tranh).

- -----

Chương sau: Ngoài Nghề Xem Náo Nhiệt, Trong Nghề Xem Môn Đạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.