Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 17: Chương 17: Cáo bạch




"Sư phụ......"

Năn nỉ.

Bàn tay đang chọc chọc con sâu dừng lại một chút, Thượng Quan Khâm hạ hàng lông mi thật dài xuống, khẽ thở dài một hơi.

Bồ Đào xoay mặt đi, nàng quả thật rất sợ, hồng hồng xanh xanh, thân bóng loáng, lông tua tủa, bò lổm ngổm......không biết từ đâu Thượng Quan Khâm bắt được một con bự như vậy, Bồ Đào sợ nhất là loại này, trên người có lông, lại đen thui!

Bồ Đào theo bản năng níu lấy tà áo của mình.

"Buổi tối ngươi ngủ thật say, ta dường như mỗi đêm đều đến xem ngươi, chắc ngươi cũng không biết......"

Bồ Đào bật ngẩng đầu lên, Thượng Quan Khâm dừng mắt nhìn sâu vào đôi mắt của Bồ Đào "Lúc ngươi ngủ còn hay đạp mền ra, vào một đêm ba năm trước, ta đến đắp mền lại cho ngươi, mới phát hiện ngươi đột nhiên mất tích, ta không dám kêu lên, sợ tới mức chạy khắp nơi tìm ngươi suốt một đêm, sau đó sáng sớm ngày hôm sau, ngươi lại từ trong phòng bình an vô sự đi ra, ta còn nghĩ là ngươi bị người ta xóa mất trí nhớ......"

Không biết vì sao Bồ Đào đột nhiên cảm thấy không chịu nổi ánh mắt như vậy của Thượng Quan Khâm, lập tức cúi đầu, bẻ bẻ mấy đầu ngón tay của mình.

Sáng hôm đó, nàng còn nhớ rõ nàng thấy Thượng Quan Khâm có chút mỏi mệt, lúc ấy nàng còn cười hắn vì sao trên đầu dính lá cây.

Thì ra hắn đã đi tìm nàng nguyên một đêm......

Lúc đó, khi sư phụ chầm chậm cầm chiếc lá nhỏ mà nàng bắt trên tóc hắn xuống, đã ngơ ngác nhìn nửa ngày, sau đó hắn vẫn ngồi nơi ấy, dây cột tóc màu trắng kia bị gió thổi tung bay, phấp phới phiêu dật, như một vị tiên tử.

Thì ra......

Lúc ấy hắn đã......

Hắn vẫn......

"Ta vẫn......chờ ngươi nói cho ta biết......"

Thượng Quan Khâm lấy một mảnh vải bố, nhanh chóng gói con sâu vào rồi quăng ra ngoài cửa sổ, sau đó đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, thanh âm ôn nhu như bị cuốn vào trong đêm tối "Nhưng đợi ngươi cũng đã ba năm rồi, ta chờ không nổi nữa."

Đêm nay, mấy chục năm sau Bồ Đào vẫn còn nhớ rõ.

Lúc này Thượng Quan Khâm vẫn mỹ mạo như khi hắn còn mười lăm tuổi, mái tóc bị gió đêm bên cửa sổ thổi tung bay lên, đôi đồng tử đen giấu dưới hàng lông mi dày cong vút, nhìn không ra biểu tình của hắn.

Đó là lần đầu tiên Bồ Đào nhìn không ra biểu tình của Thượng Quan Khâm.

Không biết có một cái gì đó, nhẹ nhàng chuyển động trong không gian giữa hai người.

Lúc Bồ Đào ý thức được cảm giác này, trong lòng nàng đã nóng lên, chạy đến ôm lấy Thượng Quan Khâm từ phía sau.

Tựa đầu trên lưng của hắn, mỗi ngày Thượng Quan Khâm đều gội đầu, lúc này trên người hắn còn thoảng một mùi hương nhè nhẹ mới vừa tắm rửa xong.

Thượng Quan Khâm quay lại, nhẹ nhàng ôm Bồ Đào, Bồ Đào thân hình cũng khá cao, đỉnh đầu vừa lúc chạm tới cằm của Thượng Quan Khâm.

"Bồ Đào. Ngươi làm nũng thật giỏi."

"Có người bắt ta đi, mỗi đêm bảo ta chơi với cháu của hắn, có lúc dạy công phu cho ta, là một lão gia gia, cũng là người tốt, hắn bảo ta phải giữ bí mật với sư phụ......"

"Ta biết. Bồ Đào, về sau có chuyện gì cũng đều không được gạt sư phụ. Nếu không......"

"Sao?" Bồ Đào rút đầu ra khỏi ngực hắn, nghi hoặc nhìn Thượng Quan Khâm, đáng tiếc khi này ánh nến đột nhiên tắt ngóm, Thượng Quan Khâm lại đứng ngược với ánh trăng, chỉ thấy bóng đen trước mắt phóng đại, có một cái gì đó ấm áp, ôn nhuyễn, hôn lên trán Bồ Đào.

"Nếu Bồ Đào lừa gạt sư phụ, sư phụ sẽ rất thương tâm. Về sau, đừng làm sư phụ thương tâm nữa, được không?"

Nụ hôn này cũng giống như nụ hôn trên tửu lâu kia, cả người Bồ Đào đột nhiên cứng ngắc.

Ánh trăng tỏa xung quanh bóng dáng Thượng Quan Khâm một vầng sáng trắng, phản chiếu lên chiếc áo trắng của hắn khiến Bồ Đào cảm thấy mê ly, có chút không thể tự chủ.

"Được."

"Ngủ đi."

Tối hôm nay Bồ Đào và Thượng Quan Khâm ngủ chung một giường.

Lần đầu tiên Bồ Đào được Thượng Quan Khâm ôm vào lòng ngủ.

Bàn tay nóng rực của hắn mở ra vây quanh người Bồ Đào như một cái kén, thân hình hắn tỏa ra một mùi hương nhè nhẹ.

Thượng Quan Khâm nghiêng người ôm Bồ Đào, bàn tay sờ sờ trên mặt Bồ Đào, sau đó lại sờ sờ trên đầu của nàng, kín đáo nói "Bồ Đào mới năm nào có chút xíu, mà nay đã lớn như vậy."

Bồ Đào vừa ngẩng đầu lên đã có thể thấy ánh mắt mê ly giãy dụa của hắn.

Không kể đến tình cảm thầm mến, rung động đầu đời của thiếu nữ, Bồ Đào không biết cái gì gọi là thích.

Nhưng không biết vì sao, lúc được Thượng Quan Khâm ôm vào lòng, tận đáy lòng nàng đột nhiên nóng lên, không hề nghĩ ngợi, bật thốt ra.

"Sư phụ......"

"Gì?"

"Ngươi thích ta không?"

"Thích."

"Thích kiểu gì?"

"Thích thì là thích thôi, ngươi là Bồ Đào bé bỏng của ta, hiện giờ Bồ Đào lớn lên, không còn nắm vạt áo của ta, nũng nịu gọi ta sư phụ nữa......"

"Sư phụ!"

Bồ Đào tránh thoát cái ôm của hắn, chống hai tay ngồi dậy bên cạnh hắn, cúi đầu nhìn hắn.

"Sư phụ, ngươi nói xem, hòa thượng có thể lấy ni cô không?"

"Có thể."

Thượng Quan Khâm vuốt ve mái tóc đen dài của Bồ Đào trong mắt tràn ngập ôn nhu nói "Nhưng bọn hắn sẽ biến thành trò cười trên giang hồ, cực không ra thể thống gì, là một đôi mà ai nấy đều thóa mạ."

Tim Bồ Đào nhất thời như bị bóp nghẹt, cũng không chờ Thượng Quan Khâm nói xong, liền cắn môi đẩy hắn ra, chụp lấy bộ xiêm y bỏ chạy ra ngoài.

"Đi đâu vậy?"

"Đi mao xí!"

Lúc Bồ Đào lao ra khỏi phòng, cảm thấy mình là người ngu xuẩn nhất trên thế gian này!

Thượng Quan Khâm cũng ngồi dậy theo, ngẩn người nhìn căn phòng trống trơn.

Thật ra hắn chưa nói xong.

Hắn đang muốn nói tiếp......

......Cho dù có bị tất cả người trên thiên hạ trách mắng, nếu ni cô là Bồ Đào, ta nguyện ý làm hòa thượng kia......

--------------------------------

Chạy ra ngoài hứng gió lạnh một hồi.

Bồ Đào làm chuyện mà các tiểu cô nương không có đầu óc hay làm khi gặp phải chuyện tình như vậy.

............ Trốn trong mao phòng khóc.

Vốn muốn mắng vài câu "Sư phụ thối tha, hèn chi ngươi không thổ lộ!" rồi lại suy nghĩ linh tinh, cảm thấy đau lòng, vì thế chỉ ngồi ôm đầu buồn bã.

Khóc một hồi, quẹt lung tung lau khô nước mắt, đôi mắt đào hoa sưng đỏ lên, sụt sịt mũi rồi chạy về phòng.

Dọc theo đường đi chỉ cảm thấy thiên địa tối tăm, nhật nguyệt thảm đạm.

Sau đó chạy thêm một quãng nữa, đột nhiên nghe được một thanh âm rất nhỏ.

Bồ Đào lắc lắc đầu, muốn gạt bỏ tất cả nỗi tức tối, tuyệt vọng vừa rồi, quyết định lần theo thanh âm đi xem.

Dưới ánh trăng, bóng người như nhập lại làm một với bóng cây hoa đào, thấy rõ ràng người nọ, quả nhiên không ngoài dự đoán của Bồ Đào.

Vì thế sau này nàng gặp ai cũng nói "Chỉ cần nơi nào có mao xí, nơi đó sẽ có Quý Tử Phong......"

Lúc này Quý Tử Phong vẻ mặt nhu mì đứng dưới tàng cây, Bồ Đào đi nhẹ như mèo trốn ở phía sau, phát hiện dưới tàng cây còn có một người khác.

Người nọ dáng hình cao mà tinh tế, một đôi mắt tối đen, ánh mắt tràn đầy quyết tuyệt, ngón tay dưới ánh trăng thực trắng, gắt gao tựa vào gốc hoa đào sau lưng.

Quý Tử Phong tựa hồ cúi đầu xuống, người nọ liền lập tức tránh né đôi môi của hắn, lúc hắn xoay đầu sang, vừa lúc đối diện với đôi mắt của Bồ Đào.

Mộ Dung Thân Phi!

Người dưới tàng cây lại là Mộ Dung Thân Phi!?

Bồ Đào sợ ngây người, quên cả che giấu thân hình, chậm rãi bước đến, Mộ Dung Thân Phi lấy lại tinh thần, đẩy Quý Tử Phong ra, bỏ chạy.

Thế này! Đây là tình huống gì đây!?

Bồ Đào ngây ngốc, Quý Tử Phong cười mị một tiếng, kéo vạt áo lại hướng Bồ Đào vẫy tay.

Bồ Đào bước qua, Quý Tử Phong phong tình vạn chủng lắc lắc mái tóc dài, cười nói "Tiểu oa nhi kia chạy tới tìm bản cung, muốn hỏi xem có phải hắn bị đoạn tụ hay không...... A a......chuyện như vậy cũng dám cả gan chạy tới hỏi bản cung, thật sự là một oa nhi thú vị, bản cung liền chọc ghẹo hắn một hồi......Tiểu nương tử a......Không cần nhìn bản cung với ánh mắt như nhìn kẻ biến thái đó......"

Thật rùng mình.

Bồ Đào mới vừa rồi còn tuyệt vọng, trong nháy mắt trở nên khiếp sợ rồi đến bây giờ là không biết nói gì...... Nàng không đợi Quý Tử Phong nói xong, liền quay đầu chạy trốn biệt dạng.

"Đứa nhỏ này...... thực không biết lớn nhỏ......" Quý Tử Phong ngẩn người ra một hồi, rồi bỏ đi như quỷ mị.

Trì hoãn một hồi lâu, rốt cuộc cũng đến lúc Bồ Đào phải trở về phòng, quả nhiên Thượng Quan Khâm đang lo lắng tựa vào đầu giường ngồi đợi nàng.

Vừa thấy thân ảnh thanh mảnh như tiên tử của hắn, trong lòng Bồ Đào đột nhiên rối loạn.

"Bồ Đào...... sao đi lâu như vậy......"

"Đau bụng......ngồi lâu, lúc đứng lên tê chân......"

Thượng Quan Khâm nhíu mày lại, hiển nhiên có chút chịu không nổi khi Bồ Đào nói thẳng loại chuyện này.

Bồ Đào đứng ở cạnh cửa, đột nhiên giật mình hiểu ra! Thì ra loại chuyện mao xí này có lực sát thương vô cùng mạnh đối với Thượng Quan Khâm, cấp bậc cũng không thua kém gì so với chuyện sâu lông mà nàng sợ!

"Ngủ ngủ, không phải ngày mai sư phụ còn phải luận võ hay sao?"

"Ừ........." Thượng Quan Khâm xốc mền lên, Bồ Đào chui vào, mang theo một cơn gió lạnh.

"Ấm quá." Bồ Đào tự động ôm lấy thắt lưng của Thượng Quan Khâm, tựa đầu sát vào ngực của hắn.

"Sư phụ thơm quá......"

"Vừa rồi ta đang nói là......"

"Ô ô...... Ta mệt quá......"

Không phải Bồ Đào mệt thật, chỉ là cảm thấy những lời nói ngu xuẩn vừa rồi, cả đời này nàng cũng không muốn nghe lại.

"Ừ......vậy ngủ đi......"

----------------------------------

Trận đấu vẫn diễn ra vào buổi chiều như cũ.

Lúc này Lưu Thủy ghé vào trên ghế ai oán thở dài.

Đắc tội với ai cũng được nhưng cũng đừng đắc tội với Thượng Quan Khâm, nhiệm vụ giành chỗ ngồi của ngày hôm sau đã bị hắn giao cho Lưu Thủy.

Vì Thượng Quan Khâm lọt vào danh sách mười cao thủ hàng đầu nên Tứ đại hộ pháp rất cao hứng, bốn lão nhân tụ tập lại cùng một chỗ uống rượu. Say quá nên sáng dậy không nổi, đáng thương cho Lưu Thủy vì hoàn thành nhiệm vụ giành chỗ ngồi mà hầu như mất ngủ cả đêm qua, ngồi một đêm trong gió lạnh canh mấy chiếc ghế.

"Nếu mệt quá thì ngủ đi."

Thượng Quan Khâm thực dịu dàng nói.

Lưu Thủy rùng mình một cái, liều mạng lắc đầu "Không mệt!"

Trận đấu ngày hôm nay có chút khác biệt so với trận đấu ngày hôm qua.

Cả trận đấu chỉ có mười người lọt vào danh sách tham gia thi đấu.

Hơn nữa bất luận thứ bậc, ai nấy đều có thể tự do khiêu chiến với nhau.

Như vậy nếu chỉ cần Thượng Quan Phi và Thượng Quan Khâm không lựa chọn giao đấu với nhau, hai người của Thượng Quan gia sẽ cùng người khác tranh danh vị.

Người thứ nhất thượng đài, tất nhiên phải là bài danh đứng đầu trong danh sách.

Hôm nay Quý Tử Phong mặc một thân hắc y, giống một hồ ly tinh yêu mị, hất hất mái tóc Khổng Tước Linh thật dài, tay không thượng đài.

Cả hội trường nhất thời im lặng.

Lắc lắc mái tóc, Quý Tử Phong nheo con ngươi màu hổ phách lại, xẹt một tiếng, không biết hắn ấn đến cơ quan nào, một cây trường thương dài bảy thước chợt bung ra, vững vàng nằm trong tay của Quý Tử Phong.

Bồ Đào nghe được tiếng mọi người rít không khí.

"Thiên Hoa Loạn Vũ!!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.