Ăn Bồ Đào Không Phun Bì

Chương 43: Chương 43: Tặng sách




Bảo bối của Bồ Đào bị cướp mất, nàng nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà Hồng Dạ, một đêm không chợp mắt.

Ngày hôm sau lúc tỉnh dậy trên giường, không còn nhợ nhợ mắc ói nữa, mà là ói thiệt.

Dù sao lão quản gia và đại phu đều là nam nhân.

Bồ Đào miệng đầy vị chua vuốt vuốt bụng nghĩ, mình nhỏ tuổi như vậy nhất định không thể trông mong nhờ cậy gì được vào mấy nam nhân này, hơn nữa nàng lại gầy, đã hai tháng rồi mà bụng cũng không nhô lên một tí nào. Bồ Đào lo lắng phiền não, rốt cục lén đem chuyện của mình kể cho Liễu nương nghe.

Rằng nàng thật ra là nữ hài tử, lại còn có bảo bảo trong bụng.

Chuyện này làm Liễu nương sợ không ít, tưởng Liễu Thư Sinh tạo nghiệt, chưa đợi Bồ Đào hoa tay ra dấu xong đã vội vàng lôi Liễu Thư Sinh vào, oan uổng mắng chửi hắn một trận rồi đuổi ra ngoài, Bồ Đào dở khóc dở cười, nhanh chóng hoa tay múa chân ra dấu, ý bảo cái thai này không phải của Liễu Thư Sinh.

Liễu nương không hổ là đã từng sinh qua hài tử, đối với việc này thông thạo vô cùng, chỉ bảo cặn kẽ cho Bồ Đào. Dù gì Liễu nương cũng là hạ nhân thuộc loại cao cấp dưới phòng bếp, có thể xem như là phó quản sự, Bồ Đào chưa nói cha hài tử là ai, nhưng Liễu nương nghe nhi tử của mình nói tiểu Hầu gia tự mình đưa Bồ Đào về phòng, nghĩ rằng giữa hai người nhất định là đã có chuyện gì đó, người ta còn là một cô nương, loại chuyện như thế này không thể mở miệng nói ra lời được, nên Liễu nương cũng giấu kín, ngay cả nhi tử của mình cũng không tiết lộ, lại càng cảm thấy hài tử câm điếc không cha không mẹ này thật đáng thương.

Liễu Thư Sinh từ đầu tới cuối đều là hài tử đáng thương nhất.

Hễ có đồ ăn ngon là phải để dành cho Bồ Đào, tất cả quần áo đều phải giặt cho Bồ Đào, bạc của hắn thì bị Bồ Đào giấu đi mua Xuân Cung đồ, còn bị bọn thị nữ điên rồ ăn hiếp, còn tự dưng khi không bị lão nương mắng oan.

Rốt cuộc Bồ Đào cũng thấy có chút ngượng ngùng, hôm nay Liễu nương đặc biệt mang đến cho nàng một tô canh cá hầm với nấm đông cô. Liễu Thư Sinh ngồi bên cạnh trừng lớn cặp mắt xem Bồ Đào ăn canh, còn mình thì nuốt nước miếng gặm bánh mì khô. Bồ Đào vốn khẩu vị không tốt, thấy bộ dạng Liễu Thư Sinh đáng thương như vậy, thật không đành lòng, liền bảo Liễu Thư Sinh cùng ăn chung.

"Sao được, tiểu Hầu gia không cho ta giành ăn với ngươi. Mẹ ta cũng nói, nếu ta ăn hiếp ngươi, bà sẽ chửi ta chết."

Bồ Đào cười khổ, giơ tay lên hoa hoa ra dấu "Ta ăn canh là được rồi, nấm đông cô ta cũng thích, còn lại cá hầm ngươi ăn đi, như vậy cũng không tính là trái lời dặn nha...... Ngươi rất tốt với ta, về sau hễ thích nha đầu nào cứ nói với ta, đợi Bồ Đào ta phát đạt, liền chuẩn bị sính lễ cho ngươi."

Liễu Thư Sinh lập tức dũng cảm lên "Ta đã qua phủ Thừa tướng cầu thân, nhưng nha đầu đó không đẹp lắm. Mẹ ta đã nói, nếu nữ nhân bề ngoài không đẹp bằng nam nhân, sẽ không thể cùng nhau đi ra ngoài được. Ta không thể cưới một người mà không thể đi ra ngoài với ta được, cho nên không đồng ý."

Bồ Đào vừa tức giận vừa buồn cười, đem chén canh cho hắn, Liễu Thư Sinh cầm lấy rồi há to mồm ra ăn cả con cá. Bồ Đào nhìn nhìn, hoa hoa tay lên ra dấu nói "Thật ra ngươi giống mẹ ngươi, Liễu nương xinh đẹp, ngươi cũng dễ nhìn, có lẽ cô nương kia cũng không tệ lắm đâu, ngươi đừng có kén chọn quá, sợ quá tuổi sẽ khó."

"Ngươi cũng dễ nhìn." Liễu Thư Sinh miệng đầy cá, dừng lại một chút nói "Tiểu Hầu gia rất dễ nhìn......"

Bồ Đào bỏ sang giường nằm.

Buổi tối Liễu Thư Sinh trước khi ngủ còn ai oán lầm bầm, mấy ngày nay ngủ tư thế không đúng, sáng nào tỉnh dậy cũng thấy trên đầu nổi thêm một cục u.

Bồ Đào đang muốn hoa tay lên an ủi, chợt thấy ngoài cửa sổ một cục đá nhanh chóng bay vào, chuẩn xác chọi Liễu Thư Sinh hôn mê đi.

Hồng Dạ tươi cười nhàn nhã xuất hiện ngoài cửa sổ.

Con ngươi hắn màu hổ phách híp lại như mắt mèo, mái tóc màu nâu đỏ xõa xuống vai, dưới ánh trăng trông như lấp lánh dát vàng.

Bồ Đào thở gấp, chỉ cảm thấy nếu trên đầu Hồng Dạ mọc lên hai cái lỗ tai thì thật giống một con mèo thành tinh.

Hồng Dạ không cầm theo cây quạt như thường lệ, ngược lại hắn ôm một cục gì đó nho nhỏ vào phòng.

Bồ Đào nhìn kỹ, thì ra là cái gối đầu bằng nhung đen có hoa văn thêu hình con rắn.

"Kinh Hồng công tử, Quý tiểu hầu gia không có ở đây, Tiêu nói nếu tháng này ta giết không được hắn, sẽ không cho về tổng đàn, nên ta hiện giờ không có nhà để về......"

"Nghe nói trong phủ của Cửu Vương gia được hải ngoại tiến cống một con Kim miêu, sủng ái vô cùng, đặc biệt sai người làm một cái lồng sắt nạm phỉ thúy cho nó, ngươi đến đó đi, có lẽ có thể ở lại chung với nó được."

Hồng Dạ làm như không thấy Bồ Đào hoa tay ra dấu, trực tiếp đi tới đầu giường, cúi người xuống.

Bồ Đào cảnh giác lui vào trong, Hồng Dạ thuận thế kéo mền ra, tự mình chui vào trong mền.

"Đi xuống!!"

Bồ Đào giận dữ.

"Không, sau này ta ở đây, khi nào Quý Tử Thiến trở lại ta sẽ giết hắn để hoàn thành nhiệm vụ."

"Ngươi đi xuống cho ta!!!!!!!"

Bồ Đào dùng sức đẩy Hồng Dạ, nhưng tên tiểu tử này nắm chặt lấy cái mền, chết sống gì cũng không chịu buông tay.

"Không! Ta ngủ ở đây!"

Không được tức giận, không được tức giận!

Bồ Đào tự cảnh cáo mình không được tức giận, nếu không sẽ bị động thai. Nhưng tên tiểu tử này thực là dễ khiến cho người ta tức chết mà!!!

Thật đáng giận!!!

"Ít nhất ngươi cũng phải cởi giày ra cho ta a!!! Dám đeo y nguyên đôi giày mà leo lên giường của ta sao!!! Ngươi muốn chết hả!!!!"

Bồ Đào nhường một bước, nhưng nàng tốt xấu gì cũng quen thói sống cùng Thượng Quan Khâm nhiều năm như vậy, không cởi giày mà dám leo lên giường của nàng, muốn chết mà!

Hồng Dạ nhất thời cảm thấy sau lưng phát lạnh một cách khó hiểu, vì thế ngoan ngoãn buông cái gối đầu ra, xếp kế bên cái gối đầu màu vàng nhỏ mềm mại của Bồ Đào, sau đó ngồi dậy, trước là cởi ra đôi giày nạm vàng bạc châu báu có kê đế lên để tăng chiều cao, nghĩ nghĩ, lại cởi luôn đôi vớ, lộ ra bàn chân trắng trẻo sạch sẽ, vừa đem vớ nhét vào trong giày, vừa nhìn Bồ Đào với vẻ ”hài lòng rồi chứ gì”.

"Yên tâm đi, chân của ta trước giờ không có bốc mùi, hơn nữa trước khi đến đây ta đã tắm rửa bằng nước hoa hồng, ngay cả giày cũng được tẩm mùi thơm."

"Quả thật không thúi, rất thơm, thơm đến chết ta luôn."

Bồ Đào tỏ vẻ mất hứng, có trời mới biết tại sao trên người tiểu tử này có mùi đàn hương của Tây Vực nồng nặc như vậy, khiến cái mũi Bồ Đào muốn điếc luôn.

Hồng Dạ lại đỏ mặt, thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, nói "Tiêu nói, ngươi là nam tử, nhưng trên người lại có mùi hương mà ít nam tử nào có, có thể hấp dẫn đoạn tụ. Ta không biết trên người mình có mùi vị gì, Vi An nói, vậy thì thử tắm bằng hoa hồng đi......nên ta tắm......"

Nói đến việc mùi hương trên người nam tử, trong đầu Bồ Đào hiện lên trước nhất là Mộ Dung Thân Phi, trên người hắn có mùi trúc khiến Bồ Đào từng nghĩ Mộ Dung Thân Phi chắc chắn là một thư sinh thập phần tao nhã. Kế đó là Quý Tử Phong, Bồ Đào cảm thấy đó là một loại mùi rất yêu mị, ngay cả khi nàng bị hắn siết cổ, cũng cảm thấy thần trí đảo điên. Sau đó là con của hắn, năm ấy chưa thấy mặt đã nghe được mùi đàn hương trên cơ thể hắn, lâu ngày ở chung, có lẽ là vì hắn trở thành người hoàng tộc nên Bồ Đào cảm thấy mùi đàn hương kia càng ngày càng nồng. Cuối cùng là sư phụ, đó là loại mùi thơm mát, đặc biệt là sau khi hắn tắm rửa xong, hương vị vô cùng thanh tao, giống như một cơn gió giữa ngày hè.

Nhớ đến sư phụ, trong lòng chợt vô cùng đau xót. Bồ Đào sầm mặt xuống, hoa hoa tay lên ra dấu nói.

"Nhớ lúc ngươi ở Đại hội võ lâm khoa trương muốn chết, đừng có nói với ta là cả đám người ở Thiên Sơn Tam môn suốt ngày theo chọc ghẹo ngươi!"

"......" Hồng Dạ toét miệng rộng ra nói "Ngươi không biết đâu, cả ngày ta đều bị Tiêu và Vi An trêu cợt."

Bồ Đào giật mình, cầm lấy cái gối đầu của Hồng Dạ quăng xuống đất.

"Xuống đất ngủ đi!" Bồ Đào ra lệnh.

"Không."

Hồng Dạ nhanh chóng giật lấy cái gối đầu nhỏ màu vàng mềm mại của Bồ Đào, lập tức cởi, lột ngoại y ra liệng xuống đất, kéo mền đắp nằm xuống, nhắm mắt lại nói "Ngươi mau nằm xuống đi, ta với ngươi dùng chung một cái gối đầu cũng được, không phải có câu đồng giường cộng chẩm hay sao...... Nha a a a!!!"

Hồng Dạ bị Bồ Đào đạp xuống giường.

Bồ Đào đoạt lại cái gối đầu, kéo lại cái mền quấn chặt lấy người, không chừa cho Hồng Dạ dù là một mảnh nhỏ.

"Muốn giành giường với ta, ngươi còn non lắm!"

Bồ Đào nói một cách khiêu khích.

Hồng Dạ ngồi trên đất, đột nhiên vỗ vỗ đầu, nói "Ta quên mất tiêu!" Dứt lời phi thân ra ngoài cửa sổ, chỉ chốc lát đã trở về, còn mang theo một cái bọc nhỏ.

Giường đã bị Bồ Đào chiếm lấy cả rồi.

Hồng Dạ không có cách nào, đành phải ngồi trên ngoại y màu đỏ của mình, cầm ngọn nến nhỏ đặt trên sàn, mở cái bọc nhỏ ra.

Bồ Đào trừng lớn cặp mắt.

Trong bọc rõ ràng là một quyển Xuân Cung đồ tinh túy!!!!

"Ta...... Trả cái đó lại đây......để ta ......nghiên cứu...... Khục khục......"

Hồng Dạ cúi đầu xuống, tựa hồ hạ quyết tâm sau một hồi đấu tranh tư tưởng, bèn nói "Cái kia của ta...... quả thật hơi nhỏ......"

Bồ Đào biết như thế sẽ tổn thương lòng tự tôn của Hồng Dạ, nhưng nàng thật sự không nhịn được, nghe vậy bật cười thành tiếng.

"Không được cười! Của ngươi cũng không to được như vậy!"

Nam hài tử quả thật là hay so sánh cái này.

Đáng tiếc, Bồ Đào đắc ý nghĩ thầm trong lòng "Hừ, ta mới là không có cái như ngươi!"

"Cho nên bây giờ ta còn chưa thể động đến ngươi được, ngươi chờ ta lớn lên đi rồi biết...... Còn cười?!"

Hồng Dạ đập mạnh quyển sách xuống đất, Bồ Đào lập tức ho khan một tiếng, nghiêm mặt ngồi thẳng lưng lên.

"Tiêu nói, của ngươi to hơn so với ta, như vậy cái kia, ta có thể sẽ ép không được ngươi, không chừng còn bị ngươi ép lại, vậy cái kia đau chết. Ta không sợ chết, nhưng sợ đau, cho nên ta nghĩ cả ngày rồi, quyết định bây giờ sẽ buông tha cho ngươi, chờ ta cao hơn so với ngươi, lớn hơn so với ngươi, hừ hừ......"

Rốt cuộc Bồ Đào biết tên tiểu quỷ này thì ra dễ khi dễ như vậy, hèn chi bị tiểu Tiêu và Vi An trêu chọc. Tại đại hội võ lâm hắn lộ diện ra, nổi bật giữa đám người của võ lâm trung nguyên, trở thành cái bia ngắm cho mọi người, có lẽ cũng là kiệt tác của hai người bên trong kiệu kia.

Nhưng không biết tại sao, thấy hắn nửa quỳ nửa ngồi dưới đất, mái tóc màu nâu đỏ thật dài xõa ra giống hệt một con mèo nhỏ màu vàng, nàng không biết có phải là do thiên chức làm mẹ trỗi dậy hay không, nhịn không được cố ý nói nhỏ ghẹo hắn.

"Tối hôm qua ta còn nghĩ không biết cái kia của ngươi còn có thể dài ra được nữa hay không......"

Hồng Dạ quả nhiên thẹn quá hóa giận.

Bồ Đào thấy bộ dáng của hắn, đột nhiên nhớ tới tính bạo dạn của Lưu Thủy trưởng lão.

Khi đó Thượng Quan Khâm cũng cười như vậy, nói ”Lưu Thủy, ngươi mấy tuổi rồi, hai mươi chưa? Còn Liễu Như mười chín phải không?”

Sau đó chỉ vào Lưu Thủy nói, Lưu Thủy, Liễu Như thục nữ hơn nhiều so với ngươi.

Thì ra nàng cũng giống như sư phụ vậy......

Bồ Đào theo bản năng sờ sờ bụng của mình, lúc này mới phát giác, thật ra nàng và sư phụ chưa bao giờ phân ly.

Tuy không ở bên nhau, nhưng trong lòng luôn luôn nhớ về nhau.

Hiện tại có cốt nhục của ngươi.

Sư phụ, đợi thân thể Bồ Đào tốt hơn, sẽ đi tìm ngươi.

Còn về Tử Thiến......

Chờ hắn trở về......nhất định sẽ nói rõ ràng với hắn.

Bồ Đào nghĩ rằng, hai nam nhân đều vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, nếu nhất định phải phân rõ ranh giới với một người, đối với nàng, cũng như đối với người đó, thật là chuyện vô cùng tàn nhẫn.

Nhưng nếu như cứ để mọi chuyện diễn ra ám muội như vậy, có lẽ là tàn nhẫn đối với cả ba người.

Đương nhiên Bồ Đào còn nhỏ, nàng thật sự không biết xử lý chuyện tình cảm như thế nào.

Mặt đỏ tim đập có lẽ không phải tình yêu, nhưng khắc cốt ghi tâm thì thật khó nói.

Thật rắc rối.

Hồng Dạ đã khôi phục lại như thường, vỗ vỗ sau gáy ngáp nói "Trời đã sắp sáng rồi, mai ta lại đến tiếp."

Nói xong đem cái gối đầu bằng nhung màu đen để ở đầu giường, nói "Ngươi dám liệng cái gối đầu của ta, ta sẽ thiến hắn thành thái giám!" Nói xong chỉ chỉ vào Liễu Thư Sinh đang hôn mê bên kia, xong rồi hài lòng đứng dậy, rầu rĩ đưa cho Bồ Đào một đống sách.

nói "Đây đều là do ta lấy từ chỗ của Tiêu, toàn bản cũ thôi! Tiêu nói quyển sách kia của ngươi không thích hợp với hai ta. Vì thế bảo ta phải đem sách này đưa cho ngươi nghiên cứu......Xem kỹ đi, ta đi đây!"

Hồng Dạ phi thân ra cửa sổ biến mất dạng.

Bồ Đào ngơ ngác ngẩn người nhìn cái gối nhỏ màu đen kia, do dự một hồi, quyết định vẫn nên bảo vệ tính mệnh của Liễu Thư Sinh, đem cái gối nhỏ màu đen cất cẩn thận trên giường.

Sau đó bò xuống giường nhặt nến lên đặt ở đầu giường, kích động vuốt ve một đống sách cấm rồi cười ngây ngô.

Tất cả đều là tinh túy nha.

Bồ Đào chùi chùi miệng, ngón trỏ mấp máy.

Mở ra cuốn thứ nhất.

Bồ Đào giật mình.

Sau đó nhanh chóng mở ra tất cả các cuốn còn lại......

Cuối cùng đột nhiên giận phát điên.

Đem cái gối đen nhỏ kia hung hăng liệng xuống đất.

Sách này thích hợp với hai ta......

Lúc này Bồ Đào mới hiểu được Hồng Dạ có ý tứ gì!

Bởi vì trang thứ nhất của quyển nào quyển nấy.

đều ghi: Phân đào đại toàn.

Hoặc là : Long Dương nhị thập bát thức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.