An Bội Lê

Chương 2: Chương 2




“ Phặc!” Âm thanh của cung nỏ được bắn ra.

“ Éccccccccc!!!” Âm thanh của động vật đáng thương bị trúng tên.

“ Lần này là gì đây? Oaaaa! Là gà rừng ư? Tuyệt quá! Phải làm gì với em ấy đây? Trực tiếp nướng? Hay là rang? Mà hầm với táo đỏ chắc là ngon hơn nhỉ? Thôi, về hỏi lão bà bà cái đã. Gà rừng thân yêu ơi, theo ta về nhà diện kiến bà bà nhé!Hi hi”

Không thể ngờ, thanh âm ngọt ngào như nước ấy lại dùng để chế biến một con gà. Càng không thể ngờ, thiếu nữ có dung nhan thanh thuần, yêu kiều như hoa lê đẫm mưa lại là người có tài cung nỏ, một lần dứt khoát hạ cung đã triệt hạ được con gà rừng tinh ranh đến nhường vậy. Dường như mọi điều là nghịch lý nhân gian, đều tầm thường với thiếu nữ ấy, nàng là An Bội Lê.

“ Trung đại thúc! Trung nhị thúc! Hai người lại cãi nhau nữa à? Không chán hay sau? Mười sáu năm rồi đấy! Làm gì mà nhìn cháu thế kia? Cháu nói gì sai à? Thôi, mặc kệ hai thúc, cháu đi tìm nhị vị đại thẩm ôn nhu, dịu dàng nhà hai người đây. Chẳng hiểu sao hai người lại có thể cưới được những đóa hoa xinh nhất của thôn ta nhỉ? Kì lạ thật đấy! Á á! Đừng ném mà! Cháu đi ngay, đi ngay đây!”

“ Trung đại thẩm! Trung nhị thẩm! Hai người kia ỷ lớn bắt nạt cháu! Ô ô... cháu uất ức quá, sắp không chịu nổi nữa rồi, ô ô ô....”

“ Xem con kìa! Có lý nào khóc mà lại ra tiếng ô ô như vậy? Đã mười sáu rồi, sao lại không chịu hiểu chuyện một chút chứ? Ai lại đi rước một nàng gái đầu óc chỉ như đứa trẻ lên năm thế kia? Thôi, mau vào đây, lê hai thúc con mới hái, rất tươi, mau ăn đi này!” Nhị vị đại thẩm gương mặt phúc hậu, trách mắng mà tựa như cưng nựng kia, từ lâu đã trở thành người mẹ trong lòng nàng gái An Bội Lê. Đúng, mẹ! Người khác nhìn vào chỉ thấy một An Bội Lê xinh xắn như hoa, tươi cười hạnh phúc. Họ đâu có biết, nàng là một đứa trẻ mồ nàng đáng thương!

Đã hơn mười ba năm rồi!

“ Bà ơi! Bà ơi bà! Bà đâu rồi? Lại đi chăm bồ câu nữa rồi à? Thật là nhàm chán!”

“ Nữ nhi kia, nói gì đấy? Đừng tưởng ta già không làm gì được nhà ngươi nữa nhé! Có giỏi lặp lại lần nữa xem!”

Thật là không có phúc hậu! An Bội Lê chỉ vừa thực lòng nói ra suy nghĩ một chút, liền bị bà bà đã nuôi mười mấy năm vặn vẹo đến đại tội “bất hiếu”. Danh xưng này sao nàng gánh nổi chứ!

“ Ây da, bà bà, Tiểu Lê nào dám nghĩ vậy! Thôi, để Tiểu Lê đấm lưng cho bà nhé! A mà hôm nay ăn gì vậy bà bà xinh đẹp?”

Cuộc sống ở thôn Lê đơn giản và bình dị đến như vậy.

Ngoài kia, mặt trời đã xuống núi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.