Ăn Chắc Người Đàn Ông Tốt

Chương 7: Chương 7




Dừng xe mở cửa, Sài Ngạn Quân phát hiện người nên xuống xe lại cố tình không chịu xuống, bước chân vốn định đi mở cửa lại quay trở lại, giúp cô mở cửa xe.

“Em không xuống sao?”

“Em không cần.” Mắt hạnh sắp phun ra lửa trừng anh, “Em nói rồi chúng ta không có gì để nói, cho nên em không đi, anh chỉ cần đưa em về nhà em là được rồi.”

“Anh sẽ đưa em trở về, nhưng chờ sau khi chúng ta nói chuyện xong đã.” Sài Ngạn Quân không để ý đến cô cố tình gây sự, dịu dàng nhưng cũng không mất kiên định nói.

Anh là nghe không hiểu tiếng người, hay là trình độ ngôn ngữ của cô đã thụt lùi đến mức làm cho người ta nghe không hiểu? Bằng không sao từ nhà hàng đến đây, hai người vẫn không ngừng lời qua tiếng lại.

Hai người người trong xe người ngoài xe tiếp tục giằng co, chính là không ai chịu nhượng bộ, Sài Ngạn Quân luôn ba phải mà lúc này biểu hiện lại cố chấp đến khiến cô ngạc nhiên.

Được rồi! So cố chấp thì cô chịu thua, đã được chưa?

“Thôi! Anh muốn nói thì nói! Nói xong thì phải để em về nhà.” Cô bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng, nhưng cô vẫn muốn nói điều kiện trước.

“Không thành vấn đề.” Lộ ra nụ cười đầu tiên trong tối nay, Sài Ngạn Quân đỡ cô xuống xe.

Lần đầu tiên đi vào nhà anh, Nguyên Tiểu Thu trừ chấn kinh thì vẫn là chấn kinh, bởi vì từ cửa vào tất cả đều là sách, cô ngồi xổm xuống nhìn chồng sách nhìn tưởng như lộn xộn, nhưng trên thực tế được sắp xếp rất chỉnh tề, trong lòng lại càng toát ra thêm một bong bóng nghi vấn.

Tứ thư tập chú, lịch sử tư tưởng Trung Quốc, lịch sử tư tưởng Trung Quốc, đại học, tham khảo tư tưởng Lão Trang*, lật ra mỗi bộ sách đều là cổ văn vừa dày lại vừa buồn tẻ, bằng không thì chính là chi, hồ, giả, dã, khiến người từ nhỏ đã khuyết thiếu hứng thú với văn học đất nước, chỉ kém là chưa chìm vào trong đống sách cổ này.

(*) Lão Trang: Trang Tử (khoảng 369-286 TCN), tên Chu, người Mông nước Tống, là nhà tư tưởng quan trọng của học phái Đạo gia thời Chiến quốc, trứ tác có Trang Tử, trong đó có bảy thiên nội thiên người ta cho là ông tự viết, còn phần ngoại thiên và tạp thiên là do người khác viết.

[Nguồn: khoavanhoc-ngonngu.edu.com]

“Thật có lỗi! ởi vì thời gian trước bận làm việc, có chút sách anh còn chưa phân loại sắp xếp xong, cho nên trong phòng có chút loạn, em trước nhẫn nại một chút.” Sài Ngạn Quân có chút xấu hổ giải thích, một bên di chuyển che đi sách và tài liệu bị rơi xuống dưới sàn nhà.

Làm việc? Vừa rồi cô có phải là nghe nhầm hay không, bởi vì anh nói vì bận làm việc nên chưa kịp sắp xếp?

Anh lấy những tác phẩm vĩ đại vừa dày vừa nặng này đi xếp gạch hay là lát xi măng? Nếu không vì sao một công nhân lại muốn dùng đến những bộ sách chuyên môn như vậy?

Nồng đậm nghi vấn, khiến cô không cẩn thận thốt ra.

“A, lúc trước anh còn chưa kịp giải thích với em, thật ra công việc của anh có hai loại.” Sắp xếp xong một chồng sách, Sài Ngạn Quân cuối cùng cũng dọn được ra chỗ ngồi, có thể để hai người ngồi xuống.

“Hai loại? Bán sách sao?” Chẳng lẽ anh không chỉ là công nhân, mà còn kiêm làm nhân viên bán sách sao?

“Không phải giống như em nghĩ vậy, ba anh làm kiến trúc công trường, anh lại là con trai duy nhất, cho nên đương nhiên phải tiếp nhận sự nghiệp của ba. Giúp những người khác nhận thầu công trình, sau đó thỉnh thoảng đến công trường trông coi, chuyện này trước đây anh đã đề cập qua với em.”

“Ừ.” Cô gật gật đầu.

Sau khi thấy cô không có nghi vấn gì, anh mới tiếp tục nói: “Thật ra hứng thú của anh không ở trong này, nhưng là nghiệp vụ trong nhà anh lại không thể trốn tránh trách nhiệm, cho nên bắt đầu từ khi vào đại học anh đã vừa hỗ trợ nghiệp vụ trong nhà, vừa nghiên cứu hứng thú của mình.”

“Nghiên cứu?”

“Ừ, chính là những bộ sách em nhìn thấy này, anh chuyên tấn công vào văn học cổ đại Trung Quốc, những tác phẩm kinh điển mà mọi người thường xuyên đọc nhất đều thuộc về phạm vi nghiên cứu của anh.”

Nghe được anh giải thích, Nguyên Tiểu Thu chỉ có thể giống con ếch, miệng há ra rồi lại đóng vào, không biết nên nói gì mới tốt.

Bây giờ cô nghe được chính là tổ hợp bách khoa toàn thư kỳ lạ sao?

Một phần công việc khác của quản đốc vác xi măng, thực ra là cầm sách cổ gật gù đắc ý làm nghiên cứu?

Không phải kết hợp với thổ mộc (đất+gỗ)? Mà là nghiên cứu văn học Trung Quốc không có một chút quan hệ nào với kiến trúc?

“Anh không gạt em... Hoặc trêu chọc em đấy chứ?” Nghi hoặc nhìn anh, Nguyên Tiểu Thu nhất thời vẫn chưa có biện pháp tiếp thu loại hiện tượng mâu thuẫn này.

Không thể trách cô có biểu hiện kinh ngạc quá độ như vậy, thật sự là người bình thường đều sẽ không nghĩ tới loại thổ hợp như vậy thôi!

Còn nữa, anh thật sự cũng không giống người sẽ đọc những loại sách này!

Sau khi trong đầu từ từ tiêu hóa xong thực tế kỳ lạ kia, cô khôi phục bình tĩnh, lần nữa nhớ tới nguyên nhân hai người ngồi ở đây.

“Được rồi, em đã nghe anh giải thích xong, nếu không còn chuyện gì, em muốn về nhà.”

Thấy biểu tình của cô gần như lạnh nhạt, Sài Ngạn Quân bắt lấy tay cô không cho cô rời khỏi.

“Anh vừa mới nói qua, sau khi nói chuyện xong sẽ cho em về nhà, chẳng lẽ anh muốn nói chuyện không giữ lời?” Nguyên Tiểu Thu nhắc lại lời của anh lúc trước.

“Anh còn nhớ rõ anh đã nói những gì, nhưng là chúng ta còn chưa bắt đầu cẩn thận nói chuyện không phải sao? Vừa rồi anh mới chỉ giải thích nghi hoặc của em về đống sách này mà thôi!”

“Được rồi! Vậy anh muốn nói cái gì?” Cô vẻ mặt không thèm để ý, nghĩ muốn hất tay anh ra nhưng lại không có biện pháp tránh thoát, chỉ có thể mặc anh nắm.

Đáng giận! Lúc này cô thật sự rất oán giận vì sao bộ dáng anh lại cao to mạnh mẽ như vậy, khiến cô muốn giữ một khoảng cách với anh cũng không được.

“Anh muốn biết vì sao em lại chỉ trích anh bắt cá hai tay còn có nói dối, anh nghĩ anh có quyền được biết lí do.”

Cắn môi trừng anh, Nguyên Tiểu Thu không hiểu vì sao anh còn có thể tâm bình khí hòa như vậy, tìm cô hỏi lý do một chút áy náy cũng không có.

Chẳng lẽ anh không biết mình rốt cuộc làm sai chuyện gì một chút nào sao?

Hay vẫn là đàn ông căn bản không có đạo đức quan về chuyện này, cho tới bây giờ cũng không cho rằng mình làm sai chuyện gì?

Được! Nếu anh muốn biết, như vậy cô liền nói tất cả đầu đuôi cho anh biết.

Hít một hơi thật sâu, Nguyên Tiểu Thu nhìn vào mắt anh, gằn từng tiếng chậm rãi nói, “Ngày đó, em nhìn thấy một người phụ nữ đi một chiếc xe cao cấp đến nhà anh, sau đó anh mặc tây trang đi cùng cô ấy, anh còn khen cô ấy không tệ... Em vốn cực kỳ tin tưởng anh, nhưng lúc em gọi điện cho anh, hỏi anh đang ở đâu, anh vậy mà nói dối em nói phải đi làm, chẳng lẽ anh mặc tây trang đi hẹn hò, sau đó nói dối em là đi làm việc, như vậy vẫn còn chưa xem như bắt cá hai tay và nói dối sao?”

Nghe xong lí do của cô, anh chỉ nhíu mày, sau đó khó hiểu hỏi, “Cứ như vậy sao?”

“Cái gì gọi là cứ như vậy sao?” Cô hung hăng trừng Sài Ngạn Quân, không thể tin rằng anh vậy mà còn không biết thẹn nói ra loại lời này, “Chẳng lẽ anh còn muốn em đến khách sạn bắt được anh và cô ấy cởi sạch nằm trên giường, mới có thể nói rằng anh bắt cá hai tay sao?”

“Anh không có ý này.” Anh vẻ mặt vô tôi, “Chỉ là khi nghe đến đó, anh thật sự vẫn không biết chỗ nào có hiềm nghi để em cho rằng anh bắt cá hai tay và nói dối?”

Không biết hối cải còn cố gắng nói dối! Sao trước đây cô không biết anh là

Loại đàn ông như vậy chứ?

Cầm lấy túi sách của mình, cô đứng dậy liền đi.

“Đừng đi, chúng ta còn chưa nói chuyện xong”.

“Em không biết là chúng ta còn cái gì để nói”. Đủ rồi! Toàn bộ đều đã đủ rồi! Tối hôm nay căn bản là một hồi chuyện cười! Trong lòng Nguyên Tiểu Thu khổ sở nghĩ.

“Anh vừa rồi nói đều là sự thật, anh thật sự không hiểu ví sao em lại vì chuyện anh mặc tây trang mà tức giận, hoặc là vì anh nói đi làm mà tức giận, nhưng là có phải em nên nghe anh giải thích rồi hãy quyết định hành vi phạm tội của anh đúng hay không?”

Anh dùng ánh mắt thành khẩn thâm thúy nhìn cô, khiến ý niệm rời đi của Nguyên Tiểu Thu không ngừng dao động

Đến sau cùng, cô vẫn là cực kì không có cốt khí ngồi trở về.

Aiz! Cô thật sự là hận chết chính mình, vì sao lại dễ dàng bị ánh măt anh thuyết phục đây.

“Được rồi! Anh muốn giải thích gì thì nói đi!”

Sài Ngạn Quân nở nụ cười, cưng chiều vỗ vỗ đầu cô, mở miệng giải thích, “anh vừa mới nói qua, nghiên cứu là hứng thú của anh cho nên đến nay vẫn chưa từng buông tha. Chính là từ sau khi anh phát biểu mấy luận văn liền thường xuyên có người mời anh đến trường giảng bài hoặc ra nước ngoài phát biểu luận văn, mà những chuyện này đều có lương, cho nên anh nói đi làm cũng không sai chứ?”

Dưới anh mắt anh mà cố gật đầu, Nguyên Tiểu Thu không tinh nguyện lắm gật đầu. “Được rồi! Cho dù anh không nói dối em thật là đi làm, nhưng còn người phụ nữ kia thì nói như thế nào?” Nghĩ đến người phụ nữ không rõ lai lịch kia vậy mà được anh khen khiến cô tức giận.

“Anh không xác định được người ngày đó em nhìn thấy là ai, bởi vì bình thường người lái xe đến đón anh, chỉ có một học muội hoặc nhân viên trường học phái tới mà thôi, cho đến bây giờ anh chưa từng có suy nghĩ nào vượt quá tình hữu nghị hoặc việc chung với các cô ấy, cho nên anh cực kì khẳng định nói cho em biết, bạn gái của anh thủy chung đều có một người là em.

“Cho nên nói...cho nên nói thật sự là cô hiểu lầm sao?

Là cô nghĩ sai rồi? Thật ra anh không nói dối lừa gạt cô, không bắt cá hai tay có tiểu tam ở ngoài?

Vậy làm cô mất mác rơi lệ, thậm chí khiến cả công ty biến thành gà bay cho sủa, người phòng, người tránh, e sợ không kịp, đều chỉ vì một cái hiểu lầm, một chuyện Ô Long do cô gây ra sao?

Cô mất ngủ nhiều ngày như vậy, thậm chí tâm trạng không tốt đến công ty trút giận, thật sự chỉ là vì một cái hiểu lầm?

Ông trời? Chuyện này đối với người luôn được xưng là bình tĩnh như cô mà nói, căn bản chính là một chuyện ngu ngốc nhất rồi!

“Cho nê....anh không bắt cá hai tay? Không có tiểu tam bên ngoài?” ngơ ngẩn nhìn anh, mắt cô nhịn không được mà rơi nước mắt.

Sài Ngạn Quân không biết làm sao đành ôm cô vào lòng, mặc cho cô bôi loạn nước mắt khắp người mình, “anh vốn định hai ngày nữa xong việc liền gọi điện cho em, ai biết em đột nhiên không nhận điện thoại của anh, ngay cả đến công ty của em cũng không tìm được người, bằng không cũng sẽ không hiểu lầm lâu như vậy”. Thậm chí thiếu chút nữa liền đi lên con đường chia tay không rõ lý do

Nguyên Tiểu Thu ấp úng nói, “Em, em khi đó rất tức giận, nghĩ rằng anh bắt cá hai tay còn nói dối em nữa....”

Cho nên chẳng những không nhận điện thoại của anh, còn tận lực đi sai thời gian đi làm, thậm chí ngay cả dây điện thoại bàn cũng rút ra, chính là không muốn có bất cứ tiếp xúc nào với anh.

Chỉ có điều may mắn là có chuyện ô long ngoài ý muốn ngày hôm nay. Nêu không bọn học sẽ vì hiểu lầm mà chia tay.

Nghĩ đến bởi vì chuyện này mà mất đi người đàn ông tốt luôn bao dung mình, khiến Nguyên Tiểu Thu càng thêm kích động ôm chặt lấy anh.

Anh cũng mặc cho cô ôm ấp, nhưng thân hình mê người kia của cô kề sát cọ sát anh, làm anh đột nhiên đẩy cô ra, khuôn mặt tuấn tú có chút ngại ngùng không biết làm sao.

“Làm sao vậy?” cô không rõ hỏi.

“Em ôm anh rất chặt , anh....” giọng nói của anh bỗng nhiên khàn khàn hơn nhiều, ánh mắt nhìn cô rất có áp lực

Thần hình của cô quá sức gần sát làm anh lại nghĩ tới ngày đó hai người ngủ trên giường lớn, cô trầm thấp thở dốc và thân thể tuyết trắng mềm mại có bao nhiêu mê người.

Nhìn ra đáy mắt anh có dục vọng bị kiềm nén, cô nháy hai mắt nhìn anh,trong mắt có khó xử và chờ mong, thân thể lại nhẹ nhàng đến gần anh, ý tứ không cần nói cũng biết.

“Có thể chứ?” Sài Ngạn Quân lại xác định.

“Ừ...” cô ngẩn đầu thẹn thùng nhìn anh, lông mi dài hơi hơi rung động.

Anh siết chặt hai tay đang ôm cô, phủ lên đôi môi đỏ mọng ngọt ngào mềm mại của cô, cô ưm một tiếng, hai tay ôm cổ anh nhiệt tình đáp lại.

Vui sướng sau khi hiểu lầm được sáng tỏ, thêm nhiệt tình sau tiểu biệt khiến hỏa diễm thiêu đốt giữa hai người cháy từ phòng khách làn đến phòng.......

Tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người gắt gao ôm nhau, Nguyên Tiểu Thu giống mèo vừa trộm được thịt, lộ ra lúm đồng tiền thỏa mãn.

Cô làm ổ trong lòng anh, ngón tay như có như không trêu chọc trước ngực anh, ý đồ muốn dẫn tới lực chú ý của anh.

“Làm sao vậy?” Bắt lấy ngón tay bướng bỉnh nhỏ nhắn của cô, Sài Ngạn Quân cười nhạt hỏi.

Hờn dỗi trợn mắt nhìn anh, giống như là đang nén giận vì sao anh lại không hiểu tình thú như vậy, không biết vào lúc này nên nói lời lọt tai để dỗ cô.

Cắn một miếng lên cằm anh để trừng phạt, Nguyên Tiểu Thu lười biếng nói, “Không có việc gì, anh cái tên ngan ngốc này cũng biết thông suốt nhỉ!”

“Nhưng không phải em còn yêu tên ngan ngốc là anh sao!”Anh hời hợt phản kích trở lại.

Xem ra anh thật sự bị cô làm hỏng. Nguyên Tiểu Thu bị chắn đến không có biện pháp phản bác, ở trong lòng nghĩ như vậy.

“Hừ! Anh chắc chắn là em sẽ không thay lòng như vậy?” Cô trả thù ngồi lên eo anh, từ trên cao nhìn xuống nói, “Nếu còn để tức giận, em sẽ lại đi tìm người thân cận quan hệ hữu nghị.” Đương nhiên đây chỉ đơn thuần là đe dọa.

Mỉm cười nhìn bộ dáng xinh đẹp của cô ngồi dạng chân trên người mình, Sài Ngạn Quân tự tin nói, “Em sẽ không.”

“Anh tự tin như vậy?”

“Nếu không tự tin, vừa rồi anh cũng sẽ không lớn mật mang em rời khỏi nhà ăn như vậy.” Nghĩ đến hành động vừa rồi, Sài Ngạn Quân cũng cảm thấy từ sau khi quen biết cô, tất cả hành vi của mình đều lấy tốc độ ánh sáng rời khỏi quỹ đạo trước đây.

Dưới cái nhìn của tất cả mọi người trong nhà ăn khiêng đi một cô gái?

Chỉ cần tưởng tượng anh cũng biết, dưới con mắt của những người đó thì đây là một chuyện vô cùng kinh hãi thế tục, thậm chí tình tiết cũng có thể sánh bằng mấy cảnh hay được chiếu trong phim rồi.

Mà không thể tin nhất là, người lấy nghiên cứu văn học Trung Quốc làm chí nghiệp cả đời, thậm chí liệt cả lễ nghĩa giáo điều vào quy phạm nhân sinh như anh, vậy mà cũng sẽ làm ra loại chuyện này?

Trừ bỏ tình yêu khiến người điên cuồng và mất đi lý trí ra, anh thật sự không có biện pháp giải thích vì sao chính mình lại làm ra hành vi điên cuồng đến mình cũng không có biện pháp tin tưởng này.

Nghĩ đến tình cảnh khi hai người rời khỏi nhà ăn, Nguyên Tiểu Thu liền bĩu môi.

Kia tuyệt đối là một sự kiện ngu ngốc nhất trong đời cô rồi!

Bị người khiêng ở trên vai mang đi? Trước kia xem phim vẫn cảm thấy lãng mạn, nhưng thực tế chính mình ra trận mà nói, căn bản chính là một hành vi vô cùng ngu ngốc.

Hai con người ngồi cùng bàn kia tất nhiên là không cần nói, nhưng ánh mắt trợn mắt há hốc mồm của những người khác, còn có biểu tình cười trộm của nhân viên phục vụ, mới chính là nguyên nhân chính khiến cô xấu hổ đến muốn đập đầu vào tường.

Mà càng không cần phải nói cô còn mặc âu phục bị người khiêng đi, nếu không phải anh dùng tay che dấu giúp cô, cô còn không biết chính mình bị lộ ra bao nhiêu cảnh xuân để người nhìn đó!

May mắn bọn họ còn chưa kịp ăn cơm đã rời đi, nếu không bị khiêng như vậy, bờ vai cứng rắn của anh đè bụng của cô, cho dù ăn được, sợ rằng cũng phải cống hiến tất cả cho sàn nhà rồi.

“Chỉ có điều... Nói đến chuyện này, không phải là em nên tỉ mỉ giải thích một phen sao, vì sao hôm nay em lại xuất hiện ở đó?” Anh nheo mắt lại trầm giọng hỏi. Từ lúc vào nhà, anh là người không ngừng bị chất vấn và giải thích, bây giờ là lúc nên đổi người.

Nghĩ đến chuyện bởi vì chính mình ngu ngốc hiểu lầm mà tự nhiên tuyên bố chia tay, lại còn chạy tới tham gia thân cận, Nguyên Tiểu Thu nhất thời chỉ có thể xấu hổ cười ngây ngô.

Ai ui! Anh không thể coi những chuyện ngu ngốc này thành một giấc mơ rồi quên hết sao?

Sài Ngạn Quân gõ lên trán cô một cái, “Lại còn cười, nếu không phải hôm nay vừa vặn anh đi làm người tiếp khách, không phải là em định đợi đến khi kết hôn rồi mới phát thiếp cho anh biết đấy chứ?”

“Sẽ không đâu...”

“Sẽ không sao?”

“Ách... Có lẽ sẽ...”

Anh nhíu mày, hai tay đe dọa đặt lên mông đẹp của cô, “Có lẽ sẽ?”

Cô cực kỳ thức thời lập tức sửa lời nói: “Sẽ không, sẽ không, người ta yêu nhất chính là anh, làm sao dám gả cho người khác chứ? Anh nói đúng không?”

Cô đúng là đã sớm nhận định không phải anh thì không cưới mà!

Nghe ra hàm ý trong lời nói của cô, Sài Ngạn Quân thoáng chốc sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

“Sao bây giờ em ngay cả cầu hôn đều phải cướp của anh?” Thở dài trong lòng, anh càng ngày càng cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình cũng sắp bị cô chà sáng rồi.

Mặc kệ thông báo hay là hôn môi, bây giờ ngay cả cầu hôn cũng bị cô giành trước, anh thân là đàn ông chuyện nên làm đều bị cô làm xong, khiến anh không nhịn được có cảm giác mất mác!

Gào khóc! Vừa rồi cô nói không lấy chồng khác, đó chính là chỉ có thể gả cho anh thôi! Đây không phải là đang cầu hôn anh sao? Nguyên Tiểu Thu hậu tri hậu giác nghĩ đến.

“Em cầu hôn anh đồng ý sao?”

Sài Ngạn Quân nhìn anh, sau đó lắc lắc đầu, khiến trái tim cô ngừng đập vài nhịp.

Anh.... Anh không muốn cưới cô sao?

“Anh làm sao có thể không đáp ứng lời cầu hôn của em? Anh quả nhiên là có tiểu tam ở ngoài còn muốn bắt cá hai tay, cho nên mới không muốn cưới em...” Nháy nháy mắt, hốc mắt của Nguyên Tiểu Thu đã phiếm hồng.

Thở dài, anh không biết nên tức hay nên cười nữa.

“Hãy nghe anh nói, ít nhất chuyện cầu hôn này để anh làm được không?” Cầm tay cô, anh thâm tình nhìn cô.

“Có ý gì?”

“Anh nói, ít nhất cũng để người bạn trai là anh đến biểu hiện được không?”

A? Ngơ ngác nhìn anh, Nguyên Tiểu Thu vẫn không hiểu nổi ý tứ trong câu nói của anh.

Mặc dù không biết đến cùng anh muốn biểu hiện cái gì, nhưng dù sao khó được khi anh muốn làm gì đó, vậy để anh đi làm thôi, cô chỉ cần yên lặng xem là được rồi.

~*~

Trải qua tối hôm qua, hiểu lầm tiêu tan còn có cả đêm được tình yêu thấm nhuận, hình tượng người đẹp băng sương và rầu rĩ không vui mấy ngày trước của Nguyên Tiểu Thu được thay đổi. Chẳng những cô mặc quần áo màu sắc diễm lệ, ngay cả bước chân tiến vào công ty cũng nhẹ hơn rất nhiều.

“Quản lý Hà sớm!”

“Trưởng phòng Trần, anh sớm.”

“Chủ nhiệm Hoàng sớm.”

Người bị điểm danh ở trên đường đi đều sợ tới mức không dám tin, nhìn người phụ nữ đi đường nhẹ nhàng, vẻ mặt đầy ý cười thỏa mãn.

Đây thật sự là Nguyên Tiểu Thu trước ngày hôm qua vẫn còn người gặp người sợ sao?

Sao mới qua một ngày, cả người giống như thay da đổi thịt, biến hóa lớn như vậy?

Bởi vì biến hóa kỳ dị này, khiến một đám người không để ý thời gian đi làm đã bắt đầu, vây quanh bên ngoài văn phòng của Nguyên Tiểu Thu chỉ trỏ thảo luận.

“Là vì tâm trạng quá kém, kết quả dẫn đến tính tình thay đổi lớn sao?” Có người dẫn đầu đề xuất tình tiết thường xuyên xuất hiện nhất trong tiểu thuyết võ hiệp.

Giống như rất nhiều đại hiệp võ lâm sau khi chịu nỗi đau của nát nhà tan tính tình đều thay đổi, cuối cùng trở thành người thay mặt dẫn đầu võ lâm.

“Không xong! Đây không phải là bình tĩnh trước cơn bão chứ!” Có người sợ hãi rút lui một bước, “Giống như tin tức trên ti vi đó, nhìn như cực kỳ bình thường, nhưng là chút nữa nói không chừng đã nhảy xuống từ cửa sổ rồi...”

“Nhảy xuống?” Mọi người cùng lúc thét chói tai, bởi vì Nguyên Tiểu Thu thật sự kéo cửa sổ văn phòng ra, sau đó ló....

Chuẩn bị xong tư liệu ông chủ cần đặt ở trên bàn, Nguyên Tiểu Thu nghĩ đến lời nói của anh sáng nay lúc đưa cô đến công ty.

Đến văn phòng thì mở cửa sổ ra trước đi!

Chính là mở cửa sổ ra làm gì nhỉ?

Mặc cho cô ép hỏi thế nào, anh vẫn giữ nguyên nụ cười tao nhã đó, không nói chính là không nói, khiến cô chỉ có thể ôm ấp tâm trạng chờ mong, muốn xem ngoài cửa sổ kia có chuyện gì kỳ lạ xuất hiện.

Chỉ là đợi hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì, khiến cô thật sự có chút đứng ngồi không yên.

Đứng lên đi đến phía trước cửa sổ, cô kéo của sổ lên ngó đầu ra ngoài tìm kiếm...

“Thư ký Nguyên, cô ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì ngốc.” Củng Trường Thành đột nhiên quát lên.

Anh ta vừa đến văn phòng, đã bị quản lý Hà gấp đến độ không còn nhận thức kéo đến bên cạnh, muốn anh ta ngăn cản Nguyên Tiểu Thu tìm chết.

Không nói thư ký Nguyên là trợ thủ đắc lực nhất của anh ta, chỉ nhìn trên phần cô là bạn khuê phòng của Ngải Đóa Đóa, anh ta cũng không thể ngồi yên không để ý đến.

“Chuyện ngốc?” Nguyên Tiểu Thu vẻ mặt không hiểu gì quay đầu lại, hoàn toàn không hiểu nổi bây giờ là đang diễn tuồng gì.

Sao văn phòng của cô có nhiều người vây quanh như vậy, mà ông chủ của cô còn có vẻ mặt khẩn trương?

“Đúng! Thư ký Nguyên, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, không cần làm chuyện ngốc.” Củng Trường Thanh một bên nhu hòa khuyên bảo, một bên tiếp cận cô.

“Tôi không muốn làm chuyện ngốc, tôi chỉ muốn mở cửa sổ---” Nguyên Tiểu Thu muốn giải thích nhưng lại bị những người khác ngắt lời.

“Muốn nhảy lầu.” Củng Trường Thanh và những người khác đều bày ra vẻ mặt hiểu rõ, “Nhưng là, thư ký Nguyên đây là hành vi rất không lí trí, hơn nữa cho dù công ty chúng ta không phải cao ốc cao nhất ở gần đây, nhưng cũng có sáu bảy tầng, cô cứ vậy mà nhảy xuống, vẫn sẽ phải chịu thương tổn.”

Vô nghĩa! Cô sẽ không biết từ nơi này nhảy xuống sẽ mất tay hoặc gãy chân sao? Nhưng rõ ràng cô không muốn nhảy lầu mà! Làm sao tất cả mọi người đều cho rằng cô sẽ nhảy xuống đây!

“Tôi bây giờ rất bình tĩnh, ông chủ.” Nguyên Tiểu Thu đã dở khóc dở cười, “Mà quan trọng là, tôi không muốn nhảy lầu.”

Đám người thiên binh này cũng liền thôi, vì sao ông chủ bình thường luôn anh minh cơ trí cũng đi theo đùa giỡn ngu ngốc chứ?

Chẳng lẽ mấy ngày qua cảm xúc của cô thật sự quá lớn, để ông chủ đã quăng cho cảm xúc của cô một cái phiếu không tín nhiệm sao?

“Không có muốn nhảy lầu?” Củng Trường Thanh sửng sốt.

“Tôi cực kỳ xác định, tôi không muốn làm loại chuyện ngu ngốc này, cũng không hiểu vì sao mọi người đều xuất hiện loại ảo giác kỳ quái này?”

Củng Trường Thanh lúc này cũng biết là đám thiên binh bên ngoài kia gây ra chuyện cười, xấu hổ ho khan vài tiếng, định thoát khỏi cái đề tài này.

“Vậy sao cô đột nhiên lại mở cửa sổ ra?” Dù sao cũng không có khả năng là tâm huyết dâng trào thôi!

Bởi vì bình thường trong công ty có máy điều hòa, cho nên hầu như là ai cũng sẽ không đi mở cửa sổ, đương nhiên một bộ phận nguyên nhân là bởi vì cái cửa sổ kia thiết kế cũng không quá thích hợp để mở ra.

“Đây là bởi vì...” Nguyên Tiểu Thu đang muốn giải thích, lại nghe thấy bên ngoài cửa sổ có người đang dùng loa phóng thanh kêu tên mình.

“Truyền! Truyền! Mời thư ký Nguyên, thư ký Nguyên mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỗ này có một người đàn ông thâm tình đang muốn thông báo với cô đó!”

Radio ngu ngốc kia lại vang lên, chẳng những người trong công ty bọn họ tất cả đều mở cửa sổ, muốn nhìn xem ai làm ra kiểu thông báo kinh thiên động địa như vậy, ngay cả công ty phụ cận cũng nhao nhao ló ra ngoài cửa sổ, muốn nhìn trận tuồng siêu cấp thế kỷ này.

Mà những người vốn đang vây quanh văn phòng của Nguyên Tiểu Thu thì càng không cần phải nói, vây quanh cô đứng phía trước cửa sổ, dùng thanh âm to hơn nói xuống phía dưới, “Nguyên Tiểu Thu ở đây này.”

Ôi... Mất mặt muốn chết! Cô xấu hổ cúi đầu.

Đến cùng là ai làm ra tràng diện lớn như vậy? Sẽ không phải là cậu hai nhà họ Củng đấy chứ?

Cô ánh mắt hoài nghi liếc về phía ông chủ của mình.

Củng Trường Thanh lắc đầu, bày tỏ anh ta cũng không rõ đây là có chuyện gì.

Tuy rằng em trai mình thường làm ra mấy hành động tự nhận là lãng mạn lại không có ý nghĩa, nhưng mặt trận lớn như vậy anh ta cũng chưa từng nghe nói.

Huống hồ lần trước bị thư ký Nguyên đập một trận, thật sự là đã xóa sạch tất cả si tâm vọng tưởng của em trai, bây giờ còn đang ru rú trong ngành của mình hưởng thụ ánh mắt ái mộ của phụ nữ đến dưỡng sinh kìa!

Không phải cậu hai thích náo động nhà họ Củng? Vậy còn có nguời uốn làm ra loại tràng diện này chứ?

Đột nhiên lời nói sáng nay của Sài Ngạn Quân vang lên bên tai cô.

Mở cửa sổ ra sẽ cho em kinh hỉ.

Không... Không thể nào?!

Là anh?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.