Sai một ly, đi ngàn dặm
Trường trung học quốc dân Tín Phong ở thành phố Đài Bắc.
Trên cột đá sừng sững ngay trước cổng, mấy từ được chạm trổ bằng chữ Khải màu vàng làm cho tâm tình của An Cúc Nhạc nặng như chì.
*Chữ Khải là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.
“Trung học cơ sở à...” Ánh mắt của An Cúc Nhạc mê man, y rời khỏi nơi này, rốt cuộc bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Cuối cùng cũng không nhớ ra nổi, y để lại giấy chứng nhận ở chỗ bảo vệ cổng, sau khi đăng ký giấy tờ xong, y bước vào sân trường đã lâu không đặt chân vào.
Kế hoạch ban đầu là ném bao đựng thẻ cho nhân viên quản lý rồi xong việc, nhưng sau mấy đêm suy tư sâu xa, cộng thêm bị Kiều Khả Nam trù ẻo, chỗ đó đau thiệt, y quyết định nói chuyện đàng hoàng với... bạn học họ Đỗ này.
Đỗ Ngôn Mạch.
Trên chứng minh nhân dân và thẻ học sinh đều là tên này.
Ngày tháng năm sinh, lệch một tháng là đủ mười sáu, đúng là sai một ly, đi ngàn dặm ── danh ngôn của tổ tiên quả là chính xác.
An Cúc Nhạc móc bao đựng thẻ ra lần nữa, kiểu dáng bình thường, bảo quản tốt, sạch sẽ gọn gàng, giống như cảm giác mà cậu thiếu niên cho người ta vậy, cẩn thận vô cùng.
Y dựa theo số phòng học ghi trên thẻ học sinh, tìm kiếm từng nơi.
Trong sân trường luôn có một luồng khí thoang thoảng đặc trưng, yên ắng mà dễ chịu. Gần đến giờ tan học, bầu không khí lặng lẽ như loáng thoáng ẩn chứa tiếng đánh trống reo hò. An Cúc Nhạc liếc nhìn di động, còn mười phút nữa, phòng học không khó tìm, nằm ở góc khuất nhất trong trường. An Cúc Nhạc nhìn lướt qua xung quanh, bồn rửa tay thấp bé làm y sửng sốt, nhất thời có ảo giác như đang lệch khỏi quỹ đạo cuộc sống bình thường.
Tựa như lạc vào một thế giới khác vậy.
Mà thế giới này, rõ ràng là nơi y từng đi qua.
An Cúc Nhạc đi đến trước phòng học, tiết cuối hình như là số học, trên bảng đen chi chít những công thức toán, dưới bục giảng một đống đứa ngủ gật. Đỗ Ngôn Mạch ngồi ở dãy cuối cùng, cậu ấy ngồi thẳng lưng, nét mặt chăm chú, nhìn chằm chằm bảng đen.
An Cúc Nhạc không khỏi nghĩ đến hôm đó, cậu thiếu niên ngồi ở mép giường, chờ y đi ra... cũng là dáng vẻ ngồi ngay ngắn này.
Giống như một chú chó Berger đã qua huấn luyện nghiêm ngặt.
Cậu ấy thật sự rất cao, nhất là so với bạn cùng lứa, cứ như hạc trắng lạc giữa bầy gà, An Cúc Nhạc vốn dĩ còn kinh ngạc với việc bọn trẻ thời nay phát triển tốt vậy sao? Bây giờ xem ra... là trường hợp đặc biệt.
Trong trường không thường có người lạ qua lại, huống hồ người như An Cúc Nhạc ── y thề, y đã cố làm mình chìm lắm rồi, không có mặc quần áo màu sắc lòe loẹt, dưới áo khoác dài có thêm một lớp áo len rũ mỏng, trên người là một chiếc áo thun trắng cổ V, quần jeans xanh vừa người, thêm một đôi All Star màu đen.Y thậm chí không dám vuốt tóc, chỉ chải qua loa vài cái, đáng tiếc không thể che hết khí chất sành điệu của mình, thầy giáo trên bục ngừng giảng, nghi ngờ ngó sang hướng này, các học sinh cũng phát hiện điều không ổn, nhìn qua đây ──
“Bang” một tiếng, ngay khoảnh khắc phát hiện An Cúc Nhạc, Đỗ Ngôn Mạch vịn bàn, đứng dậy. Động tác của cậu ấy quá lớn, khiến cho chiếc ghế ngã xuống đất, thu hút tầm mắt của bạn học cả lớp, thầy giáo trẻ tuổi nói: “Đỗ Ngôn Mạch, phụ huynh của trò hả?”
Sắc mặt cậu thiếu niên không có gì thay đổi, nhưng chí ít xem hành động thì, cậu ấy có vẻ... bất ngờ lắm.
Nói thừa, tình nhân tìm tới trường học luôn còn gì.
An Cúc Nhạc dụi dụi mũi, lập tức bỏ đi, trốn trong góc, tựa vào tường chờ đợi.
Tiếng chuông vang lên, bốn phía mừng như hội, tiếng hoan hô vang ầm ầm, giống như thủy triều ngập đầy sân trường vậy.
An Cúc Nhạc thở ra một hơi, y đứng ở đây, nếu có người trong lớp đi ra, chắc hẳn sẽ nhìn thấy.
Trước tiên, y trông thấy thầy giáo kia ôm sách đi ra, thầy giáo dùng ánh mắt ngờ vực liếc y vài cái, An Cúc Nhạc làm bộ không biết gì, tiếp theo là mấy học sinh cầm công cụ quét dọn. Đỗ Ngôn Mạch nhanh chóng xuất hiện, thấy An Cúc Nhạc, cậu bước lên trước, nói một câu: “Chờ em.”
“Hả?”
Giọng cậu ấy trầm thấp mà bình tĩnh, An Cúc Nhạc thì chẳng hiểu mô tê gì, còn chưa kịp hỏi chờ cái chi? Chờ kiểu nào? Đỗ Ngôn Mạch đã quay trở vào phòng học.
An Cúc Nhạc tặc lưỡi, đành phải đuổi theo.
Y đứng bên ngoài phòng học, thấy Đỗ Ngôn Mạch đang dọn thùng rác ── hình như đây là nhiệm vụ của cậu ấy.
Trong phòng học có người đang quét dọn, có người đang đùa giỡn, một đám nhóc choai choai, bầu không khí ngập mùi trung nhị*, duy chỉ có Đỗ Ngôn Mạch, cậu ấy rất yên tĩnh, không bắt chuyện với mọi người, lặng lẽ nhặt chai nhựa lon nhôm trong thùng, đạp từng cái từng cái, phát hiện chai nào uống chưa hết, cậu không để ý mùi hôi, cầm đến bồn rửa đổ, chẳng lười biếng chút nào.
*Trung nhị: xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị”, là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự coi mình là trung tâm.
Đỗ Ngôn Mạch dọn dẹp đâu vào đấy, mặc dù có người đang chờ, cậu cũng không cố bước đi nhanh hơn, chỉ là trượt tay vài lần, cậu liếc về phía An Cúc Nhạc, cúi đầu nhặt lên, rồi lại làm cho đống chai lọ rơi xuống đất...
“Phì.” An Cúc Nhạc mỉm cười, thật sự không nhìn ra cậu ấy đang căng thẳng.
Lúc cậu ấy căng thẳng sẽ không đếm được tiền, không cầm được đồ, thế nhưng sắc mặt lại trước sau như một không có gì thay đổi.
An Cúc Nhạc phất tay một cái, ý bảo Đỗ Ngôn Mạch cứ từ từ.
Đỗ Ngôn Mạch tự hiểu. Cậu hít thở đều, làm tốt công việc thu gom phân loại, cột từng túi một, thoáng cái xách lên ba chiếc túi lớn, bước ra khỏi phòng học.Cậu đi tới trước mặt An Cúc Nhạc, trên người không tránh được việc bốc mùi rác hôi rình.
Nhưng mà, An Cúc Nhạc lại không cảm thấy ghét bỏ.
Có lẽ do gương mặt cậu ấy quá bình tĩnh, hoặc có lẽ do từ đầu đến giờ cậu ấy cũng không tỏ vẻ ghét bỏ, mỗi động tác đều không hề qua loa: bản thân cậu ấy còn không chê công việc của mình, vậy thì người ngoài càng không có tư cách ghét bỏ.
Nhớ đến vẻ mặt nghiêm nghị, thái độ chẳng hề oán trách lẳng lặng làm việc của cậu thiếu niên, đáy lòng An Cúc Nhạc không khỏi dao động.
Đỗ Ngôn Mạch: “Em đi đổ rác.”
An Cúc Nhạc: “Ồ.”
Đỗ Ngôn Mạch: “Chúng ta đi chung đi.”
An Cúc Nhạc nghẹn họng. Đồng ý thì kỳ cục quá, không đồng ý còn kỳ cục hơn ── y cũng đâu thể đứng ở đây một mình? Bị xem nhầm là ông chú quái đản thì phiền phức.
Huống chi, kế hoạch thật sự của y là muốn nói chuyện với cậu ấy một chút.
Thế là y nghe lời đi theo, chẳng qua đã quen thói tự mình làm chủ, hiếm khi bị dắt mũi và nắm trong tay như vậy, khó tránh trỗi dậy ý định phản kháng, nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết. Trên người cậu thiếu niên như có một luồng năng lượng lôi kéo y, làm y mơ màng không rõ.
Hai người một trước một sau, đi đến chỗ đổ rác.
Lon nhôm rỗng trong túi va vào nhau, lách cách lách cách, ánh nắng chiều đầu đông nhợt nhạt, rọi lên thân mình, không hẳn ấm cũng không quá lạnh.
Đặc biệt là An Cúc Nhạc trời sinh thân thể phú quý, không có năng lực chống đỡ cái lạnh, nhưng lại thích nước mặc kệ chảy nước mũi, y ăn mặc phong phanh, vừa đi vừa run, Đỗ Ngôn Mạch quay đầu lại, nhàn nhạt liếc mắt một cái, nói: “Quần áo của anh mỏng quá, có phải chất lượng không tốt không?”
An Cúc Nhạc: “......” Tuy rằng nhãn hiệu không đi kèm với chất lượng, nhưng bị người ta nói như vậy, đúng là dở khóc dở cười. “Tôi cầm một túi giúp cậu.”
Y lười giải thích với cậu thiếu niên, bọn họ khác biệt về giá trị quan và lối sống.
Xem ra cậu ấy rất quý trọng mỗi một vật hay một việc, giày vẫn là cái đôi đêm hôm đó, bây giờ nhìn dưới ánh mặt trời, càng thấy rõ vết tích dốc lòng bảo quản. Chẳng như y đây, chán bộ nào vứt bộ nấy, cả tủ nhét đầy quần áo giày dép, thỉnh thoảng nổi hứng thu dọn cũng không biết mình từng mua.
Đỗ Ngôn Mạch lắc đầu. “Không cần.” Dứt lời, cậu ấy nắm chặt túi, cất bước đi về phía trước.
An Cúc Nhạc luôn cảm thấy bản thân mình nói năng hay tuyệt vời, nhưng vừa gặp phải cái cậu... thiếu niên mặt tê liệt, một bụng lời muốn nói, bất kể tốt xấu, đang định trào ra thì nghẹn ứ, trình độ bình tĩnh của cậu ấy quả là không ai địch nổi, hơn nữa trông như đang nằm trong thế giới của chính mình, hưởng thụ nhịp bước của chính mình.
Lúc này, ngay cả trên đường đến chỗ đổ rác, cậu ấy cũng giống như đang dạo bước ngắm thắng cảnh, xung quanh không phải là trường học đổ nát cũ kỹ mà là một mảnh non sông tươi đẹp.
Một đường không ai nói gì.
An Cúc Nhạc thế mà lại hưởng thụ bầu không khí yên tĩnh hiếm thấy này.
Đỗ Ngôn Mạch ném túi rác, sau đó đi tới chỗ thu gom sát vách, túi của một nữ sinh bị rách, chai lọ rơi lộp bộp dưới đất, bốc đầy mùi tanh hôi. Nữ sinh kia sắp khóc, muốn nhặt nhưng lại không dám nhặt. An Cúc Nhạc đứng bên cạnh xem thường, trái lại Đỗ Ngôn Mạch chủ động bước tới, nhặt lên giúp nhỏ.
Thánh mẫu.
Y âm thầm đưa ra đánh giá về cậu thiếu niên, nữ sinh kia thở phào nhẹ nhõm, tròng mắt xoay chuyển, chẳng thèm lượm luôn. An Cúc Nhạc hừ một tiếng, lững thững bước lên. “Đằng ấy không nhặt à?”
“A... có chứ.” Miệng thì nói có, nhưng không có hành động gì thực tế, An Cúc Nhạc liếc nhìn ngón tay xinh đẹp và vẻ mặt tủi thân của cô nàng, bất giác đưa tay ra, kéo Đỗ Ngôn Mạch.
“Đi thôi.”
“Ồ.” Đỗ Ngôn Mạch mới nhặt được phân nửa, nghe xong lời này thì thật sự không nhặt nữa, đi theo An Cúc Nhạc, chẳng buồn liếc nữ sinh kia một cái.
Nữ sinh nọ đứng phía sau dậm chân, ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không nói. An Cúc Nhạc biết cậu thiếu niên không thiếu mấy thứ này, nhưng nói sao cũng có chút không hài lòng. “Đừng nhúng tay vào chuyện không liên quan tới mình, người ta chưa chắc cảm kích đâu.”
“Hả?” Đỗ Ngôn Mạch mê man nháy mắt mấy cái, lập tức nói: “Nhìn thấy nên thuận tay làm thôi, còn về việc cảm kích hay không là chuyện của nhỏ, em không quan tâm.”
Giọng cậu ấy hờ hững, cứ như thật sự cảm thấy làm hay không cũng như nhau, không muốn làm thì không cần phải làm, dù sao chỉ là chìa tay ra thôi.
An Cúc Nhạc giật mình, lập tức nhếch miệng cười, thì ra không phải thánh mẫu, mà là làm chính mình, thẳng thắn không giả tạo.
Y nghĩ, điểm này của cậu ấy, trái lại còn khiến người khác yêu thích.
_______________________