An Cư Lạc Nghiệp

Chương 14: Chương 14




Đồng chí yêu chó

Trong phòng tắm, hơi nước từ từ bốc lên.

Làm việc suốt một ngày, cả người An Cúc Nhạc dinh dính mồ hôi, may là bận quá chưa ăn gì, tẩy rửa cũng không tốn công.

Y xả nước làm ấm người cho Đỗ Ngôn Mạch, bảo cậu ấy lau khô rồi ngồi lên nắp bồn cầu, đồng thời cảnh cáo: “Không được phép tự an ủi, tôi nhìn một cái là biết cậu có làm trộm hay không.” Nói xong, y kéo mành tắm, vui sướng xả nước tắm rửa... chỉ khổ cho Đỗ Ngôn Mạch, dương vật giương cao bừng bừng phấn chấn, nhưng cậu đành ngồi nghiêm chỉnh, không dám nhúc nhích.

Chờ An Cúc Nhạc tắm xong, cậu đã nghẹn đến đổ đầy mồ hôi, dương vật nhũn một tí, nhưng đó là trạng thái mệt mỏi thông thường do chờ quá lâu.

An Cúc Nhạc hết sức hài lòng, toàn thân y ẩm ướt, chẳng buồn lau khô mà đã ôm lấy Đỗ Ngôn Mạch, hôn lên môi cậu.

Đối phương không đáp lại, cứng như tượng, An Cúc Nhạc không hiểu ra sao. “Sao không động đậy? Không muốn làm à?”

Đỗ Ngôn Mạch ngẩng đầu nhìn An Cúc Nhạc, cậu ấy không vụ lợi gì, thuần chất hỏi: “Có thể làm ư?”

An Cúc Nhạc: “?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Em có thể động đậy không?”

An Cúc Nhạc ngẩn ra một hồi mới nhớ ban nãy mình nói gì, nhìn nét mặt chăm chú của Đỗ Ngôn Mạch, hình như một khi An Cúc Nhạc nói không được, cậu sẽ thật sự không động đậy.

“Cậu đó...”

An Cúc Nhạc dở khóc dở cười, nghĩ đến mấy bé thú cưng trong phim, ví dụ như chú chó bị chủ bảo không được nhúc nhích, bụng kêu ùng ục nhìn chằm chằm thức ăn trước mặt, nước miếng nhiễu đầy đất, nhưng vẫn nghe lời chờ đợi, đáng yêu vô cùng.

Y ôm lấy Đỗ Ngôn Mạch, mút vành tai cậu ấy, nhẹ nhàng thổi hơi. “Đưa tôi lên giường... là có thể.”

Đỗ Ngôn Mạch vội vã ôm lấy y, quả thật bước đi như bay, An Cúc Nhạc cả người đầy nước thấm lên giường, ướt đẫm một mảng, dù sao y cũng không định ngủ ở đây, lát nữa cũng sẽ ướt thôi ── Đỗ Ngôn Mạch hôn xuống, nhéo núm vú của An Cúc Nhạc, vòng eo An Cúc Nhạc run rẩy, chỉ thấy dương vật của cậu thiếu niên chẳng mấy chốc đã cương trở lại, cứng như sắt thép, chọt chọt bắp đùi y, An Cúc Nhạc ra hiệu: “Trong ngăn kéo... có gel bôi trơn.”

Từng có một lần kinh nghiệm, cộng thêm tự thân siêng năng, nhiệt tình yêu thương Google, Đỗ Ngôn Mạch hiển nhiên hiểu rõ nên làm thế nào, tuýp gel bôi trơn mà nhà nghỉ cung cấp hơi nhỏ, thân dưới của cậu tràn trề sức sống, khó mà không luống cuống, vặn nắp hoài không ra.

Cậu mà sốt ruột là vụng tay ngay, An Cúc Nhạc định giúp cậu, ai ngờ cái nắp đột nhiên bung mở mở, chất lỏng “phụt” một tiếng phun ra, bắn vào mặt An Cúc Nhạc. Đỗ Ngôn Mạch sửng sốt, định lấy khăn giấy lau cho y. “Xin lỗi...”

“Không cần lau.” An Cúc Nhạc vuốt xuống, trét vào lòng bàn tay, lượng gel không nhiều lắm, không nên lãng phí. “Đưa tay cho tôi.”

Y bôi gel vào tay cậu thiếu niên, phần còn dư lại thì dùng hai tay bụm lại chà xát, sau đó thò tay xuống, bôi lên thân dương vật cương cứng của cậu thiếu niên. “Cứ làm từ từ... đừng hoảng.”Y trấn an Đỗ Ngôn Mạch, cho dù có hoảng, cậu thiếu niên vẫn chưa quên trình tự lần trước An Cúc Nhạc dạy cho mình ── cũng làm ấm gel bôi trơn rồi mới bôi lên kẽ mông An Cúc Nhạc.

An Cúc Nhạc a một tiếng, ngón tay Đỗ Ngôn Mạch dạo quanh cửa huyệt của y một vòng, thấy đủ ướt rồi, cậu mới luồn một đốt ngón tay vào.

Vừa nãy An Cúc Nhạc đã tự chuẩn bị trong phòng tắm, chỗ đó không đến nỗi khó cắm vào, y biết cậu thiếu niên rất gấp, y cũng sẵn lòng cho cậu ấy vào nhanh một chút, nhưng Đỗ Ngôn Mạch vẫn cố gắng dùng ngón tay mở rộng, thật ra An Cúc Nhạc thấy được rồi, y đẩy đẩy đầu cậu thiếu niên: “Tôi đeo bao cho cậu... A!”

Tuyến tiền liệt bị xẹt qua, eo lưng y tê rần, khẽ kêu một tiếng.

Chỗ đó cũng không dễ tìm, Đỗ Ngôn Mạch tìm được một lần, nhưng không tìm được lần thứ hai, cậu nhét vào hai ngón tay, khuấy đảo, tìm tòi trong cơ thể An Cúc Nhạc, không để ý dương vật của mình đã dựng đứng, gân mạch phồng lên. Để dời đi lực chú ý, cậu hôn lên người An Cúc Nhạc, ngậm lấy hai núm vú trước ngực y, dùng miệng lưỡi liếm ướt hoàn toàn.

Cảm giác tê dại lan tràn tận chỗ sâu, An Cúc Nhạc thở hổn hển, cậu thiếu niên gần như muốn hôn khắp mỗi một tấc cơ thể y, trong lúc liếm hôn, cậu ấy còn quan sát phản ứng của y, chỉ cần y tỏ ra khó chịu một chút, cậu ấy sẽ thay đổi độ mạnh yếu, khi thì nhẹ, khi thì nặng.

Đỗ Ngôn Mạch rất bướng bỉnh, gần như tới trình độ ngoan cố, lần trước An Cúc Nhạc đã được trải nghiệm sự cố chấp của cậu ấy, hôm nay lặp lại lần nữa, y bị cậu ấy làm cho da trắng hiện hồng, thở dốc không ngừng, quy đầu rỉ nước, khó chịu vô cùng.

Gặp phải... đối tượng khó chơi như vậy, y cũng chẳng biết làm sao, mọi khi cho dù kỹ thuật tốt, đại khái chỉ sờ sờ mò mò mấy cái, mục đích cuối cùng chỉ là cắm vào bắn tinh, nhưng cậu thiếu niên thì khác.

Cậu ấy xem thân thể y như một tấm bản đồ cần tìm tòi nghiên cứu, mỗi một chỗ đều cần phải xem xét, vỗ về thật khéo léo.

Bắn tinh cũng được, cắm vào cũng chẳng sao, chẳng qua chỉ là làm tình thôi, không có nghĩa tất cả khoái cảm đều sản sinh từ nó, mơn trớn, hôn môi, yêu thương, từng phân đoạn phải móc nối vừa khớp mới tạo nên một cuộc tình hoàn mỹ.

“A...” Đỗ Ngôn Mạch bật ra một tiếng thở dốc khó nhịn, mồ hôi trên người cậu tụ lại, rơi xuống người An Cúc Nhạc.

Dính dớp muốn chết, thế mà An Cúc Nhạc lại cực kỳ có cảm giác, cửa huyệt của y siết lại, đường ruột mềm nhũn, mút lấy ngón tay dài của đối phương, phát ra từng âm thanh nhớp nháp.

“Hừm...” Xương đuôi liên tục tuôn trào khoái cảm, An Cúc Nhạc a một tiếng, vội vàng mím môi lại. Chẳng biết tại sao, lần này lên giường với cậu thiếu niên, y không muốn rên rỉ, có lẽ bị tôn nghiêm tẻ nhạt của người lớn tuổi quấy phá... có lẽ là vậy.

Cậu thiếu niên rất yên lặng, nhưng lại rất chăm chú, có lẽ chính điểm này mới khiến người ta thấy ngượng ngùng một cách kỳ lạ. Rõ ràng với người nào An Cúc Nhạc cũng có thể thốt ra một đống lời bậy bạ không biết xấu hổ, duy chỉ khi ở bên cậu ấy, y lại có cảm giác không biết nên phát huy sở trường thế nào.Cái điểm chết người kia bị chọc rồi ấn, An Cúc Nhạc nhịn không được. “Ưm a...”

Thế nhưng Đỗ Ngôn Mạch vừa nghe lại càng muốn nhiều hơn. Cậu đút thêm một ngón tay, lần này rốt cuộc nhớ rõ nơi mẫn cảm của An Cúc Nhạc, không ngừng chọc ngoáy.

“A a, a!” Miệng mồm An Cúc Nhạc bậy đến đâu, huyệt sau lại... yếu đến đó, y rên rỉ, bấu víu thân thể cường tráng của cậu thiếu niên, đôi chân dài quấn lên người cậu ấy, vừa đá vừa đạp. “Mau lên... mau vào đi... a, chỗ đó, đừng chọc nữa... a...”

Chân bị ấn chặt, An Cúc Nhạc bất mãn lườm cậu thiếu niên, đối phương không lên tiếng, nhưng ánh mắt hết sức nóng bỏng, tròng mắt đen như mực, sâu tựa như biển, trước ánh mắt như thế, mọi ngôn ngữ đều phí hoài, An Cúc Nhạc không giãy dụa nữa, mặc cho cậu ấy làm, việc trao đổi khí quá mức dữ dội, làm y đau cả ngực.

“Thật sự, vào được...” Y nâng tay, xoa nhẹ gương mặt cậu thiếu niên, Đỗ Ngôn Mạch nâng mi mắt lên, dừng lại động tác, An Cúc Nhạc nhìn cậu, lấy bao cao su cất trong quần, xé mở bao bì bắt mắt, vừa thở dốc vừa đeo cho cậu ấy.

Trong quá trình này, hai người đều nhìn nhau, dương vật hưng phấn tràn trề của cậu thiếu niên nảy lên trong lòng bàn tay An Cúc Nhạc, còn chưa cắm vào mà y đã có ảo giác bị đối phương xâm nhập thật sâu, sau khi đeo bao xong xuôi, y hạ eo xuống, mở hai chân ra, để cho cửa huyệt đã khuếch trương đầy đủ hiển lộ. “Cắm vào đi, tôi không muốn... nói lần thứ ba.”

Ngay cả vành tai y cũng đỏ bừng, thử nghĩ một người đàn ông trưởng thành 28 tuổi thế mà lại khát cầu một thiếu niên 16 tuổi thao mình, trên đời không có chuyện nào đáng thẹn hơn chuyện này... nhưng mặt trái của việc cảm thấy thẹn chính là khoái cảm lạ thuờng, An Cúc Nhạc dời mắt sang nơi khác, không khỏi thúc giục: “Nhanh lên!”

“Ừm.” Nghe xong, Đỗ Ngôn Mạch đè lại bắp đùi An Cúc Nhạc, đẩy dương vật vào, bên trong đợi đã lâu, niêm mạc đói khát lập tức ôm trọn lấy nó, làm cho hai người cùng nghẹn một hơi.

An Cúc Nhạc nức nở một tiếng, dương vật của cậu thiếu niên kéo căng huyệt thịt của y, chi dưới của y trĩu nặng, phần eo ê ẩm.

Cảm giác bên trong bị tách mở vô cùng rõ ràng, y cắn môi dưới, nhắm nghiền hai mắt, tận lực cảm nhận nó. Một giây sau, khóe mắt bị ai mút vào, An Cúc Nhạc chậm rãi mở mắt ra, nhìn nghiêng thấy cậu thiếu niên, nét mặt khát khao rõ ràng của cậu ấy như đánh thẳng vào đáy lòng y.

Đỗ Ngôn Mạch vừa đẩy vào, vừa muốn hôn, giống như đứa bé quấn quýt người lớn đòi kẹo ăn.

An Cúc Nhạc mút mí mắt của Đỗ Ngôn Mạch ── y chưa quên đây là điểm mẫn cảm của cậu ấy.

Ngay lúc vùng kích thích tình dục bị hôn, dương vật nở nang của cậu thiếu niên run giật một phen, có xu hướng phình lớn, An Cúc Nhạc cảm nhận được, y bật cười vì phản ứng quá ư là thẳng thắn của cậu ấy, cuối cùng hôn cậu ấy đắm đuối.

Vào khoảnh khắc này, An Cúc Nhạc phát hiện, mỗi khi bị cặp mắt đen láy chân thành kia nhìn thẳng vào, hình như mình không có biện pháp gì.Thì ra, mình còn là một đồng chí yêu chó nữa cơ à?

“A!” Nhân lúc An Cúc Nhạc thất thần, dương vật của Đỗ Ngôn Mạch một hơi nhét đến đáy.

An Cúc Nhạc rã rời, hai chân bị giạng đến cùng cực, có hơi phát đau, gậy thịt quá hoành tráng của cậu thiếu niên khiến cho cửa huyệt của y giãn đến không còn nếp nhăn, cơ vòng bao chặt đến tận rễ của đối phương, lông mu thô cứng của Đỗ Ngôn Mạch cạ cạ quanh mông y, hai túi no đầy của cậu trai trẻ nặng trịch, lõng thõng bên dưới, nương theo động tác, bốp, đập vào mông An Cúc Nhạc.

Dương vật của đối phương hệt như một cái chày nóng hổi, mỗi lần đâm sâu vào đều khiến An Cúc Nhạc có ảo giác vách trong sẽ bị đâm nát bươm, không khỏi đưa tay bụm bụng dưới. Bụng rất căng, cậu nhỏ vừa xót vừa tê, Đỗ Ngôn Mạch nắm vững eo y, bắt đầu đưa đẩy.

Huyệt sau của An Cúc Nhạc mở tung, bị dương vật kéo dãn, hệt như giống cái không thể phản kháng khi giao phối, bị giống đực tuổi trẻ sung mãnh thao liên tục, thẳng đến khi người nọ thoả mãn, bắn sạch tinh mới thôi.

“Hm... a! A!” Độ lực va chạm bên trong tăng lên, An Cúc Nhạc rên khẽ, hai chân mềm nhũn ma sát với ra giường, thỉnh thoảng còn kẹp lấy vòng eo hung hãn rắn rỏi của cậu thiếu niên, định bảo cậu ấy chậm lại một chút.

Đỗ Ngôn Mạch trực tiếp đè chặt hai cái chân không ngừng gây rối của y, hiện giờ cậu đã sa vào nhịp độ nguyên thủy nhất, tiếng cơ thể va vào nhau “bốp bốp bốp” nghe hết sức dâm đãng. Trước tiên hai người dùng tư thế bình thường, sau đó Đỗ Ngôn Mạch lại chuyển sang ôm eo An Cúc Nhạc, nâng thân thể mềm oặt của y lên, để y trèo lên người mình.

An Cúc Nhạc mơ mơ màng màng, chẳng biết bị đâm bao lâu, chỗ nào cũng mệt rã, dương vật nhũn xuống, nhưng không phải do khó chịu, ngược lại là do sướng đến độ không thấy điểm cuối, y không bắn tinh được nữa, giống như phụ nữ chỉ bị cắm vào là cả người nóng lên, luồng khoái cảm nhỏ bé như dòng điện, không ngừng tích trữ, chẳng biết lúc nào sẽ phun trào.

“Ưm a!” Đỗ Ngôn Mạch đột nhiên nâng An Cúc Nhạc lên, rút dương vật ra, nơi đó kết hợp quá lâu, khiến cho khi tách rời, gel bôi trơn hoặc một ít chất lỏng không biết tên dính lại đặc quánh, quấn thành sợi tơ.

Hung khí hút ra, cuối cùng An Cúc Nhạc đã có thể hít thở bình thường, ban nãy bụng căng quá mức, ngay cả hít hơi cũng tốn sức, cửa huyệt của y co rút, nhưng vẫn run rẩy không khép lại được, vách trong ngọ nguậy đẩy ra chất lỏng trong suốt trơn trợt, dính đầy giữa hai chân.

Đỗ Ngôn Mạch lật người y lại, để y đưa lưng ngồi trên người mình. Cùng lúc đó, hai tay cậu mò xuống, quẹt sạch dâm dịch ở sau mông và bên đùi An Cúc Nhạc, xoa từ bắp đùi tới đầu gối. An Cúc Nhạc run lên, còn chưa kịp phản ứng, hai tay cậu thiếu niên đã cố định hai bên đầu gối của y, không nói hai lời, mở toạc chân y ra.

Nếu đang trong phim đen, thông thường sẽ phụ họa thêm lời thoại “mở hàng~” vừa dâm đãng vừa ngu ngốc. Nhưng mà trên thực tế, An Cúc Nhạc đã buôn bán xong, hơn nữa rất muốn đóng cửa, nhưng ai bảo khách hàng là thượng đế chứ, y mệt không chịu nổi, ngả đầu ra sau một chút, áp sát bên tai cậu thiếu niên, nhỏ giọng năn nỉ: “Mau lên... mau làm cho xong đi...”

“Ừm.” Bàn tay Đỗ Ngôn Mạch trượt một đường từ đầu gối vào bên trong, vặn bung khe mông của y ra.

Sau thời gian dài bị cắm vào, huyệt nhỏ đã hoàn toàn phơi bày trạng thái bủn rủn, tuy nhiên vẫn còn ươn ướt, dương vật của Đỗ Ngôn Mạch dễ dàng đẩy vào từ phía sau.

“A...” An Cúc Nhạc theo bản năng ưỡn eo muốn trốn, trái lại còn làm cho gậy thịt to dài này có thêm không gian, đâm vào càng sâu.

Ngay lúc tuyến tiền liệt bị xẹt qua, cậu nhỏ của An Cúc Nhạc cương lên, lỗ niệu đạo rỉ ra tinh dịch và dịch tuyến tiền liệt, dính bẩn ra giường.

Cậu thiếu niên nâng mông An Cúc Nhạc, từ dưới hướng lên, liều mình mà làm.

“A, a, a!” Eo cậu ấy rắn chắc, nhịp độ thô bạo, mỗi cú thúc đều làm cho hai túi nặng trịch đập vào mông An Cúc Nhạc, gây ra một mảnh sưng đỏ, đủ thấy thao mạnh cỡ nào.

Hai tay cậu ấy vòng qua phía trước, liên tục bóp núm vú của An Cúc Nhạc, đầu tiên là nhéo đầu núm, rồi lại dùng ngón cái vẽ vòng tròn, cọ xát đè ấn, thỉnh thoảng lại nhéo cả núm mà đùa bỡn, An Cúc Nhạc rên ê a, kích thích đến nhanh sắp chịu hết nổi, y không khỏi chìa một tay nắm gốc dương vật sưng đau của mình, bắt đầu tự an ủi.

Nương theo phía sau đâm vào, An Cúc Nhạc “a” một tiếng, tinh dịch từ lỗ niệu đạo tràn ra.

Không phải bắn tinh mà giống như di tinh, trước khi bắn hết thì không tài nào dừng lại được, thậm chí còn có chút đau đớn. Ngón chân An Cúc Nhạc cuộn lại, huyệt sau xót như thể ngay cả niêm mạc cũng tan ra, y rụt bụng lại, xoắn chặt dương vật của cậu thiếu niên, giọng điệu vô thức mang theo cầu xin: “Đừng đâm... đừng đâm nữa... tôi bắn không được... a ~”

Đỗ Ngôn Mạch: “Chờ một chút...”

An Cúc Nhạc thét lên: “Chờ em gái cậu!”

Đỗ Ngôn Mạch vừa làm vừa nói: “Em gái của em... không có tới đâu.”

Mẹ nó mẹ nó.

________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.