Đừng quên em
Tuần này, An Cúc Nhạc hẹn với cậu thiếu niên như cũ.
An Cúc Nhạc đến cửa nhà nghỉ, cậu thiếu niên còn chưa tới.
Rất hiếm thấy, Đỗ Ngôn Mạch chưa bao giờ đến muộn, thông thường cậu ấy đều chạy bộ sang đây, nhưng mà giờ giấc rất chính xác. Lúc cậu ấy đến, cả người hừng hực hơi nóng của người mới vừa chạy bộ xong, giữa mùa đông lạnh run thế này, dáng vẻ tràn đầy sức sống của cậu ấy quyến rũ vô cùng, lúc đó cơ thể của cậu ấy rất co dãn, sờ như dính vào tay vậy, An Cúc Nhạc quả thật thích đến mức không biết nói làm sao.
An Cúc Nhạc đợi một hồi, vẫn chưa thấy bất mãn, ai mà không gặp chuyện đột xuất? Y cũng không nhắn tin hỏi, đừng bị mặt mũi thành thật và tác phong chính trực của cậu nhóc kia lừa tình, đối với chuyện này cậu ấy cũng tinh ranh lắm, ở chung lâu mới biết, Đỗ Ngôn Mạch rất là... đen tối, y thì đê tiện bỉ ổi ở ngoài sáng, cậu thiếu niên thì giấu hết ở trong bụng.
Bởi vì cái gọi là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, vạc gạo An Cúc Nhạc rốt cuộc bị cậu ấy móc không còn một hạt, ngay cả mép cặn cũng không bỏ qua.
Nghĩ đến một đống chuyện thế này thế nọ, thân thể sợ lạnh của An Cúc Nhạc bắt đầu tích nhiệt, bàn tay lạnh cóng trong túi quần cố sức chà xát bắp đùi, muốn cho nó ấm một chút.
Trên tòa cao ốc ở đằng xa có một đồng hồ điện tử kiêm nhiệt kế, con số hiển thị trên đó làm y líu cả lưỡi: 9 độ! Muốn giết người hả, với lại gần ba mươi phút rồi, chẳng thấy bóng dáng đâu, quá ư là bất bình thường.
An Cúc Nhạc nghĩ xem có nên lấy di động ra liên lạc với cậu ấy không, nhưng tay vừa thò vào trong túi, y lại chần chừ.
Mình và cậu thiếu niên, làm nhiều lần lắm rồi.
Mặc dù tối đa một tuần một lần, nhưng lần nào chẳng làm đến mức giường chiếu của người ta ướt đẫm, vắt ra nước được luôn?
Dạo này tới tới lui lui, vào vào ra ra, An Cúc Nhạc có cảm giác đóa cúc của mình sắp dành riêng cho cậu ấy rồi. Nhớ rõ hình dạng, góc độ và mỗi đường gân, đối phương cũng không thua kém gì, bây giờ không cần danh sư chỉ điểm cũng đã trở thành trò giỏi danh xứng với thực, một ngày nào đó sẽ vượt cả mặt thầy.
Lần nào An Cúc Nhạc cũng thích, nhưng càng thích thì trách nhiệm càng lớn, một cành cây non tốt lành như thế, bị mình xem như đại thụ, vừa lắc vừa lay... cái này có tính là một loại dục tốc bất đạt không?
Mấy ngày nay, lúc rảnh rỗi y lại trằn trọc nghĩ về vấn đề này, vài lần muốn cắt đứt nhưng không xuống tay được, ngày xưa y không hiểu tại sao người ta chia tay nhau mà còn phải tìm lý do, hôm nay xem như đã hiểu. Không thể hạ quyết tâm, không thể dứt được tình, nếu xác thịt hòa hợp đến độ có thể đàn bản giao hưởng thì lại càng khó hơn.
Nói chung là, đều tại chút ít bịn rịn quyến luyến trong lòng phá rối.
Nếu không thì, mượn lần này làm lý do, đường ai nấy đi luôn.
An Cúc Nhạc chần chừ, cuối cùng vẫn không lấy di động ra, gió lạnh cuối đông rét đến mức xương y phát đau, y nhìn thời gian, hết một tiếng rồi, y quyết định bỏ về.Ai ngờ vừa mới quay đầu, đi chưa được vài bước, phía sau truyền đến một tiếng hét to: “Anh Hoa cúc!”
“Phụt!” Đêm khuya 11 giờ, trên đường chưa hẳn không còn ai, nhất là ở khu làng chơi này, đêm càng khuya càng đẹp, không biết người qua đường Giáp nào phì cười một tiếng, cho dù da mặt dày cỡ nào, An Cúc Nhạc cũng không đỡ nổi, dứt khoát vờ như không nghe thấy.
Tiếc là Đỗ Ngôn Mạch không chịu bỏ cuộc, gọi một tiếng thấy y không phản ứng, hiển nhiên muốn gọi tiếng thứ hai: “Anh Hoa cúc!”
Đúng là tự làm bậy không thể sống, chân An Cúc Nhạc không dài như người ta, chạy không nhanh bằng người ta, trốn cũng trốn không thoát. Đỗ Ngôn Mạch xông lên, kéo tay y, dưới ánh đèn đường, đường nét của cậu thiếu niên trẻ tuổi tuấn tú càng hiển lộ rõ ràng. “Sao anh lại ở đây?!”
“Hả?” An Cúc Nhạc há to miệng, nghe giọng điệu như thể trách móc của cậu thiếu niên, phải nói là y... không hiểu gì sất.
Còn chưa kịp đáp lại, Đỗ Ngôn Mạch đã kéo y vào nhà nghỉ ── đứng ở quầy tiếp tân là một cô gái mặt tròn đeo mắt kính, nhìn thấy khách quen, cô nàng không hề bất ngờ, tự động làm đăng ký, móc ra thẻ phòng. “Ba trăm, hôm nay...”
Lời còn chưa dứt, “bộp” một tiếng, Đỗ Ngôn Mạch hùng hổ đặt hai tờ tiền giấy và hai đồng năm mươi lên quầy, lấy thẻ phòng rồi đi thẳng vào thang máy.
Cô gái ở phía sau gọi với: “Hôm nay giảm giá 10%, thối lại ba mươi ──”
“Không cần!”
Đỗ Ngôn Mạch quát xong, cùng lúc đó An Cúc Nhạc thấy cửa thang máy đóng lại, y hết sức kinh ngạc: “Ba mươi tệ lận đó! Chia đôi có thể mua ly hồng trà nha...” Y thì không sao, nhưng mà Đỗ Ngôn Mạch chắc sẽ tính nhỉ?
Thế mà cậu thiếu niên vẫn không nói câu nào, sắc mặt sa sầm, rõ ràng không vui vẻ gì. An Cúc Nhạc vốn dĩ còn định hỏi han xảy ra chuyện gì, nhưng lại bị thái độ của cậu ấy làm cho khó chịu theo.
Cái gì đây, muộn cả tiếng mà còn phải nể mặt cậu?
An Cúc Nhạc tức giận, trong lòng tự nhủ được lắm, nếu cậu muốn mở phòng nhuộm*, đợi lát nữa tôi sẽ tính sổ với cậu. Ai ngờ vừa vào phòng, Đỗ Ngôn Mạch xung trận lên trước, đi về phía tường bật máy điều hòa, sau đó bước vào phòng tắm.
*nguyên văn là “cho bạn ba màu thuốc nhuộm thì bạn muốn mở phòng nhuộm à”, ý nói cưng mày một tí thì mày láo à =))))
Tiếng vòi nước chảy xuống bồn tắm nhựa nghe vô cùng rõ ràng, lúc này An Cúc Nhạc bắt đầu thấy tò mò, muốn xem thử cậu ấy định bày trò gì.
Ưu điểm của máy điều hòa ở nhà nghỉ rẻ tiền là không tiến hành theo từng bước như cái của bạn, khí lạnh thoáng cái nguôi xuống, hơi ấm thoáng cái bốc lên, xen lẫn mùi bụi bặm do máy chưa tẩy sạch. An Cúc Nhạc cởi áo khoác, phát hiện ngay cả bả vai cũng lạnh cóng, lúc này Đỗ Ngôn Mạch mới đi ra, sắc mặt đã hòa hoãn phần nào, cậu bước lên cởi quần áo cho An Cúc Nhạc, nhưng An Cúc Nhạc không bằng lòng.
“Dẹp nha, tôi cho cậu biết, hôm nay anh đây không chơi với cậu, có gan thì cưỡng bức đi, tôi kẹp gãy thằng nhỏ của cậu luôn!””Anh Hoa cúc...”
An Cúc Nhạc đã ra chiêu, Đỗ Ngôn Mạch cũng không lề mề nữa, trực tiếp bế y lên, nhấc lên vai.
“A!” An Cúc Nhạc hiển nhiên không nghe theo, hết đánh rồi đá, sư tử đánh nhau với thỏ cũng sợ thỏ lủi mất, đánh từng cái từng cái như vậy cũng đủ phiền.
Đỗ Ngôn Mạch sợ y té ngã, đành phải không tránh né, An Cúc Nhạc trông nhã nhặn vậy thôi, nhưng mà bắt đầu quậy lên thì còn khó đỡ hơn em gái của cậu. Đỗ Ngôn Mạch dứt khoát tuột quần An Cúc Nhạc xuống, An Cúc Nhạc hét toáng lên: “Cậu dám đánh mông tôi, tôi không để yên cho cậu đâu!”
Đỗ Ngôn Mạch không đánh, cậu làm một động tác khác khiến An Cúc Nhạc phải an phận ── cậu tách khe mông của y ra, dùng ngón tay ấn cửa huyệt của y, vừa nghiền vừa nắn, An Cúc Nhạc rên khẽ, xương lưng lập tức mềm nhũn. “Mẹ nó cậu dám...”
Tiếng mắng này chẳng khác gì tiếng kêu của con mèo nhỏ, An Cúc Nhạc không mắng nữa.
Quá mất mặt.
Đỗ Ngôn Mạch vội vàng nhân cơ hội này bế y vào phòng tắm, hơi nóng bên trong bốc lên, bồn tắm lớn đổ đầy nước nóng, hiện tại An Cúc Nhạc đại thế đã mất, quyết định không chống cự nữa, ngoan ngoãn bị đặt trên bồn cầu. Đỗ Ngôn Mạch cởi sạch quần áo của y, ngồi xổm người xuống, giống như dỗ dành một đứa trẻ đang hờn dỗi. “Tắm nhé?”
An Cúc Nhạc chép miệng, giương mắt lên, vẻ mặt không được tự nhiên, sau đó vươn hai tay, khoác lên vai Đỗ Ngôn Mạch. “Bế tôi đi.”
Đỗ Ngôn Mạch nhếch miệng cười. “Được.”
Cậu dễ dàng bế An Cúc Nhạc lên, đặt y vào bồn tắm đầy nước nóng.
Nhiệt độ nước nóng rất cao, lúc đầu hơi quá nóng, An Cúc Nhạc không chịu nổi, định đi ra một chút, vai lại bị nhấn xuống. “Không được, ít nhất phải ngâm ba phút.”
An Cúc Nhạc liếc mắt nhìn đối phương, cả người chìm vào trong nước, y càu nhàu cảu nhảu mắng vài câu, bị ép ngâm nước đủ ba phút, cuối cùng thân thể cũng ấm trở lại, làn da ửng đỏ, giống như con tôm luộc.
Thấy y hồng hào trở lại, Đỗ Ngôn Mạch thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn cậu thiếu niên sốt ruột lo cho mình, tâm trạng An Cúc Nhạc khá lên. “Ngâm chung không?”
Bồn tắm không tính là lớn, nhưng hai người chen chúc vẫn còn được.
Đỗ Ngôn Mạch ước lượng một chút, gật đầu. “Ừm.”
Cậu cởi quần áo ra, An Cúc Nhạc thấy trên mặt và trên cổ cậu ấy có vài vết trầy nho nhỏ, cái này là do ban nãy mình giùng giằng mà ra...
Mình cũng gần ba chục rồi, sao y như mấy đứa nít ranh tám tuổi vậy?
Đỗ Ngôn Mạch cao lớn cường tráng, trước đó thì thấy thừa chỗ, cậu ấy vừa bước vào liền chật ních, nước tràn ra hơn phân nửa. An Cúc Nhạc điều chỉnh vị trí, nằm lên người cậu ấy, nước không đủ cao, cặp mông y lộ tồng ngồng khỏi mặt nước, trông như quả đào mơn mởn.
Chẳng bao lâu lại thấy lạnh, An Cúc Nhạc run rẩy nổi da gà. Thấy vậy, Đỗ Ngôn Mạch duỗi tay ra, bọc lấy hai phiến mông của y, thở ra một hơi. “Em cứ tưởng... anh ở bên trong.””Hả?” An Cúc Nhạc ngơ ngẩn nâng mi, hơi nóng làm cho mặt y đỏ bừng. Đỗ Ngôn Mạch nhìn nhìn, cắn lên mặt y một cái. “Trước khi ra cửa em gái em quấy lên, hết khóc rồi ói... em có gửi tin nhắn nói tới muộn một chút, bảo anh vào phòng chờ em.”
Sau khi đến nơi, nhìn thấy bóng lưng An Cúc Nhạc, cứ tưởng y đã hết kiên nhẫn, muốn đi về... nào ngờ vừa sờ vào người y lại thấy lạnh như băng, dính hết khí lạnh của buổi đêm, nhất định y đã ngồi ngoài gió rét chờ suốt một tiếng. Đỗ Ngôn Mạch vừa giận y vừa giận chính mình, sao anh ấy không vào phòng chờ chứ? Sao mình không tới sớm một chút chứ? Lẽ ra nên xác nhận lại lần nữa, cho dù bị chê phiền, cũng phải gọi điện thoại...
An Cúc Nhạc nghe xong, không khỏi líu lưỡi. “Vậy hẹn hôm nào khác là được rồi?”
Đỗ Ngôn Mạch im lặng một hồi, lát sau mới nói: “... Anh sẽ không giận chứ?”
“Hả?”
“Em biết, anh bề bộn nhiều việc...” Giọng cậu ấy nhỏ dần, đầu cúi thấp, thoáng hiện không tự tin. An Cúc Nhạc không hiểu cái chi, câu nói kia của Nhậm Tiệp Nghi: “Có khi đối phương bất an lắm đây...” đột nhiên xông ra.
Quả thật y từng vì bận rộn mà bảo cậu thiếu niên đừng phiền mình, nhất là trước kỳ phát hành, lúc đó còn dữ hơn hung thần ác sát, người lạ tốt nhất đừng tới gần. Chữ viết và lời nói khác nhau, không thể dùng giọng điệu để phân biệt tâm trạng của đối phương, An Cúc Nhạc lại không quen dùng kiểu lá mặt lá trái để đối xử với cậu thiếu niên...
Y nhìn cậu ấy, ngẫm nghĩ, cảm giác này... thật khó nói lên lời, giống như bị bàn tay dính nước chanh nhéo múi tim, vừa đau vừa nhức vừa nhói. Y cứ tưởng cậu thiếu niên không quan tâm đến mình, nhưng bây giờ xem ra, cậu ấy để ý đến y nhiều hơn những gì y tưởng tượng.
Tới được đoạn đường này, không biết hoảng hốt và mệt mỏi thế nào, vậy mà còn bị y mặt nặng mày nhẹ một phen.
An Cúc Nhạc véo da mặt cậu thiếu niên, kéo căng nó ra, Đỗ Ngôn Mạch: “???”
Hiếm khi mới thấy dáng vẻ hài hước của cậu ấy, An Cúc Nhạc bật cười, buông tay ra, hôn lên. “Cậu đó, làm nhiều biểu cảm một chút đi, nếu không tôi sẽ quên mất...”
Quên rằng, cậu nhỏ hơn tôi nhiều.
Không chỉ là chênh lệch tuổi tác, mà còn cả sự trầm ổn trong lòng.
Với An Cúc Nhạc mà nói, đối tượng lên giường muốn tìm là có, nhưng với cậu thiếu niên mà nói, có lẽ y chính là tấm gỗ nổi duy nhất trong cuộc đời cậu ấy.
Cậu thiếu niên rất chấp nhất ở phương diện giường chiếu, cái kiểu mỗi lần làm là như không có lần tiếp theo, thân thể gắt gao quấn quýt y không chịu để yên; một ngày ba tin nhắn, cho dù không có nội dung cũng không chịu lược bỏ số tin...
Đáy lòng An Cúc Nhạc nảy sinh một chút cảm giác không đành lòng và thương xót, hình như từ trên người cậu ấy, y nhìn thấy chính mình một thời.
Không ngừng không ngừng dùng cách thăm dò nhắc nhở đối phương: tôi tồn tại, đây là sự cố gắng của tôi, đừng quên tôi. Mặc dù lòng biết bám víu người khác là điều rất thấp hèn, nhưng lại không có cách nào từ bỏ, có thể dốc hết tất cả vì ánh mắt mà người khác thỉnh thoảng bố thí...
Đôi lúc không liên quan đến yêu và không yêu, đơn thuần là yếu đuối đến nỗi nếu không dựa vào người khác, bản thân mình sẽ không chống đỡ nổi.
Nhất là ở một mặt nào đó, mình không chiếm được đầy đủ tình yêu.
An Cúc Nhạc không biết gì về tình hình gia đình cậu thiếu niên, chỉ biết cậu ấy có một đối tượng mà mình thích nhưng không thể nói ra miệng, cái kiểu thầm mến sâu không thấy đáy... giống như nước táo mới ép, ban đầu nếm thử thì vừa thơm vừa chua, để đó một hồi sẽ dần dần chuyển màu đen, chuyển màu đục, đắng nghét... An Cúc Nhạc đánh giá mùi hương ngọt ngào vẫn còn sót lại trên người cậu thiếu niên, rất muốn an ủi cậu ấy: Đừng buồn, ai mà chẳng có lúc như thế?
Đến hiện tại, mặc dù tôi không yêu cậu, nhưng ít nhất tôi có thể thừa nhận cậu.
Cứ như vậy đi, An Cúc Nhạc thật lòng muốn cùng cậu thiếu niên vui vẻ đi qua đoạn đường này.
Mặc dù cách thức không vẹn toàn cho lắm.
“Mai mốt... chúng ta hẹn nhau ra ngoài đi.” An Cúc Nhạc mở miệng nói.
Đỗ Ngôn Mạch giật mình.
An Cúc Nhạc cười cười: “Cứ chui trong phòng hoài cũng không thú vị, nhưng mà ý tôi không phải muốn đánh dã chiến với cậu, cậu cũng phải nghĩ cho lập trường của tôi.” Y cắn lỗ tai cậu thiếu niên, nhỏ giọng hỏi: “Cậu muốn đi đâu nào...”
“......” Hai bàn tay của Đỗ Ngôn Mạch trước đó chỉ đặt trên mông y dùng sức nắn bóp, An Cúc Nhạc và cậu ấy kề sát vào nhau ở trong nước, chẳng mấy chốc đã cảm nhận được độ cứng của đối phương, cứng ngắc dựng thẳng chọt vào bụng dưới của y.
An Cúc Nhạc liếc xéo một cái, dở khóc dở cười, thiệt tình, hiếm khi anh đây mới dịu dàng một tí, cậu lại muốn cầm gậy choảng nhau.
Quên đi, dù sao cũng còn trẻ.
“Tôi biết bây giờ cậu muốn đi đâu...” An Cúc Nhạc dùng một tay chống mép bồn tắm rồi nâng eo lên, một tay thò xuống dưới, nắm tay cậu thiếu niên, dời sang kẽ mông của mình. “Muốn đi vào, đúng không?”
“Ừm.” Chỉ vẻn vẹn một tiếng, nhưng cũng đủ để nghe được sự đè nén, khao khát của Đỗ Ngôn Mạch...
“Vậy sao còn chưa vào?” An Cúc Nhạc cười ngọt ngào, nhưng khi nghĩ đến một đống vết xe đổ ngày trước, y vội yếu ớt chèn thêm một câu: “Không được làm chết tôi, những việc khác... đều nghe cậu.”
_______________
Chậc chậc...