An Cư Lạc Nghiệp

Chương 28: Chương 28




Chương ẩn (1)

Dọn dẹp phòng ốc hoặc tủ quần áo, mỗi người đều có kinh nghiệm của riêng mình, có lẽ ai cũng sở hữu một hai bộ quần áo đắt cắt cổ, thế mà chẳng hiểu tại sao, rõ ràng không nằm trong dự toán của tiền lương mỗi tháng, nhưng chỉ vì quá muốn có được, cuối cùng vẫn liều lĩnh bỏ tiền ra mua.

Ban đầu còn quý trọng mặc vài lần, sau này chắc do khó phối đồ, hoặc là sở thích thay đổi, hoặc là đủ loại lý do nên đem đi bỏ xó, hôm nào tình cờ trông thấy, chỉ ngạc nhiên tự hỏi: năm đó mình bị quỷ che mắt hay sao mà lại mua cái này?

Quay về mặt tình cảm, thật ra cũng từa tựa như vậy.

An Cúc Nhạc đã quên mất lý do mình mê mẩn Lợi Diệu Dương, đại khái là do cậu thật sự có máu M, từ nhỏ không được đối phương đặt vào mắt, thế nên càng quấn quýt si mê, mặc kệ cuộc sống của đối phương thối nát cỡ nào, không học vấn không nghề nghiệp, thậm chí còn chạy đi lăn lộn xã hội đen, làm bố mẹ giận đến nỗi tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ... tận sâu trong lòng cậu, anh Dương vẫn là đỉnh nhất.

Lợi Diệu Dương lăn lộn từ rất sớm, khi đó hắn chỉ là đàn em của một bang phái, khoan nói tới địa vị, chỉ mỗi cái khí chất lưu manh du côn của hắn thôi, An Cúc Nhạc lại xem nó như bản tính phóng khoáng không bị gò bó. Cậu ngu ngơ khờ khạo, si mê quên hết trời trăng.

Mặc dù hắn là anh họ có quan hệ máu mủ với cậu.

Lợi Diệu Dương là trai thẳng, hoặc nói sau khi qua lại với An Cúc Nhạc mới trở thành lưỡng tính. Lúc đầu An Cúc Nhạc thật sự không có nghĩ đâu xa, chỉ đơn thuần mơ tưởng vẩn vơ. Thế rồi tình cờ một ngày nọ, cậu mua một gói thịt kho, hớn hở chạy đi tìm anh Dương, đúng lúc trông thấy Lợi Diệu Dương cả người trần truồng bị một người phụ nữ ngực trần cho một bạt tai: “Không có tiền đừng hòng ngủ với bà!”

Người phụ nữ kia kéo chiếc đầm bó sát trên người xuống, che ngực lại, đi ra khỏi phòng, lúc đi ra còn đụng phải An Cúc Nhạc.

An Cúc Nhạc thầm nghĩ bà là ai, sao có thể đánh anh Dương của tôi chứ?

Cậu tỏ vẻ bất bình, nhìn sang cánh cửa phòng rộng mở, chỉ thấy Lợi Diệu Dương cáu kỉnh khó chịu, vừa hút thuốc vừa tự an ủi cho mình, cảnh tượng lộ liễu này làm cho An Cúc Nhạc sững sờ tại chỗ, không sao dời mắt nổi.

Bị người ta nhìn chằm chằm như vậy, khó mà không có cảm giác. Lợi Diệu Dương dừng động tác, vừa quay đầu liền trông thấy thằng em họ ăn sung mặc sướng của mình, tức mà không biết nói sao: “Mẹ kiếp, mày lại tới đây làm gì?!”

“Em, em...” Gói thịt kho rơi xuống đất, An Cúc Nhạc đã quên mất mục đích ban đầu của mình, chỉ lo nhìn đăm đăm dương vật dựng thẳng của Lợi Diệu Dương.

Khác hẳn cậu mới mười lăm tuổi còn đang phát triển, đây là dương vật đúng chất người trưởng thành, màu sắc thâm sậm, đỏ thẫm tím bầm, quy đầu căng phồng, bên trên có một ít dịch nhầy, lóng lánh dưới ánh đèn phản chiếu. Lợi Diệu Dương nói: “Ê, nhìn gì thế, thứ này nhóc mày không có à?”

Hắn lắc lắc thằng nhỏ, nước tinh nhỏ xuống mặt đất, An Cúc Nhạc còn muốn liếm nữa.

“Em, em có ạ!” Cậu đỏ mặt vì ý tưởng xấu xa trong đầu mình, nói líu ríu: “Nhưng mà... không giống anh.”

Chẳng biết câu này chọc trúng điểm cười nào của Lợi Diệu Dương, nét mặt thoạt tiên không mấy dễ chịu của hắn dần hiện ý cười. An Cúc Nhạc thích nhìn hắn như vậy, rõ ràng phiền chết đi được, nhưng lại hết cách với cậu. Ở bên ngoài, anh Dương có thể hung hãn với bất kỳ ai, ngoại trừ không đánh phụ nữ và trẻ con, nhất là đối mặt với cậu, quá lắm chỉ mắng hai câu, khi nào tâm trạng tốt, anh ấy còn xoa đầu cậu, gọi cậu một tiếng “Tiểu Nhạc“.

Đó là quãng thời gian vui sướng nhất của An Cúc Nhạc.

“Cho anh Dương xem thử khác chỗ nào, nhé?” Một khi Lợi Diệu Dương dùng giọng điệu vừa du côn vừa hư hỏng này, An Cúc Nhạc không tài nào chống nổi, lập tức ma xui quỷ khiến bước tới.

Đàn ông con trai so lớn nhỏ, cho nhau xem mình có bảo bối gì là chuyện thường ở huyện, với những kẻ lăn lộn giang hồ như Lợi Diệu Dương thì càng tùy tiện hơn. Lợi Diệu Dương chỉ đơn thuần bị câu “không giống anh” của An Cúc Nhạc khơi gợi sự tò mò, hắn kéo quần cậu xuống, kéo luôn cả quần lót, dương vật non nớt còn đang phát dục bật ra, mềm mại màu hồng phớt, ngay cả da quy đầu cũng chưa tuột xuống.

Lợi Diệu Dương tức khắc sửng sốt, hỏi: “Bắn tinh chưa?”

“Rồi, rồi ạ.” Lần đầu tiên cậu bắn là nằm mơ thấy anh Dương.

Cậu giống như con sáo mỏ ngà, một câu lặp lại nhiều lần, Lợi Diệu Dương cầm dương vật của cậu trong lòng bàn tay, nói chung nhìn nó không dữ dằn thô kệch như của đàn ông, trông như một món đồ chơi vậy, cũng không làm cho người ta ghê tởm.

Lợi Diệu Dương xoa nhẹ hai cái, gậy ngọc liền có dấu hiệu vểnh lên, quy đầu hồng nhạt lộ ra. An Cúc Nhạc trời sinh ít lông, bắp đùi trắng nõn, không giống phụ nữ đầy mỡ mà lại mang một nét đẹp mạnh mẽ rắn rỏi khác.

Lợi Diệu Dương cũng không biết tại sao, bỗng dưng lên tiếng: “Tiểu Nhạc, em cởi hết cho anh Dương xem được không?”

An Cúc Nhạc rất nghe lời cởi ra.

Vừa cởi xong, con ngươi của Lợi Diệu Dương càng trợn lớn, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Em họ của hắn, mặt mũi thanh tú, da trắng bóng mịn, hai núm vú nhỏ xinh trước ngực, non mềm hệt như một thiếu nữ, nếu không có dương vật giữa hai chân, thật sự có thể khiến người ta nhầm lẫn giới tính.

Hắn thậm chí chưa từng thấy núm vú nào non mềm như vậy trên người phụ nữ, dục vọng vốn chưa được giải tỏa, bây giờ chẳng khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, Lợi Diệu Dương bèn nảy sinh một ý định: “Tiểu Nhạc, em có nghe lời anh Dương của em không?”

An Cúc Nhạc gật đầu: “Nghe ạ.”

“Vậy em xoay qua chỗ khác, nằm sấp xuống, vểnh mông lên... kẹp chân lại.”

Ban đầu đại khái chỉ tới mức đó, Lợi Diệu Dương hết xoa rồi lại nắn mông cậu, dương vật ma sát giữa bắp đùi của cậu, cuối cùng bắn tinh. An Cúc Nhạc mơ mơ màng màng, tuổi này chỉ vừa được khai sáng về kiến thức tình dục, cậu thích đàn ông, cũng đã tìm hiểu thông tin về phương diện đó, cứ tưởng phải dùng đến cái huyệt ở mông. Cậu ngây ngốc hỏi: “Không phải cắm vào ư?”

“Phụt!” Lợi Diệu Dương bị sặc thuốc lá, hắn nhìn về phía An Cúc Nhạc bằng ánh mắt phức tạp, pha lẫn giữa cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười quen thuộc là dục vọng mà trước nay chưa từng có, nhưng hắn kiềm chế lại, xoa đầu cậu, nói: “Còn quá sớm, vả lại anh Dương của em thích phụ nữ.”

“Ồ.” An Cúc Nhạc hơi thất vọng, giống như con cún nhỏ ủ rũ. Biết em họ có tình cảm khác thường với mình, Lợi Diệu Dương suy tư một phen, đối với chuyện vừa xảy ra, hắn chẳng thấy phản cảm tí nào, quất một roi rồi cho một cục kẹo, có lẽ bản chất của hắn cũng không phải hoàn toàn không có hứng thú.

Chỉ có điều, nói sao cũng là đứa em mình nhìn từ nhỏ đến lớn, vẫn nên cân nhắc thêm.

Lợi Diệu Dương vẫn chưa thật sự “xuống tay” với An Cúc Nhạc, nhưng mà hắn sẽ bảo cậu quan hệ bằng chân, sau đó tiến thêm một bước dạy cậu quan hệ bằng miệng, hắn cứ cho rằng không cắm vào sẽ không tính là gì, mãi cho đến một hôm uống rượu say, làm thật luôn.

Đương nhiên đó là lần đầu tiên của An Cúc Nhạc, cậu bị thương chảy máu, đau đến nửa sống nửa chết. Lợi Diệu Dương say rượu 'làm' người ta, ít nhiều cũng cảm thấy áy náy, thế là hắn bèn tìm hiểu cách làm ở phương diện đó, lần thứ hai dùng gel bôi trơn, mở rộng đầy đủ.

Lần này thuận lợi hơn rất nhiều, cả hai đều nếm được ngon ngọt, nhất là Lợi Diệu Dương: “Mẹ kiếp, không ngờ làm với đàn ông cũng được... chặt quá, lại trơn nữa... Tiểu Nhạc, em thật đẹp...”

Hắn cúi người hôn lưng An Cúc Nhạc, bóp đầu vú của cậu, liên tục khen cậu đẹp, khen cậu tuyệt hơn bất cứ người phụ nữ nào. An Cúc Nhạc hết sức mừng rỡ, mặc cho anh Dương của mình muốn làm thế nào thì làm. Sau khi phá thân, hai người chẳng biết khách sáo là gì, có thể nói là hoang dâm ngày đêm.

Lợi Diệu Dương hút thuốc rất nhiều, trong căn phòng nơi hai người ân ái ngập tràn mùi thuốc lá, sau khi xong chuyện hắn sẽ châm một điếu, thỉnh thoảng vừa hút vừa thao. An Cúc Nhạc tò mò nhìn, thấy tròng mắt màu nâu nhạt của em họ xoay chuyển, Lợi Diệu Dương nhịn không được bật cười: “Thử không?”

Hắn đưa điếu thuốc hút được phân nửa cho An Cúc Nhạc, An Cúc Nhạc hút một hơi... “Khụ! Khụ khụ khụ! Đắng quá!”

“Ha ha ha!” Lợi Diệu Dương cười to trước phản ứng trẻ con của An Cúc Nhạc, hắn xoa bóp mông cậu, nói: “Đắng mới tốt, cuộc sống này quá đắng, em hút thuốc, dần dà sẽ không biết đắng là cuộc sống, hay là thuốc.”

An Cúc Nhạc cái hiểu cái không, nhưng sau này khi cậu bắt đầu hút thuốc, tuyệt đối không tránh khỏi liên can tới những lời đó.

Đây là tình yêu ư? Anh Dương nói không phải, An Cúc Nhạc cũng nửa tỉnh nửa mê, phân không rõ tình cảm mình dành cho người này, rốt cuộc là yêu hay ỷ lại, hoặc là sùng bái nhiều hơn...

Lợi Diệu Dương không bị ai quản thúc từ nhỏ, thích gì làm nấy, An Cúc Nhạc hâm mộ vô cùng. Chỉ khi nào ở bên cạnh anh Dương, cậu mới cảm thấy mình không giống một tên công tử bột chẳng biết khói lửa nhân gian, hệt như mẹ của cậu vậy.

Anh Dương dẫn cậu đi rất nhiều nơi, lần đầu tiên nếm rượu, cậu say đến quay mòng mòng, bị thượng trong con hẻm nhỏ dơ bẩn, trải nghiệm một dạng tình thú khác.

Thỉnh thoảng bọn họ cũng đi thuê phòng... ở khắp mọi nơi. Nhà họ An có tiền, An Cúc Nhạc cũng không thiếu tiền, đôi lúc anh Dương sẽ lấy tiền từ chỗ cậu, ban đầu còn nói mượn, sau này thích là lấy. Có lần cậu tỉnh lại ở một nhà nghỉ giá rẻ, ví không cánh mà bay, không có tiền trả phí, thật sự không còn cách nào khác, đành phải bất chấp gọi anh họ tới cứu mình.

An Vũ Minh vẫn chưa biết quan hệ giữa cậu và Lợi Diệu Dương, chỉ dặn cậu chú ý một chút, đừng có qua lại với những người không đàng hoàng: “Em cũng mười sáu tuổi rồi, phải tự biết chừng mực, ở tuổi này em muốn nếm thử cái mới cũng không gì đáng trách, anh cũng không tư cách dạy đời em, nói chung em tự thu xếp cho tốt, nhớ kỹ nhất định phải mang bao cao su...”

Anh họ uy vũ, mở ngay khóa học giáo dục giới tính trong nhà nghỉ: “Hiểu không? Bảo vệ mình là điều quan trọng nhất trong cái giới này... không, quan trọng nhất trên thế giới này, em không bao giờ được quên nó.”

An Cúc Nhạc ngoan ngoãn lắng nghe, ghi nhớ trong lòng.

Sau này đi với anh Dương, cậu sẽ giấu riêng một ít tiền, tốt xấu gì cũng có thể trở về nhà.

Nhưng mà mỗi khi đối xử tốt với cậu, Lợi Diệu Dương cũng tốt lắm, lần nào thu được tiền trông coi địa bàn, hắn nhất định sẽ dẫn cậu đi ăn uống no say. Lợi Diệu Dương giỏi đánh bài, An Cúc Nhạc thích nhìn dáng vẻ hăng hái của hắn trên chiếu bạc nhất, còn khi nào gặp vận xui, hắn sẽ gọi An Cúc Nhạc tới, sờ cậu vài cái ── thông thường đều thắng được tiền. Người ngoài nhìn vậy, không khỏi trêu đùa: “Diệu Dương, em họ của chú quả là phúc tinh, hay là cũng cho mọi người sờ một cái đi?”

Lợi Diệu Dương không nghĩ ngợi nhiều từ chối ngay: “Đứa em họ này là bảo bối trong lòng tôi, làm gì có chuyện mặc ai thích thì đụng? Hùng Tang, đừng nói Lợi Diệu Dương tôi không nể mặt, nhưng đàn ông ra ngoài lăn lộn, có nhiều thứ dù thế nào cũng phải bảo vệ trong tay, vậy mới bảo vệ được người bên cạnh, anh nói có đúng không?”

Sắc mặt những người khác khẽ biến, Hùng Tang kia nghe vậy chẳng hề tức giận, cười ha ha: “Diệu Dương, tôi thưởng thức tính cách này của cậu đấy!”

Việc này mọi người cười đùa cho qua. Đến khi trở về nhà, An Cúc Nhạc mới phát hiện anh Dương của mình sắc mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa. Hắn ôm chặt An Cúc Nhạc, dùng giọng điệu may mắn thoát nạn nói: “Mai mốt không dẫn em tới mấy chỗ đó nữa.”

An Cúc Nhạc không hiểu mô tê gì: “Không phải chỉ sờ chút thôi sao?”

Lợi Diệu Dương cười gượng: “Em không biết cái gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước à? Sờ một cái không có gì to tát, vậy thượng một lần cũng chẳng có gì khác biệt, có một vài điểm mấu chốt em phải làm rõ ngay từ đầu. Tiểu Nhạc, em đừng cho người khác chạm vào, anh Dương không thích.”

Anh Dương đang che chở cậu, thậm chí không ngại đắc tội với đại lão. An Cúc Nhạc đã hiểu, cậu rất vui, vui vô cùng: “Vâng ạ, em sẽ không cho người khác chạm vào.”

Lợi Diệu Dương cười, véo da mặt cậu, giữa lúc tim đập loạn nhịp, hắn hôn lên môi cậu.

Bọn họ rất ít khi hôn nhau... có lẽ đây chính là lần đầu tiên thân thể tiếp xúc thấm đẫm cảm tình.

Trái tim An Cúc Nhạc đập thình thịch, run rẩy từng hồi, đây là tình yêu, đây nhất định là tình yêu, cậu cảm thấy cả đời này mình cũng không muốn rời xa người ấy.

Anh Dương của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.