An Cư Lạc Nghiệp

Chương 33: Chương 33




Gặp ở chỗ cũ

Cái gọi là “chỗ cũ” của Lợi Diệu Dương, là căn hộ mục nát năm đó hắn thuê khi mới rời nhà ra ngoài lăn lộn.

Mục nát tồi tàn, tường mỏng bong tróc, nghe đâu gần đây đang có kế hoạch cải tạo thành phố, ai dọn được là dọn đi hết, đúng là nơi tốt để giết người cướp của hủy thi diệt tích bao che tội ác... An Cúc Nhạc vừa nói thầm vừa đi lên lầu, tới trước cửa phòng, y nhấn chuông cửa, tiếng chuông mang theo một ít thanh âm vụn vỡ cho thấy nó cũ kỹ thế nào.

Chốc lát sau, Lợi Diệu Dương mở cửa ra: “Tiểu Nhạc.”

Hắn mặc áo thun trắng và quần jeans, trang phục thoải mái, hệt như quay về lúc xưa, mỗi lần An Cúc Nhạc tan học tìm đến, Lợi Diệu Dương trong nhà sẽ nghênh đón y như thế.

Sau đó y sẽ nhào tới, trước tiên hai người ở huyền quan* thế này thế nọ, rồi vào phòng khách thế nọ thế kia, cuối cùng vào phòng ngủ thế kia thế ấy... cởi suốt một đường.

*huyền quan: khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách.

Lợi Diệu Dương nghiêng người cho y vào nhà, trong nhà trái lại rất sạch sẽ, một ít vật bài trí đã thay mới, nhất là cái TV LCD kích thước siêu lớn kia, đang chiếu phim nóng, thân thể của An Cúc Nhạc được trình chiếu bên trên, bị một người đàn ông dùng chỗ kín đưa đẩy, rong ruổi...

Lợi Diệu Dương kề sát vào cười khẽ: “Chắc nó không biết lúc đó em tuyệt vời thế nào đâu, cho nó mở rộng tầm mắt.”

Trước TV, Đỗ Ngôn Mạch bị bịt miệng, hai tay bị trói vào chiếc ghế phía sau, mặt mũi xanh tím, rươm rướm chút máu. Thấy An Cúc Nhạc tới, cậu ấy mở to mắt.

Dường như đang hỏi: Sao anh lại tới đây?

Còn sống, không bị thương nặng. An Cúc Nhạc thở phào nhẹ nhõm, trong lòng độc thoại: thằng cha biến thái chết tiệt, đ** mẹ anh đồ gàn dở ── xin lỗi nha dì. “Chắc anh cũng không biết bây giờ tôi có thể kẹp anh chưa đầy một phút đã làm anh bắn đâu.”

Lợi Diệu Dương không ngờ trong tình cảnh này, An Cúc Nhạc vẫn có thể khiêu khích như thế, nhưng mà hắn có phản ứng.

“Tiểu Nhạc, qua đây.” Hắn ngoắc ngoắc tay, giống như ngày xưa vậy.

Chẳng qua An Cúc Nhạc đã sớm không còn bị hắn chi phối nữa, y thè lưỡi, nhảy ra sau: “Thấy ghét, đừng nha ~”

Lợi Diệu Dương nhíu mày: “Em không tin anh dám đụng tới người yêu bé nhỏ của em phải không?”

An Cúc Nhạc: “Tôi tin chứ, cái kẻ không tim không phổi còn hư gan như anh, lẽ nào mặt mũi cậu ấy bầm dập là do tự mình đập?”

Đỗ Ngôn Mạch trợn to hai mắt, cố gắng giãy dụa, không muốn An Cúc Nhạc đi qua. Ngược lại, An Cúc Nhạc cho cậu ấy một ánh mắt trấn an, lấy điện thoại di động ra.

Lợi Diệu Dương lập tức móc súng, không chút do dự chỉ về hướng Đỗ Ngôn Mạch: “Tiểu Nhạc, đừng ép anh.”

“Yên tâm đi, nếu tôi muốn báo cảnh sát thì đã báo từ lâu rồi, nếu cảnh sát thật sự hữu dụng, hôm nay anh đời nào êm đẹp ngồi ở đây.” An Cúc Nhạc bấm số, cầm di động, giương giọng nói: “Luật sư Hứa, anh có muốn khuyên nhủ đồng bọn của mình không? Tôi thấy anh ta tẩu hỏa nhập ma rồi, như vậy không được đâu.”Lợi Diệu Dương trố mắt, nhìn An Cúc Nhạc mở loa ngoài của di động, tiếng cười trầm thấp khiến người ta căm ghét vang lên: “Anh Dương.”

Đến nước này, Lợi Diệu Dương không thể không giật mình: “... Làm thế nào mà em biết nó?”

“Bạn tôi là luật sư, chồng cậu ta là đại luật sư, đúng lúc là kình địch nhiều năm của luật sư Hứa, nghề này cũng không lớn, hỏi một câu là hỏi được đại khái rồi... tiện thể nhắc luôn, đồng nghiệp của bạn tôi là em trai của luật sư Hứa, anh nói xem quan hệ này có trùng hợp không?” An Cúc Nhạc mở lòng bàn tay ra: “Đây gọi là lý luận Sáu chặng phân cách.”

*Sáu chặng phân cách (Six degrees of separation): Lý thuyết nói rằng lấy bất cứ hai người nào trên Trái đất không quen biết gì nhau, thì qua quan hệ bạn quen người này còn người này quen người kia, cứ như vậy qua tối đa 6 người thì sẽ đến mục tiêu của mình. Ví dụ: giữa bạn và Tổng thống Obama chỉ cách nhau 6 quan hệ. Bạn quen ông A, ông A lại quen giám đốc công ty X, giám đốc công ty X quen với Tỉnh trưởng, Tỉnh trưởng quen với Bộ trưởng bộ Thương mại, và Bộ trưởng bộ Thương mại quen ông Obama =)) Gần đây, các nhà nghiên cứu đã chứng minh là điều này có thật: Họ đã nghiên cứu tất cả những quan hệ trên mạng Facebook và mạng MSN, kết luận rằng giữa hai thành viên Facebook trung bình có 5.78 người cách xa, và trên MSN thì khoản cách là 6.6 người.

Lợi Diệu Dương không nói gì.

Luật sư Hứa thản nhiên nói: “Anh Dương, việc này làm cho lão đại không vui lắm, con gái ông ấy đang mang thai, còn anh lại ở bên ngoài chạy theo mông đàn ông, lỡ như truyền ra ngoài làm sao nghe cho được? Nhưng anh yên tâm, lão đại nói, chỉ cần anh không làm lớn chuyện, mọi việc đều có thể bàn bạc.”

Lợi Diệu Dương: “......”

An Cúc Nhạc thở dài: “Anh nhìn anh đi, hôn nhân êm ấm, còn sắp có con, không lo chăm sóc cho vợ mà lại chạy tới đu bám em họ mình, đầu anh bị lừa đá à? Hay là thức ăn trong tù quá ít, làm anh teo não rồi?”

An Cúc Nhạc đã nghĩ tới việc này từ sớm, người xưa có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn mình. Vừa nghe đối phương là luật sư, An Cúc Nhạc tức khắc tìm bạn tốt hỏi thăm, kể ra cũng thật trùng hợp, chẳng tốn bao nhiêu công sức đã thu được thông tin mình cần. Xã hội đen chung quy phải do người của xã hội đen đối phó, anh Dương của y, lòng bị ràng buộc bởi quyền lực, cho dù điên cỡ nào cũng không thể mặc kệ mọi thứ bỏ qua tất cả, nếu hắn có giác ngộ như vậy, hắn đã trói y lại cao chạy xa bay từ đời kiếp nào rồi, tội gì phải ở đây dây dưa?

Vừa tốn thời gian lại tốn sức.

An Cúc Nhạc nói: “Anh Dương, thôi vậy đi, đừng nói tôi không cho anh cơ hội. Bây giờ anh nói một tiếng với luật sư Hứa, nói anh không cần gì nữa hết, luật sư Hứa sẽ lập tức chuẩn bị văn kiện cho anh ký, ký xong, tôi sẽ đi theo anh, đời này tùy anh làm đến chết, thế nào?”

Lợi Diệu Dương: “......”

Đáy mắt Đỗ Ngôn Mạch lộ rõ hoảng hốt, lời mà An Cúc Nhạc nói, bất luận là vui đùa hay thật lòng, từ trước đến nay chưa bao giờ nói suông. Cậu cực lực lắc đầu, muốn xin An Cúc Nhạc đừng khờ như vậy.An Cúc Nhạc không nhìn cậu, đây là chuyện giữa y và anh Dương, ai buộc chuông thì người đó cởi chuông.

“Anh họ, chúng ta giải quyết chuyện này trong hòa bình đi.”

Giằng co một lúc lâu, Lợi Diệu Dương lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng.

“Tiểu Nhạc, em thật sự rất hiểu anh của em.” Hắn cất súng vào.

Luật sư Hứa mở miệng: “Anh Dương, dừng ở đây đi, chúng ta coi như việc này chưa từng xảy ra.”

Làm sao có thể coi như chưa xảy ra? Nhưng giờ đây chỉ còn cách hai bên lùi một bước. Lợi Diệu Dương nói: “Được thôi.”

Đối phương có cách làm của riêng họ, luật sư Hứa ở bên kia thu âm lại, An Cúc Nhạc mặc kệ, bước lên cởi trói cho Đỗ Ngôn Mạch. Lợi Diệu Dương chán chường ngồi ở đằng kia, chẳng buồn ngăn cản.

Tay chân vừa được thả ra, Đỗ Ngôn Mạch không để ý đau nhức, lập tức túm vai An Cúc Nhạc: “Sao anh lại tới đây?!”

An Cúc Nhạc mặc kệ trên người cậu thiếu niên có thương tích, lập tức cốc đầu cậu ấy một cái ── hiển nhiên là bị An Vũ Minh dạy hư. “Vậy sao cậu lại tới?!” Rõ ràng Lợi Diệu Dương hành động một mình, xét theo giá trị thể lực của Đỗ Ngôn Mạch, cho dù bị bắt ép, nhất định cũng sẽ phản kháng, nhưng trên người cậu ấy không hề có vết thương tương quan. “Hắn móc súng ép cậu?”

Đỗ Ngôn Mạch rũ mắt: “Hắn nói trong tay hắn có một ít... phim ngày xưa của anh, nếu em không đi, hắn sẽ công khai.”

Lúc bấy giờ An Cúc Nhạc mới chú ý đến hình ảnh “đặc sắc” trên TV, thật lòng mà nói, y đã quên béng mấy thứ này quay từ lúc nào.

Ấy chà, ngực đó, eo đó, mông đó, năm xưa y quả thật phong hoa tuyệt đại, bóp là chảy nước, tuổi trẻ tốt ghê nơi ~

Lợi Diệu Dương ngẩng đầu lên: “Tiểu Nhạc, em quay về bên cạnh anh đi, anh sẽ vĩnh viễn không công khai những thước phim này.”

Hắn nói lời này chẳng có chút khí thế nào, tựa như một loại hấp hối giãy chết. Chiêu cũ, chiêu quá cũ. An Cúc Nhạc hết sức khinh thường, giơ ngón giữa với hắn: “Anh công khai đi, tôi chả thèm quan tâm, so với việc lại bị anh uy hiếp, không bằng chết quách cho xong.”

Lợi Diệu Dương nhếch miệng, không biết là cười hay không cười.

Trong điện thoại, luật sư Hứa nói: “Việc này tôi không tiện nhúng tay vào, nhưng cậu có thể nhờ luật sư Lục khởi kiện, đối thủ không phải là tôi, anh ta rất khó thua.”

An Cúc Nhạc bật cười ha ha, nếu để Lục đại luật sư nghe thấy, đảm bảo lại mây đen áp đỉnh cho xem: “Luật sư Hứa, tôi thích anh rồi đó, chúng ta kết bạn nhé?”

Luật sư Hứa cũng cười: “Dĩ nhiên là được.”

Lợi Diệu Dương ngồi một bên chỉ có thể cười gượng gạo, Tiểu Nhạc của hắn vẫn luôn như thế, không sợ trời, không sợ đất.

Hắn nhớ lại dáng vẻ An Cúc Nhạc khi còn nhỏ, nhớ dáng vẻ em ấy một lòng một dạ bám theo mình, nhớ dáng vẻ em ấy yêu mình tha thiết, nhớ... rất nhiều thứ của em ấy, nhưng thật ra đã sớm phai mờ.Nhiều lần phóng túng hay giận dữ, chẳng hiểu sao hắn cứ nghĩ không biết hiện giờ em họ của mình sống ra sao? Tóm lại thiếu hắn nhất định tốt lắm nhỉ, hắn là khối u ác tính lớn nhất trong cuộc đời An Cúc Nhạc, sinh trưởng ở vị trí yếu ớt nhất, khó cắt khó bỏ, hắn cho rằng An Cúc Nhạc sẽ vì nó mà đau nhức cả đời, không ngờ An Cúc Nhạc đã liều lĩnh cắt bỏ nó từ lâu.

Ngay cả chút cặn cũng không chừa.

Lợi Diệu Dương mệt mỏi gục đầu xuống, trong mắt như có ánh nước chớp động, hắn hỏi: “Tiểu Nhạc, em thật sự không cần anh Dương của em nữa sao?”

An Cúc Nhạc thậm chí lười trả lời, như thể Lợi Diệu Dương đang hỏi cái câu ngu xuẩn như một cộng một bằng mấy vậy. Y ngáp một cái, nói với Đỗ Ngôn Mạch: “Mang bổn cung về nghỉ ngơi đi.” Tiện đường nói cảm ơn luật sư Hứa, hẹn thời gian mời rượu, cúp điện thoại.

Bỗng nhiên.

“... Đứa bé kia không phải con anh.”

Lời này thúc giục An Cúc Nhạc dừng bước, không khỏi quay đầu lại: “Ồ?”

Lợi Diệu Dương cười ảm đạm, sắc mặt méo xệch: “Mang thai trong thời gian anh bị bệnh gan nằm viện, trước sau tổng cộng mấy tháng, anh chưa từng chạm vào cô ta, em nói xem là con ai?”

Ối trời.

“Jehovah chăng?” An Cúc Nhạc đoán bậy hát bậy: “Phong cảnh vùng quê đẹp biết bao, cỏ xanh trải dài trăm ngàn dặm ~~ nhìn chỗ đó xanh, chỗ này xanh, đầu cũng xanh ── cỏ xanh nón xanh tô điểm cho nhau càng đẹp hơn ~~”

*đội nón xanh = bị cắm sừng.

An Cúc Nhạc khẽ ngâm nga, Lợi Diệu Dương không nghe thấy, Đỗ Ngôn Mạch đứng đây lại nghe rõ mồn một. Cậu không nói gì, nếu lúc trước còn nghi ngờ An Cúc Nhạc có phải tình cũ khó quên với người này không, bây giờ hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa. Có thể cải biên ca dao để châm chọc người ta bị vợ cắm sừng, thật là độc ác.

Hát xong, An Cúc Nhạc thở hắt ra: “Anh ăn chả của anh, cô ta ăn nem của cô ta, cũng công bằng thôi.”

Lợi Diệu Dương ồ một tiếng: “Đúng rồi... Tiểu Nhạc, nó mới là học sinh cấp hai, em định đi với nó bao lâu?”

Cuối cùng lời này cũng thành công kích thích An Cúc Nhạc, y dừng bước, cổ tay trái nhói đau, đau đến mức y nhịn không được bước lên, nhìn thẳng vào Lợi Diệu Dương, hé miệng: “Anh Dương, năm đó cấp hai, trong lòng tôi nghĩ là cả đời.”

Lợi Diệu Dương chấn động.

An Cúc Nhạc dời mắt: “Xem ra anh không biết.”

Không biết, cho nên không quý trọng.

Những lời này An Cúc Nhạc nói rất khẽ, không định cho người ngoài nghe thấy, coi như chừa chút mặt mũi cho Lợi Diệu Dương: “Anh Dương, tôi biết anh sống bên kia không dễ chịu, nhưng anh tìm đến tôi là hoàn toàn sai lầm. Tôi đảm bảo... anh sẽ càng khó chịu thôi.”

Dứt lời, An Cúc Nhạc xoay người bỏ đi, Đỗ Ngôn Mạch đuổi theo, đứng ở sau lưng y, rõ ràng nhỏ tuổi hơn, nhưng lại bướng bỉnh muốn bảo hộ.Biến cố xảy ra, “rầm” một tiếng, Lợi Diệu Dương từ trên ghế xiêu vẹo ngã xuống.

Sắc mặt Lợi Diệu Dương vàng như nến, hắn ôm bụng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. An Cúc Nhạc và Đỗ Ngôn Mạch cùng sửng sốt, Lợi Diệu Dương lắp bắp: “Tiểu Nhạc... giúp anh Dương của em lấy thuốc đi... ở trong ngăn kéo...”

Có lẽ là phản ứng bài xích, An Cúc Nhạc ngớ người đứng đằng kia, nhìn gã đàn ông từng gây cho mình biết bao đau đớn nằm rạp dưới đất, hệt như con kiến.

An Cúc Nhạc không nhúc nhích nổi, cổ tay trái liên tục giật nảy, càng lúc càng đau.

Y đã tưởng tượng đến hình ảnh này ít nhất một trăm lần một nghìn lần một vạn lần, vô số lần kỳ vọng Lợi Diệu Dương dùng điệu bộ thảm hại nhất nghèo túng nhất cầu xin mình thương xót một cách hèn mọn, hôm nay tất cả đã được thực hiện, bỗng dưng y lại cảm thấy không đành lòng, không đành lòng nhìn tuổi xuân của mình dùng tư thế đáng thương như vậy hiển hiện trước mắt mình.

“Tiểu Nhạc...”

An Cúc Nhạc bừng tỉnh, vừa mới khôi phục phản ứng, Đỗ Ngôn Mạch đã nhanh nhẹn bước lên, hỏi: “Anh để thuốc ở đâu?”

“......” An Cúc Nhạc thấy Lợi Diệu Dương ngước mắt lên, áng sáng le lói nơi đáy mắt từ từ vỡ vụn, bể nát... rồi biến mất, đó là quá trình nản lòng thậm chí là hết hy vọng, y hiểu quá rõ.

Lợi Diệu Dương chỉ một cái ngăn tủ: “Đếm từ phải sang... ngăn thứ hai.”

Đỗ Ngôn Mạch tìm được thuốc, vác bộ mặt bầm tím đi khắp phòng tìm nước.

An Cúc Nhạc dở khóc dở cười, thánh mẫu thụ tính là gì, ở đây có thánh mẫu công nè!

Y và Lợi Diệu Dương đều không nói gì, có lẽ đến giờ phút này, một chút liên hệ mỏng manh giữa hai người mới chính thức chấm dứt. An Cúc Nhạc cũng không có ý định giải thích, cứ để Lợi Diệu Dương cho rằng mình căm ghét hắn ghét đến độ hận không thể nhìn hắn chết, chỉ mong kiếp này không gặp lại nữa.

Đỗ Ngôn Mạch đặt nước lẫn gói thuốc trước mặt Lợi Diệu Dương, Lợi Diệu Dương xé gói, nhai thuốc, nuốt chung với nước, đến khi bình phục mới phun ra một chữ: “Cút.”

Cút ra thật xa, cút khỏi sinh mạng của hắn, đỡ phải gặp lần nào, đau lần nấy.

An Cúc Nhạc kéo Đỗ Ngôn Mạch đi ra ngoài, đi tới cầu thang, y mới gọi điện thoại cho dì, nhắn dì đến trông chừng.

Y tò mò hỏi Đỗ Ngôn Mạch: “Sao không mặc hắn tự sinh tự diệt?”

Đỗ Ngôn Mạch mặt mũi bầm tím, đưa tay nhấn ngực y, nói: “Anh cho hắn gan là thiếu mất một mẩu rồi, em không muốn hắn chết, ngay cả tim anh cũng sẽ khiếm khuyết.”

An Cúc Nhạc sửng sốt, sửng sốt thật lâu, sau đó phá lên cười, cười đến mức phải bấu víu vào Đỗ Ngôn Mạch, cho cậu ấy một nụ hôn: “Chỉ cậu hiểu tôi.”

Phải, Lợi Diệu Dương chết, y sẽ không vui vẻ gì, nói thế nào cũng có quan hệ huyết thống, y có thể hiến gan cho hắn, điều này chứng tỏ trong lòng y, dù ít dù nhiều đối phương vẫn có phân lượng, nhưng Lợi Diệu Dương không hiểu... hoặc chưa bao giờ hiểu, cuối cùng lại cưỡng ép làm cho một chút tình cảm cuối cùng của hai người tiêu tán.Nhưng may là, luôn có người hiểu.

Đỗ Ngôn Mạch muốn nói lại thôi: “Ừm, anh Hoa cúc, đĩa CD đó... có muốn cầm về không?”

An Cúc Nhạc tỏ vẻ không để tâm: “Khỏi cần, cho hắn làm món phụ thẩm du đi, giữ lại một niệm tưởng, món chính tôi đây thà bị khâu mông cũng không cho hắn chơi lần nữa.”

Đỗ Ngôn Mạch bất thình lình lật tay trái của y qua, An Cúc Nhạc mới vừa thấy nhoi nhói, bây giờ bị cậu ấy nắm chặt như vậy, thế mà không còn cảm giác gì nữa.

Hệt như... vết thương bị ôm trọn.

Rất an toàn.

Đỗ Ngôn Mạch: “Anh cắt cổ tay vì hắn.”

Vết sẹo kia, cậu đã xem qua rất nhiều lần, đến tận hôm nay mới hiểu nguyên do bên trong. Người này, thoạt nhìn giống như không để ý gì cả, nhưng một khi trao ra tình cảm thì sâu nặng hơn bất kỳ ai.

Ngay cả mình cũng được anh ấy đối xử dịu dàng như vậy, huống hồ là người mà anh ấy từng thật lòng thích?

An Cúc Nhạc lắc đầu: “Không, tôi cắt vì chính mình.”

Y chỉ trỏ ngay gốc bàn tay* và tâm cổ tay trái: “Đây là tay, cắt ở chỗ này, gọi là chia tay.”

*Nguyên văn là “chưởng căn” (掌根) là chỗ khoanh đỏ trong hình, không biết bên Việt Nam mình gọi là gì nữa nhưng dịch từng chữ thì là gốc bàn tay...

Y cắt, không chỉ là cổ tay mà còn là mối liên hệ giữa hai người, cho nên từ khi chính tay y cắt xuống nhát dao đó, y và Lợi Diệu Dương đã không còn cơ hội tái hợp nữa rồi.

Đỗ Ngôn Mạch nhìn ngắm thật lâu, bỗng dưng cúi đầu, hôn lên tâm cổ tay của y.

An Cúc Nhạc rung động, ngay trong khoảng khắc ấy, trái tim y không khỏi... hẫng mất một nhịp.

Đôi môi se lạnh của Đỗ Ngôn Mạch dán lên trên, hôn thật lâu, cậu vẫn chưa rõ người này từng trải qua những gì, nhưng cậu cảm thấy không cần phải hỏi, chỉ biết sơ lược như thế cũng đủ làm cậu đau lòng rồi.

Cổ tay của An Cúc Nhạc nóng rần, muốn rút tay về nhưng không được, thế nên dứt khoát thả lỏng, mặc kệ cậu ấy.

Hôn đủ rồi, lúc này Đỗ Ngôn Mạch mới nhấc tay lên, rõ ràng cậu ấy từng bị đánh, nhưng dáng vẻ thê thảm kia vẫn không thể dập tắt được ánh sáng động lòng người nơi đáy mắt. An Cúc Nhạc xoa nhẹ vết thương của cậu thiếu niên, xoa xoa nắn nắn, đột nhiên dùng sức nhấn một cái.

Đỗ Ngôn Mạch bị đau: “Anh Hoa cúc!”

An Cúc Nhạc cười ha ha, nhéo ngay chỗ bầm tím một cái: “Đáng đời lắm, đau chết cậu luôn đi, mẹ cậu không dạy cậu đừng tùy tiện đi với người lạ à?”

Đỗ Ngôn Mạch cầm ngược tay y, mãi đến lúc này, cậu mới phát giác người trước mắt khẽ run, ngay cả chính cậu cũng nảy sinh một loại cảm giác nhẹ nhõm khi thoát khỏi kiếp nạn, đó là súng hàng thật giá thật cơ mà. Đỗ Ngôn Mạch nói: “Lúc đó em không nghĩ quá nhiều, nhưng mà em cảm thấy, người anh từng thích chắc chắn sẽ không tệ đến thế.”

Thật kỳ diệu, cậu ấy có niềm tin như vậy.

An Cúc Nhạc im lặng một lát, vốn định mắng cậu thiếu niên hai câu, nhưng rồi nghĩ kỹ lại, rõ ràng Lợi Diệu Dương đủ sức làm được nhưng lại không hạ độc thủ, làm nên chuyện thật sự khiến người ta hối hận không kịp...

Anh Dương, không đánh phụ nữ, cũng không ức hiếp trẻ con.

Không ngờ thân phận học sinh cấp hai của Đỗ Ngôn Mạch, thế mà lại bảo vệ cậu ấy.

An Cúc Nhạc nở nụ cười: “Có lẽ là vậy.”

Chẳng qua với y mà nói, thế nào cũng được.

Chúng ta đều nằm trên con sông Hằng của thời gian, không ngừng, không ngừng xuôi theo dòng nước, bất luận chúng ta có muốn hay không.

Y đã từng biết bao mong chờ cùng người kia chung sống cả đời, nhưng giờ đây hoàn toàn không nhớ nổi đó là cảm giác gì nữa.

An Cúc Nhạc nghĩ, cuối cùng quá khứ đã trôi qua.

Mãi mãi.

___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.