An Cư Lạc Nghiệp

Chương 5: Chương 5




“Ưm...” Hương vị của cậu thanh niên... thật ngây thơ.

An Cúc Nhạc không biết diễn tả thế nào, tóm lại rất sạch sẽ, hơn nữa cậu ấy vừa đánh răng, vị bạc hà thơm mát lưu luyến tại đầu lưỡi, cả khoang miệng thơm lừng.

Y vừa mút lưỡi đối phương, vừa cười hì hì, véo mặt cậu thanh niên. “Còn biết đánh răng nữa à?”

Đỗ Ngôn Mạch đỏ mặt, đầu lưỡi vừa bị mút lấy mút để, khiến cậu nói chuyện có chút vấp váp. “Đúng lúc nhìn thấy bàn chải đánh răng...”

“Ừ, ngoan lắm~” An Cúc Nhạc hài lòng hôn lên môi cậu chàng, bây giờ y cảm thấy làm tình với trai tân cũng tốt đấy chứ, ít nhất sẽ không ỷ mình có kinh nghiệm, lơ là chi tiết.

Y hết mút lại cắn hai phiến môi của cậu thanh niên, làm không biết chán, nhưng mà người này quá cao, y phải nhón chân lên, thế là dứt khoát vòng hai tay qua, ghì chặt lấy cổ của đối phương, nhưng mà vẫn rất vất vả. An Cúc Nhạc nhướng mi, “Có thể ôm tôi lên được không?”

“Ồ.”

Trả lời xong, cậu thanh niên khom lưng, An Cúc Nhạc chưa kịp phản ứng, cả người đã bị chặn ngang nâng lên, gác trên bả vai, chẳng khác gì bao gạo. Y chỉ mặc mỗi cái áo thun, động tác này làm cho cặp mông căng mịn hoàn toàn lộ ra, còn kề sát mặt cậu thanh niên, An Cúc Nhạc hiếm khi mới cảm thấy xấu hổ như vậy, giãy dụa muốn leo xuống.

“Không phải như thế! Cậu tưởng cậu đang vác gạo hả?!” Rõ ràng y đã rửa sạch mùi gạo trên người rồi mà!

“Ồ.” Cậu thanh niên thả An Cúc Nhạc xuống.

An Cúc Nhạc trừng cậu chàng một cái. Tên ngốc này! “Lại đây.” Y kéo cánh tay cường tráng của cậu thanh niên, vòng qua hông mình, sau đó áp sát vào. “Một tay ôm eo tôi, một tay nâng mông, nhấc lên một chút...”

Y vừa ra lệnh, cậu thanh niên thực hiện ngay, An Cúc Nhạc dùng chân kẹp lấy eo đối phương, bị từ từ ôm lên. Cuối cùng tầm mắt của y cũng cao hơn một chút, nhìn từ dưới lên có thể trông thấy lông mi của cậu ấy, đen nhánh rậm rạp, một hàng ngay ngắn chỉnh tề, giống như cánh quạt đen tuyền.

Y nghiêng đầu hôn nhẹ, môi chạm vào lông mi của cậu thanh niên, mí mắt cậu ấy run run, dường như không quen với việc này cho lắm.

An Cúc Nhạc hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Đỗ Ngôn Mạch: “Ngứa.”

An Cúc Nhạc cười. “Ngứa thì tốt rồi, chỉ sợ cậu không ngứa thôi.” Nói xong lại cắn cắn chóp mũi, rồi đến da mặt của cậu chàng... lần thứ hai mút lấy cặp môi kia, y phát hiện mình rất thích hôn cậu ấy, môi rất mềm, độ dày vừa phải, ngậm vào miệng giống như đang ngậm một viên kẹo đường, vừa mềm vừa ngọt. “Có vài người không biết, chỗ nào ngứa tức là chỗ ấy mẫn cảm, chỗ nào càng sợ ngứa, một khi bị mơn trớn, lại càng có khoái cảm, không tin cậu thử xem...”

Y mút mút mí mắt cậu thanh niên, Đỗ Ngôn Mạch run rẩy, thân dưới vểnh lên, giống như một cây gậy cứng rắn, bởi vì tư thế hiện tại của hai người, nó vừa khéo kẹp giữa hai chân An Cúc Nhạc, cọ vào âm nang của y. (âm nang = bao tinh hoàn)Thật đáng yêu.

Phản ứng của cậu thanh niên rất thành thật, An Cúc Nhạc vô cùng hài lòng. “Muốn biết tôi sợ ngứa chỗ nào nhất không... hả?”

Y nói hết sức cám dỗ, đáp án đương nhiên cũng rất kích thích, còn đang chờ cậu trai trả lời “muốn”, không ngờ đối phương quá nghiêm túc, thế mà lại muốn chơi đánh đố với y: “Bụng?”

An Cúc Nhạc: “...”

“Eo?”

“Chân?”

“...” An Cúc Nhạc thở dài một hơi, y sai rồi. “Cậu đoán tiếp đi!” Ngay cả nói bậy cũng không hiểu, uổng công đóa cúc kiều diễm như y, mất công làm trò.

Cậu thanh niên vẫn lơ ngơ, đoán tiếp: “Dưới nách?”

An Cúc Nhạc chịu không nổi, cầm lấy tay cậu chàng, nhét vào khe mông của mình. “Chỗ này nè!”

Ngón tay Đỗ Ngôn Mạch lập tức lần mò chạm vào miệng huyệt hơi mím lại kia, xúc cảm từ nếp nhăn vô cùng rõ ràng, tay cậu run lên, ngón tay thô ráp lướt qua, An Cúc Nhạc “a” một tiếng, da mặt hơi ửng hồng, chỗ này của y mẫn cảm là sự thật, hơn nữa không phải bên trong mà là bên ngoài, điểm này dĩ nhiên có tốt lẫn xấu, chỗ xấu thì khỏi bàn đến.

Phản ứng của y quá thẳng thắn, Đỗ Ngôn Mạch trợn to mắt, chỉ cảm thấy người đàn ông vừa lớn hơn mình vừa lão luyện có thừa này, đột nhiên trở nên... thật đáng yêu. Cậu không biết nên diễn tả thế nào, theo trực giác muốn xem nhiều hơn, thế là ngón tay lại nhấn vào nơi đó, không ngừng khều nhẹ quanh mông, hết vân vê rồi lại ấn.

“A...ưm...” Eo của An Cúc Nhạc mềm nhũn, cơ vòng liên tục co lại và dãn ra, y vừa mới bôi trơn cho chính mình, chẳng mấy chốc nơi đó đã trở nên mềm mại, gel bôi trơn ban nãy đưa vào tràn ra một chút, dính ướt bên bắp đùi.

Chưa nếm qua thịt heo cũng từng nhìn thấy heo chạy, có lỗ liền chui vào là bản tính của đàn ông, Đỗ Ngôn Mạch nhanh chóng đẩy một đốt ngón tay vào trong, bên trong ẩm ướt nhớp nháp, nhiệt độ lại cao, thoải mái vô cùng.

Đến cả ngón tay của cậu thanh niên cũng to hơn An Cúc Nhạc, một ngón có thể so với hai ngón của y, máu của An Cúc Nhạc tuần hoàn tốt, cộng thêm da trắng, toàn thân ửng hồng, miệng rên ê a.

Thấy thế, Đỗ Ngôn Mạch càng cố sức đào móc, An Cúc Nhạc kêu oai oải, chết tiệt, lâu lắm rồi không bị cắm vào, cậu trai tân này mới thọc một hai lần đã cao trào, danh tiếng đóa cúc nhà y mất sạch hết rồi.

“Ngừng... ngừng... lên giường làm!” Eo của y xụi lơ, sắp níu không nổi, cậu nhỏ bên dưới cũng ngẩng đầu theo, bị cơ bụng cường tráng của cậu thanh niên đè ép, vừa đau vừa sướng, phần đỉnh cũng chảy ra chất nhầy, dính ướt cả hai người.

Cậu thanh niên rất nghe lời, ôm y, đi về phía giường.

Trong lúc di chuyển khó tránh khỏi xóc nảy, quy đầu của An Cúc Nhạc cọ tới cọ lui trên bụng đối phương, y chưa từng thử cách chơi này, dù sao một cậu top có dáng người đẹp như vậy, treo đèn lồng đầy đường cũng chưa chắc tìm được, trong giới không ít người cường tráng, nhưng cường tráng vừa đủ, mạnh mẽ thuần khiết như thế thì hiếm lại càng hiếm.An Cúc Nhạc bỗng nhiên cảm thấy một tệ của mình thật là đáng giá.

Y bịn rịn quyến luyến, lúc bị đặt lên giường, chân vẫn còn quấn chặt lấy người ta, ngay cả dâm dịch trào ra từ đỉnh cũng dính lên bụng cậu thanh niên, kéo thành một sợi tơ, sền sệt óng ánh dưới ngọn đèn, dâm đãng cực kỳ.

Cậu thanh niên quẹt nó đi, đè lên người y. An Cúc Nhạc xem xét một cách tỉ mỉ, dưới ánh đèn phản quang, bộ dạng của cậu thanh niên rất tuấn tú, cặp mắt dài hẹp, sống mũi thẳng tắp, nét mặt vẫn còn mang chút non nớt chưa trưởng thành. An Cúc Nhạc xoa nắn lồng ngực cậu trai trẻ, màu da hai người sậm nhạt khác biệt, trông hết sức nổi bật, mỗi nơi trên người cậu thanh niên cứ như đã được mặt trời hôn trìu mến, đường cong cơ bắp lõm xuống tạo thành sắc thâm mờ, khiến cho thân hình của cậu càng thêm khỏe đẹp.

An Cúc Nhạc ngửa đầu, hôn lên cổ cậu thanh niên, mút hầu kết, cắn xương quai xanh, vuốt ve sờ nắn lồng ngực cường tráng của cậu ấy, không hề kiêng dè bóp đầu vú màu nâu của cậu, sờ đến nghiện.

Cuối cùng mở hết lòng bàn tay ra, áp lên ngực trái của cậu thanh niên, ấn nắn nhè nhẹ.

Tim của cậu thanh niên đập rất nhanh, thịch thịch thịch, thịch thịch thịch, đời này cậu chưa từng bị ai vỗ về như vậy, không biết nên đặt hai tay ở đâu, An Cúc Nhạc cũng không ngại cậu khờ, y bị cái khí tức non trẻ này làm chết mê chết mệt, may là đêm vẫn còn dài, cứ từ từ mà tiến, qua đêm tám trăm, bốn trăm còn lại, y sẵn lòng bù vào.

An Cúc Nhạc liếm hôn một đường, hôn đến vòng eo săn chắc của cậu thanh niên, bên trên dính chất dịch do y vừa tiết ra, nam nam làm tình phiền phức ở chỗ đấy, có tránh thế nào cũng không thể không ăn trúng mấy thứ này nọ của mình.

Y mút lấy chất dịch đó, dương vật đang dựng thẳng của đối phương gần như dán sát vào bụng, cái thứ kia quả thật rất dài, An Cúc Nhạc nắm lấy nó, chỉ cảm thấy nó cương cứng ngắc, phía trước thỉnh thoảng chảy ra chất lỏng, y cúi người liếm láp, ừm, hơi chát, nhưng mùi vị cũng không khiến người khác khó chịu, thậm chí... còn muốn nếm nhiều hơn.

Hầy, y bị miếng thịt tươi trẻ này mê hoặc thật rồi, bình thường y sẽ không làm đến mức này với đối tượng 419.

Sắc đẹp hại người mà... An Cúc Nhạc vừa cảm thán vừa tiếp tục hôn.

“A...” Cậu thanh niên rên nặng nề, dương vật trong khoang miệng An Cúc Nhạc nảy lên, suýt chút nữa đã văng ra, y đành phải dùng tay nắm lấy nó, cố định đâu vào đấy rồi mới nuốt vào lần nữa.

Thật sự quá lớn. Không lâu sau, An Cúc Nhạc mỏi cằm, miệng đau, không thể không nhả ra, nãy giờ chỉ mới ngậm được phân nửa thôi!

Chỉ thấy nửa đoạn dương vật của cậu thanh niên dính đầy nước miếng của y, dưới ánh đèn trông óng ánh sáng lóa, gân xanh lộ ra một cách rõ rệt, khí thế ngời ngời, An Cúc Nhạc cũng không dừng lại, dứt khoát liếm tiếp, tay giữ lấy đoạn dưới quy đầu, cố định phần thân, hôn từ đỉnh thẳng xuống rễ, dùng lưỡi khiêu khích khe lõm nối liền hai túi và dương vật, rồi lại liếm ngược từ dưới lên trên.Mặc dù không nói gì, tiếng liếm mút ướt át vẫn không ngừng vang lên bên tai, chất lỏng từ đỉnh quy đầu của Đỗ Ngôn Mạch tiết ra ngày càng nhiều, cũng càng lúc càng đặc, An Cúc Nhạc chọc ngón trỏ vào lỗ niệu đạo, đẩy phần da thừa xuống một chút.

Dương vật của cậu thanh niên rất to, lỗ niệu đạo cũng to hơn người bình thường, bên trên phủ đầy chất lỏng trong suốt, gần như có thể nhìn thấy màu sắc tươi đẹp ở bên trong, lần này An Cúc Nhạc thả chậm tốc độ, ngậm vào lần thứ hai, nhưng vẫn giống như cũ, mới ngậm được phân nửa đã thấy miệng như bị lấp đầy.

“Ha...” An Cúc Nhạc nhổ ra, hít mấy hơi rồi lại nuốt vào.

Đỗ Ngôn Mạch: “...”

Kỹ thuật của An Cúc Nhạc rất tốt... chắc là vậy, cậu không có đối tượng khác để so sánh, dù sao cũng chưa từng được đối xử như vậy, gậy thịt của cậu căng cứng, cứ bị mút rồi liếm liếm xong rồi lại mút như thế, cảm giác vừa tê vừa đau, nhất là lỗ tinh, vừa nãy mới bị chọc vào, đến cả âm nang cũng có cảm giác tê dại, liên tục nảy lên từng chập từ xương sống eo.

Khoang miệng của người đang liếm cho cậu vừa ướt vừa nóng vừa mềm mại, cậu rất muốn cả cây của mình bị ngậm vào, nhưng nhìn thôi là biết khó khăn rồi.

Cậu bất đắc dĩ căng chặt bụng dưới, cố gắng điều chỉnh hô hấp, có thế mới không khiến mình đưa đẩy quá thô bạo trong miệng người ta.

An Cúc Nhạc biết cậu trai nghẹn đến khổ sở, đàn ông mà, nói cho cùng bắn ra mới là điều quan trọng nhất, y cứ thế thăm dò hết liếm lại mút rồi ngậm, nhưng không chịu cho con người ta sảng khoái, về mặt nào đó mà nói cũng coi như đang tra tấn.

Mệt cho cậu ấy phải nhịn tới tận giờ.

Ngẫm nghĩ một lát, An Cúc Nhạc không khỏi cảm thấy có lỗi, y lè lưỡi ra, bất chấp mọi giá, quyết tâm giúp cậu thanh niên ngậm vào toàn bộ, xem như đây là thành tích mới nhất trong lịch sử chiến đấu huy hoàng của y đi. An Cúc Nhạc điều chỉnh tư thế, đổi sang nằm ngửa, gáy tựa vào mép giường, duỗi thẳng cổ, thõng từ trên xuống, nhìn chằm chằm dương vật của cậu thanh niên, nói: “Cứ như vậy, từ từ đẩy vào miệng tôi.”

Đỗ Ngôn Mạch hết hồn.

“Yên tâm, không sao đâu.” Muốn nuốt vào sâu thì tư thế này là dễ nhất, An Cúc Nhạc thả lỏng cơ miệng, cầm lấy dương vật của đối phương lần nữa, ra hiệu cho cậu thanh niên chầm chậm tiến vào.

Môi y ướt át, không ai có thể chống cự lại sức hấp dẫn đến nhường này, Đỗ Ngôn Mạch nghe xong, vẫn không dám dùng sức như cũ, mỗi lần đẩy vào một chút, rất nhanh đã đẩy được phân nửa, dương vật đột nhiên bị chộp lấy, An Cúc Nhạc ra hiệu cho cậu dừng lại, mặt y ửng đỏ, cơ miệng tự động nhúc nhích, co lại đè ép gậy thịt ở bên trong, phát ra vài tiếng phì phò khó nhịn, gợi cảm vô cùng.

An Cúc Nhạc tạm dừng một lát, cánh mũi mấp máy để hớp không khí, đến khi thấy ổn mới bắt đầu nuốt thêm tí nữa.

Cứ thế từng chút từng chút nuốt đến hết, cậu thanh niên chỉ cảm thấy quy đầu mẫn cảm chạm vào một nơi mềm mại nóng bỏng, bắp thịt bành trướng, bụng dưới co rút, phần đỉnh sưng lên, sắp sửa bắn tinh.”A ~~” Cổ họng An Cúc Nhạc bật ra tiếng rên nghèn nghẹn, hương vị của cậu thanh niên càng lúc càng nồng, tràn ngập miệng y, mùi tanh nồng xông thẳng lên mũi, khóe mắt y ngân ngấn nước mắt, đầu óc vì thiếu khí mà chóng mặt, rõ ràng đang trong trạng thái khó chịu, nhưng xen lẫn vào đó là khoái cảm nảy sinh do tự ngược, y níu chặt áo thun của mình, bụng dưới nóng rực, hai chân nhịn không được khép lại, cọ xát vào nhau, an ủi cậu nhỏ.

Đỗ Ngôn Mạch phát hiện, cậu trông thấy dương vật của An Cúc Nhạc ngẩng đầu, tiết ra chất nhầy, cậu thản nhiên khom lưng, liếm lấy nó.

“A!” Đổi sang tư thế này nhất thời làm cho dương vật của cậu thanh niên càng đâm vào sâu hơn, suýt nữa đã lấp nghẹn thực quản của An Cúc Nhạc.

An Cúc Nhạc xây xẩm mặt mày, cả miệng, cả bụng đều là cậu thanh niên.

Dường như Đỗ Ngôn Mạch sắp bắn, mùi tinh dịch càng lúc càng nồng, đầu lưỡi của cậu rất vụng về, nhưng cũng rất cẩn thận, cậu học theo cách y vừa mới làm, cầm cả cây liếm tới liếm lui rồi nuốt vào miệng, toàn thân An Cúc Nhạc tê rần, hô hấp ngày càng ngắc ngứ, y chẳng còn cách nào khác, không thể không nhả dương vật của cậu thanh niên ra, phì phò phì phò thở dốc không ngừng.

Đỗ Ngôn Mạch không để ý, vẫn tập trung liếm giúp An Cúc Nhạc.

An Cúc Nhạc đỏ bừng mặt, da thịt vì thiếu khí mà ửng hồng, dương vật của cậu thanh niên kề sát bên miệng y, nước bọt và chất sệt do chính y tiết ra nhỏ giọt, nhiễu xuống làm bẩn sàn nhà, An Cúc Nhạc hơi mở chân ra, mặc cho cậu thanh niên nuốt vào càng sâu, đồng thời há miệng mút quy đầu của đối phương, liếm lấy chất lỏng trơn ướt bên trên, giúp cậu ấy thủ dâm.

Đỗ Ngôn Mạch bắn tinh.

An Cúc Nhạc tính thời gian vừa đúng, dùng một tay bóp dương vật của Đỗ Ngôn Mạch, cậu thanh niên rên rỉ một tiếng, cao trào sau nhẫn nhịn lại càng thêm mãnh liệt, An Cúc Nhạc buông lỏng tay, tinh dịch phun ra một đợt tiếp nối một đợt, bắn đầy áo thun của y.

Bắn nhiều thật nha... Lúc đầu y còn rất tán thưởng, tiếp theo lại gào lên thôi xong: mẹ nó mẹ nó, đây là áo thun kỷ niệm 15 năm của nhà thiết kế số lượng có hạn đó!

“Thôi rồi thôi rồi.” Chơi hăng quá nên quên béng vụ này, An Cúc Nhạc không quan tâm cậu thanh niên vẫn đang liếm cho mình, xoay người nhảy bật dậy, cởi áo ra.

Ôi ôi. Lượng bắn tinh khổng lồ, cả chiếc áo đều dính nhớp nháp, sớm biết vậy cởi sạch quần áo cho rồi, nhưng mà tắm xong cởi trần chỉ là trò của lính mới, chưa gì đã lõa lồ toàn thân khác nào phơi ra con át chủ bài ngay lúc mở màn, chẳng mới mẻ gì cả, chưa kể nếu đối phương muốn lâm trận bỏ chạy, để mặc mình lẻ loi đối diện với căn phòng không một bóng người, thê ~~ thảm lắm đó.

Nói chung chỉ có cái cậu không đầu óc này mới trần truồng đi ra như vậy thôi.

Đỗ Ngôn Mạch thở hổn hển, cao trào qua đi, cậu phát hiện sắc mặt của An Cúc Nhạc không tốt lắm, theo bản năng thốt ra: “Xin lỗi anh.”

Nói xong còn tỏ vẻ vô cùng áy náy, An Cúc Nhạc “ặc...” một tiếng, tự biết mình không thể trách cậu ấy, là y muốn làm cho cậu ấy bắn, ngược lại cậu ấy không rõ tình huống, lại còn xin lỗi chân thành như thế, thậm chí trông như trên đầu có một đôi tai chó đang cụp xuống... lồng ngực An Cúc Nhạc siết một cái, lập tức thấy không đành lòng.”Không sao đâu.”

Y cười cười, ném cái áo thun số lượng có hạn 15 năm kia qua một bên, thôi thôi thôi, đem áo đi giặt là được, sao có thể vì vật ngoài thân mà tổn thương người ta?

An Cúc Nhạc hoàn toàn trần trụi, làn da trắng ngần trông càng thêm mỏng manh, y có một phần tư máu Nga, lai từ bên mẹ, vì vậy màu da và màu tóc đều khá nhạt, ngay cả lông cũng ít. Cậu thanh niên nhấp nháy mắt, nhìn chằm chằm hai hạt đỏ ửng trước ngực đối phương, An Cúc Nhạc vốn tưởng cậu ấy sẽ xoa xoa nắn nó, không ngờ cậu ấy lại hoàn toàn bất động, y tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy, không hứng thú với núm vú à?”

Khắp thiên hạ thấy vú mà không có hứng thú phỏng chừng chỉ có loài không có vú. Cậu thanh niên vẫn một mực quan sát, nói líu ríu: “Giống như... sẽ rớt ra vậy.”

Hai hạt nho nhỏ, tọa lạc trên lồng ngực trắng nõn, quầng thâm có màu nhàn nhạt, Đỗ Ngôn Mạch nhìn không chớp mắt, tim đập thình thịch, miệng khô lưỡi khô.

An Cúc Nhạc ngẩn ra, thấy cậu thanh niên không giống như nói đùa, xém chút thì bật cười ra tiếng, lại bất giác đỏ mặt vì bị bầu không khí ngây thơ khó tả này lây nhiễm. “Rớt sao được mà rớt.”

Y kéo lấy cánh tay cậu thanh niên, đặt ở trước ngực mình. “Tôi thích... đau một chút.”

Đỗ Ngôn Mạch rùng mình.

“Cậu có thể mạnh tay một tí, nhéo nó, vân vê nó...” An Cúc Nhạc nói nhỏ, giọng của y đều đều, không cao cũng không thấp, âm cuối kéo dài, để lộ một chút nũng nịu. “Nhưng mà, không được làm tôi bị thương...”

Chẳng hiểu tại sao, Đỗ Ngôn Mạch bỗng nhiên cảm thấy thương tiếc.

Người nằm bên dưới rõ ràng đang cười, miệng toàn nói những lời dụ dỗ như diễn viên phim cấp ba, nhưng lại như ẩn chứa ý nghĩa sâu xa nào đó... Cậu không hiểu, cứ như y đang cười, nhưng giây tiếp theo lại có thể bật khóc vậy.

Mâu thuẫn đến độ khiến cho người ta không đành lòng.

Cậu cúi người xuống, hôn lên khóe mắt người đối diện.

An Cúc Nhạc không hiểu mô tê gì.

Mới vừa khẩu giao xong, nước mắt sinh lý tràn ra thấm ướt hàng mi, bây giờ bị nhẹ nhàng liếm đi, tim An Cúc Nhạc đập loạn xạ, y ngước nhìn môi cậu thanh niên chạm vào rồi dời đi, hàng lông mi nhạt màu run rẩy.

Cậu thanh niên hôn khóe mắt, hôn mí mắt của y, sau đó... hôn lên môi y.

Vừa học đã biết thực hành, đây chính là cách ban nãy An Cúc Nhạc hôn cậu.

Cậu thanh niên chưa sõi lắm, vừa mút vừa liếm môi An Cúc Nhạc, hai người đương nhiên không cùng một cấp bậc, cậu chàng bị hôn thì ngớ ra, An Cúc Nhạc thì không.

Y há miệng luồn lưỡi, hướng dẫn đối phương cách quấn quýt giao hòa. Tiếng liếm mút không ngừng vang lên, khoang miệng tràn ngập mùi nhau, vị bạc hà đã phai nhạt, nhưng vẫn còn một ít đọng lại, thơm đến nỗi An Cúc Nhạc nhịn không được nâng mặt cậu thanh niên lên, ngọt ngào mút lấy lưỡi của cậu, giống như rất mê mẩn mùi hương này.Khóe mắt y ửng đỏ, dương vật dựng thẳng, động tình một cách rõ rệt ── Thật kỳ diệu làm sao, tên ngốc này có thể khiến cho toàn thân trên dưới của y đều bị mê hoặc, cậu ấy không có kỹ xảo gì, phản ứng thì chậm chạp, nhưng mà... nhưng mà thật làm cho người ta rung động, An Cúc Nhạc đổ lỗi cho việc lâu lắm rồi mình không làm chuyện ấy, nếu không phải thế, y thật sự không nghĩ ra được lý do nào khác.

Đương nhiên, cậu thanh niên quá trong sáng, có lẽ chính điểm này đã làm y say mê, đối với những gì mình đã mất hoặc không có được, con người cực kỳ khát vọng, An Cúc Nhạc cũng không ngoại lệ.

Đỗ Ngôn Mạch vừa hôn y, vừa nhẹ nhàng nắn đầu vú của y.

Ngực An Cúc Nhạc nóng hổi, chỗ đó bị nhéo, khoái cảm tê dại xông thẳng lên ót, động tác của cậu thanh niên đồng đều ở hai bên, thực hiện nhiều hành động cùng một lúc, ngón trỏ thì nắn, ngón cái thì vuốt nhẹ, độ lực vô cùng vừa vặn, y thích.

Rất thích.

“Ưm...” An Cúc Nhạc ngâm nga một tiếng, bất giác ưỡn ngực ra, mặc cho cậu thanh niên tùy tiện xoa nắn, thân dưới giống như một mũi nhọn căng cứng, hơi hơi ngẩng đầu, ngay cả gai ốc cũng đua nhau nổi lên, vô cùng rõ ràng.

Y đang định bảo cậu thanh niên dùng miệng, đối phương lại nhanh hơn một bước, cúi xuống ngậm lấy một bên.

“A!” An Cúc Nhạc kêu lên, lập tức nhận ra phản ứng của mình hơi bị quá lố.

Cậu thanh niên giật mình, vội vàng nhả ra. “Xin lỗi.”

“Không, không phải...” An Cúc Nhạc xấu hổ muốn chết, tệ thật, bị mút đầu vú thôi mà làm gì phản ứng như trai tân thế này? “Miệng cậu nóng quá, tôi dễ chịu lắm...”

Đỗ Ngôn Mạch thở phào nhẹ nhõm. “Tốt quá.” Phương diện nào cậu cũng là lần đầu, thân thể của người trước mặt đẹp vô cùng, cậu sợ mình quá thô bạo, làm người ta bị thương thì không tốt.

Giọng cậu thanh niên thật sự mừng rỡ, hơi nóng phả ra lướt qua nơi vừa bị ngậm, An Cúc Nhạc đang nóng chợt thấy mát rượi, nhìn vẻ mặt đối phương có điểm bừng sáng, y khích lệ bằng cách vân vê vành tai cậu ấy, rồi lần mò một đường xuống khóe miệng, ưỡn ngực, kề sát đầu vú vào.

Đỗ Ngôn Mạch hiểu, cậu hé miệng mút, đầu lưỡi nóng ướt đâm chọc tới lui tại rãnh ngực, cậu giống như tìm được điều mới mẻ, vừa dùng miệng mút, vừa lấy răng cắn, làm theo bản năng, mỗi cách đều thử một lần.

Đàn ông bình thường không để ý chỗ này lắm, nói chung không để ý nhiều như thằng em bên dưới, nhưng cậu thanh niên thì khác, ngậm xong bên phải lại liếm bên trái, rồi lấy tay liên tục nắn bóp đùa nghịch bên còn lại, ngay cả núm cũng nhéo lên, độ mẫn cảm hai đầu vú của An Cúc Nhạc chỉ ở mức trung bình, nhưng cứ bị xoa nắn ngang bướng như thế, ngay cả eo cũng chịu không nổi mà run rẩy.

Sau trận này, dương vật của An Cúc Nhạc mới thật sự dựng thẳng đứng, cuối cùng tay cậu thanh niên cũng trượt xuống, xoa bóp bụng y, lướt qua nhúm lông, cầm lấy dương vật, đưa tay lên xuống, hàng của An Cúc Nhạc xem như không tệ so với nam giới, tuy nhỏ hơn cậu thanh niên một khúc, nhưng mà vẫn đạt tiêu chuẩn.

Da y nhợt nhạt, lông vùng kín lưa thưa, màu da nơi đó hơi sậm, quy đầu bị dâm dịch thấm ướt, dính luôn cả vào tay, bàn tay cậu thanh niên khá thô, nhưng kỹ xảo rất tỉ mỉ, gần như có thể chạm đến mỗi một động mạch của y.

An Cúc Nhạc thở hổn hển, lúc trước y ghét bỏ trai tân, chỉ cảm thấy bọn họ thô bạo, lỗ mãng, không có chừng mực... Nhưng người trước mắt đã triệt để phủ nhận lối suy nghĩ của y, tuy rằng mới làm lần đầu tiên, nhưng cậu thanh niên rất chăm chút từng phản ứng của y, mỗi khi nắm chỗ nào, cậu ấy sẽ quan sát ngắm nghía vì sợ làm không đúng, cặp mắt đen nhánh hơi nhướn lên, ngay cả lông mi cũng giương cao, không nói lời nào dò hỏi: Thấy thế nào? Có thoải mái không?

Nếu phản ứng của đối phương hờ hững, cậu ấy sẽ tăng thêm lực, nếu đối phương nhíu mày, cậu ấy sẽ đổi phương pháp ngay.

Thậm chí cả đầu ngón tay của An Cúc Nhạc cũng đỏ lên, y níu lấy tấm ra, trống ngực đánh liên hồi, y chưa bao giờ lên giường với ai mà lại yên lặng thế này... nếu là trước đây, phải nói là hệt như đánh giặc: “Có làm nổi không thế?”, “Không được cắn chỗ đó... nhẹ chút đi, không phải, mạnh lên coi, bộ mẹ anh ngược đãi anh hay sao vậy, không cho anh ăn cơm à?!”

Giờ đây, miệng chỉ dùng để thở dốc và hôn môi, hôn cậu thanh niên rất thoải mái, mặc dù không có kỹ xảo đầy mình, chỉ đơn thuần là môi chạm môi, cậu ấy cũng hôn rất nhập tâm. Chỉ có khẩu giao là hơi kém một chút, nhưng chuyện này cần phải tích lũy kinh nghiệm. An Cúc Nhạc nghĩ thầm, chỉ cần qua một thời gian ngắn, người này nhất định sẽ trở nên lợi hại, nếu cậu ấy dốc lòng, có khi sẽ trở thành một tên 'trảm trăm người' ở trong giới không biết chừng.

Nhưng mà bây giờ, mình là người đầu tiên của cậu ấy.

Nghĩ tới đó, An Cúc Nhạc tự dưng thấy vui lên hẳn.

___________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.