Nhĩ Lan chẳng khó nhọc lắm để tìm ra hậu liêu mà Dự Tòng dành riêng cho Khắc Tử Diệm. Dự Tòng mặc dủ thỉnh Khắc Tử Diệm xuống hậu liêu của Hoa Sơn phái, nhưng thật ra tòa hậu liêu đó lại chính là gia khách tiết vừa mới được xây cất thật là lộng lẫy, toạ lạc phía sau Hoa Sơn, chiếm lĩnh một khuôn viên hữu tình nhất trên Hoa Sơn.
Ba cây đại thụ trước đây để cho các vị Chưởng môn hội kiến với các cao nhân dị sĩ, giờ được thắp đầy những hoa đăng trông tợ bầy đom đóm về đêm, và ban ngày thì chúng lại là ba tảng mây xanh mượt, khổng lồ tạo sự mát mẻ cho gian hậu liêu đó.
Nhĩ Lan chờ cho trời tối hẳn, mới dụng khinh thân như bóng ma quỷ dị, lướt lên ba tàng cây đại thụ. Với thuật pháp khinh công của nàng thì ngay cả Dự Tòng cũng không thể sánh bằng nên hai ả cung nữ đứng ngay cửa chờ sai gọi không làm sao phát hiện được.
Nhĩ Lan bặm môi, suy tính tìm phương cách để có thể đến được mái vòm của nhà hậu sảnh. Nàng còn đang phân vân chưa biết dụng phương cách gì tiện dụng nhất, thì bất chợt có một chiếc bóng trắng lướt qua nhanh không thể tả.
Hai ả cung nữ vừa phát hiện ra chiếc bóng đó thì đã bị điểm huyệt rồi.
Nhĩ Lan giật mình, tự hỏi :
- Ai vậy!
Nàng càng ngạc nhiên hơn khi nhận rõ trang phục bạch y của Bạch Hoa Lan. Nhĩ Lan cau mày lẩm bẩm :
- Bạch Hoa Lan?
Nàng còn chưa hết sức ngạc nhiên thì sự xuất hiện đột ngột của Bạch Hoa Lan, thì đã thấy Bạch Hoa Lan dựng chưởng tống thẳng vào cánh cửa hậu sảnh.
Ầm...
Hai cánh cửa bật tung ra.
Cửa vừa bật mở, Bạch Hoa Lan đã phi thân lên mái vòm đứng khoanh tay chờ đợi.
Nhĩ Lan nhủ thầm :
- “Bạch Hoa Lan không biết trong tòa nhà hậu sảnh kia chính là lão quỷ Khắc Tử Diệm sao?”
Nàng còn đang tự nhủ như vậy thì Cấm vệ quân đã rầm rập xuất hiện đứng vây phía dưới.
Bọn Cấm vệ quân nhí nhố, thao thao nói :
- Thích khách...
Chúng chỉ Bạch Hoa Lan :
- Thích khách Bạch Hoa Lan... Thích khách Bạch Hoa Lan...
Bạch Hoa Lan vẫn dửng dưng như chẳng hề biết phía dưới mình có Cấm vệ quân, nhâu nhâu như bầy sói dữ chỉ muốn xé xác con mồi.
Bạch Hoa Lan giũ tay như đuổi ruồi.
Bịch... Bịch...
Hai gã Cấm vệ quân ngã lăn ra đất, yếu huyệt đã bị hai nhánh hoa lan điểm trúng, té lăn ra đất bất tỉnh.
Nhĩ Lan càng thắc mắc hơn bởi lối hành xử của Bạch Hoa Lan. Trước đây, mỗi lần Bạch Hoa Lan xuất thủ tập kích ai, người đó đừng hòng giữ được cái mạng của mình, thế mà giờ đây Bạch Hoa Lan lại chỉ phóng hoa lan điểm vào yếu huyệt của bọn Cấm vệ quân thôi.
Từ trong hậu sảnh, Ỷ Kiều Nương Tử và Khắc Tử Diệm lướt ra ngoài.
Hai người vừa thoát qua ngưỡng cửa, thì Bạch Hoa Lan lại phóng hai nhánh lan tập kích bất ngờ vào đại huyệt Thiên Linh Cái của họ.
Nhĩ Lan giật thót ruột, sợ tính mạng của Ỷ Kiều Nương Tử bị hoa lan tiệt diệt.
Nhưng trái hẳn với ý niệm của nàng, Khắc Tử Diệm như có thần nhãn sau lưng, lão chỉ hơi đảo bộ, tả thủ quất ngược về phía sau đã thâu tóm hai nhánh hoa một cách dễ dàng.
Lão vừa nắm được cuống hoa đã vội buông xuống, gằn giọng quát :
- Tiện nhân thâm độc!
Nhĩ Lan không biết trong hai đóa hoa kia có gì mà lão quỷ Khắc Tử Diệm vừa thâu hồi đã vội quẳng đi, chắc chắn phải có điểm đặc dị gì đó trong hai nhánh hoa lan kia mới khiến cho lão sợ hãi như vậy.
Khắc Tử Diệm vừa nói vừa hoành bộ, chuyển hướng băng lên nóc mái vòm hậu sảnh.
Khắc Tử Diệm vừa nhích động thân pháp, lão chỉ giũ hai ống tay áo trường y, đã phiêu diêu lướt lên như cánh chim sắt.
Bạch Hoa Lan chỉ chờ Khắc Tử Diệm vừa băng mình lên, thì từ hai ống tay áo của nàng một dúm lân tinh tợ bầy đom đóm phủ chụp xuống lão quỷ.
Khắc Tử Diệm rú lên một tiếng, song thủ khoa hai vòng tạo hai đạo kình mãnh liệt đẩy ngược đám lân tinh ngược trở lại Bạch Hoa Lan.
Bạch Hoa Lan lắc mình thoát đi nhanh không thể tả. Bộ pháp khinh thân của nàng thuộc Du Hành bộ pháp của Du Môn, nhưng xem chừng còn nhanh hơn bội phần.
Khắc Tử Diệm lướt băng mái vòm, thì Bạch Hoa Lan đã thoát đi trên mười trượng rồi.
Khắc Tử Diệm quát lớn :
- Tiện nhân sao lại chạy.
Mặc cho Khắc Tử Diệm gào thét, Bạch Hoa Lan vẫn không ngưng cước pháp. Với Du Hành cước, chẳng mấy chốc bóng của Bạch Hoa Lan đã mất hẳn dưới con đường dốc đạo dẫn xuống núi.
Ỷ Kiều Nương Tử vẫn đứng ngây trước đám Cấm vệ quân.
Khắc Tử Diệm từ trên mái vòm băng mình xuống. Thân pháp của lão vô cùng kỳ diệu, mặc dù đôi chân bất động nhưng vẫn trụ bằng hai tay vững chãi như kiềng.
Khắc Tử Diệm quắc mắt chiếu hung nhãn vào đám Cấm vệ quân. Bọn Cấm vệ quân chạm vào đôi mắt nảy lửa của Khắc Tử Diệm đồng loạt cúi gằm mặt xuống không dám nhìn.
Lão quỷ phóng chỉ giải huyệt cho hai ả cung nữ, nghiêm giọng nói :
- Thích khách kia là ai?
Lão vừa dứt lời, đột ngột Bạch Hoa Lan lại xuất hiện xa xa, vẫy tay ngoắc Khắc Tử Diệm.
Khắc Tử Diệm nghiến răng ken két :
- Ngươi dám giỡn mặt lão phu à?
Khắc Tử Diệm hú lên một tiếng, băng mình về phía Bạch Hoa Lan.
Lão vượt được năm trượng, Bạch Hoa Lan đã quy lưng trổ khinh thuật Du Hành bộ pháp băng mình đi. Bạch Hoa Lan vừa chạy vừa nói :
- Lão quỷ có bản lãnh hãy cùng ta giao đấu tại Sanh Tử Bình.
Khắc Tử Diệm rít lên the thé :
- Quỷ nữ, lão phu sợ ngươi không giữ lời mà thôi.
Một chạy, một rượt, kéo theo đám Cấm vệ quân và cả hai ả cung nữ, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.
Nhĩ Lan đứng trên chạc cây đại thụ khấp khởi mừng thầm vì thấy Khắc Tử Diệm đã quyên mất Ỷ Kiều thân mẫu, bỏ bà ở lại một mình.
Nàng như cánh bướm đêm lướt về phía Ỷ Kiều Nương Tử. Vốn đã biết Ỷ Kiều bị trúng Nhiếp Thần đại pháp của lão quỷ Khắc Tử Diệm, thần trí không còn như xưa, Nhĩ Lan liền phóng chỉ khí điểm luôn vào ba yếu huyệt mê hồn của mẫu thân.
Ỷ Kiều Nương Tử mặc dù có võ công hơn hẳn Nhĩ Lan, nhưng trong nhất thời đã bị Khắc Tử Diệm dùng Nhiếp Thần đại pháp nên chỉ hành động theo ý niệm của lão quỷ mà thôi. Lúc này không có Khắc Tử Diệm nên Ỷ Kiều bị Nhĩ Lan khống chế dễ dàng.
Nàng điểm vào ba yếu huyệt mê thần của Ỷ Kiều xong, liền cắp ngang lưng bà băng mình toan theo đường độc đạo quay trở xuống Hoa Sơn.
Nhĩ Lan chưa kịp hành động đột nhiên Dự Tòng xuất hiện cùng bọn môn hạ đã đầu phục Thiên giáo.
Dự Tòng quát lớn :
- Thích khách, ngươi là ai?
Nhĩ Lan cau mày, lột luôn chiếc khăn đỏ trùm mái tóc đen tuyền tỏ lộ chân diện mục.
Dự Tòng vừa thấy diện dung của nàng, thất sắc lẩm nhẩm nói :
- Lan Hoa cung chủ Nhĩ Lan.
Nhĩ Lan mỉm cười :
- Đã biết ta, ngươi còn dám chận đường nữa không?
Dự Tòng lưỡng lự, rồi nhìn thẳng vào mắt nàng nghiêm giọng nói từng tiếng một :
- Cung chủ hãy để Nương nương lại đây, rồi rời khỏi Hoa Sơn.
Nhĩ Lan lắc đầu :
- Bổn cô nương phải đưa Nương nương rời khỏi đây.
Dự Tòng trợn mắt :
- Không thể được, nếu cô nương đưa Nương nương đi, Dự mỗ biết tấu trình với lão nhân gia như thế nào?
- Bổn cô nương đã quyết, ai cản ta kẻ đó tự đào huyệt chôn mình.
- Cô nương đừng bức ép Dự mỗ.
- Nếu ngươi có bản lãnh, cứ cản đường bổn cô nương.
Dự Tòng chằm chằm nhìn Nhĩ Lan bằng ánh mắt tràn ngập vẻ bực dọc và bất nhẫn :
- Dự mỗ không muốn cản đường cô nương, nhưng cô nương đã bức ép Dự mỗ quá mức.
Dự Tòng vừa dứt lời thì phía sau gã có ai đó cất tiếng ồn ồn :
- Hãy để cho vị cô nương ấy đi, Hoa Sơn phái không phải hạng cường đạo bức ép người khác.
Dự Tòng giật mình quay phắt lại, thần diện thất sắc, buông luôn một tiếng vừa hốt hoảng vừa lo âu :
- Sư huynh...
Lý Hùng Phi cùng song hành với một vị đại hán tầm thước, mắt sáng quắc, trên tay cầm một thanh trường kiếm với cái chuôi phe phẩy những sợi tơ vàng.
Dự Tòng lúng túng. Hắn bây giờ thật là bất lợi, hai bên đều có đại địch. Dự Tòng suy nghĩ một lúc, quát lớn với đám môn hạ chít khăn đỏ :
- Đánh!
Lũ môn hạ nhâu nhâu chưa biết đánh ai, thì Dự Tòng đã dậm giày bỏ chạy.
Vị đại hán khẽ lắc mình đã chận đường hắn lại.
Dự Tòng khẩn trương, vung luôn một đường kiếm đâm vào yết hầu đối phương.
Kiếm vừa thoát ra chưa tới đích, không biết đại hán kia xuất thủ lúc nào mà thanh kiếm của Dự Tòng lại lọt vào bao kiếm của y.
Y lắc khẽ cổ tay cầm bao kiếm :
Cạch...
Thanh kiếm của Dự Tòng chỉ còn lại chuôi kiếm cũn cỡn. Hắn đã sợ, giờ càng thất sắc hơn khi mũi kiếm vàng sáng ngời sắc bạc của đại hán điểm vào yết hầu hắn.
Đứng ngoài thị trận mà Nhĩ Lan không sao phát hiện được đại hán kia xuất chiêu lúc nào. Lối xử kiếm của y quá nhanh, nhanh đến độ Nhĩ Lan ngỡ y chẳng hề động thủ mà đã khống chế đối phương rồi.
Dự Tòng lắp bắp :
- Sư huynh!
Đại hán nghiêm giọng :
- Ngươi đã nhục mạ Hoa Sơn phái. Ta rất đau lòng khi có một sư đệ như ngươi.
- Sư huynh, đệ không thể không làm như vậy. Nếu đệ cương cường chống lại Giáo chủ Thiên giáo thì một cọng cỏ trên Hoa Sơn không còn.
Lý Hùng Phi lướt đến bên vị đại hán, chỉ tay vào mặt Dự Tòng :
- Dự Tòng, ngươi đừng nhiều lời để khỏa lấp tâm địa xấu ca nữa. Ngươi đã cõng rắn về cắn gà nhà, còn nhẫn tâm hành xử các chư huynh đệ đồng môn, ngươi còn muốn nói gì nữa không?
Vị đại hán bặm môi, nước mắt lưng tròng.
Lý Hùng Phi thấy vẻ mặt của vị đại hán đó cũng sa sầm xuống.
Vị đại hán quay qua Lý Hùng Phi, rồi từ từ buông thanh trường kiếm xuôi theo hông mình.
- Dự Bình này không nỡ xuống tay giết đứa em bất nghĩa của mình được.
Dự Bình vừa nói vừa khóc. Lệ thảm trào ra hai khóe mắt trông thật là thảm não, bi ai.
Dự Bình vừa khóc vừa nói :
- Lý huynh muốn xử sao thì xử.
Lý Hùng Phi thở dài :
- Đại chưởng môn...
Dự Bình nuốt nước mắt nhễu xuống môi :
- Hoa Sơn phái của tổ sư gây dựng nên chắc có lẽ đã đến lúc tiệt diệt. Dự Bình này không xứng là Chưởng môn Hoa Sơn khi có một sư đệ cốt nhục bội nghĩa phản sư.
Nhìn thẳng vào mắt Lý Hùng Phi, Dự Bình giữ tay cầm bao gươm, trút lưỡi kiếm của Dự Tòng xuống đất, tra thanh kiếm của mình vào vỏ, dâng kiếm bằng hai tay hướng về Lý Hùng Phi nói :
- Tại hạ cung thỉnh Lý huynh chấp chưởng Hoa Sơn phái.
Lý Hùng Phi mặt cắt không còn giọt máu :
- Đại chưởng môn... Lý...
Dự Bình nghiêm mặt :
- Tôn chỉ của Hoa Sơn tổ phụ để lại, bất cứ một ai đã là môn hạ Hoa Sơn, nhứt nhứt đều phải nghĩ đến nghiệp của tổ phụ và vâng mệnh Đại chưởng môn. Ngược lại, Đại chưởng môn một lòng một dạ vì nghiệp Hoa Sơn mà phò nghĩa đạo giang hồ.
Dự Bình dứt lời, khẳng khái nhìn thẳng vào Lý Hùng Phi.
Lý Hùng Phi thở dồn dập, rồi quỳ hẳn xuống đón lấy thanh trường kiếm của Dự Bình.
Lý Hùng Phi vừa cầm kiếm thì Dự Bình quỳ xuống quay sang Dự Tòng quắc mắt nghiêm giọng khe khắt.
- Quỳ xuống.
Cùng với mệnh lệnh đó, Dự Bình đã ấn vai Dự Tòng quỳ xuống chân Lý Hùng Phi.
Lý Hùng Phi hoảng quá, vội đỡ lấy Dự Bình :
- Sư huynh, đệ... đệ...
Dự Bình vẫn quỳ, ngước mắt nhìn lên :
- Xin Chưởng môn hành xử họ Dự vì trọng tội phản sư nghịch tổ.
Lý Hùng Phi câm như hến, không biết xử trí ra sao.
Nhĩ Lan cắp Ỷ Kiều Nương Tử bước lại bên Lý Hùng Phi :
- Các vị hảo hán, chúng ta không thể ở đây được. Nếu lão quỷ quay trở lại thì nguy đến tính mạng.
- Sư huynh, chúng ta mau rời khỏi đây thôi. Đúng như vị cô nương nói, lão quỷ kia võ công cái thế vô song, tạm thời mình phải lánh mặt.
Dự Bình đứng lên, nhưng tay vẫn ấn Dự Tòng bắt quỳ xuống đất.
Dự Bình nghiêm giọng nói :
- Chưởng môn tạm thời đưa những môn hạ trung kiên rời khỏi Hoa Sơn phái. Còn thuộc hạ sẽ ở lại cầm chân lão quỷ Khắc Tử Diệm.
Nhĩ Lan cướp lời Dự Bình :
- Dự các hạ, tất cả Hoa Sơn môn đều đã bị Dự Tòng cho uống Hóa Cốt tán. Muốn họ theo cũng không khó gì, bởi thần thức của họ như người u mê, nhưng nếu không có thuốc giải trong tuần trăng, hoặc không có Hóa Cốt tán dùng tiếp, xương cốt của những người đó sẽ tự biến thành nước, chết đau đớn vô cùng.
Dự Bình nhìn nàng :
- Cô nương biết được điều đó à? Vậy thuốc giải Hóa Cốt tán ở đâu, tại hạ dù tan xương nát thịt cũng quyết đem về.
Nhĩ Lan lưỡng lự, rồi chỉ vào Ỷ Kiều Nương Tử :
- Thuốc giải chỉ có một mình Nương nương biết cách bào chế mà thôi. Bởi nó là độc công duy nhất của gia phụ và thân mẫu.
Nàng quay qua Lý Hùng Phi :
- Muốn có thuốc giải dược Hóa cốt, chỉ có cách lấy lại thần thức cho mẫu thân.
Lý Hùng Phi nói :
- Làm cách nào lấy lại thần thức cho Nương nương.
- Chỉ có Hoàng Thế Lãm may ra mới phục hồi thần thức cho mẫu thân, bởi chàng đang giữ trong tay ngọn Vô Ảnh đăng.
Dự Bình cắt ngang câu nói của nàng :
- Chúng ta đi tìm Hoàng Thế Lãm. Bằng bất cứ cách nào tại hạ cũng phải tìm được Hoàng Thế Lãm.
Dự Bình quay mặt nhìn xuống Dự Tòng :
- Dự Tòng, đáng lẽ ta đã giết một gã sư đệ bất nhân bất nghĩa như ngươi, nhưng ta không ngỡ.
Dự Bình nhìn Lý Hùng Phi.
Lý Hùng Phi nhìn xuống Dự Tòng :
- Nghĩ đại nghĩa khí của sư huynh, ta tha chết cho ngươi đó.
Dự Bình ôm quyền :
- Đa tạ Chưởng môn.
Dự Bình dứt lời vận công chuyển khí, nhanh như cắt điểm một lúc vào ba mươi sáu đại huyệt của Dự Tòng. Dự Bình thâu hồi chỉ công, dõng dạc nói :
- Võ công của ngươi do Hoa Sơn tụ thành, giờ ngươi không phải là người Hoa Sơn thì trả lại cho Hoa Sơn.
Dự Bình vừa dứt lời, Dự Tòng rùng mình như bị cảm lạnh.
Nhĩ Lan nhìn đã biết hắn bị Dự Bình phế bỏ võ công, nếu dụng đến võ học sẽ trở thành tàn phế. Dự Tòng đã trở thành kẻ vô dụng rồi.
Nhĩ Lan nói với Dự Bình :
- Chúng ta nên rời khỏi đây. Lão quỷ sắp trở lại rồi.
Nhĩ Lan và Dự Bình cùng với Lý Hùng Phi dẫn theo năm mươi nhân mạng Hoa Sơn phái.
Năm mươi người đó không có Khắc Tử Diệm như bầy cừu đi theo Lý Hùng Phi.
Nhĩ Lan nói với Lý Hùng Phi :
- Lý các hạ, chúng ta không thể dẫn theo dòng người như thế này được.
Lý Hùng Phi thở dài một tiếng quay sang Dự Bình.
Dự Bình nhìn lại đám môn hạ lẽo đẽo sau lưng mình rồi quay lại Lý Hùng Phi nói :
- Đành phải để họ lại đây thôi. Chúng ta đi.
Nhĩ Lan và Lý Hùng Phi gật đầu. Ba người bất ngờ dụng khinh thuật bản thân lướt đi nhanh như ba ngọn lốc, đám môn hạ thấy ba người băng mình đi cũng gia tăng cước tốc rượt theo, nhưng nhanh chóng đã bị bỏ rơi lại phía sau.
Dự Bình vừa trổ khinh thân vừa thở dài thườn thượt. Y lắc đầu buồn bã :