Trước kia, cho dù là hành tẩu giang hồ, Cung Trường Nguyệt cũng có yêu
cầu rất cao với [ăn, mặc, ở, đi lại], nàng từ trước đến giờ đều là không đụng tay vào bất cứ việc gì, làm sao có thói quen xoay xở mấy việc này ? Vì cảm thấy vô cùng phiền phức, nàng dứt khoát tìm người giúp mình xử
lý việc này, cuối cùng… Thần lâu ra đời.
Bởi vì nàng không quá
thích mấy chỗ như khách điếm linh tinh, cho nên Thần lâu liền bất động
thanh sắc thành lập vài cái thương hội cùng phát triển song song, lấy
danh nghĩa đại thương hội khống chế gần một nửa mạch máu kinh tế của Mặc quốc. Đương nhiên, người ngoài không thể đoán ra được cái gì, vài
thương hội dưới danh nghĩa Thần lâu còn đấu đá nhau một trận, ai có thể
nghĩ họ là người một nhà ?
Dĩ nhiên, đấu đá trong thương hội là
Cung Trường Nguyệt chính miệng đồng ý, theo đạo lý của nàng, cho dù là
nội bộ, cũng phải có cạnh tranh, tài năng mới phát triển tốt.
Tuy rằng những người khác không quá hiểu ý của nàng, nhưng cũng không dám
trái lời nàng, liền chiếu theo đó mà làm việc. Ai ngờ giống như nàng đã
dự đoán được vậy, thương hội dưới danh nghĩa Thần lâu phát triển không
ngừng, trong mấy năm gần đây, nhảy lên trở thành thương hội số một số
hai Mặc quốc.
Mọi người Thần lâu kinh ngạc, lại càng bội phục chủ tử nhà mình.
Bất quá, bởi vì bình thường Cung Trường Nguyệt đều ở Mặc quốc, rất ít đi
hai nước khác, hơn nữa lãnh thổ của tam quốc quá mức rộng lớn, cho nên
tạm thời thế lực buôn bán của Thần lâu tập trung ở Mặc quốc, tuy rằng ở
Mạnh quốc và Cận quốc cũng có cửa hàng danh nghĩa Thần lâu, nhưng cũng
không nhiều, còn xa mới bằng được thế lực ở Mặc quốc.
Mà cũng vì
Thần lâu là thế lực cường đại ở phương diện buôn bán, cho nên khắp Mặc
quốc đều có cơ sở của Thần lâu, dĩ nhiên Lạc Dương cũng không ngoại lệ.
Sau khi Cung Trường Nguyệt từ kinh thành đến Lạc Dương, liền ở tại tòa
đại trạch này.
Đại trạch này ở tại ngã tư phồn hoa nhất của Lạc
Dương, người ở nơi này không giàu thì quý, ví dụ như Lạc Hiệp vừa mới
gặp kia, nhà nàng cũng ở trên đường này. Xe ngựa cung Trường Nguyệt từ
bên cạnh đi qua, liền nhìn thấy biển lộ vẻ khí thế kia, ở trên còn có
hai to màu vàng – Lạc phủ.
Đại trạch của Cung Trường Nguyệt là
tòa nhà duy nhất không treo biển phủ trên đường này, hơn nữa người xung
quanh cũng ít khi thấy có ai ra vào nơi này, vốn cứ nghĩ là vị quan lại
quyền quý nào đó bày đặt làm ra vẻ, kết quả vào mười ngày trước có một
nhóm người không biết từ đâu ra, cả ngày ra ra vào vào, đem toàn bộ phủ
đệ chuẩn bị tốt, lại cố tình không treo biển phủ đệ, là những người xung quanh tò mò đến hỏng rồi.
Lúc Cung Trường Nguyệt đi vào ở, bên trong đã dựa theo thói quen của nàng mà xử lý tốt.
Thời điểm xuất môn ra ngoài, cơm nước của Cung Trường Nguyệt vẫn là do Tề
Nhã chuẩn bị, bất quá bởi vì lúc này nàng còn đang trên đường, đại khái
nửa ngày nữa mới tới nơi, cho nên Cung Trường Nguyệt dẫn theo Lưu Thấm,
Thanh Sở và Thiên Yên đi đến Mẫu Đơn lâu nghe nói có thức ăn mỹ vị nhất, ai ngờ hương vị kia cũng chỉ có như thế.
Cung Trường Nguyệt ăn xong liền hồi phủ, dựa theo thói quen của nàng, nàng muốn đọc sách nghỉ ngơi một lát.
Hơn nữa bởi vì lúc còn ở trong cung, Cung Trường Nguyệt có thói quen ngủ
trên tiểu thuyền ở hồ Vị Danh, mười ngày trước Thần lâu liền phái người
đào cái hồ sen trong phủ lớn hơn một chút, sửa thành một hồ nhỏ, hơn nữa còn nói thợ làm ra một tiểu thuyền y chang như cái ở trong cung, để ở
trong hồ.
Sau khi về phủ, chuyện đầu tiên mà Cung Trường Nguyệt
làm chính là thay đổi y phục, không còn mặc huyền sắc xiêm y nữa, mà là
một trường bào bằng tơ lụa trắng, vừa nhìn đã thấy tinh xảo.
Lưu
Thấm thấy nàng thay bộ đồ này, liền biết chủ tử không xuất môn nữa mà sẽ nghỉ ngơi một chút. Vì thế phân phó xuống dưới, nói những người thuộc
Thần lâu định báo cáo nhiệm vụ với Cung Trường Nguyệt không cần đến nữa, tránh quấy rầy chủ tử.
Cung Trường Nguyệt ngồi xuống thuyền nhỏ - ừm, cảm giác không khác với trong cung lắm, cũng không tệ.
Nàng dựa vào gối mềm trên thuyền nhỏ đọc sách một lát, đọc mệt rồi, liền rút gối mềm ra, để sách qua một bên, nhắm mắt ngủ.
Mới lơ mơ ngủ, thính lực tuyệt vời của nàng nghe được âm thanh ồn ào từ cách nơi này không xa truyền tới.
" Mau ! Mau bắt lấy nó ! "
" Một đám phế vật ! Ngay cả súc sinh cũng không bằng ! "
" Nhanh lên a ! Muốn bổn tiểu thư đánh ngươi sao ! "
" Đứng lại cho bổn tiểu thư ! "
" …. "
Tiếng ồn càng lúc càng gần, khiến cho Cung Trường Nguyệt ngủ cũng không ngủ
yên, vì thế lông mày hơi nhíu lại, cố gắng không tức giận.
Không
cần nàng thức dậy, trong phủ liền có người đi qua, đến bên chỗ bức tường ngăn cách hai bên phủ đệ, nhìn vài thị nữ gia nô có ý định leo qua đây, nhíu mày lạnh giọng quát, " Muốn gì ! Ai cho phép các ngươi xông vào
đây ! "
Mấy thị nữ gia nô còn đang trèo trên tường liền sửng sốt, không nghĩ tới nơi này lại có người, lập tức cảm thấy xấu hổ không
thôi.
Nơi này trước giờ vẫn không có ai ở, những thị nữ gia nô
này cũng không biết là mấy ngày trước có người mớn dọn vào, cho nên mới
đánh bạo trèo qua, cứ nghĩ dù sao bên này cũng không có chủ, lén đi qua
bắt súc sinh kia lại, hẳn là không có vấn đề gì. Ai biết được lại bị bắt quả tang ?
" Ai… Haha, cái kia… thực xin lỗi a ! Hồ ly của tiểu
thư nhà ta… chạy mất… bọn ta… Bọn ta là tới bắt… bắt hồ ly…” Một nam tử
trẻ tuổi mặc y phục người hầu cười làm lành nói.
Một thị nữ khác
vội phụ họa theo, bất quá so với nam tử kia nhanh mồm nhanh miệng hơn
nhiều, “Đúng vậy! Hồ ly của tiểu thư nhà ta chạy mất, bọn ta chỉ muốn đi tìm một chút, lại không biết bên này có người! Vị đại ca này, ngươi có
thể để bọn ta vào tìm được không a?” Bộ dáng của nàng nhu thuận, lại
đáng thương như thế, nam nhân nào thấy cũng sẽ dịu đi.
Đáng tiếc, nàng lại gặp người bên cạnh Cung Trường Nguyệt.
Thị vệ kia dĩ nhiên biết chủ tử đang ngủ ở trên hồ bên kia, hắn được điều
tới đây canh gác, vạn nhất hắn để những người này đi qua, quấy rầy chủ
tử thì làm sao?
Vì thế hắn nhướng mày, không chút lưu tình quát, “Không được! Các ngươi không thể đi qua!”
Mấy thị nữ gia nô còn chưa kịp cầu tình, chợt nghe từ bên kia tường truyền đến một thanh âm kiêu ngạo –
“Các ngươi còn đang kì kèo cái gì! Còn không nhanh đi qua!”
Sau đó, chợt nghe tiếng roi xé gió vang lên, vài thị nữ gia nô còn đang ở
trên đầu tường lập tức bị ném qua bên này, từ đầu tường rơi thẳng xuống.
“Phế vật!” Thanh âm kia lại lần nữa lên tiếng, rất nhanh, một bóng dáng
nhanh nhẹn vận khinh công nhảy lên đầu tường, ghét bỏ trừng mắt nhìn thị nữ gia nô đang té ngã trên mặt đất, nhẹ nhàng nhảy xuống.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Lâu lắm mới post lại :D Mn còn ủng hộ bộ này không nhỉ :no2:
Chương 60 : Phủ đệ
Trước kia, cho dù là hành tẩu giang hồ, Cung Trường Nguyệt cũng có yêu cầu
rất cao với [ăn, mặc, ở, đi lại], nàng từ trước đến giờ đều là không
đụng tay vào bất cứ việc gì, làm sao có thói quen xoay xở mấy việc này ? Vì cảm thấy vô cùng phiền phức, nàng dứt khoát tìm người giúp mình xử
lý việc này, cuối cùng… Thần lâu ra đời.
Bởi vì nàng không quá
thích mấy chỗ như khách điếm linh tinh, cho nên Thần lâu liền bất động
thanh sắc thành lập vài cái thương hội cùng phát triển song song, lấy
danh nghĩa đại thương hội khống chế gần một nửa mạch máu kinh tế của Mặc quốc. Đương nhiên, người ngoài không thể đoán ra được cái gì, vài
thương hội dưới danh nghĩa Thần lâu còn đấu đá nhau một trận, ai có thể
nghĩ họ là người một nhà ?
Dĩ nhiên, đấu đá trong thương hội là
Cung Trường Nguyệt chính miệng đồng ý, theo đạo lý của nàng, cho dù là
nội bộ, cũng phải có cạnh tranh, tài năng mới phát triển tốt.
Tuy rằng những người khác không quá hiểu ý của nàng, nhưng cũng không dám
trái lời nàng, liền chiếu theo đó mà làm việc. Ai ngờ giống như nàng đã
dự đoán được vậy, thương hội dưới danh nghĩa Thần lâu phát triển không
ngừng, trong mấy năm gần đây, nhảy lên trở thành thương hội số một số
hai Mặc quốc.
Mọi người Thần lâu kinh ngạc, lại càng bội phục chủ tử nhà mình.
Bất quá, bởi vì bình thường Cung Trường Nguyệt đều ở Mặc quốc, rất ít đi
hai nước khác, hơn nữa lãnh thổ của tam quốc quá mức rộng lớn, cho nên
tạm thời thế lực buôn bán của Thần lâu tập trung ở Mặc quốc, tuy rằng ở
Mạnh quốc và Cận quốc cũng có cửa hàng danh nghĩa Thần lâu, nhưng cũng
không nhiều, còn xa mới bằng được thế lực ở Mặc quốc.
Mà cũng vì
Thần lâu là thế lực cường đại ở phương diện buôn bán, cho nên khắp Mặc
quốc đều có cơ sở của Thần lâu, dĩ nhiên Lạc Dương cũng không ngoại lệ.
Sau khi Cung Trường Nguyệt từ kinh thành đến Lạc Dương, liền ở tại tòa
đại trạch này.
Đại trạch này ở tại ngã tư phồn hoa nhất của Lạc
Dương, người ở nơi này không giàu thì quý, ví dụ như Lạc Hiệp vừa mới
gặp kia, nhà nàng cũng ở trên đường này. Xe ngựa cung Trường Nguyệt từ
bên cạnh đi qua, liền nhìn thấy biển lộ vẻ khí thế kia, ở trên còn có
hai to màu vàng – Lạc phủ.
Đại trạch của Cung Trường Nguyệt là
tòa nhà duy nhất không treo biển phủ trên đường này, hơn nữa người xung
quanh cũng ít khi thấy có ai ra vào nơi này, vốn cứ nghĩ là vị quan lại
quyền quý nào đó bày đặt làm ra vẻ, kết quả vào mười ngày trước có một
nhóm người không biết từ đâu ra, cả ngày ra ra vào vào, đem toàn bộ phủ
đệ chuẩn bị tốt, lại cố tình không treo biển phủ đệ, là những người xung quanh tò mò đến hỏng rồi.
Lúc Cung Trường Nguyệt đi vào ở, bên trong đã dựa theo thói quen của nàng mà xử lý tốt.
Thời điểm xuất môn ra ngoài, cơm nước của Cung Trường Nguyệt vẫn là do Tề
Nhã chuẩn bị, bất quá bởi vì lúc này nàng còn đang trên đường, đại khái
nửa ngày nữa mới tới nơi, cho nên Cung Trường Nguyệt dẫn theo Lưu Thấm,
Thanh Sở và Thiên Yên đi đến Mẫu Đơn lâu nghe nói có thức ăn mỹ vị nhất, ai ngờ hương vị kia cũng chỉ có như thế.
Cung Trường Nguyệt ăn xong liền hồi phủ, dựa theo thói quen của nàng, nàng muốn đọc sách nghỉ ngơi một lát.
Hơn nữa bởi vì lúc còn ở trong cung, Cung Trường Nguyệt có thói quen ngủ
trên tiểu thuyền ở hồ Vị Danh, mười ngày trước Thần lâu liền phái người
đào cái hồ sen trong phủ lớn hơn một chút, sửa thành một hồ nhỏ, hơn nữa còn nói thợ làm ra một tiểu thuyền y chang như cái ở trong cung, để ở
trong hồ.
Sau khi về phủ, chuyện đầu tiên mà Cung Trường Nguyệt
làm chính là thay đổi y phục, không còn mặc huyền sắc xiêm y nữa, mà là
một trường bào bằng tơ lụa trắng, vừa nhìn đã thấy tinh xảo.
Lưu
Thấm thấy nàng thay bộ đồ này, liền biết chủ tử không xuất môn nữa mà sẽ nghỉ ngơi một chút. Vì thế phân phó xuống dưới, nói những người thuộc
Thần lâu định báo cáo nhiệm vụ với Cung Trường Nguyệt không cần đến nữa, tránh quấy rầy chủ tử.
Cung Trường Nguyệt ngồi xuống thuyền nhỏ - ừm, cảm giác không khác với trong cung lắm, cũng không tệ.
Nàng dựa vào gối mềm trên thuyền nhỏ đọc sách một lát, đọc mệt rồi, liền rút gối mềm ra, để sách qua một bên, nhắm mắt ngủ.
Mới lơ mơ ngủ, thính lực tuyệt vời của nàng nghe được âm thanh ồn ào từ cách nơi này không xa truyền tới.
" Mau ! Mau bắt lấy nó ! "
" Một đám phế vật ! Ngay cả súc sinh cũng không bằng ! "
" Nhanh lên a ! Muốn bổn tiểu thư đánh ngươi sao ! "
" Đứng lại cho bổn tiểu thư ! "
" …. "
Tiếng ồn càng lúc càng gần, khiến cho Cung Trường Nguyệt ngủ cũng không ngủ
yên, vì thế lông mày hơi nhíu lại, cố gắng không tức giận.
Không
cần nàng thức dậy, trong phủ liền có người đi qua, đến bên chỗ bức tường ngăn cách hai bên phủ đệ, nhìn vài thị nữ gia nô có ý định leo qua đây, nhíu mày lạnh giọng quát, " Muốn gì ! Ai cho phép các ngươi xông vào
đây ! "
Mấy thị nữ gia nô còn đang trèo trên tường liền sửng sốt, không nghĩ tới nơi này lại có người, lập tức cảm thấy xấu hổ không
thôi.
Nơi này trước giờ vẫn không có ai ở, những thị nữ gia nô
này cũng không biết là mấy ngày trước có người mớn dọn vào, cho nên mới
đánh bạo trèo qua, cứ nghĩ dù sao bên này cũng không có chủ, lén đi qua
bắt súc sinh kia lại, hẳn là không có vấn đề gì. Ai biết được lại bị bắt quả tang ?
" Ai… Haha, cái kia… thực xin lỗi a ! Hồ ly của tiểu
thư nhà ta… chạy mất… bọn ta… Bọn ta là tới bắt… bắt hồ ly…” Một nam tử
trẻ tuổi mặc y phục người hầu cười làm lành nói.
Một thị nữ khác
vội phụ họa theo, bất quá so với nam tử kia nhanh mồm nhanh miệng hơn
nhiều, “Đúng vậy! Hồ ly của tiểu thư nhà ta chạy mất, bọn ta chỉ muốn đi tìm một chút, lại không biết bên này có người! Vị đại ca này, ngươi có
thể để bọn ta vào tìm được không a?” Bộ dáng của nàng nhu thuận, lại
đáng thương như thế, nam nhân nào thấy cũng sẽ dịu đi.
Đáng tiếc, nàng lại gặp người bên cạnh Cung Trường Nguyệt.
Thị vệ kia dĩ nhiên biết chủ tử đang ngủ ở trên hồ bên kia, hắn được điều
tới đây canh gác, vạn nhất hắn để những người này đi qua, quấy rầy chủ
tử thì làm sao?
Vì thế hắn nhướng mày, không chút lưu tình quát, “Không được! Các ngươi không thể đi qua!”
Mấy thị nữ gia nô còn chưa kịp cầu tình, chợt nghe từ bên kia tường truyền đến một thanh âm kiêu ngạo –
“Các ngươi còn đang kì kèo cái gì! Còn không nhanh đi qua!”
Sau đó, chợt nghe tiếng roi xé gió vang lên, vài thị nữ gia nô còn đang ở
trên đầu tường lập tức bị ném qua bên này, từ đầu tường rơi thẳng xuống.
“Phế vật!” Thanh âm kia lại lần nữa lên tiếng, rất nhanh, một bóng dáng
nhanh nhẹn vận khinh công nhảy lên đầu tường, ghét bỏ trừng mắt nhìn thị nữ gia nô đang té ngã trên mặt đất, nhẹ nhàng nhảy xuống.