Ăn Định Trạng Nguyên Phu

Chương 6: Chương 6




Mới sáng tinh mơ, công việc ở phủ Ngự Sử đã lu bù.

Tuy nói trong phủ từ khi bắt đầu dựng Thải Lầu liền sẵn tay chuẩn bị hết thảy công việc cho tiểu thư xuất giá, nhưng sáng sớm vẫn bị lão gia sai bảo khiến cho tay hoảng chân loạn, người ngã ngựa đổ.

Trong nhóm người rối rắm, nhàn nhã nhất chính là người mới đến kia.

Trạng Nguyên gia tuấn mĩ thành thành thật thật nằm ở trên giường dưỡng thương, về phần tân nương sắp xuất giá đang cầm một quyển tiểu thuyết nằm ở trên nhuyễn tháp trước cửa sổ nhàn nhã đọc sách.

Đọc sách sao?

Dùng cuốn sách đặt trên mặt, ngủ đến không biết trời đất, Triệu Tử Dương thầm nghĩ thở dài.

“Oánh nhi.”

“……”

“Ta khát .”

Cái người đang ngủ duỗi hai cánh tay, lười biếng xoa thắt lưng, bỏ tiểu thuyết che trên mặt ra, nhìn hắn.

“Chàng là thùng nước a.” Nàng nhỏ giọng bất mãn lẩm bẩm, một bên lại giúp hắn rót nước.

Xem nàng một bộ dạng hải đường vừa tỉnh, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên sương mù mênh mông, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu, khiến hắn nhịn không được trong lòng khó chịu, tay tiếp nhận chén trà, đồng thời một tay kéo cô nương không hề phòng bị ngã xuống giường.

Sau đó thảm kịch phát sinh, người chưa hoàn toàn tỉnh ngủ trong lúc mơ màng lập tức đè lên vết thương, làm cho hắn hút một ngụm lãnh khí, đau đến toát mồ hôi lạnh.

Quả nhiên là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu a!

“A, máu! Miệng vết thương của chàng lại vỡ ra rồi.” Văn Tuyết Oánh hoàn toàn thanh tỉnh, bị máu trên tay dọa.

Triệu Tử Dương đau đến nói không ra lời, chỉ có thể nhìn nàng kinh hoàng tìm kiếm băng vải cùng dược.

Lại một lần nữa giúp hắn băng bó thỏa đáng, rửa sạch vết máu trên tay, Văn Tuyết Oánh mới thở ra một hơi, chân có chút mềm ra ngồi xuống bên giường.

Ngày đó nàng đánh gãy hai cái xương sườn của hắn vốn là nội thương, đáng tiếc khi hắn té lại bị một mảnh gỗ nhọn đâm vào bụng, biến thành nội thương thêm ngoại thương, không nghĩ tới miệng vết thương rách, dẫn tới nội thương phát tác mà hộc máu, cho dù đã dùng tới dược liệu thượng đẳng trong cung, thương thế cũng không có khởi sắc quá lớn.

“Không có việc gì.” Chỉ mấy chữ này cũng giống như hắn đã dùng hết khí lực toàn thân, vừa rồi nàng thật sự đã đụng không nhẹ vào vết thương của hắn.

Không kịp nghĩ nhiều, Văn Tuyết Oánh đặt tay sau lưng hắn đem một nội lực nhu hòa chậm rãi đưa vào trong cơ thể hắn, giúp hắn giảm bớt đau nhức.

Ước chừng mất thời gian khoảng một chén trà nhỏ, sắc mặt Triệu Tử Dương rốt cục hòa hoãn, hai mày cũng giãn ra.

“Còn đau không?”

“Nàng ngồi xuống nghỉ một lát đi.”

“Chàng không cần lộn xộn, tĩnh dưỡng cho thật tốt đi, luôn động vào vết thương như vậy, muốn tới khi nào mới có thể khỏi hẳn a.”

“Ta sẽ cẩn thận, nàng không cần lo lắng.”

Nhìn hắn vẻ mặt còn đang tái, nàng gật đầu, “Chàng tốt nhất vẫn là nằm yên đi.”

“Nàng ở bên giường theo giúp ta, ta sẽ không lộn xộn.”

Văn Tuyết Oánh khóe miệng co lại, rốt cục vẫn là gật đầu, đến nhuyễn tháp lấy tiểu thuyết ngày hôm qua chưa xem xong ngồi vào bên giường, tựa vào thành giường tiếp tục đọc.

Triệu Tử Dương lại luồn tay vào mái tóc nàng giữ trong tay thưởng thức, nhàn nhã ngắm nữ nhân xinh đẹp đang xem tiểu thuyết.

Mặc kệ bên ngoài ồn ào như thế nào, nơi này lại thực ôn hòa yên tĩnh.

Chỉ tiếc, chỉ tiếc sự im lặng nhàn nhã này rất nhanh đã bị phá hủy.

Tiểu Thúy dẫn người săn sóc dâu cùng một đám nha hoàn đang cầm hỉ phục chờ vào phòng giúp hai người mặc quần áo.

Chắc hẳn phải vậy, khi các nàng tiến vào phòng nhìn đến hai người đang nằm trên cùng một cái giường, vẻ mặt biến hóa rất phong phú mà không văn chương nào có thể hình dung.

Giữa một đám người ba chân bốn cẳng cố gắng, hai người mới ăn mặc chỉnh tề, bị đưa đến hỉ đường.

Vui sướng, tiếng người ồn ào trong đại sảnh, Văn ngự sử tươi cười ngồi ở chủ vị thượng vuốt râu.

Đã bái thiên địa , đã bái cao đường, đúng lúc vợ chồng đối bái, chú rể bỗng ói ra một ngụm máu, chủ trì không kịp hô bốn chữ “đưa vào động phòng” , đã bị một tiếng nói lạnh lùng đánh gãy –

“Công chúa giá lâm.”

Nàng rốt cục vẫn đến đây. Triệu Văn hai người trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên những lời này.

“Các ngươi không được bái đường.”

Văn Tuyết Oánh che hồng khăn nhìn không thấy vẻ mặt của Tuyên Hoa công chúa, nhưng nàng có thể nghe ra thanh âm hổn hển, vì thế nàng hơi hơi nhếch môi, lần này ném tú cầu thật sự đã làm cho hoàng đế tự ném đá vào chính chân mình.

“Không biết công chúa vì sao ngăn cản?” Triệu Tử Dương mặt trầm như nước, cung kính lại xa cách nhìn công chúa Tuyên Hoa xinh đẹp cao quý.

“Ngươi không thể cưới nàng.”

“Vì sao? Tú cầu của nàng rơi trúng thần, thần nên cưới nàng.”

Công chúa Tuyên Hoa nắm chặt hai tay, hơi nhếch môi, trong lòng lại một lần nữa nguyền rủa phụ hoàng, nhưng nàng từ nhỏ đã muốn gì được nấy, chẳng sợ rơi vào ác danh ỷ thế hiếp người, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn hắn cưới nữ nhân khác mà không ngăn cản.

“Vậy cũng không thể cưới.”

Triệu Tử Dương nở nụ cười, nhưng ý cười lại chưa tới trong mắt.

“Thần nếu không cưới nàng chẳng phải là kháng chỉ không tuân? Huống chi thần cùng Văn gia tiểu thư mấy ngày nay sớm chiều ở chung, khiến cho nàng khuê danh tổn hại, nếu không cưới, chẳng phải là thất đức đi?”

Công chúa Tuyên Hoa bị hắn khí thế bức nhân, ánh mắt cùng sắc bén ngôn từ mạnh mẽ khiến cho phải lui về phía sau mấy bước, cố gắng tự trấn định, ngoài mạnh trong yếu nói “Thì tính sao? Nàng vốn đã thanh danh sói mượn, phụ hoàng chính là xem nàng không gả được mới hạ chỉ cho nàng ném tú cầu trạch phu (*).”

(*) trạch phu: ném tú cầu kén chồng

“Nếu công chúa cũng hiểu được ném tú cầu là ý chỉ của Hoàng Thượng, như vậy thần bị ném trúng tự nhiên sẽ tuân chỉ cưới vợ, công chúa vì sao còn muốn ngăn cản?”

Công chúa Tuyên Hoa bị hỏi á khẩu không trả lời được.

“Công chúa nếu là tới xem lễ , như vậy thần sẽ hoan nghênh, nhưng nếu công chúa chính là đến cố tình gây sự, xin thứ cho thần không tiếp đãi.” Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, nói năng có khí phách.

“Ngươi hiện tại bị thương nặng chưa lành, như thế nào có thể thành thân?” Dưới tình thế cấp bách công chúa Tuyên Hoa chỉ tìm được cớ này.

“Đây chính là cái gọi là nhân phùng việc vui tinh thần thích (*), thần lúc này cưới vợ đối với thương thế tất nhiên sẽ tốt lên.” Hắn dễ dàng bác bỏ.

(*) nhân phùng việc vui tinh thần thích: con người gặp chuyện vui tinh thần sẽ khỏe lên

Nhìn hắn vẻ mặt bình tĩnh thong dong, công chúa Tuyên Hoa không khỏi thẹn quá thành giận, “Bản cung nói không được là không được.”

Đây thật sự là cố tình gây sự , tất cả mọi người dự lễ đều âm thầm lắc đầu thở dài.

“Vậy thứ thần không thể tuân lệnh .” hắn lạnh mặt.

“Ngươi dám?”

“Chủ trì.” Triệu Tử Dương lập tức chuyển hướng về phía chủ trì đang mang vẻ mặt ngạc nhiên.

Chủ trì lập tức hoàn hồn, hắng giọng hô hoàn bốn chữ cuối cùng, “Đưa vào động phòng.”

“Ba” một tiếng thanh thúy vang lên, trên mặt hắn bị công chúa tặng cho năm dấu ngón tay rõ ràng.

“Thật to gan, người đâu, lôi xuống đánh cho bản cung.”

Vì thế, chủ trì đáng thương liền vô tội gặp vạ lây, bị người ta dùng gậy đánh cho kêu cha gọi mẹ.

Nghe tiếng kêu kinh thiên thảm thiết của chủ trì ngoài hành lang, nhìn đến công chúa Tuyên Hoa vẻ mặt thịnh nộ, lại nhìn mặt chú rể phủ đầy sương lạnh, mọi người câm như hến, gan to bằng trời cũng không dám nói một tiếng.

Thấy nha hoàn nâng mình không dám nhúc nhích, Triệu Tử Dương đơn giản đẩy các nàng ra, kéo kéo hồng trù (*) trong tay, “Oánh nhi, lại đây đỡ ta.”

(*) hồng trù: dây vải đỏ cho co dâu chú rể cầm

Văn Tuyết Oánh vuốt hồng trù đi qua, vừa mới đứng cạnh Triệu Tử Dương, trước mắt bỗng trở nên sáng ngời, khăn voan đã bị người khác kéo ra, còn nàng nở một nụ cười tỏa nắng.

“Chúng ta trở về phòng đi.” hắn dùng con ngươi đa tình nhìn nàng, ôn nhu nói.

Nàng hướng hắn cười thản nhiên, nâng hắn đỡ trở về tân phòng.

“Các ngươi đứng lại.” Công chúa nổi giận. Bọn họ dám cứ như vậy không nhìn nàng!

“Công chúa còn có gì sai bảo?”

“Ta không cho phép các ngươi vào động phòng.”

Triệu Tử Dương hơi nhíu mày, lạnh lùng nhìn công chúa Tuyên Hoa đang phát điên, “Dường như công chúa không có lập trường.”

Nhìn hai người trước mặt đầu mày cuối mắt, nhất là tân nương mặc hỉ phục càng thêm xinh đẹp động lòng người, công chúa Tuyên Hoa không thể khống chế lửa giận trong lòng, vung tay lên, nàng lạnh lùng nói “Người đâu, bắt Văn Tuyết Oánh lại cho ta.”

Lập tức có thị vệ lên tiếng trả lời, chuẩn bị chộp lấy tân nương.

Không kịp suy nghĩ, Triệu Tử Dương theo bản năng đem nàng kéo ra phía sau bảo vệ, cũng không ngại tác động vào vết thương, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi, đọng lại trên nền đá xanh nhìn hết sức ghê người.

“Tướng công –” Văn Tuyết Oánh vẻ mặt hoảng hốt, thanh âm không khỏi lớn một chút, “Đã nói chàng không cần cử động lung tung, chàng xem lại hộc máu, chàng cho là mình có bao nhiêu máu có thể phun ra?”

Miệng hé ra, lại phun ra một ngụm máu, rơi xuống trước mặt, đỏ tươi đến chói mắt.

“Công chúa, cho dù người thiên kim cao quý đến đâu đi nữa, nhưng cũng không cần không phân rõ phải trái, người không để ý đến uy nghiêm hoàng thất?” Triệu Tử Dương cố dồn sức, tức giận khiển trách.

Công chúa Tuyên Hoa bị hắn tức giận làm cho hoảng sợ, lui lại từng bước.

Mắt thấy tình huống càng lúc càng trở nên gay cấn. Văn ngự sử vội vàng nhảy ra hoà giải, “Công chúa, xin bớt giận, xin nể mặt lão thần cho Trạng Nguyên gia về phòng trước nghỉ ngơi đi!” Hắn đối với con rể này thực vừa lòng, không sợ cường quyền, cần kiên trì nhất định kiên trì.

Công chúa Tuyên Hoa làm sao có thể đáp ứng? Gật đầu không khác gì đồng ý cho hai người động phòng, không gật đầu chẳng lẽ chờ nháo đến tai nạn chết người?

“Người đâu, đem cô gia dìu trở về tân phòng đi.” thừa dịp công chúa Tuyên Hoa đang hết sức do dự, Văn ngự sử vội vàng quay đầu nói với hạ nhân trong phủ.

Rất nhanh đã có hai gã gia đinh khiêng đến một ghế dựa lớn phủ gấm tiến vào đem Triệu Tử Dương nâng đi.

“Phụ thân, phiền người chiêu đãi công chúa điện hạ, nữ nhi trở về chiếu cố tướng công.” Nói xong những lời này, Văn Tuyết Oánh cũng không thèm nhìn tới công chúa Tuyên Hoa đang đứng ở một bên, xoay người hướng hậu viện đi đến.

Nhìn bóng dáng nữ nhi nổi giận đùng đùng rời đi, Văn ngự sử âm thầm thở dài, nhận mệnh xoay người, chuẩn bị hướng công chúa bồi tội.

Không ngờ, công chúa Tuyên Hoa không chờ hắn mở miệng nói, “Người đâu, hồi cung.”

Hai bên đều không thể không lấy lòng, Văn ngự sử không khỏi cảm khái. Làm cha, làm thần, thật sự là thống khổ a.

—–

Mắt thấy chủ tử giúp cô gia cởi áo khoác rồi đỡ hắn nằm xuống giường, Tiểu Thúy không nhịn được mở miệng, “Tiểu thư, hai người còn chưa uống rượu giao bôi.”

Văn Tuyết Oánh quay đầu lườm nàng một cái, tức giận nói “Chàng có thương tích trên người, có thể uống rượu sao?”

Đúng là, cô gia vừa ói ra máu, lúc này thân mình suy yếu vô cùng, nội thương lại thêm ngoại thương, bây giờ uống rượu đúng là có chút không ổn.

“Ta mặc dù không thể uống rượu, nhưng đây là rượu lễ hợp cẩn bất luận như thế nào cũng không thể không uống a.”

“Chàng muốn uống?”

“Đỡ ta đứng lên.”

Văn Tuyết Oánh nhíu mày, “Chàng vẫn là không nên uống.”

“Ta chỉ nhấp một ngụm, cũng coi như là hoàn thành lễ nghĩa.”

Nhìn vẻ mặt kiên trì của hắn, Văn Tuyết Oánh thở dài, xoay người lấy hai chén rượu trên tay Tiểu Thúy, một ly đưa cho hắn, một ly chính mình cầm.

Triệu Tử Dương nhìn thê tử, cười cười lộ ra tà khí, “Oánh nhi, chúng ta uống một chút rượu giao bôi đi.”

Tiểu Thúy bị sặc nước miếng của chính mình, vụng trộm nhìn chủ tử , quả nhiên thấy nàng bị cô gia làm cho đỏ mặt.

Văn Tuyết Oánh cắn cắn môi dưới, một hơi uống cạn rượu trong ly của chính mình “Mặc kệ ngươi.”

“Tiểu Thúy, ngươi đi ra ngoài đi.”

Tiểu Thúy sợ run lên, rồi sau đó ngầm hiểu, ái muội liếc nhìn bọn họ một cái mới cười cười lui xuống, thuận tiện giúp bọn họ đóng kín cửa.

Vừa đóng cửa lại, Tiểu Thúy chợt nhíu mày. Không đúng nha, theo như thân thể cô gia hiện tại muốn động phòng căn bản không có khả năng a, vậy cô gia đuổi nàng đi ra là muốn làm cái gì? Muốn nép vào vách tường nghe lén, nhưng chợt nhớ đến công phu của chủ tử, nàng biết điều sờ sờ mũi lui xuống.

“Chàng muốn làm cái gì?” Bị ánh mắt của hắn nhìn đến mất tự nhiên. Trong lòng Văn Tuyết Oánh không hiểu sao bắt đầu bồn chồn.

Triệu Tử Dương thấy vậy nở nụ cười. “Nàng xem ta hiện tại có thể làm gì nàng sao?”

Nói vậy cũng đúng, bất quá, ánh mắt hắn thật sự không thể nào yên tâm được.

“Rượu ta uống xong rồi, chàng nhấp một chút là được rồi.”

“Nương tử giúp ta một việc đi.” Hắn bày ra bộ dáng đáng thương.

“Chỉ là nhấp môi một chút, nếu bảo ta thay chàng nhấp, rượu hợp cẩn này có uống hay không uống có gì khác nhau?” Nàng bĩu môi, nhịn không được liếc mắt xem thường hắn một cái.

Hắn đem chén rượu đưa về phía nàng, cười đến rất ôn nhu, “Nàng nhấp môi trước một chút.”

Hồ nghi đánh giá hắn một lần, nửa tin nửa ngờ tiếp nhận ly trong tay hắn. “Chính là nhấp một ngụm?” Nàng cuối cùng vẫn muốn xác định một chút.

“Ta lừa nàng làm gì ?”

“Được rồi.” Nàng đưa ly lên môi nhấp một chút, sau đó đem ly trả lại cho hắn, “Tốt lắm.”

Tuy nhiên hắn lại không tiếp nhận cái ly, “Ta không uống, nàng để lại bàn đi thôi.”

“Chàng đùa giỡn ta phải không?” Văn Tuyết Oánh phát hỏa.

“Nàng lại đây.” hắn ngoắc nàng.

“Chàng đừng quá phận”, không thể ỷ vào việc mình bị thương là có thể khiêu khích tính nhẫn nại của nàng như vậy, sự nhẫn nại của nàng chỉ có giới hạn thôi.

“Nàng lại đây sẽ biết ta muốn làm cái gì, nàng cũng biết ta hiện tại hành động không tiện, nếu không ta sẽ chính mình đi qua đến lúc đó chỉ sợ lại phun ra mấy ngụm máu nữa.”

Nàng khẳng định hắn muốn lấy lý do này, có chút không tình nguyện tiêu sái đi qua, “Tốt lắm, ta đến đây, chàng có chuyện gì nói đi.”

“Nàng vừa nhấp qua rượu.”

“Ta tin tưởng chàng đã nhìn thấy.”

“Vậy cúi đầu lại đây.”

Chần chờ một chút, nàng nghe lời cúi đầu, không phòng bị bị hắn nắm lấy cổ hôn lên đôi môi đỏ mọng.

Sau một nụ hôn nồng nhiệt, hắn mới buông tay ra, liếm liếm cánh môi mình, lại còn thể hiện vẻ mặt chưa vừa ý, “Như thế này mới thực là đầy đủ hương vị rượu hợp cẩn.”

“Đáng ghét, bị thương thành như vậy vẫn còn không thành thật.”

“Ta bị thương thành như vậy còn không phải do nàng làm hại.”

“Chàng mang thù a.” Nàng thực bất mãn lườm hắn một cái.

“Vậy cũng không phải, lúc ấy nếu nàng không đem tú cầu ném trúng ta, ta mới mang thù với nàng.” Hắn vẫn còn muốn nói.

“Cưới công chúa không tốt sao?”

“Ngữ khí của nàng giống như là có vị chua a.” Hắn nửa là trêu chọc nửa là trêu tức ngạo nghễ liếc mắt nhìn nàng một cái.

“Vậy chàng vừa mới ở hỉ đường cùng ta bái đường làm cái gì, trực tiếp đi cùng công chúa thì tốt rồi.” Nàng hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, ra vẻ thách thức “Chàng dám làm thử xem”.

“Hoàn hảo cuối cùng cũng thành thân”. Hắn thở dài một hơi, làm ra vẻ vừa bỏ được hòn đá lớn trong lòng xuống.

Văn Tuyết Oánh nhíu nhíu mày, không hài lòng nói: “Đừng yên tâm quá sớm, nói không chừng ngày mai sẽ có một đạo thánh chỉ giáng xuống, chàng sẽ phải cưới thêm một thê tử nữa.”

“Phải không?” hắn nhíu mày, “dựa vào thể trạng hiện tại của ta, Hoàng Thượng có muốn mạng của ta thì lấy .”

Nàng bị ngữ khí tự giễu của hắn làm cho nở nụ cười, cố gắng nhịn cười, lại kiều mị liếc hắn một cái, “Đúng nha đúng nha, chàng mà phải chịu kích động như vậy nữa nhất định sẽ hộc máu, rất nhanh là có thể đi cưới nữ nhi của Diêm vương.”

“Lên nằm cùng ta một lát đi.” Hắn vỗ vỗ lên chỗ bên cạnh.

“Ta gỡ trâm cài xong rồi sẽ đến.” Nói xong ngồi vào trước gương đồng, gỡ hết toàn bộ trâm cài trên đầu xuống, lại xõa mái tóc dài ra, “Tóc bị vấn chặt quá, làm cho toàn bộ da đầu ta rất đau, may mà cả đời chỉ phải gả một lần.”

Nàng cởi hỉ phục vắt lên trên giá, tùy tay lấy một bộ quần áo trắng mặc vào, vừa vân vê vạt áo, vừa đi trở lại bên giường.

“Còn mặc quần áo làm gì ?” Hắn rất có ý kín đáo phê bình.

“Chỉ chốc lát nữa Tiểu Thúy sẽ mang thuốc của chàng vào.” Cởi giày lên giường nửa nằm xuống bên cạnh hắn, nàng lấy một quyển sách ở đầu giường mở ra xem.

Ngửi thấy mùi hương thơm trên người nàng, Triệu Tử Dương chậm rãi nhắm mắt lại. Nàng thật sự rất thú vị, chưa thành thân đã cùng hắn làm chuyện vợ chồng chi thật ( ta nghĩ chỗ nỳ mọi người đều hiểu nên để hán việt cho hay nha), nhưng đời người cũng chỉ có một lần như vậy, trước khi bái đường nàng thủy chung vẫn giữ lễ tiết, sống chết không chịu cùng hắn ngủ cùng một giường.

Nghĩ đến đây, cái miệng của hắn không tự giác nhếch lên. Thật ra nàng là thủ lễ hay là xem lễ giáo như cặn bã đây, thật đúng là làm cho người ta không thể nào hiểu nổi.

Lật xem được vài trang sách, cảm thấy người bên cạnh không có động tĩnh, nàng chăm chú nhìn hắn, sau đó mỉm cười. Đúng là đang ngủ.

Nhìn hắn sắc mặt vẫn tái nhợt, ánh mắt sáng ngời của nàng chợt mang ý cười ảm đạm. Vết thương này đúng là do mình làm hại a!

—–

Triệu Tử Dương nắm chặt lá thư trong tay, ánh mắt cũng trở nên thâm thúy đứng lên. Vì sao lại thành như vậy?

Đột nhiên, ở ngoài cửa vang lên thanh âm quen thuộc.

“Tiểu thư, cẩn thận cái cột.”

“Thiếu chút nữa là đụng phải rồi.”

“Ai kêu người vừa đi vừa đọc sách a.”

“Nhiều lời.”

“Tiểu thư, mở cửa giúp nô tỳ.”

“Lá gan càng lúc càng lớn a.”

“Nô tỳ đang bưng thuốc của cô gia trên tay a.” Tiểu Thúy đúng lý hợp tình trả lời.

Nghe thanh âm chủ tớ hai người nói chuyện từ xa đến gần, ánh mắt hắn dần trở nên ôn nhu, sau đó đột nhiên nghĩ đến thư trên tay, vội vàng nhét xuống dưới gối, mà Văn Tuyết Oánh đã muốn đẩy cửa bước vào.

“Cô gia, thuốc của người đây.” Tiểu Thúy bưng chén thuốc mang cho Triệu Tử Dương.

“Làm phiền ngươi rồi, Tiểu Thúy.”

“Đây là trách nhiệm của nô tỳ.”

Văn Tuyết Oánh thản nhiên liếc nhìn chiếc gối một cái, không nói gì, đi thẳng đến bên cạnh nhuyễn tháp cầm quyển sách lên xem. Hắn vừa mới dấu giếm cái gì?

“Oánh nhi, nghe nói hôm nay công chúa lại đến đây ?” hắn vừa uống thuốc vừa tùy tiện hỏi thê tử một câu.

“Ừ.”

“Lần này lại lấy lý do gì ngăn cản nàng ta?”

“Muốn hỏi rõ ràng như vậy làm gì.”

Thấy nàng rõ ràng muốn lảng tránh, Triệu Tử Dương lập tức nhìn về phía Tiểu Thúy.

Tiểu Thúy không nhịn được cười bán đứng chủ tử “Tiểu thư nói cô gia ngươi tối hôm qua quá mức mệt nhọc, cho nên đang bổ sung thể lực.”

Kinh ngạc!

Hắn có chút cứng ngắc quay đầu nhìn người đang dùng tiểu thuyết che mặt kia, cơ hồ không có dũng khí hỏi ra miệng, “Nàng thật sự nói như vậy?”

Văn Tuyết Oánh dùng thanh âm thanh thúy đúng lý hợp tình trả lời, “Thái y dặn chàng mấy ngày nay phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, nay thân thể của chàng có chút không khỏe, thực bình thường.”

“Nàng a.” Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.

Nhớ đến lúc ấy công chúa hỏi lại “Vì sao quá mức mệt nhọc?”, tiểu thư bình tĩnh tự nhiên trả lời “Vợ chồng ở trên giường còn có thể có chuyện gì ?”, Tiểu Thúy rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.

“Còn có lời nói gì buồn cười lắm sao?” Hắn hỏi.

Tiểu Thúy cố nén cười, nghiêm trang kể lại không thiếu một chữ cuộc đối thoại ở phòng khách cho cô gia nghe.

Nghe nàng thuật lại xong, Triệu Tử Dương đầu tiên trầm mặc sau đó cười ra tiếng. Oánh nhi so với trước đây, thật có thể nói là thay đổi triệt để, những từ ngữ kinh thế hãi tục như thế ngay cả hắn nghe xong cũng líu cả lưỡi.

Bọn họ không biết là Văn Tuyết Oánh nghe thuật lại chuyện của mình mặt đã sớm đỏ đến mang tai. Lúc ấy chỉ nghĩ đến nói cái gì đó để có thể kích thích được công chúa nàng liền nói, hiện tại ngẫm lại thật sự là không còn mặt mũi .

Ai ai ai, đều là tại cùng Phi Hoa làm bằng hữu đã lâu lắm, luyện thêm vài năm nữa, da mặt của nàng hẳn là có thể đao thương bất nhập .

“Oánh nhi, nàng cầm sách ngược rồi kìa.”

“A……” Văn Tuyết Oánh đang xuất thần chợt hoảng sợ, vội vàng chỉnh lại hướng quyển sách trên tay, sau đó mới phát hiện mình bị lừa.

“Nàng quả nhiên là đang thẹn thùng a.” Hắn ôm vết thương trên ngực cười ha ha.

“Cười, cười, chàng còn……”

Nhìn bộ dáng chủ tử chân tay luống cuống, vừa thẹn vừa giận lại không thể phát tác, Tiểu Thúy cúi đầu nhịn cười. Trên đời này quả nhiên là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

“Nô tỳ lui xuống trước.” Xem tình hình lúc này. Nàng dùng ánh mắt ra hiệu, đem chiến trường lưu cho đôi vợ chồng mới cưới.

Khi trong phòng chỉ còn lại có hai người, Văn Tuyết Oánh nằm trên nhuyễn tháp quay mặt hướng vào vách tường, vẫn như cũ dùng quyển sách úp trên mặt.

Thu hồi lại ý cười, hắn lẳng lặng nhìn nàng trong chốc lát, nhẹ nhàng mà mở miệng. “Lại bộ có công văn.”

“Ta đã nghe cha nói.”

“Mấy ngày nay chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ đi.”

“Thương thế của chàng chịu không được xóc nảy .”

“Hoàng mệnh nan vi (*), hơn nữa cũng có thể mượn cơ hội này thoát khỏi công chúa.”

(*) Hoàng mệnh nan vi: khó vi phạm

Văn Tuyết Oánh hừ hai tiếng, lẩm bẩm nói: “Rõ ràng là chính Hoàng Thượng cũng không còn cách nào khác quản công chúa, bất đắc dĩ chỉ có thể dùng biện pháp này đuổi chàng rời kinh thôi.”

“Bên ngoài lại có tin đồn gì sao?” Nàng hôm nay giống như là có ra phủ, hẳn đã nghe được người bên ngoài nói cái gì đi.

“Nghe nói công chúa bởi vì ta đã bị Hoàng Thượng cấm cung vài ngày”. nàng có chút giật mình, “Ta đang tự hỏi như thế nào mà mấy ngày nay không thấy nàng tới nháo.”

“Chỉ có như vậy sao?”

“Đương nhiên là không, nghe nói công chúa ở trong cung nhất khóc nhị nháo tam thắt cổ, yêu cầu hoàng thượng hạ chỉ đem nàng chỉ hôn cho chàng làm vợ, đem ta trở thành thiếp, sau đó cha ta phải khóc lóc cầu xin một phen, Hoàng Thượng không còn mặt mũi đành phải xuất ra quyền uy trấn áp công chúa.”

“Bên ngoài đang đồn đại như vậy?” Hắn đẹp mặt nhướng lông mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

Nàng dùng sức gật đầu, còn nói: “Đương nhiên, đem cha ta đánh đồng cùng những người đàn bà chanh chua bình thường trên phố phường, không biết lão nhân gia biết được sẽ có cảm tưởng gì?”

“Tốt nhất vẫn là không nên biết.”

“Rất khó.” Nàng ăn ngay nói thật.

Hắn hạ mắt xuống, do dự một chút, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, trầm ngâm một lúc lâu, ngẩng đầu nhìn qua, thấy nàng tựa hồ đang ngủ, “Oánh nhi”, nhẹ nhàng thấp giọng gọi một tiếng.

“Uhm.”

“Mẫu thân ta gởi thư .”

“……” Hắn là đang giấu lá thư này?

“Nàng có muốn xem không?”

“Nói trọng điểm đi.” Nàng không hề có dự cảm tốt.

“Nàng vẫn là tự mình xem đi.”

Nàng từ trên nhuyễn tháp bước xuống. Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, “Ta chỉ muốn biết người nói gì.”

Hắn nhẹ nhàng thở dài, lấy lá thư từ dưới gối ra, “Mẫu thân không đồng ý cho ta cưới nàng.”

“Nguyên nhân?” Nàng nhớ rõ trước đây triệu phu nhân thực là thích mình .

Ánh mắt Triệu Tử Dương rơi xuống cây tùng đang nở rộ hoa cũng dần lụi tàn ngoài cửa sổ, tựa hồ đang rơi vào hồi ức, thanh âm mang theo thương cảm, “Còn nhớ rõ năm đó vì sao nhà chúng ta lại rời khỏi kinh thành không?”

Nàng lắc đầu, trong lòng đột nhiên xuất hiện một nỗi bất an. Dường như năm đó cha bị điều đi xa khỏi kinh thành cùng Triệu gia có chút quan hệ, nhưng tại vì sao nàng thật sự không nhớ được?

“Bởi vì cha ta bị buộc tội mà bị bãi quan, cho nên chúng ta rời khỏi kinh thành trở về quê cũ.”

Nỗi bất an trong lòng Văn Tuyết Oánh ngày càng mãnh liệt “Buộc tội, là ai?”

“Nhạc phụ.”

Là cha? Khóe miệng giật giật, nàng cười khổ. Hiện tại là như thế nào? Thành thân xong còn chưa gặp mẹ chồng đã không được cho vào cửa .

“Cha ta bị người ta đổ oan.” Thanh âm của hắn càng thêm trầm thấp, “Năm đó Ninh vương mơ ước sắc đẹp của mẫu thân ta thiết kế cạm bẫy khiến cho cha ta rơi vào, mà nhạc phụ đại nhân chỉ sợ là đã bị người ta lợi dụng.”

Văn Tuyết Oánh cười càng thêm chua sót, hữu khí vô lực nói “Hiện tại cuối cùng ta cũng biết vì sao cha lại đắc tội Ninh vương mà bị điều ra khỏi kinh thành, thì ra là bởi vì sự kiện này a.” Khó trách được khi cha biết thân phận của hắn, vẻ mặt lại quái lạ như vậy, thậm chí còn cố ý vô tình né tránh hắn vài ngày.

“Gia phụ ở trên đường hồi hương nhiễm thượng phong hàn, oán hận mà chết, cho nên mẫu thân ta không chịu tha thứ cho nhạc phụ.”

“Lão thiên gia quả nhiên thích trêu đùa người ta a.” Nàng càng thêm vô lực .

“Oánh nhi –”

“Ta không sao”, nàng cười cười, “Ta phụng chỉ ném tú cầu, ném trúng chàng, cho dù mẫu thân không muốn cũng phải nhận nữ nhi của kẻ thù làm con dâu, không phải sao?”

“Nàng –”

“Khó trách cha hai ngày trước kỳ quái nói với ta đến nhà chồng cho dù ủy khuất cũng nhất định phải nhẫn, là hắn thực có lỗi với Triệu gia.” Phụ trái nữ thường (*) là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đấy cũng là không có gì.

(*) Phụ trái nữ thường: cha làm con chịu

“Nàng đừng lo lắng.”

Nàng bị ánh mắt ấm áp của hắn làm cho nở nụ cười, khoát tay, nói: “Ta thật sự không có việc gì, cha ta thường nói con người sống ở đời tất yếu phải phạm sai lầm, mấu chốt ở chỗ nếu lỡ phạm sai lầm thì phải biết mà sửa chữa, nếu không có biện pháp cứu vãn thì tha thứ cũng là chuyện tốt.” Nhất định nàng sẽ phải tìm cha kể khổ a, thân là nữ nhi của hắn thì cũng phải san sẻ nỗi lo của cha chứ.

“Kỳ thật nhạc phụ cũng là vô tội.”

“Hừ, ai kêu hắn năm đó không biết suy nghĩ nặng nhẹ, sau đó còn làm căng với người ta, khiến cho Hoàng Thượng giáng xuống tới ngũ phẩm

Quả nhiên quan tâm quá sẽ bị loạn, cha bình thường là một người rất lý trí, luôn mưu định trước rồi mới hành động. Năm đó nhất định là do giận dữ quá mới có thể xúc động như vậy.

“Nhạc phụ vẫn là tật ác như cừu nhân (*), huống chi sau khi biết được mình hiểu lầm bạn tốt, khó tránh khỏi sẽ trong lúc phẫn nộ mà làm ra hành động thiếu suy nghĩ.”

(*) tật ác như cừu nhân: xem cái ác như kẻ thù

“Đúng vậy, cha ta sau này cũng nói rằng năm đó cha hành động thật quá tùy tiện thiếu suy nghĩ, nếu không sẽ không để cho Ninh vương được tự do bao nhiêu năm.”

“Ta nghĩ dưới cửu tuyền phụ thân nhất định đã sớm tha thứ cho chuyện vô tâm năm đó của nhạc phụ.”

Văn Tuyết Oánh cười cười, dựa vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng mà nói: “Chúng ta nhất định phải hạnh phúc.” Về phần nhạc mẫu đang chán ghét nàng, nàng nhất định sẽ cố gắng hóa giải .

“Ừ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.