Ẩn Dục Hoan Du

Chương 4: Chương 4: Như vậy sao có thể thỏa mãn được anh (H nhẹ)




Editor: Claudia

Nói rồi anh rút ba ngón tay ra khỏi tiểu huyệt ướt đẫm, dùng hai ngón tay vuốt ve những nếp gấp trên vách trong của cô tựa như vỗ về rồi từ từ đâm vào.

Xúc cảm từ lòng bàn tay khiến Sở Đồng có chút hoảng sợ, nó thô to đến nỗi một bàn tay cũng không thể nắm hết, còn có thể cảm nhận được nhịp đập của mạch máu.

Cô vô thức nghĩ đến hình ảnh cự vật này nhét vào trong hoa huy*t của mình, cả người run lên.

Không được không được, cô chắc chắn sẽ bị cắm hỏng mất!

Lúc này cô bởi vì vừa mới cao trào nên đầu óc vô cùng tỉnh táo, đã có thể biết rõ mình đang làm gì bây giờ.

Cô đang bị người mình thích đùa bỡn.

Không biết phải diễn tả tình cảnh lúc này thế nào nữa, hoa huy*t bị ngón tay của thiếu niên hoàn toàn chiếm giữ, khoái cảm vừa mới tắt dường như lại có xu hướng trỗi dậy, không kiềm chế được phát ra tiếng rên rỉ khiến cho cô suýt chút nữa vì xấu hổ mà che lại mặt mình.

Cô khẽ nắm lấy côn th*t thô to của anh, không dám dùng sức, nước mắt trên gò má vẫn còn chưa biến mất, đuôi mắt đỏ ửng khiến người ta xót xa.

“Ưm a...học trưởng...a...em...”

Trình Ngôn có ý đồ xấu mà tăng tốc độ di chuyển của tay, lại một lần nữa đè lên điểm nhạy cảm bên trong cô.

“Em nói cái gì? Anh nghe không rõ.”

Cô vốn đã nói không nên lời, hoa huy*t cắn chặt hai ngón tay, khoái cảm tích tụ ngày càng nhiều. Sở Đồng xấu hổ cắn môi, cố gắng đè nén tiếng rên rỉ vô cùng phóng đãng của bản thân xuống.

“Ưm...học trưởng quá lớn...ưm a...em sợ đau, liệu có thể...ưm dùng trước a a --”

Đến rồi, lại đến...

Sở Đồng cảm giác như cơ thể mình đã mất khống chế, tia sáng trắng lại một lần nữa đáng úp đại não, Trình Ngôn hết lần này tới lần khác cắm vừa sâu lại vừa nhanh. Ngón tay xâm nhập tiểu huyệt, bàn tay vỗ về hoa đế, phát ra tiếng 'bạch bạch bạch'.

Dường như cô quá dâm đãng rồi...liệu học trưởng có cảm thấy cô không phải là cô gái đứng đắn không...

Cô càng nghĩ càng thấy hoảng loạn, lại thêm khoái cảm quá độ, nước mắt liền rơi xuống một lần nữa.

“Chậc.” Trình Ngôn nhíu mày.

Sợ hãi đến vậy sao?

Động tác của anh chậm lại, nhẹ nhàng rút ngón tay ra, ai ngờ tiểu huyệt vẫn gắt gao hút lấy như không nỡ, khiến anh không thể rút ra ngay được.

“Cơ thể của em rất thành thật.”

Sở Đồng cảm thấy cô gần như không còn mặt mũi để nhìn người nữa, lại thấy khi ngón tay của Trình Ngôn rút ra, dịch thể cũng theo đó mà chảy xuống.

Đó là từ nơi đó của cô chảy ra...

Cô nghe thấy giọng nói nghiền ngẫm của thiếu niên:

“Em làm từ nước sao? Chảy nhiều nước như vậy.”

Sở Đồng xấu hổ và giận dữ muốn chết, vội vã cuộn người lại, cố gắng cách xa anh một chút.

“Như thế nào? Dùng xong rồi liền muốn chạy à?”

Anh nắm lấy cổ chân thon nhỏ của cô rồi nâng lên, kéo cô về, cúi đầu xuống lại vừa vặn nhìn thấy hoa huy*t béo mập.

“Đừng, đừng nhìn!” Sở Đồng cảm thấy thẹn thùng, cảm giác như mình bị lột sạch quần áo để người khác vây xem vậy.

Một nơi tư mật như vậy...

Cánh hoa mềm mại bị sung huyết sưng tấy vì vừa mới bị cắm vào, huyệt động bị đùa bỡn hơi giương cái miệng nhỏ đỏ tuơi, co rút lại giống như cơ thể đang căng thẳng của cô.

Hô hấp của Trình Ngôn bỗng trở nên rối loạn.

Đầu ngón tay vuốt ve da thịt bóng loáng nơi mắt cá chân của Sở Đồng, giọng nói khàn khàn khiến tim cô loạn nhịp:

“Nếu em không muốn bị anh làm thì hãy lấy lòng anh.”

Sở Đồng nhìn hình dáng thứ đang dựng đứng giữa hai chân anh mà nuốt nước bọt.

Thực ra, cũng không phải là cô không muốn, cô chỉ sợ đau thôi.

Nhận ra được suy nghĩ của mình, cô lại càng hoảng sợ.

Vừa mới nếm được ngon ngọt của phương diện này, chính Sở Đồng cũng không ngờ rằng mình lại khát khao Trình Ngôn như vậy.

Cô cắn cánh môi gật đầu, hạ mắt chống đỡ thân thể yếu ớt của mình, cảm nhận được rõ ràng có nước từ hạ thể chảy xuống theo bắp đùi trần trụi, thẳng đến khăn trải giường dưới đầu gối.

Mặc dù có váy chặn lại, thế nhưng phía dưới không có quần lót nên liền cảm thấy trống rỗng, không thoải mái.

Còn có chút ngứa, muốn một cái gì đó nhét vào...

Tay Sở Đồng run run, chậm rãi cởi quần Trình Ngôn ra, côn th*t bên trong đột nhiên bắn ra, run rẩy nghiêng nghiêng đối diện với gò má của cô.

Chân cô mềm nhũn.

- - quá thô to quá dài.

Phần đầu có dạng cái ô tròn mà trơn trượt, giọt sương trong suốt từ từ phun ra từ lỗ nhỏ trên đỉnh, thân gậy to gần bằng cánh tay cô, trên đó còn có những mạch máu xanh tím.

Lấy lòng anh...cô nên làm gì?

Sở Đồng căng thẳng, không biết bước tiếp theo phải làm như thế nào.

Lúc này, cô chợt nghĩ đến bộ phim mà mình đã xem trước đây.

Hình như là, dùng miệng để ăn, ăn vào nhỉ?

Nhưng lớn như vậy, thật sự có thể cho vào miệng sao?

Cô liếm liếm cánh môi.

Sở Đồng cầm côn th*t của anh lên, trong lòng run sợ mà bắt đầu vuốt ve lên xuống.

Trình Ngôn cúi đầu nhìn khuôn mặt như rặng mây hồng của cô.

Bàn tay cô mềm mại mà trắng nõn, gần như ngay khi cô chạm vào anh, anh liền không kiềm chế được mà phồng lớn thêm một vòng.

Sở Đồng cảm nhận được sự biến hóa của anh, kinh hô một tiếng.

Anh giễu cợt nói: “Chỉ đến trình độ này thôi sao? Như vậy sao có thể thỏa mãn được anh.”

Trình Ngôn đưa tay sờ gáy và tai cô, khiến Sở Đồng run lên trong vô thức.

- - thật nhạy cảm.

Huyệt nhỏ cũng vậy mà trên thân thể cũng vậy.

Anh nhìn vẻ mặt khổ sở của thiếu nữ, không nhịn được mà nắn bóp vành tai cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.