Nham Tử lại ra đi, nước mắt ròng ròng đưa anh ra xe, rồi lại bị anh giễu cợt vì khóc quá khó coi. An An thù dai lắm, ờ ờ, lần sau trở lại đi,
khóc càng xấu hơn cho anh xem.
Thất thần, cô ngồi trong phòng bán cao ốc ‘nhớ người’; Bình Tử và
‘Thượng Đế’ đang bàn chuyện ‘làm ăn’; không biết hai người Mang Quả và
Chu Tiến đang thì thầm chuyện gì; Mậu Ninh đang đứng ngoài cửa nhìn,
không biết là đang nhìn cái gì; Lê Tử đang đứng ở vị trí thường ngày.
Phòng kinh doanh im lặng như tờ. Chỉ có tiếng của Bình Tử đang bàn chuyện làm ăn.
Cách nói chuyện thứ nhất là:
Khách Hàng: Tại sao cao ốc của cô lại cao giá hơn Mạt Lai?
Bình Tử: Giá cả của chúng tôi cao hơn một phần ba có thể là vì, tiền nào của nấy, mọi người đều biết mà.
Khách hàng: …
Cách nói chuyện thứ hai:
Khách hàng: Giá tiền cao như vậy, tôi làm sao biết được chỗ của các người có được hay không?
Bình Tử: Ông không vào ở, dĩ nhiên không biết nó tốt như thế nào.
Khách hàng: …
Cách nói chuyện thứ ba:
Khách hàng: Nhà của các cô đều là hàng nhập khẩu, có giấy tờ chứng nhận của hải quan không?
Bình Tử: Chúng tôi vận chuyển theo đường hàng không, không có liên quan tới hải quan.
Khách hàng: …
Bình Tử vẫy vẫy tay về hướng An An, ý bảo cô lại đây. An An không ngước
mắt lên, cơ thể hơi nghiêng về phía sau tính chạy trốn. Bình Tử lục lọi
ra xâu chìa khóa rồi dẫn ‘Thượng Đế’ đi coi phòng.
Qua một hồi, Chu Tiến phục hồi lại tinh thần: “ Bình Tử đi đâu rồi?”
An An đang đắm chìm trong im lặng, bình tĩnh kín đáo nói: "Đi mướn phòng cùng ‘Thượng Đế’ rồi"
Phốc, Mang Quả phun một ngụm nước ra ngoài, Chu Tiến lại cười đến ôm
bụng, mà người bình tĩnh nhất, Mậu Ninh, khóe miệng cũng giựt giựt, trên mặt viết hai chữ thật lớn: “Muốn Chết!”
Ngoại trừ ‘nhớ người’ ra, An An dường như khong có chuyện gì khác để
làm. Bình Tử ngoài việc ngồi ‘nhớ người’ với cô ra cũng có vẻ không có
chuyện khác để làm.
Hai người ngồi trong phòng bán cao ốc, "Cả ngày nhớ người mà không gặp được người, cùng nhau uống nước Vĩnh Định thôi”.
Cải xanh aaa, vàng bạc trên trái đất aaa, hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi aaa, ông xã không có ở bên cạnh aaa, cải xanh aaa…
Âm thanh của Chu Tiến tràn đầy nức nỡ nghẹn ngào, hát một bài danh ca
quốc tế tự biên soạn ‘Cải Xanh Nhỏ’, có thể nói, hù trời đất, dọa quỷ
thần.
(Lời editor: mình Google ‘小白菜’thì mới biết đây là một bài hát hồ quảng
(cải lương) rất nổi tiếng của người Trung Quốc – thì ra Chu Tiến đang
hát chọc An An nhà mình)
"Chu Tiến, hát nữa là tôi ném cậu tới 121202 đó." Ánh mắt An An sắc bén, lời vừa nói ra, Chu Tiến bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh,
hướng về phía An An gào thét.
Bình Tử ngây ngô cười hắc hắc. Dù sao cũng không phải là chuyện liên quan tới cô.
Bài hát đó là hát cho An An. Nhưng 121201 lại là ám chỉ loại đàn ông
vừa tài giỏi lại đẹp trai, lại là một hứng thú khác thường của Chu Tiến. Đó là huynh đệ ‘đồng chung chí hướng’.
Có một ngày, vị ‘Thượng Đế’ kia tới, trong lúc tiếp đãi, ‘khứu giác’
nhạy bén của An An ngửi ra được ‘sở thích’ của vị ‘Thượng Đế’ này.
Hai người tán gẫu, trò chuyện rất lâu. Sau đó, thỉnh thoảng An An có gọi Chu Tiến tới để ‘cố vấn’ những vấn đề ‘khó hiểu’ về sự khác nhau giữa
bán và cho thuê cao ốc.
Lúc đó, ánh mắt của ‘Thượng Đế’ biến đổi, khóe môi An An cong lên,
Bingo! Chuyện này coi như là giải quyết xong. Chu Tiến, cậu dám bán đứng tôi, tôi sẽ nghĩ cách đổi từ 1 sang 0 một cách đẹp mắt cho cậu xem.
Sau đó, người kia tới phòng bán cao ốc, An An hết lòng hết dạ ‘dìu dắt’
Chu Tiến. Sau đó nữa, người kia lại tới, nhưng lại không tìm An An, mà
chỉ tìm Chu Tiến thôi.
An An khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đắc ý. Cái này gọi là báo ứng, sau
đó cười một cách tà ác khác thường. Lúc sau, cô sẽ đem Bình Tử thuần
khiết ở bên cạnh đi vào ‘con đường’ này.
“Chu Tiến vẫn còn bị tấn công?” Nhóm hủ nữ của phòng kinh doanh này tập
trung lại một đống, bắt đầu thời gian quyết định vận mệnh của Chu Tiến.
An An cười ha hả: “Tiếp theo, chính là chứng kiến thời khắc kỳ tích. Các vị, giấy trắng, làm ơn!”
“Bên dưới, bên trên, bên dưới. Hiện tại là 2-1, còn một phiếu.” ( các nàng tự hiểu nha)
Mậu Ninh cầm chặt tờ giấy trên tay, không đưa ra. An An và Mang Quả lôi
kéo thô bạo, mới ‘móc’ ra được tờ giấy có viết chữ ‘bên dưới’.
3-1, chỉ có Bình Tử viết là ‘bên trên’.
Một tay An An chống trên quầy bar, một tay cầm cái bấm giấy: “Được rồi,
bây giờ để chúng tôi phỏng vấn bạn nhỏ Bình Tử một chút. Vì cái gì mà
cho rằng cái tên ‘hèn hạ’ Chu Tiến kia là loại người ‘bên trên’ hả?
An An một tay chống quầy rượu, một tay cầm đính sách khí giả bộ mạch:
"Được rồi, hiện tại cho chúng ta đi đến phỏng vấn một cái Hirako đồng
hài, là cái gì cho là, thế nào liền cho là, chu tiến cái đó hiệp tiện ’
người là bên trên đây này?"
Bình Tử tránh né ánh mắt, vẻ mặt ngây thơ: “Trên, dưới, có gì khác nhau?”
An An, Mậu Ninh, Mang Quả…
Những ngày sau đó, có một khoảng thời gian dài, An An đều chỉ dạy Bình
Tử làm thế nào để đi theo ‘con đường tươi sáng’ của một hủ nữ. Mà Bình
Tử cũng không phải là một người có gia giáo bình thường để mà dạy dỗ.
Bởi vì lúc đó, cô thường quẹo lưỡi, thỉnh thoảng đập đầu. Đối với người
khác, chỉ cần dùng một tiếng đồng hồ để có thể hiểu. Cô phải bị xâm nhập triệt để nguyên cả tuần mới có thể hiểu được.
Cuối cùng, cũng chính thức tốt nghiệp từ ‘Đại Hủ Nữ Học Viện An”.
Có một ngày, Bình Tử đột nhiên nhớ đến vị ‘đại gia’ kia, như một luồng
gió, chạy đến bên cạnh An An nhỏ giọng nói: “Thật ra thì tôi cảm thấy,
dường như ‘Uông’ thích hợp làm ‘công’ nha, ‘Triệu’ chính là ‘thụ’ nữ.”
(Lời editor: xin lỗi các nàng, ta không phải ‘hủ nữ’, cũng không muốn
biết nhiều về ‘hủ nữ’ nên ta không biết dùng chữ đặc biệt gì cho ‘công’
và ‘thụ’ hết. Các nàng mà biết thì inbox ta. Cám ơn nhiều)
Phốc… An An phun hết ngụm nước đang ngậm trong miệng ra khay trà.
Cô dùng ánh mắt hết sức hoảng sợ nhìn vẻ mặt ‘người vật đều không có
tội’ kia. Quả thật, bộ dạng của Bình Tử tuyệt đối nên được ca tụng là
người hiền lành.
"Đằng sau cửa ‘hủ’ thâm sâu như biển, từ đó về sau kết hợp tốt đẹp chỉ có nam và nam.”
Bình Tử chịu khó lấy khăn giấy ra cho An An lau đi nước bị phun ra, sau
đó cười hắc hắc nói: “Thì ra tình yêu giữa đàn ông và đàn ông cũng có
thể lãng mãn như thế…”
“Bình Tử, tôi sai rồi.” Trong lòng An An không bĩnh tĩnh chút nào nhưng lời nói thì hết sức bình thản.
“An An, cậu sao vậy?” Lại ngây thơ nữa rồi.
“Hủ nữ là một con đường không có lối về!”
Hiện tại bất kỳ trai đẹp hay trai ngầu nào xuất hiện, phải rồi, chỉ cần
là giống đực xuất hiện, trong thời gian ngắn nhất, Bình Tử cũng có thể
nhanh chóng kết hợp thành CP.
An An hoàn toàn gặp rắc rối rồi, dạy hư học sinh nha, phải phải sao?
Phải… Trong lòng cô lại gào thét một lần nữa.
Tháng này tương đối trôi qua rất nhanh. Bình Tử ngồi một bên bấm máy tính, tính toán tiền lời thu hoạch cá nhân tháng này.
Trước khi tan việc, An An cũng sửa sang lại, nhìn qua sáu con số cười
đắc ý. Ngay sau đó thì xụ mặt xuống. Ai cũng nói sắc mặt đàn bà thay
đổi như là thời tiết biến động, hết gió lại mưa!
Mấy ngày trước, ‘Thượng Đế’ lại tới cửa một lần nữa. Lần này chính là một nhà bốn người, cha mẹ và một anh một em.
Một nhà bốn người dáng dấp thật giống nhau. Chỉ là An An cảm thấy khá
quen. Đặc biệt là người đàn ông trẻ tuổi, nhìn rất quen mắt. Chỉ là cô
nhìn suốt nữa ngày cũng không nhớ ra được, lại khiến người ta tưởng rằng có chuyện gì xảy ra.
Mang Quả trợn mắt trắng dã, thông minh như bạn nhỏ An An mà cũng có lúc mơ hồ.
Bình Tử ở bên cạnh mờ mịt nhìn những người kia, phải rồi, cô cũng không biết.
Bàn luận nhà cửa không có gì khó khăn lắm, xác định là một gia đình tốt, lần sau sẽ tới ký hợp đồng. Lúc này An An mới thở phào nhẹ nhõm, không phải là vì tiền, cái này gọi là nghiệp tích.
An An quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông trẻ tuổi, giống như thôi miên người ta. Kết quả vẫn là câu hỏi không có giải đáp, đành dẹp qua một
bên sự phiền muồn tăng dần với cảm giác nghi ngờ không giải thích được.
Đưa mấy người ra ngoài, đột nhiên một hình ảnh trong trí nhớ thoáng cái
vụt qua. An An vội vàng đuổi theo, chụp cánh tay của người đàn ông lại,
sau đó dùng sức kéo qua một bên.
Tầm mắt phải hơi ngước lên một chút. Phải rồi, theo lẽ thường mà nói,
chiều cao của bạn nhỏ An An là 1m65, mang thêm đôi giày cao 7cm thì vóc
người rất cao, chỉ là vẫn như cũ, phải ngẩng đầu nhìn.
Ở góc độ này, đột nhiên cô có cảm giác người đàn ông cao lớn kia thật giống Uông Thanh Mạch.
An An chỉ chỉ ngón trỏ lên trời, thiếu điều nhảy dựng lên rồi. Chỉ a chỉ a chỉ, cuối cùng bật ra được một câu: “Anh biết tôi phải không?”
Trước tiên, người đàn ông có vẻ giật mình, sau đó cười cười gật đầu một cái: “Biết, An An.”
“Tôi biết ngay mà, anh nhất định biết tôi… tôi nhất định cũng biết anh.
Chỉ là, tôi… tôi thật không nhớ đã gặp ở đâu. Gần đây trí nhớ của tôi
không được tốt.”
Người đàn ông bật cười khà khà: “Quả thật là tôi phải đi trước. Lần sau sẽ tới để ký hợp đồng.”
An An vội vả đuổi theo hỏi: “Nói tên đi, có lẽ là tôi có thể nhớ ra.”
Phải rồi, gần đây cô có vẻ đáng yêu hơn, nét mặt hiền lành phát huy vô
cùng nhuần nhuyễn.
“Hứa Thác.” Người đàn ông nói tên rồi cười cười.
“Chuyện kia, Hứa Thác, trước khi anh tới ký hợp đồng, nhớ gọi điện thoại trước cho tôi để hẹn giờ. Tránh cho có chuyện lầm lẫn mà làm phiền anh
đi một chuyến nữa.”
“Vậy cô có nhớ ra tôi không?”
An An xấu hổ không thể tưởng tượng. Gương mặt bối rối, kìm nén đến đỏ
bừng. Cuối cùng thật sự là không còn cách nào, cho nên bất cứ giá nào An An cũng phải hỏi: “Anh ở viện của chúng tôi sao?”
Hứa Thác lắc đầu, cười cười nói: “Tôi đi trước, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại.”
“Oh, tốt, không phải viện của chúng tôi, vậy là người của viện nào?”
Tự mình tưởng tượng, người bên kia đã lên xe, nhấn ga xông ra ngoài.
(Nặc Phong (mình nghĩ là tác giả) điên cuồng hét lớn: nhất định phải là
người của viện nào sao? Không lẽ trong suy nghĩ của cô chỉ có viện thôi
sao.)
An An:…
An An nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.
Mang Quả vô cùng ‘nghĩa khí’ đi tới, vỗ vỗ lên vẻ mặt rối rắm của người ta: “Có biết người kia là ai không?”
“Hứa Thác đó.”
“Đã biết là Hứa Thác còn níu kéo người ta cả nữa ngày.” Mang Quả hoàn toàn bội phục, An An lúc nào cũng điên như vậy.
“Dẹp đi, níu kéo anh ta bởi vì tôi quên mất tiêu anh ta là ai. Anh ta cũng nói là anh ta quen biết tôi.”
“Oh, để tôi gọi điện thoại hỏi chút.”
An An cầm điện thoại đi ra ngoài gọi: “Ông xã.”
“Ừ, anh có biết người nào tên Hứa Thác không?”
“Không có, anh ta đến mua phòng ốc. Em cảm thấy nhìn rất quen mắt mà thôi.”
"À, bạn bè mới quen thôi. Em nhìn thấy anh ta quen mặt lắm. Em còn tưởng là người của viện chúng ta nữa đó, hì hì.”
“Anh mới ngu ngốc đó. Thôi được rồi, em muốn tan việc, anh phải ngoan ngoãn nha.”
". . . . . ." Mang Quả đứng một bên há hốc miệng, không nói được câu nào.
Hứa Thác là một công tử nổi danh ở thành Bắc Kinh, thường xuyên tham dự
những hoạt động buôn bán có tầm cỡ, cũng được coi là một nữa danh nhân
rồi.
Vậy mà qua miệng của cô lại là bạn bè của ai đó. Hơn nữa, còn quen biết
cô, mà cô lại quên mất người ta một cách hợp tình hợp lý.
Rốt cuộc Mang Quả cũng nhận thức được, vì cái gì mà An An có thể hấp dẫn được nhiều người có tiếng tăm như vậy. Chỉ có một nguyên nhân, khí chất của chính bản thân cô ấy không hề đứng chung cùng một chân trời với các cô.
Không khéo léo không thể thành sách. Nói đàn ông, thì có đàn ông đến.
Một khắc trước khi An An tan sở, Triệu Dư đậu chiếc Aston Martin phong nhã ngay trước cửa phòng bán cao ốc.
Một lần nữa Mang Quả lại không nói được lời nào. Vì lẽ gì mà đàn ông tốt lại muốn chia năm xẻ bảy một người đàn bà đã kết hôn như cô ấy chứ.
Đưa ngón trỏ chọt chọt cơ thể nhỏ bé ‘khỏe khoắn’ của An An: “Triệu gia lại tới.”
An An cũng biết nếu cô không nói rõ ràng, chắc chắn Triệu Dư sẽ không tha cho cô.
Dọn dẹp xong đồ, An An đi ra, mở cửa xe ngồi xuống một cách không do dự.
Một lần nữa, Mang Quả hét lên kinh ngạc: “Độc thân nhiều như vậy sao lại không tìm, vì sao phải treo ngược cái “củ cải trắng thối nát’ đã có chủ kia aaa…”
An An không nói tiếng nào, để cho Triệu Dư tùy tiện chở đi đâu thì chở. Dù sao hôm nay nhất định phải kết thúc mọi chuyện.
Tuy nói là có chút bị tổn thương, cũng thật tội nghiệp bạn nhỏ tiểu Dư
dụng tâm lương khổ, cuối cùng cũng không có thể ôm được người đẹp vào
lòng.
Chỉ là lần này, có vẻ như An An không giải quyết được vấn đề, mà thiếu chút nữa còn phải bán mình.