Ẩn Giấu Tình Yêu

Chương 24: Chương 24




Bình Tử thuộc loại động vật chậm tiêu có chỉ số EQ loại âm, nhưng nếu được giúp đỡ một chút thì có thể tăng thành số dương. Mà IQ, EQ của Triệu Dư đều rất cao. Theo như thái độ của anh ta đối với Bình Tử thì chuyện này thật có hi vọng.

Uông Thanh Mạch đối xử với An An có phần hời hợt. Nhưng so với lời nói, mức độ xử phạt An An đa số lại tỉ lệ thuận với với mức độ nuông chiều.

Dường như An An chưa bao giờ sợ Uông Thanh Mạch. Trong mắt người khác, anh máu lạnh vô tình, nhưng trong mắt cô, chỉ cần cô nghĩ tới thôi, Uông Thanh Mạch có thể biến thành một con cừu ngoan ngoãn, mặc cho cô ức hiếp.

Thật đúng là, Uông Thanh Mạch là đạo cao một thước, An An là ma cao một trượng

Khắc tinh trong đời…

An An vẫn luôn la lối Uông Thanh Mạch là khắc tinh của cô. Mà Uông Thanh Mạch thì luôn nói rằng, An An chính là nghiệp chướng kiếp này của anh.

Khi có cô thì cái gì anh cũng tốt. Nếu như mất đi, không ai biết được, phía dưới khuôn mặt không chút gợn sóng là một trận cuồng phong ngấm ngầm chờ đợi bộc phát.

An An nửa ngồi nửa nằm trong người của Uông Thanh Mạch. Xe từ từ chạy đi, không rõ địa điểm.

Bàn tay to lớn của Uông Thanh Mạch đặt trên lưng của cô, xoa nhẹ: “Còn đau không?”

“Đã sớm bình phục rồi. Yên tâm đi!” An An biết Uông Thanh Mạch lo lắng cho cô, cho nên trước đó đã chuẩn bị thông báo tình hình bất cứ lúc nào.

“Đi kiểm tra chưa?”

“Chưa đi, nhưng tôi vẫn uống thuốc đều đặng mà.” An An biết, cho dù nói láo cũng sẽ bị anh vạch trần. Cho nên, trước mặt Uông Thanh Mạch, đừng nên nói láo làm gì. Đây chỉ là kinh nghiệm cô đã rút ra được trong những năm gần đây.

Thật thà cũng chính là nguyên tắc cứng rắn mình phải kiên trì. An An vẫn kiên trì, tôi làm chuyện của tôi, anh nói thì chuyện của anh.

Uông Thanh Mạch thở dài một lần nữa. Có nhiều khi anh suy nghĩ, có phải anh vừa làm cha vừa làm mẹ hay không?

“Đúng rồi, Lương Mộc Dương tới Bắc Kinh là gì vậy?” An An đã nghĩ rất lâu, cũng nghĩ không ra.

“Không rõ lắm.” Uông Thanh Mạch chỉ trả lời ba chữ đơn giản như vậy là kết thúc vấn đề.

An An bị lơ lửng, thiếu chút nữa là tự té chết mình rồi. Công lực chẹn họng người của Uông Thanh Mạch thật quá lợi hại. ‘Không rõ lắm’, con bà nó, anh mà không biết thì tôi lại càng không thông rồi.

Uông Thanh Mạch nhìn khuôn mặt đang kìm nén đến mức đỏ bừng của An An rồi bật cười: “Em coi như không biết. Chuyện khác để tôi xử lý. Tạm thời, em không nên chạm trán với anh ta, bình tĩnh đi.” (Lời editor: gãi gãi đầu, chuyện gì nữa vậy nè! Làm ta thật muốn nhào đầu đọc tiếp bản convert)

“À.. đúng rồi. Chắc là sắp tới, Triệu Dư sẽ dọn tới ở chung. Về sau, các anh đều là nghiệp chủ của khu này. Cho nên xin anh từ bỏ thái độ này đi. Thật ra, con người Triệu Dư không phải là xấu lắm.” An An hiểu được chứ, thái độ của Uông Thanh Mạch đã tốt được một chút, cô cũng không muốn bị kẹp ở chính giữa. Chỉ là cô thật tình nghĩ rằng Triệu Dư rất thích hợp để làm bạn bè.

“Chuyện này đâu có liên quan gì tới tôi.”

“……” Lại chẹn họng rồi. Anh phải nên đối tối với Triệu Dư một chút, tôi mới còn có thể có thêm bạn bè. Nhưng những lời này, làm sao cô dám nói ra. Có muốn làm bạn bè, Uông Thanh Mạch cũng không cho phép cô.

Anh chính là độc tài!

“Chúng ta đang đi đâu, rõ ràng đây không phải là đường về nhà.”

“Đến rồi em sẽ biết.” Uông Thanh Mạch cúi đầu lướt điện thoại di động.

Lúc này giao thông đang bị kẹt, An An cầm điện thoại lên mạng. Đột nhiên có một thông tin đập vào mắt. Lúc đang đọc thì thiếu chút nữa cô cười phun cả nước miếng. Uông Thanh Mạch ngồi một bên, bộ dạng bình tĩnh tiếp tục bấm bấm tin tức mã hóa mới vừa nhận được trên điện thoại di động.

An An ngẩng đầu, đưa tay thọt thọt cái người có vẻ mặt lạnh nhạt, rồi đưa điện thoại đến trước mặt anh: “Cho anh xem tin tức nè.”

Vệ tinh quân dụng của nước Mỹ loan báo, hàng năm vào tháng chín, hai bên cảnh nội Trung Quốc có trên trăm vạn bộ đội thần bí tập trung lại ở mỗi thành phố lớn, nửa tháng sau thì biến mất… Về sau, nước Mỹ bỏ ra hơn trăm triệu đô la quân phí tiến hành nghiên cứu chiến lược. Sau cùng, rút ra được kết luận: khai giảng huấn luyện quân sự!”

Khóe môi Uông Thanh Mạch khẽ cong lên, không nói tiếng nào. An An cười hắc hắc nói: “Xem ra, so với quân đội quốc gia, nước Mỹ vẫn còn tốn thời gian, bỏ ra nhiều công sức đi nghiên cứu phân tích bộ đội thần bí này.

Uông Thanh Mạch không biết nói làm sao, lắc đầu: “Ngốc quá.”

“Thôi đi, chị đây chỉ nói vậy thôi…”

Lại nói, tháng chín hàng năm, quả thật Trung Quốc có đợt huấn luyện quân sự quy mô rất lớn. Số lượng súng đạn thật so với mỗi lần diễn tập thực chiến ở quân khu thì ít hơn, nhưng cũng là huấn luyện thể trạng chính thức. Thế nhưng nói tới quy mô, thì cũng chỉ là diện tích rộng lớn mà thôi, khả năng bị thương chỉ là số không.

Gần một tiếng đồng hồ sau, rốt cuộc xe cũng đã ngừng lại. Ngẩng đầu lên thì con bà nó, lại là bệnh viện lục quân.

Lần này, An An không khách sáo, nhấc chân đá thẳng lên người quân trang phẳng phiu của Uông Thanh Mạch:”Tôi đã nói rồi, tôi không sao rồi mà. Anh nhất định phải mang tôi tới bệnh viện sao. Anh nha, bao năm qua vẫn coi lời nói của tôi như nắm thúi. Rốt cuộc nhân quyền của tôi đâu, tự do của tôi đâu hả?” An An gầm thét. Thật ra bản thân cô rất sợ bệnh viện. Bệnh viện vẫn là nỗi ám ảnh không thể nào xóa bỏ được. Cho nên nếu không phải là chuyện lớn thì cô nhất định không tới.

Hiện giờ cô không đau không ốm, vả lại còn giải thích mình đã uống thuốc đều đặn, vì lẽ gì mà không tin lời nói của cô đây?

An An la khóc om sòm khiến Uông Thanh Mạch quả thật nhức đầu. Thiệu Dương biết điều, lập tức xuống xe. Ở trong xe, An An thở phì phò, ngồi cách Uông Thanh Mạch rất xa. Thật ra thì cô hận không thể nhảy xuống xe, đóng sầm cửa lại chạy trốn.

Cô hiểu được sự quan tâm của Uông Thanh Mạch nhưng quan tâm thì cũng làm ơn đứng ở góc độ của đối phương mà xử lý vấn đề chứ.

Uông Thanh Mạch lại càng rõ ràng hơn, An An, bác bỏ cùng với kháng cứ cũng vì chuyện đã xảy ra rất nhiều năm trước. Bóng ma trong lòng kia nhất định phải bỏ xuống. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì vĩnh viễn sẽ là trở ngại.

Uông Thanh Mạch vươn tay ra, kéo người vào lòng, ôm chặt. Anh muốn truyền cho cô sức lực. Có lẽ lựa chọn trước đây chính là một sai lầm, cho nên anh vẫn luôn tự trách không thể chăm sóc tốt cho cô.

“Bảo bối, nơi này không có gì đáng sợ. Nơi này là nơi cứu sống người, nơi người có thể chết đi sống lại. Nơi đây là thiên đường, không phải là địa ngục.”

“Kỳ thật, tôi không phải là sợ, chỉ là rất ghét. Cho nên từ nay về sau, hi vọng anh có thể tôn trọng sự lựa chọn của tôi có được không?” An An cũng bình tĩnh lại một chút, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt của Uông Thanh Mạch, nghiêm túc nói.

Uông Thanh Mạch dừng lại một chút. Thật ra anh đang suy nghĩ, có bao giờ anh không tôn trọng cô, có bao giờ anh không để ý đến cảm giác của cô, có bao giờ anh cướp đi tự do của cô. Nhưng mà lúc này, anh chỉ có thể gật đầu, không có khả năng phản bác.

Bởi vì anh không muốn nhìn thấy biểu tình của An An như vậy.

Ôm người trong tay, hai đôi môi nhẹ nhàng hút chặt lẫn nhau, mềm mại ngọt ngào.

Hơi thở quấn quit, hòa quyền trong không gian, lưỡi của Uông Thanh Mạch vừa mềm mại vừa lành lạnh đi theo vành môi của An An, ướt át, ngọt ngào, rồi mút mạnh.

Chỉ đơn giản là một nụ hôn mà có thể khơi dậy trong cô một sự kích thích chưa từng có. Tâm tình của An An đã hồi phục rất nhiều, nhưng đột nhiên cô lại phát hiện vừa rồi làm sao mình có thể già mồm như thế.

Tâm trạng khó chịu, hiện lên hết trên mặt. Uông Thanh Mạch nhếch môi cười, biết rõ đáy lòng của cô nhóc kia đang nghĩ gì.

“Cười cắm rắm! Chị đây không muốn đùa giỡn với trẻ con…” An An đẩy mạnh Uông Thanh Mạch đang ôm chặt mình ra, quát lớn.

“Bảo bối muốn thế nào thì thế đó. Ai dám nói một chữ không.”

“Ừ, thật biết điều. Thôi đi, hôm nay chị đây miễn tội chết cho anh.”

Uông Thanh Mạch sửa sang lại quần áo cho An AN. Không biết vì lẽ gì, khi nhìn đến đôi môi ửng đỏ đầy đặn của An An, bỗng nhiên anh lại mất tự chủ, tập kích cô một lần nữa.

Không dịu dàng giống như lần trước, tấn công kỳ này mang theo một loại chiếm hữu cường thế như mưa to gió lớn, một loại kích thích gan dạ bất chấp tất cả cũng chỉ vì muốn nuốt cô vào bụng.

An An bị anh kìm chặt ngồi ở ghế sau. Hiện giờ vẫn còn là giờ đi làm, đây lại là nơi công cộng, tiếng người ồn ào ở bên ngoài, nhưng người ở bên trong lại không có một chút ý định muốn buông cô ra.

Một nụ hôn dài đầy đủ tiêu chuẩn. Rốt cuộc hai người cũng ngồi dậy quần áo xốc xếch.

An An đánh một cái trực tiếp vào vòm ngực rắn chắn của Uông Thanh Mạch:”Anh đó, uống nhầm thuốc hả? Làm gì mà đói khát dữ vậy?”

“Bảo bối, đối với đàn ông mà nói, cấm dục là một hành động tự hủy diệt.”

An An vật cười, vuốt thẳng quần cáo của mình ra:”Đi thôi, không lẽ anh mang tôi tới bệnh viện vì muốn tình tứ trong xe ở nơi công cộng chứ hả?”

“Lần này em đoán sai rồi. Tôi không phải dẫn em tới khám bệnh. Bảo bối, thật ra thì lúc nào tôi cũng tôn trọng quyền lợi cá nhân của em. Cho nên, nhất định lần này em phải xin lỗi tôi.” Uông Thanh Mạch sửa sang lại quần áo, ngồi ngay ngắn ở bên cạnh An An, vừa nghiêm túc, vừa lưu manh nói.

“Vậy anh dẫn tôi tới đây làm gì?”

“Nói xin lỗi trước.”

“Nói xin lỗi em gái anh. Nói mau, không nói thì tôi sẽ tự bắt xe về nhà. Chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi là mẹ tôi sẽ tới, tôi không rảnh ở đây đấu mồm với anh.”

“….” Được rồi, thật sự chỉ có thể nói, trừ An An ra, không còn người nào khác có thể đối xử với Uông Thanh Mạch như thế này.

“Tư lệnh Trương bị bệnh. Lần trước tôi đã muốn nói với em.”

“Hả?” An AN cứng họng.

“Nghiêm trọng không?” Lần này An An bình tĩnh hơn một chút. Cô không thể nào không bình tĩnh.

“Nhồi máu cơ tim đột tính.” Uông Thanh Mạch mở cửa xe bước xuống, đứng bên cạnh nhìn An An vội vã leo ra theo.

“Anh đã biết trước đó…tại sao không nói cho tôi biết?” Tâm tình An An nặng trĩu, đấm một phát lên ngực của Uông Thanh Mạch, giống như phát tiết, rống lên.

Mà người kia lại giữ chặt cánh tay An An vừa mới vung lên, vỗ vỗ đầu nhỏ của cô, vuốt tóc an ủi nói:”Lúc đó tình hình không rõ ràng lắm nên không dám nói cho em biết. Bây giờ đã không sao, có thể đi thăm.”

An An đi ở phía trước, gần như là chạy. Ánh mắt của Uông Thanh Mạch nhìn theo dịu dàng, chóp mũi An AN ửng đỏ, nước mắt sắp trào ra ngoài.

Bên trong phòng bệnh, nước mắt An An không ngừng tuôn rơi. Tư lệnh Trương Văn Trung đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe, dáng người cao ngất, thân thể cường tráng, ngồi trên giường bệnh cười ha hả, nhìn An An khóc nhè.

Khoảng năm phút sau, An An mới từ từ rút khăn giấy ra xì mũi. Sau đó nhìn thấy mọi người đang nhìn mình cười, trong lòng hết sức khó chịu:”Cười, cười cái gì chứ? Không ai chịu nói cho tôi biết. Các người ác lắm.”

Ngồi một lát, tư lệnh Trương phải nghỉ ngơi. Bác sĩ nói, tuy rằng cơ thể đã được hồi phục rất tốt, không còn đáng ngại, nhưng phải nghỉ ngơi thật nhiều, còn phải ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày.

Hai người đi xuống lầu, đi tới cửa đột nhiên gặp phải một người, Lương Mộc Dương.

An An ngồi trong xe, thờ ơ lật quyển tạp chí. Uông Thanh Mạch ngồi kế bên không nói gì, ánh mắt sâu xa không biết đang suy nghĩ gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.