Ăn Hại Sống Lại

Chương 2: Chương 2




Tên cảnh sát cầm đôi đũa trên bàn lên, “răng rắc” bẻ thành từng đoạn, đi về trước hai ba bước.

Tô Thần Dật rụt cổ giọng nói run run: “Anh hùng, anh hùng, tha mạng.”

Hung tợn trừng mắt Tô Thần Dật một cái, tên cảnh sát nhặt cái hộp cơm trên đùi Tô Thần Dật rồi xoay người rời đi, “Rầm” cửa phòng phỏng vấn bị nện muốn vỡ tung, ngay cả tường đều run rẩy theo. Ngay sau đó liền vang lên tiếng nói chuyện.

“Thằng nhóc đó khai chưa?”

“Khai cái rắm! Chỉ biết kêu đói.”

“Ồ, vậy cứ giam qua đêm, đói lả người là nó khai liền.”

Nhìn cánh cửa đóng chặt Tô Thần Dật vẻ mặt ai oán, đừng có ác độc như vậy chứ, tui đã khai hết rồi mà...

Hít mũi một cái. Tô Thần Dật siết chặt cây kim đan len trong túi quần lặng lẽ đợi tới khi khuya. Không biết sau khi nghe được tiếng càu nhàu thứ bao nhiêu thì Tô Thần Dật rốt cuộc nghe được tiếng ngáy sát bên ở bên ngoài phòng thẩm vấn. Bĩu môi, Tô Thần Dật run run mở còng tay, lặng lẽ mò tới sau cánh cửa thầm vấn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau đó cẩn thận mở cửa phòng thẩm vấn.

Nhìn tên cảnh sát đang nằm úp sấp ngủ say trên bàn, Tô Thần Dật làm mặt quỷ lấy cảnh phục bên cạnh mặc vào người mình rồi đội thêm nón cảnh sát, vẻ mặt bình tĩnh mà đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi đã bỏ xa trại tạm giam ở phía sau, Tô Thần Dật mới yên lặng giơ ngón giữa lên, ai bảo mấy người bỏ đói tui, chờ viết kiểm điểm đi!

Bởi vì đêm đã khuya nên đường đi vắng người, đi một bước càu nhàu một tiếng, Tô Thần Dật chỉ cảm thấy hoa mắt váng đầu. Bỗng nhiên, một mùi hương truyền vào trong mũi Tô Thần Dật. Tô Thần Dật nhắm mắt lại hít hà một cái, hai mắt mở to, đáy mắt lập lòe ánh xanh, ngay cả người đi đường đều bị bộ dáng Tô Thần Dật dọa đến bước nhanh mà đi.

Hít lại một hơi thật sâu, Tô Thần Dật nhịn xuống xung động chảy nước miếng, há to mồm chạy như điên về phía trước, mỹ thực, ta tới đây!

“Kít... Bịch” Đêm khuya trên con đường nào đó ở B thị, một chàng thanh niên mặc cảnh phục chạy băng ngang qua đường bị xe tải húc bay, thân thể mảnh khảnh ở trên không lộn thành một độ cong duyên dáng rồi rơi cái ầm trên mặt đất, cách chàng trai đó không xa, chiếc nón cảnh sát lẳng lặng nằm trên mặt đất.

Tô Thần Dật lúc này chỉ cảm thấy máu trong cơ thể của mình giống như không muốn tiền, liên tục từ trong miệng, trong mũi chảy ào ra ngoài, y run rẩy giơ tay chỉ về phía xe tải, vẻ mặt ai oán, tui chỉ muốn ăn một bữa cơm, sao lại như thế chứ?

Tài xế xe tải mặt cắt không còn chút máu ngồi yên trong cabin, thân thể run run: “Mình mình mình tông tông phải cảnh cảnh cảnh sát...”

Giữa lúc hắn đang lo lắng nên đưa cảnh sát kia đi bệnh viện cấp cứu hay là lập tức chuồn đi thì đã thấy người cảnh sát kia giơ ngón tay lên chỉ về phía hắn, thần tình bi phẫn. Toàn thân gã tài xế xe tải nhất thời chấn động, run rẩy khởi động xe, sau đó không chút do dự đạp chân ga trực tiếp cán qua người Tô Thần Dật, rồi biến mất không thấy tăm hơi.

“...”

Vào phút giây ý thức Tô Thần Dật biến mất, y không nhịn được nghĩ, nếu như y không gặp phải tên Tô tổng gì đó kia, y cũng sẽ không trộm đồ của hắn, nếu như không trộm đồ của hắn, y cũng sẽ không bị bắt giữ, nếu như y không bị bị bắt giữ, y cũng sẽ không bị đưa đến trại tạm giam, nếu y không bị đưa đến trại tạm giam, bao tử của y cũng sẽ không bị đói một ngày một đêm, nếu bao tử của y không đói một ngày một đêm, y cũng sẽ không vì cái mùi hương kia mà băng qua đường, nếu như y không băng qua đường, thì y sẽ không bị xe tông. Cuối cùng, Tô Thần Dật kết luận, họ Tô, thằng cha này chính là hung thủ giết người! Ông đây thành quỷ cũng sẽ không tha cho anhhhhhh!

Bởi vậy có thể thấy được, anh bạn họ Tô này đang dùng số mệnh để nói cho chúng ta biết một cái đạo lý, kỹ năng trộm cắp rất đáng quý, nhưng việc giữ ấm bụng càng đáng quý hơn hơn, nhưng nếu vì cuộc sống thì trái lại, cả hai cái đều có thể ném đi. (???)

Đau nhức. Đây là cảm giác đầu tiên khi Tô Thần Dật khôi phục ý thức, toàn thân cao thấp không có chỗ nào là không đau. Run rẩy mở mắt ra, đặp vào mắt là một phông nền trắng noãn, Tô Thần Dật suy yếu chớp mắt mấy cái, đây là... bệnh viện? Y không chết? Bị cán qua như vậy thế mà y lại không chết? Tô Thần Dật nhất thời kích động, mẹ nó, rất nghịch thiên đúng không! Y nhất định phải đi cảm tạ bác sĩ mổ chính cho y! Thần y có tồn tại đúng không!

Ngay lúc Tô Thần Dật đang soạn bản nháp thư cảm ơn thì một tiếng hô kinh hoảng truyền đến: “Nhị thiếu tỉnh, nhị thiếu tỉnh rồi! Bác sĩ!” Ngay sau đó vang lên một loạt tiếng bước chân, rồi cánh cửa phòng bệnh vang lên tiếng nện “rầm“.

Tô Thần Dật minh mẫn chớp mắt mấy cái, thì ra y còn có người trong phòng bệnh a. Ngay lúc y chuẩn bị nghiêng đầu xem người chung phòng của mình dáng dấp ra sao thì một tiếng kéo cửa vang lên. Sau khi nhìn thấy người bước vào cửa, Tô Thần Dật ngây người nửa giây, gương mặt của người đan ông đó vô cùng quen thuộc, quen thuộc khiến có người ta có cảm giác nghiến răng nghiến lợi. Vì vậy, khi y nhớ ra mình bị chính gã đàn ông này tống vào trại tạm giam, Tô Thần Dật nổi giận. Chỉ thấy y nhặt con dao gọt trái cây trên bàn lên rồi chạy về phía gã đàn ông, đôi mắt hung ác: “Tao phải giết mày! Trả lại mạng cho taoooo!”

“Nhị thiếu, bớt giận, đó là anh trai của cậu đó!” Chỉ thấy một người đàn ông khác ôm chặt hông của Tô Thần Dật: “Nhị thiếu, hãy nghĩ lại a!”

“Nghĩ con em gái anh!” Thân thể Tô Thần Dật vốn đang suy yếu, sự nổi giận mới vừa phát tác bất quá chỉ là xuất phát từ oán khí đậm đặc trong lòng, bây giờ bị người này cản lại, thân thể lập tức xụi lơ, nhưng y vẫn không từ bỏ ý định huơ huơ dao gọt trong tay: “Anh buông ra, tôi muốn giết chết thằng hung thủ này!”

Tô Việt Trạch nhăn mặt, nhìn thằng em vừa tỉnh đã đòi chém giết của mình, đáy mắt hiện lên một tia không kiên nhẫn. Thằng em này không học vấn không nghề nghiệp thì thôi đi, còn nhọc mấy thằng cậu ấm khác chơi cái gì mà “bão xe”, rồi cuối cùng đem mình “bão” tới bệnh viện, mấy cái này cũng có thể cho qua, thế nhưng y vừa tỉnh lại đã cầm dao đòi giết hắn, quả nhiên cho rằng có hắn cưng chiều là có thể coi trời bằng vung sao! Nghĩ vậy, cả người Tô Việt Trạch bắt đầu xì ra khí lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Thần Dật ngày càng âm lãnh.

“Trừng con em gái mày! Ông đây hôm nay không giết người ông đây sẽ không mang họ Tô!” Nói rồi Tô Thần Dật bắt đầu giằng co, cái dao gọt trên tay cũng lay động liên tục: “Anh buông tôi ra...” chỉ thấy Tô Thần Dật trừng mắt một cái rồi sau đó hai mắt tối sầm buông mình trong lòng người đàn ông, cái dao gọt trên tay cũng rơi xuống đất.

Người đàn ông lặng lẽ quay đầu, một gã bác sĩ trẻ cầm ống tiêm trong tay bình tĩnh đẩy giọng kính trên sống mũi: “Tôi đã tiêm thuốc an thần cho y.”

Tô Việt Trạch mặt không đổi sắc nhìn người đàn ông cẩn thận ôm Tô Thần Dật thả xuống giường bệnh: “Mấy người phẫu thuật cho nó như thế nào vậy? Một cái tai nạn xe cộ cũng làm cho đầu óc có vấn đề sao?”

Bác sĩ trẻ tuổi thâm ý liếc Tô Việt Trạch: “Nếu như ngài không tín nhiệm năng lực của chúng tôi, chúng tôi có thể giúp ngài liên hệ với bệnh viện Ái Phong.”

Tay người đàn ông đang đắp chăn run lên một cái, bệnh viện Ái Phong, đó không phải bệnh viện tâm thần nổi danh nhất thành B sao? Bệnh viện Ái Phong – Yêu thương (ái) từng người điên (phong). Thân thể người đàn ông lại run lên, ánh mắt đồng cảm nhìn Tô Thần Dật đang nằm trên giường, nhị thiếu, cậu nên kìm chế lại chút đi, nếu không sau này tôi chỉ có thể đến bệnh viện Ái Phong để gặp cậu.

Tô Việt Trạch hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi: “Tôi muốn lần sau tới đây có thể thấy được một Tiểu Dật bình thường. A Hổ, chăm sóc tốt cho nhị thiếu, công ty tôi còn có việc.”

Nghe vậy, A Hổ lập tức cung kính đáp: “Vâng, đại thiếu đi thong thả.”

Tô Thần Dật nằm mơ, y mơ thấy mình đang ở trong phòng phỏng vấn, người vẫn bị còng vào ghế, người ngồi đối diện y vẫn là tên cảnh sát thẩm vấn y lúc trước, bấy giờ tên cảnh sát nọ đang ngậm cây tăm: “Nói, vì sao trộm cảnh phục của tôi.”

Tô Thần Dật thấp thỏm nhìn tên cảnh sát ánh mắt vô tội nói: “Tôi bị anh còng vào đây, làm sao có thể trộm cảnh phục của anh.”

Tên cảnh sát tức giận vỗ bàn: “Tôi thấy cậu là đến chết vẫn còn cứng đầu đúng không? Dẫn tới.”

Lát sau hai gã cảnh sát khác thở hổn hển kéo một người vào, ném tới bên cạnh Tô Thần Dật. Tô Thần Dật chăm chú nhìn, chỉ thấy người nằm trên mặt nền một thân toàn máu, trên người còn mặc cảnh phục, chỉ là đầu và chân người nọ đã máu thịt lẫn lộn không thấy rõ bộ dáng lúc đầu.

Tên cảnh sát chỉ vào thi thể trên nền đất nói: “Cậu dám nói người này không phải là cậu?”

Nhìn cái quần không thể quen thuộc hơn, thân thể Tô Thần Dật bắt đầu không thể kìm được mà run lên, đôi mắt trợn to thật to rồi cuối cùng đảo một vòng, hôn mê bất tỉnh.

Khi Tô Thần Dật tỉnh lại lần nữa thì đạp vào mắt vẫn là một màu trắng toát, y ngây ngốc nhìn trần nhà, nhất thời không phản ứng kịp đây là cảnh trong mơ hay là cảnh hiện thực.

A Hổ ở bên thấy Tô Thần Dật tỉnh lại liền vui vẻ nói: “Nhị thiếu! cậu tỉnh rồi!”

Tô Thần Dật chớp mắt mấy cái, chậm rãi chuyển hướng nhìn, chỉ thấy một người đàn ông dáng dấp nho nhã ngồi ở đàu giường của mình, người đàn ông vẻ mặt mừng rỡ. Tô Thần Dật lần thứ hai nghi hoặc mà chớp mắt mấy cái, người đàn ông này hình như có điểm quen thuộc, thanh âm cũng rất quen thuộc, quen thuốc đến nỗi làm y nhớ tới một người... Tô Thần Dật trợn to mắt, tay phải bắt đầu lục lọi cái tủ giường bênh cạnh: “Tên họ Tô kia đâu? Chạy đi đâu rồi! Ông đây muốn giết hắn!”

Người A Hổ run lên lui về phía sau: “Nhị nhị thiếu, bình tĩnh, bình tĩnh.”

“Bình tĩnh con em gái anh!” Tô Thần Dật gắng chịu đau nhức trên người muốn ngồi dậy: “Hắn hại ông đây thành thế này, ông đây nhất định phải thịt....” Vừa nói đến đây thân thể Tô Thần Dật cứng đờ, y chậm rãi quay đầu nhìn về phía A Hổ: “Không đúng, anh vừa gọi tôi là gì?”

“Nhị... nhị thiếu” A Hổ vẻ mặt thương tiếc: “Nhị thiếu, tôi gọi sai sao?”

Tô Thần Dật trầm mặc nhìn chằm chằm A Hổ, ngay lúc A Hổ gần như muốn bật khóc thì Tô Thần Dật bình tĩnh mà rúc người vào chắn: “Tiên sinh, ngài nhận lầm người rồi, tôi là Tô Thần Dật, không phải nhị thiếu của anh.”

“Nhị thiếu, tôi sai rồi.” A Hổ nhào đến bên giường Tô Thần Dật kêu rên thật bi thương: “Tuy rằng ngăn cậu lại là tôi sai, thế nhưng cậu cũng không nên không thừa nhận tôi a, nhị thiếu ~~~”

Tô Thần Dật bình tĩnh xoay đầu qua một bên: “Anh nhận lầm người rồi...” Tô Thần Dật lại trợn to mắt, nhìn tờ báo được đặt ở trên bàn bên trái giường, cái tiêu đề của bài báo vô cùng nổi bật – “Lúc rạng sáng, một cảnh sát chết khi đang băng qua đường, tử trạng thê thảm.” Tô Thần Dật run rẩy giơ ngón tay chỉ về phía tờ báo: “Làm làm phiền anh đem tờ báo lại cho tôi.”

“Oh.” A Hổ hít hít mũi đứng dậy vòng qua giường bệnh lấy tờ báo đưa cho Tô Thần Dật. Tay Tô Thần Dật run rẩy cầm lấy tờ báo, vội vã nhìn lướt qua nội dung, đôi mắt sốt ruột nhìn tấm hình trong tờ báo, mặc dù đã được làm mờ nhưng y vừa liếc mắt đã nhận ra cái quần quen thuộc kia, cái quần hôm qua hắn vẫn còn mặc ở trên người.

Sắc mặt Tô Thần Dật trắng bệch, A Hổ lo lắng nói: “Nhị thiếu, cậu bị sao vậy?”

Tô Thần Dật ngỡ ngàng ngẩng đầu: “Anh gọi tôi là gì?”

Môi A Hổ méo xệch: “Nhị thiếu, cậu muốn tôi gọi thế nào cậu cứ nói thẳng đi, đừng làm tôi sợ.”

“Tên tôi là gì?” vẻ mặt Tô Thần Dật vẫn mờ mịt như trước.

A Hổ đưa tay lên sờ trán Tô Thần Dật rồi nói thầm: “Đâu nóng lắm đâu.”

Tô Thần Dật gạt mạnh tay A Hổ: “Tôi có phải là Tô Thần Dật không?”

Người A Hổ run lên một cái, khiếp sợ gật đầu: “Đúng vậy, nhị thiếu.”

Tô Thần Dật run rẩy xốc chăn lên: “Gương, tôi muốn soi gương.”

A Hổ lập tức tiến lên đỡ lấy Tô Thần Dật: “Nhị thiếu, cậu yên tâm, mặt mày không hề bị trầy xước, thật đó.” Tô Thần Dật lạnh lùng liếc nhìn A Hổ: “Tôi muốn soi gương!”

A Hổ sờ sờ mũi, đỡ Tô Thần Dật xuống giường: “Trong toilet có gương, để tôi đỡ nhị thiếu đi nhìn.”

Tô Thần Dật chân trước vào được toilet đã đưa chân sau đóng cửa lại, A Hổ ngoài cửa bĩu môi, lặng lẽ đứng canh một bên. Đứng trước gương, ánh mắt Tô Thần Dật có chút ngây dại, người trong gương rõ ràng còn đang thành niên, da hơi trắng, sắc mặt cũng không tốt mấy, nhưng đó đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là người trong gương và y hoàn toàn khác nhau!

Tô Thần Dật run rẩy cởi dây buộc áo ra, trước mắt là một mảnh trắng nõn, không phải là làn da màu lúa mạch mà mình dùng hết tâm tư để phơi nắng, không có cơ ngực, cơ bụng cũng mất tăm, một nhu nhược mỹ thiếu niên trăm phần trăm. Tô Thần Dật nổi giận: “CMN! Nhất định là cách tỉnh lại của mình sai rôi! Trả lại màu da lúa mạch cho tui! Trả lại cơ ngực cho tui! Trả lại khuôn măt đẹp trai cho tuiiiiiiiiiiiiiiii!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.