"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không nghe máy, xin..."
Tô Việt Trạch bực dọc cúp điện thoại, hắn đã gọi điện cho Tô Thần Dật không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng không nghe máy.
Hắn không ngờ Tô Thần Dật lại hành động nhanh đến vậy, đến khi hắn đuổi theo, trên đường từ lâu đã không còn bóng dáng chiếc xe ô tô đen đâu. Chạy vào trong nội thành, Tô Việt Trạch hạ chậm tốc độ xe, vô phương hướng mà cứ tìm kiếm tung tích Tô Thần Dật. Bây giờ hắn chỉ mong sao Tô Thần Dật chỉ chạy ra ngoài chơi, không xảy ra những chuyện hắn không nghĩ tới.
Chuông điện thoại chợt reo, tưởng có tin tức về Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch lập tức nhấc máy: "Sao?"
"Việt Trạch, cậu ở đâu thế? Sao tôi không thấy cậu?"
Giọng nói Cố Thiệu Kiệt vang lên khiến cho Tô Việt Trạch thầm thất vọng: "Cái gì?"
"Tôi nói cậu còn đứng thuê phòng ở đại sảnh hả, tôi không tìm được ghi chép phòng của cậu."
Nhíu mày, Tô Việt Trạch thản nhiên đáp: "Giờ tôi đang ở ngoài."
"Ồ, vậy sao không lái xe đi? Cậu cũng thật là, tới cũng không nói tôi một tiếng, không thì...."
"Chờ chút, cậu vừa nói gì? Tôi lái xe sao?"
"Chẳng lẽ cái xe để trong gara Huyên Hiêu kia không phải của cậu?"
Mặt Tô Việt Trạch lập tức hiện lên vẻ mừng rỡ, nhất định là Tô Thần Dật lái đến đó rồi. Nhưng mà, lẽ nào thằng nhóc vô lương tâm kia lại đi tìm Cố Thiệu Kiệt? "Giúp tôi tra thử xem phòng của Tô Thần Dật ở đâu, tôi đến ngay."
Cúp điện thoại, Tô Việt Trạch ở nút giao thông đổi hướng đi, lái đến Huyên Hiêu. Lo lắng cũng tán đi hơn phân nửa, thằng nhóc này, nếu như đúng như anh nghĩ, xem anh dạy dỗ mày như thế nào!
Dừng xe trước cửa vào của Huyên Hiêu, ném chìa khóa cho nhân viên bãi đỗ xe, Tô Việt Trạch bước nhanh vào Huyên Hiêu. Chưa đi được mấy bước đã gặp được Cố Thiệu Kiệt đang từ bên trong đi ra, thấy thế, Tô Việt Trạch tiến lại gần hỏi: Tiểu Dật đâu?"
Vốn muốn trêu Tô Việt Trạch một trận nhưng Cố Thiệu Kiệt nhìn thấy mặt mày hắn nôn nóng bứt rứt, liền đáp: "Thần Dật chưa vào Huyên Hiêu, thằng lính nói nó đưa chìa khóa xe cho nhân viên rồi chạy đến phố Đông, bộ dáng hình như rất gấp. Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Chút nữa nói với cậu sau, tôi tìm Tiểu Dật trước đây."
Cố Thiệu Kiệt kéo Tô Việt Trạch lại: "Cậu gấp cái gì, phố Đông lớn như vậy cậu tìm ở đâu? Chờ đi, để tôi cho người đi tìm."
"Không được, tôi lo lắng, tôi đi trước, cậu có tin tức thì nói liền cho tôi biết."
"Tôi nói cậu dành ra hai phút thì có sao! Chẳng lẽ thằng nhóc đó lại đi đánh nhau? Nhưng mà cậu cũng không cần phải như vậy chứ! Trước kia nó đánh nhau sao không thấy cậu để ý như vậy, tôi... chờ chút, tôi nghe điện thoại."
Tô Việt Trạch ở bên cạnh nôn nóng đi qua đi lại, trước kia Tô Thần Dật đánh nhau hắn quả thật không thèm để ý, lần nào cũng theo lệ quan tâm một chút rồi dặn dò vài câu là xong việc. Mà bây giờ, ngay cả hắn cũng không biết tại sao mình lại nôn nóng đến vậy. Có lẽ là tâm tính bất đồng, trước đây hắn muốn chiều hư Tô Thần Dật, còn bây giờ, hắn muốn nắm chặt Tô Thần Dật trong lòng bàn tay.
Sau khi nghe Cố Thiệu Kiệt thốt ra một cái tên, Tô Việt Trạch không thèm để ý đến cái khác, vùng tay ra khỏi Cố Thiệu Kiệt rồi chạy đi, hắn có dự cảm xấu.
*******
Trong con đường hẻm nào đó ở phố Đông đang diễn ra một trận hỗn chiến, không thể không nói lần này Tô Thần Dật đúng là thiếu suy nghĩ, đơn thương độc mã mà chém giết. Lần này không như trước – chỉ có bốn năm người, để báo thù, Cường Tử tìm hơn chục thằng chặn đường Hứa Nghị. Nếu như Tô Thần Dật không đến, thì đánh cho Hứa Nghị một trận hả giận cũng tốt, nếu như Tô Thần Dật tới, vậy càng tốt, y có thể đánh nhưng cũng không thể đánh thắng được một đám người.
Trận đánh với Cường tử này xem như là để đời, bởi vì hoàn cảnh lớn lên, Tô Thần Dật lúc sinh thời không có bạn bè, cho nên xảy ra chuyện gì, y đều tự mình giải quyết. Sau khi sống lại, tuy rằng làm quen không ít người, thế nhưng nhiều năm qua đã thành thói quen, y căn bản không có ý nghĩ tìm người giúp đỡ, y thật không ngờ lần này Cường tử thế mà dẫn theo nhiều người như vậy. Y có thể đánh cũng không có thể đánh thắng được mười mấy người.
Sau khi trúng không biết bao nhiêu đấm, Tô Thần Dật nổi giận, cứ chiếu theo nguyên tắc – tao không vui vẻ mày cũng đừng muốn sướng, Tô Thần Dật một chân đá bay người trước mặt rồi cầm cây gậy đánh loạn xạ về phía Cường tử, đánh cho đến khi Cường tử gào khóc kêu to.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều bị bộ dáng ác độc bộc phát của Tô Thần Dật làm cho hoảng sợ. Trên áo sơ mi xám tro bị dẫm lên không ít vết chân, mặt mày thì bầm tím, trên cánh tay trần cũng mang không ít vết thương, tuy là như vậy nhưng Tô Thần Dật xuống tay không chút do dự, đánh Cường tử đến không hở tay.
Hứa Nghị thở dốc ngơ ngác nhìn bộ dáng độc ác bộc phát của Tô Thần Dật, anh đại, anh đúng là thần tượng của em!
"Mẹ nó chúng mày sợ chết à! Nhanh tới đây phụ một tay!"
Cường tử lớn tiếng quát lên khiến mọi ngưởi sực tỉnh, lập tức ùa lên, đánh đấm, lôi kéo, không ai thèm để ý đến Hứa Nghị đang ở bên cạnh.
Cho dù bị mấy người kéo lại, Tô Thần Dật vẫn như trước – không quên hung hăng đạp Cường từ mấy đạp, tay cũng không ngừng, huơ huơ cây gậy đánh vào người của hắn.
Rốt cuộc cũng thoát khỏi phạm vi tấn công của Tô Thần Dật, Cường tử ôm vết thương trên người thở dồn dập, không thể không nói Tô Thần Dật xuống tay thật độc địa, mỗi gậy đều đánh vào cùng một chỗ, nếu Tô Thần Dật không bị mấy thằng khác kéo lại, chắc hắn sẽ bị Tô Thần Dật đánh cho tàn phế.
"Mẹ nó Tô Thần Dật mày muốn chết! Đánh mạnh vào cho tao! Chỉ cần đừng đánh chết, tàn phế tao chịu!"
Né một đá vào mặt, Tô Thần Dật châm chọc nói: "Tiểu Cường đúng là Tiểu Cường, sức sống thiệt "cường", bị tao đánh thành vậy mà cũng còn sức la, tốt lắm, đáng khen thưởng."
Cười lạnh nhìn Tô Thần Dật bị đá lật người trên mặt đất, Cường tử nói móc: "Tô Thần Dật, mày nói tiếp đi, ráng mà cố nói, chút nữa mày nói không nổi đâu."
Nhìn Tô Thần Dật bị vây đánh như vậy, Hứa Nghị lập tức đỏ mắt chạy đến chỗ Tô Thần Dật: "Đậu mịe tụi bay dừng tay, muốn đánh thì đánh tao này!"
Tô Thần Dật xuống tay tàn nhẫn, Hứa Nghị có biết đến, nhưng cậu chưa bao giờ thấy Tô Thần Dật hung tợn như vậy, không chỉ xuống tay tàn nhẫn mà đối với chính mình cũng tàn nhẫn. Nếu như lúc trước, Tô Thần Dật sẽ tận lực phòng thủ để giảm thương tổn xuống mức thấp, nhưng giờ Tô Thần Dật không như thế, lúc bị thương cũng không quên làm cho đối phương lãnh đấm, loại hành vi đả thương địch thủ 800 tổn hại chính mình 1000 khiến cho Hứa Nghị không khỏi sợ hãi. Nếu biết trước Tô Thần Dật một mình chạy tới, cậu có chịu đòn một mình cũng không gọi điện cho Tô Thần Dật.
"Đm Tiểu Nghị tử mày cút xa một chút cho anh, đừng ở đây vướng chân vướng tay, gậy của anh mày không có mắt đâu!"
Một tay giữ chặt người muốn đánh lén Tô Thần Dật, Hứa Nghị hai mắt đẫm lệ nhìn Tô Thần Dật: "Anh đại, anh tốt với người ta như vậy, có bị anh đánh trúng người ta cũng chịu."
"..." Mẹ! Mày đừng ở trong cái hoàn cảnh nghiêm túc này mà nói như thể hấp hối có được không! Anh không chịu nổi bị mày dằn vặt.
"Á ~, anh, xuống tay nhẹ chút đi, đau muốn chết!"
"Anh đã nói mày đừng lởn vởn trước mặt anh rồi, đáng đời! Đậu má thằng này! Không đánh mặt không được hả, tao còn phải đi tán gái đó!"
Cái tay định vung vào mặt Tô Thần Dật của người nào đó dừng lại, sau đó hắn liền nhấc chân định đá vào chích chòe của y.
"Đậu má! Mày đánh mặt thì thôi đi, mày là muốn tao tuyệt hậu hả khốn!"
"..." Người nào đó lặng lẽ trừng mắt nhìn Tô Thần Dật, rốt cuộc là mày muốn đánh chỗ nào thì nói chắc ăn một lời đi! Thời buổi giờ đánh lộn cũng không dễ dàng, đánh mà còn phải đánh theo yêu cầu.
Thừa dịp người nọ nhìn ngó, Tô Thần Dật vung một gậy vào đầu tên đó, thấy người nọ té trên mặt đất, Tô Thần Dật thở dài lắc đầu: "Thời buổi giờ người như mày thiệt hiếm thấy, nếu như mày không phải bạn của con gián kia thì có thể làm bạn của tao rồi."
Người nào đó lặng lẽ nhìn sao bay đầy đầu, Tô tiểu gia, tôi nên cảm ơn lời khích lệ của cậu sao?
Khi Tô Việt Trạch chạy đến được con hẻm thì thấy Cường tử ôm vai đứng bên nhìn, còn Tô Thần Dật và Hứa Nghị đang đánh nhau với một đám du côn, trên mặt đất còn thấy mấy người không thể động đậy. Sau khi nhìn thấy vết thương trên mặt Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch lập tức nổi giận, sải dài chân tiến đến, thừa dịp Cường tử chưa kịp phản ứng liền nắm gáy Cường tử ném vào tường: "Mấy người dừng tay lại cho tôi!"
Tiếng vang nặng nề nương theo tiếng gầm của Tô Việt Trạch khiến cho mọi người không khỏi ngừng tay, sau khi nhìn thấy Cường tử sắc mặt trắng bệch bị Tô Việt Trạch dí lên tường, mọi người ngẩn ra rồi lập tức xông lên định cứu Cường tử.
Tay phải buông ra rồi bóp chặt, Tô Việt Trạch siết cổ Cường tử lạnh lùng lướt nhìn mọi người: "Mấy người thử bước tới một bước xem."
"Đừng, đừng lại đây." Cường tử vô lực gạt tay của Tô Việt Trạch, khuôn mặt vốn trắng bệt giờ lại từ từ hồng lên bất thường.
Hứa Nghị nhân cơ hội đó lết đến bên cạnh Tô Thần Dật ghé vào tai y thấp giọng hỏi: "Sao anh trai anh lại tới đây?"
Kéo Hứa Nghị lui về chân tường, Tô Thần Dật mỉa mai: "Chắc là tìm tôi đòi xe."
"..." Đuổi tới tận đây để đòi xe á? Anh đại, anh bớt vui tính đi được không. Húa Nghị dán vào tường trượt người ngồi xuống lầm bầm: "Xem ra không cần đánh tiếp nữa, để em xả hơi một chút."
"Ừ." Tô Thần Dật dựa lưng vào tường thở dốc, thực ra bây giờ y cũng hết lực rồi, cả người đau vô cùng, lúc nãy bất quá chỉ hăng máu nhất thời thôi.
Tô Thần Dật hừ lạnh một tiếng trừng mắt nhìn Cường tử: "Em trai của Tô Việt Trạch tôi mà cậu cũng dám động vào, ai cho cậu cái gan này, hửm?"
"Thả...tay..."
Tô Việt Trạch cười khẽ một tiếng: "Thả tay? Được thôi." Nhẹ nhàng buông tay, Cường tử lập tích ngã bịch xuống đất. Tô Việt Trạch lại cười nhạt xốc người Cường tử lên: "Còn muốn thả nữa không?"
Cường tử run bần bật, lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
Một tràng tiếng chân vang lên, mười mấy gã đàn ông tướng tá cao to nối đuôi nhau chạy đến đứng sau Tô Việt Trạch: "Thiếu gia."
Tô Việt Trạch gật đầu: "Đi, đỡ nhị thiếu và bạn của nó qua đây, còn mấy người này..." Tô Việt Trạch lạnh mắt nhìn lướt qua một vòng rồi cong khóe môi: "Dạy dỗ một trận rồi tống đến đồn cảnh sát."
Đám vệ sĩ nghe vậy tiến lên ngăn chặn ý đồ trốn chạy của bọn côn đồ. Giãy khỏi tay vệ sĩ, Tô Thần Dật đỡ Hứa Nghị tựa vào tường lạnh nhạt nhìn.
Tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rên rỉ đan vào nhau thẩm thấu khắm hang cùng ngỏ hẻm.
Hứa Nghị hai mắt sáng lóe lập lòe nhìn: "Anh đại, thằng cờ hó kia vừa đạp em mấy đạp, anh nói em có nên đạp lại mấy cái không?"
Tô Thần Dật đưa mắt nhìn Hứa nghị: "Mày còn sức à?"
"Không." Hứa Nghị cụt hứng rũ vai, rồi lại lập tức rống lên với vệ sĩ: "Ê, mấy người, nhớ đánh vào mặt đó, nhất định so với tôi phải thảm hơn mới được!"
"..."
Tiếng bước chân lại vang lên, ngay sau đó truyền đến giọng nói hài hước của Cố Thiệu Kiệt: "Ơ, thì ra cậu dẫn theo người, xem ra không cần tôi giúp đỡ."
Con hẻm nhỏ xíu thoáng cái chật ních, cúc hoa của Tô Thần Dật căng thẳng, lặng lẽ lê người núp phía sau Hứa Nghị, bà mẹ nó, sao cái tên mặt mo này cũng tới!
Ném Cường tử xuống đất, tựa như đá bóng, Tô Việt Trạch nhấc chấn đá hắn về phía đám côn đồ, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Thiệu Kiệt: "Sao cậu lại tới đây?"
"Chậc chậc, một đá này chắc cũng gãy đôi xương sườn" Cố Thiệu Kiệt vẻ mặt cảm thán: "Anh đây cũng là lo lắng cho cậu không cẩn thận bị người ta vây đánh, ơ, đây không phải Thần Dật sao, sao thành thế này?"
Liên quan cọng lông gì tới anh! Tô Thần Dật kéo Hứa Nghị đứng che trước người mình, tôi không muốn nhìn thấy cái tên biến thái bạo cúc người ta bậy bạ như anh!
"Trốn cái gì, nào, lại đây anh xem."
Tô Việt Trạch nhiu mày nhấc chân đi đến bên cạnh Tô Thần Dật kéo y vào lòng mình rồi nhìn về phía Cố Thiệu Kiệt: "Cậu đi làm việc đi, tôi đây không sao."
Cố Thiệu Kiệt giống như có chút suy tư nhìn Tô Thần Dật một chút rồi cười cười gật đầu: "Được, tôi về đây. À, phải rồi, cái thằng hồi nãy bị cậu đá đi là cháu trai của Lý cục đó."
"Cố thiếu, cứu tôi..."
"Làm cho nó câm mồm đi!" Tô Việt Trạch không kìm được mà nhíu mày: "Cậu về đi, tôi biết rồi."
Cố Thiệu Kiệt gật đầu dẫn đám người nghênh ngang rời khỏi con hẻm. Tô Thần Dật thầm thở phào một tiếng, đẩy Tô Việt Trạch ra, Tô Thần Dật đi đến cạnh Hứa Nghị nâng cậu từ dưới đất đứng lên: "Xe của anh tôi đỗ ở trong Huyên Hiêu, chìa khóa ở chỗ nhân viên giữ xe, anh cho A hổ lái về đi, không thì để tôi nghỉ ngơi hết đêm nay, sáng mai tôi lái qua cho anh."
"Tiểu Dật, em đang nói cái gì!"
"Tiền trong thẻ tôi mượn xài trước, mấy ngày nữa tôi sẽ nạp vào trả lại cho anh. À, còn bộ quần áo này nữa, tôi nhất định sẽ trả lại cho anh.
"Tiểu Dật!"
"Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, tôi đưa Hứa Nghị đi bệnh viện đã, hôm nào mời anh ăn cơm."
Tô Việt Trạch híp mắt lạnh lùng nói: "Tô Thần Dật, em còn nói thêm một câu nào nữa xem?"
"Ừ, lời tôi nên nói cũng đã nói, cứ như vậy đi, chúng tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Tô Việt Trạch tiến lên níu tay Tô Thần Dật gầm nhẹ: "Tô Thần Dật! Không phải em đang giận dỗi với anh đấy chứ!"
Nắm tay Tô Thần Dật siết chặt, Hứa Nghị lập tức gào lên thảm thiết: "Anh, nhẹ chút, muốn gãy, muốn gãy tay luôn rồi."
Tô Thần Dật khóe miệng giật giật lặng lẽ buông tay ra, quay đầu, đáng thương nhìn phía Tô Việt Trạch: "Tô đại gia, cho một con đường sống không được sao? Xuống tay nhẹ chút đi, anh siết tay như vậy tôi rất đau đó? Tiền thuốc men anh có chịu không?"
"..."