Ăn Hại Sống Lại

Chương 47: Chương 47




Nếu chuyện "càng-biến-thái-hơn" mà Tô Việt Trạch nói là đoạt nụ hôn đầu tiên của y, thì đáng lẽ ra lúc đó y nên hăng hái phản kháng, đem tên biến thái bóp chết từ trong nôi mới đúng, bằng không nụ hôn đầu tiên y gìn giữ bao nhiêu năm nay sẽ không bị tên mặt mo Tô Việt Trạch này chiếm đoạt.

Nghĩ lại, Tô Thần Dật y sông hớn hai mươi năm, chưa một mảnh tình vắt vai nắm tay dắt chân thì lại bị tai nạn rồi sống lại, tuy là chuyện trẻ hơn hai tuổi khiến y rất vừa lòng, thế nhưng cũng không đến mức sống càng bi quan hơn đời trước! Mẹ nó, đây là càng sống càng xui xẻo trong truyền thuyết có đúng không!

Từ khi sống lại cho đến bây giờ y chưa có ngày nào trôi qua suôn sẻ, y cảm thấy con đường đời của y đã bị Tô Việt Trạch đào ra không ít cái hố, mỗi khi y gian nan bò ra khỏi một cái hố thì phía trước vẫn còn một đống hố chờ y phía trước. Luôn mồm nói là anh trai y, sẽ đối tốt với y, kết quả là lại kéo y đi coi phim "sẽ".

Xem thì xem đi, so da mặt dày thì y cũng có chút công phu, thế nhưng không nghĩ tới sau khi y và Tô Việt Trạch vật lộn, cái chỗ đáng thẹn của Tô Việt Trạch vậy mà lại có phản ứng với y. Được rồi, chuyện này chính y cũng có hơn nửa phần công lao, thế nhưng mẹ nó hắn lại dám đoạt đi nụ hôn đầu của y, quân tử có thể nhịn, nhưng thần trộm thì đách nhịn được!

Tô Thần Dật đỏ mắt trừng Tô Việt Trạch, hai tay càng ra sức, đầu y bây giờ toàn lý tưởng bóp chết tên khôn này, quên béng mất chuyện mình phải thừa cơ chạy trốn, dám đoạt nụ hôn đầu của ông, xem ông đây có giết chết anh không!

"Tô, Thần, Dật!" Tô Việt Trạch gỡ tay Tô Thần Dật ra yếu ớt gào từng tiếng, lần tay Tô Thần Dật xuống tay quả thực độc ác, bây giờ hắn chỉ có thể thở ra mà không thể hít vào. Mẹ nó thằng đạo diễn, nhanh hô CUT đi tên khốn! Bằng không thì thằng nhóc Tô Thần Dật này sẽ giết anh trai, sau này thì còn ai diễn nữa hả!

Đối với tiếng gào của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật hoàn toàn k o nghe thấy, vẫn bóp chặt cổ Tô Việt Trạch không buông. Một màn từ khi bị sư phụ đuổi ra cửa tới B thị gặp phải Tô Việt Trạch cho đến lúc sống lại tới bây giờ, không ngừng hiện lên trong đầu.Sư phụ y từng nói y biết, nếu muốn thu hoạch bảo bối thành công thì trước tiên nhất định phải học cách quan sát. Cho nên, y vừa học tập kỹ năng trộm vừa học tập cách quan sát. Vì thế sau khi y sống lại thay đổi thân phận, cùng Tô Việt Trạch chung đụng vài ngày liền biết rõ Tô Việt Trạch muốn nuôi hư đứa em này, cho nên y mới phòng bị Tô Việt Trạch.

Mặc dù biết thế, nhưng y không phủ nhận Tô Việt Trạch quả thực làm y cảm nhận được cảm giác được anh trai cưng chiều, nhưng tất cả đều có mục đích. Chờ chút, hình như y quên mất chuyện quan trọng rồi, nãy y định làm gì ấy nhỉ?

Thấy Tô Thần Dật không hề nhục nhích, ánh mắt Tô Việt Trạch dần lạnh lẽo, đang chuẩn bị đánh trả thì thấy Tô Thần Dật từ từ thả lực, cuối cùng bình tĩnh tiếp tục nhìn hắn.

Tiếng ho xé phổi vang lên trong phòng, Tô Thần Dật im lặng một lát rồi nhấc chân đi về phía cửa sổ, lúc này không chuồn thì chờ lúc nào nữa? Vì nụ hôn đầu của mình mà nộp mạng ở đây thì tuyệt đối không đáng chút nào có phải không!

Nhận ra ý đồ của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch cũng không còn để ý đến cổ họng phát đau của mình vùng người đứng dậy chạy về phía của sổ. Cho nên, khi đồng chí Tô đau khổ của chúng ta nhảy cửa sổ lần nữa, thì lại tiếp tục bị Tô Việt Trạch một tay kéo lại ôm chặt vào lòng.

"..."

Tô Thần Dật trầm tư nhìn cửa sổ mở hơn phân nửa im lặng không nói, chẳng lẽ là phương thức mở cửa của mình sai rồi? Mẹ nó vì sao mỗi lần nhoài được nửa người ra cửa sổ lại bị Tô Việt Trạch túm lại hả khốn!

Trong vườn hoa, hai vị vệ sĩ nào đó lặng lẽ nhìn cửa sổ lầu hai, nếu như lần đầu tiên là bọn họ hoa mắt, vậy lần thứ hai thì sao? Nhị thiếu, cậu vừa duỗi người ra đã thu người vào là muốn nháo kiểu gì đây! Biểu diễn kỹ năng đặc biệt sao? Người ta còn ở dưới cửa sổ chờ cậu, cậu xác định phương thức trêu người này không có vấn đề sao!

Ôm chặt Tô Thần Dật vào lòng, Tô Việt Trạch khàn giọng lên tiếng: "Tiểu Dật, đừng đi."

Hai tay Tô Thần Dật bấu lấy cánh tay Tô Việt Trạch không nói gì, sao cảm thấy cảnh này quen quen ấy nhờ? Hình như hai ngày trước y mò vào đây, cuối cùng bị cái thẻ chết tiệt kia giữ chân, sau đó luôn tìm cơ hội chạy ra. Sau đó nữa thì ngả bài, sau đó sau đó nữa thì mất nụ hôn đầu tiên...Mẹ nó, quả nhiên không thể nào quên nổi chuyện này a khốn nạn!

"Ngoan, đừng đi, anh sẽ đối tốt với em."

Tốt con em anh! Ông đây đách cần!

"Bên ngoài không an toàn, nghe lời anh được không?"

Nghe con...Ơ, hình như, đại khái, có lẽ, e rằng, bên ngoài quả thật không an toàn! Nghe Tô Việt Trạch nhắc nhở như thế, y bấy giờ mới nhớ ra chủ mưu hại chết chủ nhân thân thể này còn chưa bắt được, người này có vẻ rất khó giải quyết, nếu như mình đi thật...Tô Thần Dật lặng lẽ mường tượng ra cảnh mình bị tai nạn một lần nữa rồi sau đó sống lại vào thân thể người thân của Cố Thiệu Kiệt, mẹ nó, bị biến thành em trai của Tô Việt Trạch đã đủ khốn rồi! Cả người run lên, Tô Thần Dật ai oán ngẩng đầu nhìn trời, sao lại có cảm giác như lại bị rới vào bẫy...

Tô Việt Trạch nắm chặt cánh tay: "Lẽ nào em định trốn cả đời ở chỗ Lâm Sanh sao? Dù sao nó với em chỉ là bạn bè mà thôi, đây mới là nhà của em."

Tô Thần Dật giật mình, rõ ràng y ẩn nấp rất kỹ, vì sao.... "Anh theo dõi tôi?"

"Không, anh chỉ đi thăm dò. Tiểu Dật đừng giận, anh chỉ không muốn em gặp nguy hiểm, không có gì hơn. Anh không phản đối em làm bạn với Lâm Sanh."

Tô Thần Dật cười lạnh: "Lẽ nào anh không sợ tôi và Lâm Sanh kéo anh khỏi vị trí Tô gia?"

"Trước đây sợ nhưng giờ thì không."

"Bởi vì tôi đã bị anh nuôi hư, đúng không?" Tô Thần Dật hừ một tiếng: "Tô Việt Trạch, tôi thật sự thương xót cho em trai anh!"

Tô Việt Trạch nhẹ thở ra một tiếng nhỏ giọng lên tiếng: "Cha và mẹ anh chỉ cưới nhau chỉ vì sự nghiệp, anh cũng biết giữa bọn họ không có tình cảm, mặc dù anh là con trai của cha nhưng ông ấy rất ít quan tâm tới anh, chỉ dành trách nhiệm bồi dưỡng anh. Khi đó trong Tô gia chỉ có mẹ và chú Bạch quan tâm tới anh, sau này cha quen biết dì Thái thì càng ít quan tâm đến anh hơn. Sau khi em sinh ra thì anh biết đến sự tồn tại của em, khi đó anh mới sáu tuổi, tuy rằng không hiểu biết được bao nhiêu, nhưng anh biết mình có một đứa em cùng cha khác mẹ. Mẹ dạy anh đừng nên hận, cho nên anh không hận, chỉ cùng với mẹ bỏ lơ sự tồn tại của em. Anh cũng có lúc suy nghĩ, có phải mình không nỗ lực nên cha mới ít quan tâm anh như vậy, cho nên sau khi cha giao nhiệm vụ cho anh anh càng thêm gắng sức hoàn thành. Dần dà, cha cũng thỉnh thoảng khích lệ anh, cho dù chỉ thỉnh thoảng nhưng anh cũng rất vui vẻ, ít ra cố gắng của anh không hề uổng phí. Cho đến khi mẹ qua đời, cha dẫn em và dì Thái về Tô gia, anh mới nhận ra, thì ra mình cố gắng thế nào cũng không bằng em làm nũng với cha. Mỗi khi anh nhìn thấy em và cha vui vẻ bên nhau, anh cũng sẽ làm bộ vô tình rồi bỏ đi, nhưng thực ra thâm tâm lại ganh tị muốn chết. Thế nhưng anh không quên lời mẹ nói với anh trước khi qua đời, không nên hận, phải cố gắng giữ mình ở lại Tô gia, phải..."

Tô Thần Dật không biết Tô Việt Trạch còn chưa nói y biết mẹ hắn còn muốn hắn nghĩ cách trừ khử Tô Thần Dật, cho dù có biến Tô Thần Dật thành phế vật, cũng không thể để Tô Thần Dật uy hiếp vị thế của hắn ở Tô gia.

Tô Việt Trạch ngừng một chút lại nói tiếp: "Cho nên anh bắt đầu tiếp cận em, đối tốt với em, thu dọn tàn cuộc cho em. Anh thừa nhận, để ở lại Tô gia, để thâu tóm Tô gia, mấy năm qua anh đều có tâm tư cưng chiều nuôi hư em, chuyện này anh không phủ nhận. Thế nhưng Tiểu Dật, anh chưa hề nghĩ muốn hại em Cho dù em thực sư bị anh chiều hư nhưng anh vẫn sẽ tiếp tục cưng chiều em, ý nghĩ này tồn tại cho đến sau khi em mất trí nhớ. Từ sau khi em mất trí nhớ, anh nhận thấy em thay đổi nhiều lắm."

Tô Thần Dật lườm mắt, bình cũ rượu mới, không thay đổi sao được?

"Em bắt đầu phòng bị anh, không còn ỷ lại anh nữa, ngay cả cha cũng dám chống đôi, khi đó anh nghĩ, một người mất trí nhớ sẽ thay đổi nhiều đến vậy sao? Mặc dù thế, nhưng anh không thể phủ nhận chuyện em là em trai anh. Anh bắt đầu quan sát em, thậm chí còn nghi ngờ em muốn hấp dẫn chú ý của Cố Thiệu Kiệt nên mới giả vờ như vậy. Thế nhưng sự thật chứng minh, em thật sự mất trí nhớ, cũng thật sự thay đổi. Không còn ương bướng như lúc trước, thay đổi hoàn toàn, còn thích châm chọc người khác."

Mẹ, anh đang khen tôi hay sỉ nhục tôi đấy? Tô Thần Dật nghẹn họng không (biết) nói gì.

"Sau này em bỏ nhà đi, anh mới nhận ra Tô gia không có em yên tĩnh đến đáng sợ. Sau đó chú Bạch nói với anh rất nhiều, anh cũng suy nghĩ lại, cũng chính là lúc đó anh mới biết em đã bước vào thế giới của anh. Với anh mà nói, em không phải là người anh muốn chiều hư kia, em là em trai anh, anh muốn bảo vệ em, muốn quan tâm em, muốn cưng chiều em bằng tất cả tấm lòng không mang theo bất kỳ ý đồ gì. Tiểu Dật, anh hỏi em chuyện tấm thẻ kia cũng chỉ là muốn biết lai lịch của nó mà thôi, em mất trí nhớ, chuyện trước kia chắc chắn không nhớ rõ, anh không muốn em bị người-gian-xảo lợi dụng. Chuyện em xảy ra tai nạn anh còn chưa điều ra rõ, anh cũng không biết giờ có ai để mắt đến em không, cho nên đừng đi được không? Anh sẽ đối tốt với em, xin em tin tưởng anh."

Đối với ván ngả bài của Tô Việt Trạch, nếu nói Tô Thần Dật không hề xúc động thì đó là nói dối, tuy rằng y vô tâm vô phế nhưng không có nghĩa là y tâm địa sắt đá. Một thằng nhóc sáu tuổi, sau khi biết mình có một đứa em cùng cha khác mẹ, chưa kịp làm ra chuyện gì đã bị mẹ mình dạy không nên hận. Sau này mẹ mất lấy được di chúc vẫn không hận, luôn tìm cách ở lại Tô gia.

Nếu như đổi lại là y, có lẽ y không thể làm được như Tô Việt Trạch,không chừng đã sớm phủi mông bỏ đi, còn phải kìm chế chính mình để đi cưng chiều đứa con riêng tranh giành tình thương của cha. Tô Việt Trạch gian xảo thì gian xảo, nhưng quả thực hắn chỉ vì mình mới nuôi hư Tô Thần Dật. Thế nhưng nếu trước đây hắn không làm như vậy, có thể Tô gia hôm nay không được như bây giờ, nhìn sự cưng chiều của Tô cha đối với Tô Thần Dật, không chừng có khi ông ấy quyết tâm bồi dưỡng Tô Thần Dật thành người nối nghiệp.

Nghĩ vậy, Tô Thần Dật không khỏi có chút đồng cảm với Tô Việt Trạch, sống trong một gia tốc lớn, không có được tình thương của cha thì thôi đi, lại còn suốt ngày lo lắng mình mà lỡ làm sai chuyện gì thì thứ mình nỗ lực giành lấy cũng không giữ được. Có thể Tô Việt Trạch bẩm sinh đã không tính toán, nhưng hoàn cảnh lớn lên ép buộc hắn phải tính toán.

Nghĩ lại, Tô Thần Dật y mặc dù chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ, nhưng ít ra còn có một ông sư phụ thương yêu, tuy rằng từ nhỏ đã bị cha nội đó bóc lột, nhưng y biết sư phụ y là đối tốt với y bằng cả tấm lòng. Còn hơn Tô Việt Trạch, y thà rằng làm một đứa trẻ bị vứt bỏ chứ không muốn trở thành Tô Việt Trạch.

Được rồi, người Tô Việt Trạch đã từng nuôi hư là Tô Thần Dật đã chết, không phải y. Sau khi y sống lại trên người Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch quả thực không làm gì với y, ngoại trừ đoạt nụ hôn đầu tiên của y...Mẹ...nó!

Tô Thần Dật bực bôi đẩy Tô Việt Trạch ra: "Anh trả lại nụ hôn đầu lại cho tôi!"

Tô Việt Trạch lặng lẽ giật khóe miệng, lẽ nào một mớ chân tình hắn vừa mới bày tỏ đều bay ra ngoài cửa sổ hết rồi? Tại sao lại vòng qua chuyện này?

"Vừa nãy chỉ là tình thế cấp bách, Tiểu Dật, xin lỗi."

Tô Thần Dật chỉ mũi Tô Việt Trạch lên án: "Một câu xin lỗi thì xong sao? Đây chính là nụ hôn đầu tiên tôi đã để dàng trong suốt hai...mười tám năm qua!

Tô Việt Trạch lúng túng sờ mũi sau đó tiến lại gần: "Bằng không thì anh cho em hôn lại?"

"..." Tô Thần Dật huơ nắm tay nện một đấm vào mặt Tô Việt Trạch: "Hôn con em anh! Anh đi chết đi!"

Lời tác giả:

Tô Việt Trạch: Mẹ nó thằng đạo diễn, nhanh hô CUT đi tên khốn! Bằng không thì thằng nhóc Tô Thần Dật này sẽ giết anh trai, sau này thì còn ai diễn nữa hả!

Trần Thế: Không sao, tui có thể viết cho tiểu Tô tử chết đi sau đó sống lại vào người em họ của Cố Thiệu Kiệt, vẫn đúng thể loại huynh-đệ.

Tô Việt Trạch:...

Tô Thần Dật: Ha ha

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.