Ăn Hại Sống Lại

Chương 57: Chương 57




Tô Thần Dật co giật khóe miệng mà nhìn một bộ phim máo chó giờ vàng đang diễn ra trước mắt mình – người đàn ông nào đó ôm một bó hồng đỏ rực tặng cho "người mình yêu" mà anh trai của "người yêu" thì mặt mày tối sầm xách người đàn ông đó vào phòng tẩn một trận dã man. À không, nên nói là người đàn ông nào đó đang cùng người anh trai trình diễn một trận chiến rúng động tâm tư, để là "người yêu" kia đứng bên cửa bảo vệ một đóa hồng tàn khuyết.

Nếu như đổi "người yêu" thành phụ nữ, thì chắc hẳn giờ này là cảnh hắn-yêu-nàng, nàng-không-yêu-hắn, anh-nàng-nổi-giận cùng hắn xông lên tranh giành nàng trong phim tình cảm sến súa.

Đầu đầy hắc tuyến, Tô Thần Dật đá bay bó hồng bên chân, đi tới trước ghế mà ngồi xuống, một tay chống cằm nhìn cảnh cận chiến người thật việc thật đang diễn ra trong phòng. Đây là lần thứ hai y nhìn thấy Tô Việt Trạch đánh nhau với Cố Thiệu Kiệt, mà hai lần đều là bởi vì y, không biết y nên cảm thấy vinh hạnh hay bất đắc dĩ đây.

Thực ra, y cũng đách hiểu nổi tại sao hai người đó lại đánh nhau. Sau khi Cố Thiệu Kiệt hỏi xong câu kia, Tô Việt Trạch không nói năng gì mà xách Cố Thiệu Kiệt vào phòng rồi đóng sập cửa trực tiếp đấu võ, ngay cả cơ hội trì hoãn cũng không cho Cố Thiệu Kiệt.

Nghiêng người né đòn tấn công của Tô Việt Trạch, Cố Thiệu Kiệt vẻ mặt khó xử nói: "Việt Trạch, trừ khi cậu đánh chết tôi, nếu không đừng hòng cản tôi theo đuổi Tô Thần Dật."

"Nằm mơ!" Tô Việt Trạch lạnh lùng đáp lại: "Tôi nói rồi, để tôi nghe thấy lời tương tự, tôi nhất định ra tay đánh cậu, nếu như cậu không muốn ngay cả anh em cũng không thể làm, thì tốt nhất nên dứt ý đồ kia đi!"

Khá lắm! Tô Thần Dật tán thưởng trong lòng, anh trai, nhất định phải đánh cho tên mặt mo này tỉnh người! Đừng có thể hiện táo bạo quá mà mất sức nha!

"Tôi nói rồi, tôi thật lòng thích Thần Dật mới theo đuổi em ấy, chúng ta làm anh em nhiều năm như vậy, nhân phẩm tôi thế nào cậu rất rõ, lẽ nào cậu không cho rằng giao Thần Dật giao cho tôi sao sẽ yên tâm hơn là cho người khác?"

Tô Việt Trạch lạnh mặt đạp một đạp về phía Cố Thiệu Kiệt: "Tự tôi sẽ chăm sóc Tiểu Dật, không cần cậu bận tâm."

Đưa tay đỡ đòn tấn công của Tô Việt Trạch, Cố Thiệu Kiệt cau mày nói: "Cậu chỉ là anh trai em ấy, sau này cậu sẽ có gia đình của riêng mình, chẳng lẽ cậu có thể chăm sóc em ấy cả đời?"

"Đó là chuyện của tôi, không liên quan gì đến cậu. Mặc kệ đối với Tiểu Dật là thật lòng hay có mục đích khác, tôi vẫn hy vọng cậu có thể rõ ràng, Cố gia sẽ không thể để cho người nối nghiệp tương lai của bọn họ nối gót chú Cố!"

Cố Thiệu Kiệt vô tư cười cười: "Chờ chú hai thu xếp xong đám người kia, những chuyện đó không thành vấn đề."

Ngừng tay, Tô Việt Trạch lạnh lùng nhìn Cố Thiệu Kiệt, "Vậy thì chờ chú hai của cậu thu xếp xong người trong nhà rồi cậu hãy cân nhắc lại chuyện này!"

"Này cũng thật đúng dịp." Cố Thiệu Kiệt khoanh tay vẻ nhàn nhã nhìn Tô Việt Trạch: "Chú hai đang trên đường trở về, trong tháng là giải quyết xong đám người kia."

Tô Thần Dật bật dậy vội chạy đến ngước mặt Cố Thiệu Kiệt hỏi: "Vậy sư... Tô lão đại của tôi cũng đi theo rồi sao?"

"Đương nhiên." Cố Thiệu Kiệt nhìn Tô Thần Dật với vẻ mặt thâm tình: "Cho nên Thần Dật, người nhà anh em không cần lo lắng, có anh đây, bọn họ không ai dám động vào em."

"..." Bố đây đách thể nào tiến xa với anh được không? Bố đây đách có ý nghĩ cùng anh phát triển thêm một bậc được không? Có thể tự mình thấu hiểu được không hả? Tô Thần Dật nghiêng đầu sang hướng khác: "Bố mẹ em sẽ không đồng ý, anh dập tắt hy vọng đi."

"Thần Dật." Cố Thiệu Kiệt lập tức nắm bả vai Tô Thần Dật, dịu dàng nói: "Chuyện bác trai bác gái em không cần lo lắng, anh sẽ nói chuyện với bọn họ, cho nên Thần Dật, cho anh một cơ hội được không? Trước kia là anh mờ mắt mới không quý trọng em, nhưng bây giờ anh đã thật sự thông suốt, xin em... "

Hất rớt tay Cố Thiệu Kiệt, Tô Thần Dật vỗ vai Tô Việt Trạch: "Anh trai, cố lên, tốt nhất là để anh ta phải mang khăn trùm đầu ra ngoài, em chờ anh ở phòng ăn."

Tô Việt Trạch cưng chiều xoa đầu Tô Thần Dật: "Ngoan, ở cửa chờ anh, nhanh thôi."

"Được!" Tô Thần Dật gật gù đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Sau khi cửa phòng đã đóng lại, bấy giờ Tô Việt Trạch mới nhìn đến Cố Thiệu Kiệt: "Nói đi, rốt cuộc ý cậu là gì."

Tô Thần Dật đứng ngoài cửa, lòng ruột ngứa ngáy. Không ngờ mới qua một buổi tối mà sư phụ y đã đi theo Cố Tấn Dương rồi, giờ thì hay rồi, sư phụ còn chưa nhận ra người đã đi, lại còn đi theo người của Cố gia, mẹ nó, đây là muốn y đến đâu tìm người hả khốn nạn!

Quả nhiên Tô Việt Trạch không để cho Tô Thần Dật chờ lâu, chỉ trong chốc lát đã mở cửa phòng với sắc mặt bí xị, theo sát phía sau là Cố Thiệu Kiệt. Tô Thần Dật nghiêng đầu nhìn một chút, thấy Cố Thiệu Kiệt không có thêm vết thương mới nào trên mặt mới thật vọng thu hồi ánh mắt, xem ra hai tên này thuộc trường phái "quân tử động khẩu bất động thủ" rồi.

Cố Thiệu Kiệt mỉm cười đi đến trước mặt Tô Thần Dật: "Anh biết gần đây có tiệm bánh rán không tồi, để anh dẫn em đi."

"Không cần." Tô Việt Trạch gỡ thẻ phòng xuống rồi đóng cửa lại ôm lấy Tô Thần Dật trực tiếp rời đi: "Chúng ta đi ăn cơm."

Cố Thiệu Kiệt sờ sờ mũi sau đó cũng nhấc chân đuổi theo hai người.

Nhìn Cố Thiệu Kiệt đang theo sau, Tô Thần Dật kéo góc áo Tô Thần Dật thấp giọng hỏi: "Anh, hai anh đàm phán thất bại rồi à?"

Tô Việt Trạch mím môi: "Không cần để ý đến cậu ra, em muốn ăn gì?"

Được rồi, nhìn mặt là biết đàm phán thất bại: "Ăn trong khách sạn luôn đi, anh, em muốn về nhà."

Đi vào thang máy ấn xuống tầng trệt, Tô Việt Trạch nắn nắn má Tô Thần Dật cười hỏi: "Không chơi nữa à?"

Nhìn Cố Thiệu Kiệt đang đứng bên, Tô Thần Dật bĩu môi: "Không thích nữa." Nếu Tô Thắng đã vào cửa Cố gia, thì y phải thừa dịp trốn khỏi hai người này trước đi tìm Tô Thắng, nếu như bỏ qua cơ hội lần này thì sau này y muốn tìm thấy Tô Thắng sẽ rất khó khăn. Hơn nữa có tên Cố Thiệu Kiệt mặt mo ở đây, y nào còn hứng thú vui chơi?

"Ngày mai đi, chút nữa anh dẫn em đi đến mấy chỗ cảnh đẹp."

"Anh rất quen thuộc với nơi này, có mấy chỗ cũng không tệ, Thần Dật, chút nữa anh dẫn em đi xem."

Ra khỏi thang máy, Tô Thần Dật không thèm đoái hoài đến Cố Thiệu Kiệt mà nói thẳng với Tô Việt Trạch: "Anh, ông bạn kết nghĩa này của anh rốt cuộc là muốn ồn ào kiểu gì hả!"

Tô Việt Trạch khinh khỉnh hừ một tiếng: "Không biết, không cần để ý đến cậu ta."

Tô Thần Dật lườm một cái, một người bám đuôi mờ ám như vậy, có thể không để ý được sao? "Em muốn về ngay hôm nay."

Đưa lại menu cho bồi bàn, Tô Việt Trạch đáp: "Vất vả lắm anh mới có dịp nghỉ, xem như là đi chơi với anh được không? Sáng sớm ngày mai chúng ra hãy về."

Tô Thần Dật không thể cầm lòng nổi khi có ai dùng giọng điệu dịu dàng nhỏ nhẹ này nói chuyện với y, khiến y có muốn chơi xấu cũng không được. Chộp bàn, Tô Thần Dật gật gù: "Được rồi, đi với anh."

Khóe miệng Tô Việt Trạch cong lên, hắn mỉm cười xoa đầu Tô Thần Dật, khóe mắt liếc thấy Cố Thiệu Kiệt bên cạnh, Tô Việt Trạch liền thu tay về, bắt đầu chu đáo gắp cho Tô Thần Dật món ăn y yêu thích.

Ăn sáng xong, Tô Việt Trạch lập tức dẫn Tô Thần Dật đi đến nơi phồn hoa náo nhiệt nhất phố S. Mà Cố Thiệu Kiệt thì từ đầu đến cuối đều bám dính hai người, thỉnh thoảng còn lấy lòng với Tô Thần Dật.

Nhìn đám người chen chúc, Tô Thần Dật vẩy vẩy cổ áo, thều thào lên tiếng: "Trời nắng thế này mà sao nhiều người vậy, nóng chết được."

Vừa dứt lời, một bình đồ uống mát lạnh liền hiện ra trước mắt Tô Thần Dật, Cố Thiệu Kiệt vẻ mặt dịu dàng: "Uống nước đi."

Khóe miệng co giật, Tô Thần Dật lượn đến bên người Tô Việt Trạch, nép sát vào hắn: "Anh, em muốn ăn kem!"

"Thần Dật, phía trước có một quán kem không tồi, anh dẫn em đi."

Tô Việt Trạch lạnh lùng hừ một tiếng rồi đổi vị trí với Tô Thần Dật: "Thiệu Kiệt, cậu rảnh lắm hả?"

Cố Thiệu Kiệt nhíu mày: "Cậu có thời gian du lịch tại sao tôi lại không?"

Tô Việt Trạch vô cảm lườm Cố Thiệu Kiệt: "Không phải thời điểm thế này cậu phải rất bận rộn sao?"

"Không sao, chú hai đã trở về chủ trì đại cục." Cố Thiệu Kiệt cười đến híp mắt.

"Bắt trộm! Có trộm!"

Nương theo tiếng thét kinh hãi, mọi người đều nháo nhào lộ vẻ kinh ngạc, nhìn về phía phát ra nguồn âm.

Mà Tô Thần Dật chỉ cảm thấy mình bị một cỗ lực mạnh mẽ va vào, sau đó y như con thoi ngã qua ngã lại chệnh choạng đi đến bên cạnh Tô Việt Trạch.

Sắc mặt Tô Việt Trạch khẽ thay đổi, bận bịu đỡ lấy Tô Thần Dật: "Tiểu Dật, em sao rồi?"

Tô Thần Dật mờ mịt nhìn về phía trước lẩm bẩm: "Choáng."

"Bắt trộm! Bắt trộm!"

Tiếng la ngày càng gần, chỉ thấy một bà cô tay đeo vàng bạc giẫm trên giày cao gót chạy tới, móng tay sơn đỏ chóe chỉ thẳng tắp về phía trước, như muốn người nhường đường có thể giúp bà bắt được kẻ móc bóp tiền của mình.

Tô Thần Dật lắc lắc đầu, đưa tay kéo lại bà cô sắp chạy ngang qua mình rồi đưa ví tiền trong tay cho bà: "Này, có phải cái này không?"

Bà cô mở to mắt bận bịu đón lấy ví tiền rồi vui mừng đáp: "Chính là nó, cảm ơn cậu, cảm ơn!"

"Không cần." Tô Thần Dật vô tư khoát khoát tay, nếu không phải do người kia xúi quẩy đụng phải y, y mới không rảnh hơi xen vào chuyện vô bổ này.

Động tác vặn nắp bình của Cố Thiệu Kiệt ngừng lại, nhìn ví tiền trong tay bà cô rồi lại nhìn qua Tô Dần Dật, Cố Thiệu Kiệt hơi híp mắt lại, tay vô thức sờ lên cổ, một món đồ chợt hiện lên trong đầu. =))

Tiễn bà cô đi, Tô Việt Trạch dắt thẳng Tô Thần Dật đi về.

"Này này, anh mình không đi dạo nữa sao?"

"Không được," Tô Việt Trạch nhàn nhạt nói: "Quá đông người, lỡ như va phải nữa thì làm sao bây giờ."

"Ừ, vậy mình về nghỉ ngơi đi."

"Ừm," Tô Việt Trạch gật gù,: "Mà ví tiền kia sao Tiểu Dật lấy được vậy?"

Tô Thần Dật bĩu môi: "Lúc tên kia va phải em vừa vặn lấy được." Ông đây sẽ không nói cho anh biết là ông đây tiện tay móc đâu!

"..." Khóe mắt Tô Việt Trạch giật giật, hắn nên nói vận tên cướp kia quá xui xẻo?

Trở về khách sạn, hai người đánh một giấc ngủ trưa trước tiên, sau đó mãi đến chạng vạng mới ra ngoài ăn tối. Mới vừa mở cửa phòng, một bó hồng xanh (lam) xuất hiện trước mắt mình, Tô Thần Dật co giật khóe miệng giương mắt nhìn Cố Thiệu Kiệt đang cười vô cùng dịu dàng: "Anh trai, rốt cuộc anh muốn sao đây?"

Nâng hoa hồng về phía trước để tặng, Cố Thiệu Kiệt càng cười dịu dàng hơn: "Đương nhiên là theo đuổi em rồi."

Tô Việt Trạch hừ một tiếng đóng cửa lại rồi kéo Tô Thần Dật rời đi mà chẳng thèm đoái hoài đến Cố Thiệu Kiệt.

Nhìn bóng lưng hai anh em cùng nhau rời đi, Cố Thiệu Kiệt cười khổ một tiếng rồi bước chân theo sau.

Vừa ngồi xuống bàn ăn, vừa liếc mắt, Tô Thần Dật đã thấy Cố Thiệu Kiệt cầm bó hồng xanh kia lơn tơn đi về phía y, một loại cảm giác nồng nặc bất lực tự dưng nảy sinh. Mẹ nó rốt cuộc anh muốn thể hiện cái qué gì hả khốn nạn? Anh không biết xấu hổ nhưng cũng phải để mặt mũi cho tôi chứ!

Tô Thần Dật yếu ớt quay đầu nhìn Tô Việt Trạch: "Anh, những ngày tháng sau này không còn cách nào để trải qua~!"

Vỗ vỗ đầu Tô Thần Dật động viện: "Vờ như không nhìn thấy là được, nhìn một chút, mai chúng ta đi về."

Cố Thiệu Kiệt càng đến gần, ánh mắt xung quanh hướng về phía hắn càng nhiều. Tô Thần Dật lặng lẽ đưa tay che mặt, anh trai, quỳ cầu đừng tới đây! Tôi không đỡ nổi anh đâu.

Đưa hoa hồng đến tay Tô Thần Dật, Cố Thiệu Kiệt cười tít mắt ngồi xuống đối diện Tô Thần Dật: "Thần Dật muốn ăn gì nào?"

"..." Bám dai như đỉa a khốn nạn!

Mọi người hoảng loạn mở to mắt, ra là đưa cho đàn ông, muốn chọc mù mắt người ta có phải không!

Tô Việt Trạch đang chuẩn bị nổi đóa, Tô Thần Dật liền đưa tay nắm Tô Việt Trạch: "Anh, em muốn nói chuyện riêng vài câu với anh Thiệu được không?"

Tô Việt Trạch lạnh lùng trừng mắt với Cố Thiệu Kiệt: "Có chuyện gì anh không thể nghe sao?"

"Anh, đi mà."

Nhìn ánh mắt lộ vẻ cầu xin của Tô Thần Dật, Tô Việt Trạch mím môi buồn bực đứng dậy: "Anh đi xem thử có thứ gì uống được không."

Tô Thần Dật nhìn theo bóng dáng rời đi của Tô Việt Trạch, mãi đến khi xác định Tô Việt Trạch không còn nghe thấy tiếng của mình, bấy giờ y mới quay đầu nhìn Cố Thiệu Kiệt: "Sau khi về tôi sẽ lập tức đưa thứ kia cho anh, anh đừng tiếp tục dằn vặt tôi nữa được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.