Ăn Hại Sống Lại

Chương 7: Chương 7




Ngày ấy Tô Thần Dật viện cớ đầu gối bị thương nên ăn sáng và ăn trưa ở trong phòng mình, thật ra thì, nếu có thể, y rất muốn ngay cả cơm tối cũng có thể được ăn ở trong phòng, bất quá Tô cha lên tiếng, có khiêng cũng phải khiêng y xuống ăn. Vì thể trải qua một phen rối rắm, Tô Thần Dật rốt cuộc cũng lê lết xuống lầu, ba người Tô gia vẫn như trước ngồi trước bàn ăn, Tô Thần Dật lễ phép thăm hỏi một phen rồi ngồi xuống bên người anh cả nhà mình.

Tô cha liếc mắt nhìn Tô Thần Dật: “Không phải còn có thể đi sao, tao còn tưởng mày muốn tao đích thân lên lầu mời mày xuống.”

“Sao có thể chứ.” Tô Thần Dật vẻ mặt tươi cười nói: “Không dám làm phiền phụ thân đại giá, phụ thân đại nhân lên tiếng, cho dù không đi được con cũng phải lết xuống cho bằng được.”

Tô cha hừ nhẹ một tiếng không hề để ý đến Tô Thần Dật: “Ăn cơm đi.”

Vì thế, Tô Thần Dật phong cách nhã nhẵn mà cầm lấy đôi đũa, rồi phong cách nhã nhặn mà gắp đồ ăn, cuối cùng phong cách nhã nhặn mà đưa thức ăn vào trong miệng, toàn bộ quá trình không hề thấy chút hung hãn nào của ngày hôm qua. Cho nên, Tô cha rất vừa lòng, Tô phu nhân cũng cười đến dịu dàng, bữa cơm tối này cứ thế mà vui vẻ trôi qua.

Cuối cùng Tô Thần Dật bình tĩnh mà lau miệng chuẩn bị đứng dậy rời đi, trời biết y gần như bị bữa ăn này tra tấn đến chết, nhớ lúc trước khi y và sư phụ ăn cơm, chưa có bữa nào được yên ổn cả, cái miệng bô bô thảo luận không ngừng, có đôi khi lời nói hai người không hợp ý còn phải vung tay đánh nhau, có thể thấy, khiến cho Tô Thần Dật an phận ăn cơm là chuyện thống khố tới cỡ nào.

“Chuyện đến trường của Tiểu Dật chuẩn bị sao rồi?”

Đến trường? Động tác đứng đậy của Tô Thần Dật ngừng lại, người cứng ngắt mà quay đầu nhìn về phía Tô Việt Trạch.

Tô Việt Trạch khẽ mỉm cười trả lời: “Đã sắp xếp ở G đại, bên phía trường học đã an bài ổn thỏa, chỉ chờ Tiểu Dật chọn chuyện ngành là khai giảng cỏ thể đi báo danh.”

“Ừm.” Tô cha vừa lòng mà gật gù: “Tiểu Dật muốn học chuyên ngành gì?”

“Con không học được không?” Tô Thần Dật ngây thơ mà chớp chớp mắt, trời biết y ghét nhất là đến trường, năm đó y bị sư phụ nhà mình ép buộc học hết trung học, sau đó y lăn lộn la khóc om xòm mới không bị ép học lên đại học.

Khóe miệng Tô cha cong lên cười đến dịu dàng “Tiểu Dật vừa mới nói gì vậy?”

Thân thể Tô Thần Dật run lên, yên lặng quay đầu: “Ánh nắng đêm nay thật rực rỡ ahaha....”

“...” Khóe mắt Tô cha co giật “Điểm thi vào đại học như thế nào cha không tính toán với con nhưng là vào G đại rồi, cha hy vọng con có thể nghe lời, một chút, hiểu không?”

“Phụ thân đại nhân, con nhất định sẽ cố gắng học tập, mỗi ngày hướng về phía trước!” Tô Thần Dật vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

Nghe vậy Tô cha vừa lòng mà gật đầu: “Có chuyên ngành nào đặc biệt yêu thích không?”

“Đương nhiên là trộm... Đầu hơi choáng, để con suy nghĩ, ha ha, để con suy nghĩ chút.” Tô Thần Dật cười gượng gạo.

“Vậy nhanh suy nghĩ đi.” Tô cha liếc nhìn Tô Thần Dật một cái: “Thôi thì học quản lý tài chính luôn đi, sau này còn có thể giúp đỡ anh hai con.”

Tô Việt Trạch bình tĩnh thản nhiên mà rũ mắt xuống giấu đi thâm trầm trong mắt.

“Quản lý... tài chính?”

“Có vấn đề?”

Đương nhiên là có! Phải có rồi! Tô Thần Dật yên lặng liếc nhìn Tô Việt Trạch một cái, nếu như y thực sự đi học cái này, cuộc sống sau này đừng mơ yên ổn, cho dù Tô Việt Trạch có thương em trai cỡ nào thì cũng không có khả năng tha thứ cho thằng em mình làm lung lay địa vị của hắn a hỗn đản! Tưởng hắn bị ngốc sao!

“Phụ thân đại nhân, người cảm thấy con học máy tính thế nào?” Tô Thần Dật thương lượng.

“Máy tính?” Tô cha vẻ mặt kinh ngạc, thực ra ông cũng không thật sự muốn Tô Thần Dật đi học cái gì tài chính kia, bởi vì Tô Thần Dật vốn dĩ không có cái năng khiếu này, hơn nữa ông đối với Tô Việt Trạch còn chút ấy náy, nếu một khi Tô Thần Dật chọn chuyên ngành này, thì Tô Việt Trạch sẽ có tâm tư khác, chắc chắn sau này sẽ không thật lòng đối đãi với thằng em này. Cho nên, ông vừa rồi nói chuyện đó cũng là để thăm dò hai anh em, đương nhiên, nếu như Tô Thần Dật muốn học, ông cũng sẽ không phản đối, nhưng mà ông sẽ lập tức mang Tô Thần Dật đi, không gì an tâm hơn là để thằng con này nằm trong tầm nhìn của mình.

“Đúng vậy.” Tô Thần Dật đứng dậy vội vàng chạy đến trước mặt Tô cha “Phụ thân đại nhân, tài chính con học hổng nổi, con vừa thấy chữ số là quáng mắt liền.”

“Nhìn mật mã mày không quáng mắt à?”

“Đương nhiên không!” Tô Thần Dật trả lời thành khẩn: “Con thích máy tính, cha, máy tính đi? Chọn ngành này đi.” Nói xong Tô Thần Dật còn nhìn Tô phu nhân nháy nháy mắt.

Tô phu nhân bật cười lắc đầu: “Lập Danh, Tiểu Dật thích máy tính thì để nó theo ngành này đi.”

Tô cha nhìn Tô Việt Trạch vẫn trầm mặc như trước rồi gật gật đầu: “Tùy mày, nhưng mày dám ở trong trường quậy phá, ông đây liền bay về táng chết mày.”

“Cam đoan sẽ không!” Tô Thần Dật nghiêm túc nói “Hết thảy vâng theo lời chỉ huy!”

Tô cha như suy nghĩ điều gì mà nhìn về phía Tô Thần Dật: “Mày vậy mà thay đổi không ít.”

“...” Thân người Tô Thần Dật run lên, ra vẻ vô tội: “Con mất trí nhớ mà.”

Tô cha hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói: “Ngày mốt chúng tao trở về, mày an phận một chút, đừng để tao biết được mày lại ở ngoài lêu lổng.”

“Thật vậy chăng?” Tô Thần Dật vẻ mặt kinh hỉ, mẹ nó, cuối cùng cũng đi!

“Hửm?” Tô cha híp mắt nhìn Tô Thần Dật.

“Ha ha, vậy thì...” Tô Thần Dật gượng cười hỏi: “Ý con là phụ đại nhân và mẹ xinh đẹp trở về nhanh như vậy sao?”

Tô cha trừng mắt nhìn Tô Thần Dật một cái rồi nhìn về phía Tô Việt Trạch: “Tiểu Trạch, Tiểu Dật giao cho con, đừng để nó đi ra ngoài ăn chơi nữa.”

“Vâng, cha.” Tô Việt Trạch lễ phép đáp lời.

Nghe vậy Tô cha hài lòng mà cười cười, vung tay lên, ân chuẩn cho hai anh em trở về phòng.

Trở về phòng khóa trái cửa lại, Tô Thần Dật bắt đầu xoay loanh quanh trong phòng. Tô cha nói ngày mốt đi, nói cách khác là y sẽ được tự do, như vậy, đến lúc đó y có nên rời nhà trốn đi lưu lạc thiên nhai? Hay là trước tiên đi tìm sư phụ của mình? Không được, dựa vào tính tình của sư phụ nhà mình, nếu mình ra ngoài không đủ hai năm thì chắc chắn không thể xuất hiện ở gian biệt thự đó được, trở về là không có khả năng.

Như vậy thì, lưu lại? Hiện tại thân phận của mình là Tô gia nhị thiếu, không có Tô cha quản thúc, y muốn làm gì cũng được, cái tên anh trai trên trời rơi xuống kia cũng sẽ chẳng thèm quản, có thể làm thiếu gia, có thể no cơm, có thể lấy tiền tiêu vặt, còn có thể ra ngoài quậy phá, mẹ nó, mấy ngày đó sẽ không thể nào nhàn hạ hơn a hỗn đản!

Tô nhị thiếu huơ tay nắm quyền, tinh quang trong mắt lóe lên, trước tạm thời lưu lại, nếu không thoải mái thì cùng lắm là ôm mông chạy lấy người, ra ngoài theo nghiệp cũ. Tô nhị thiếu thâm trầm mà gật đầu, thôi thì cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!

Hai ngày sau, Tô cha dặn dò hai anh em một phen rồi mang theo vợ đẹp của mình rời khỏi Trung Quốc. Tô Thần Dật hưởng tự do đứng trong hoa viên Tô trạch không kìm được mà cười điên cuồng, mẹ nó, rốt cuộc đã được tự do! Muahahahaha.... Thấy thế nhóm người hầu của Tô gia liền lôi kéo nhau nhượng bộ lui binh, trước khi mất trí nhớ Tô nhị thiếu đã đủ khủng bố rồi, sau khi mất trí nhớ nhị thiếu càng khủng bố hơn, đúng không?

Ngừng cười, Tô Thần Dật ngoắc ngoắc tay A Hổ đang đứng trong góc: “Tiểu Hổ tử, lại đây.”

A Hổ quay đầu nhìn phụ thân – Bạch quản gia cầu xin, Bạch quản gia đồng cảm mà nhìn con trai mình một cái rồi xoay người tiến vào biệt thự, ông muốn đi nghiên cứu mấy món ăn đêm nay nên để đầu bếp nấu chút đồ gì ngon ngon cho hai vị thiếu gia ăn.

A Hổ hít hít mũi yên lặng lết đến: “Nhị thiếu, chuyện gì?”

“Người lúc trước kêu anh chôn, chôn sao rồi?”

“Vâng, chôn ở mộ viên.”

“Đi” Tô Thần Dật vung tay lên: “Mang bổn thiếu gia đi xem chút.”

“Nhị thiếu, chuyện này...” A Hổ vẻ mặt khó xử.

“Sao nào?” Tô Thần Dật liếc mắt, không giận mà uy: “Không chịu dẫn?”

Thân thể A Hổ run lên không ngừng gật đầu: “Dẫn, dẫn liền mà.”

Tô Thần Dật vừa lòng cười: “Thôi được rồi. Đi đi.”

Sau khi thưa bẩm với Bạch quản gia một tiếng, A Hổ liền lái ô tô chở Tô Thần Dật đi thăm mộ. Mà nhị thiếu gia của hắn thực sự là, mất trí nhớ thì thôi đi, lại còn làm khổ hắn đi nhận xác hạ táng, vốn tưởng rằng nhị thiếu nhất thời hứng khởi, ai ngờ lão gia và phu nhân vừa rời đi, vị tổ tông này lại đòi muốn đi nhìn thi thể vô danh kia, đi thì đi, nhưng ngài cũng không cần ra vẻ thương cảm như vậy chứ!

Tô Thần Dật dùng ngón tay rờ lên bốn chữ to “Mộ người vô danh” trên tấm bia mộ, vẻ mặt đau thương, Tô Thần Dật a Tô Thần Dật, mày nói thử đời trước mày tạo nghiệt gì. Từ nhỏ bị cha mẹ ném bỏ còn chưa tính, mới hai mươi tuổi đã bị sư phụ đuổi ra ngoài, mày nói mày theo sư phụ học tập vô số kỹ năng để làm gì mà lại trộm trúng cái tên sao chổi Tô Việt Trạch kia chứ? Trộm thì trộm đi, động tác của mày nhanh một chút thì sao có thể bị người ta bắt quả tang? Bắt quả tang còn chưa tính, thế mà mày lại bị tống vào nhà giam. Tống vào nhà giam còn chưa nói, nhưng mắt mày không thể nhìn xa chút xíu sao? Cái xe tải hùng hùng hổ hổ chạy tới mà mày lại không phát hiện? À, cái này thì tốt lắm, bị cán đến chính mình cũng nhận không ra, cuối cùng còn rơi vào cảnh “người vô danh” như thế này, mày nói mày có biết suy nghĩ hay không hả khốn!

Nhìn Tô nhị thiếu từ thương cảm đến tự trách rồi bi phẫn, A Hổ chỉ cảm thấy người mình bắt đầu run lên, nếu như hắn không chắc chắn người nằm trong mộ này không hề có bất cứ quan hệ nào với nhị thiếu, thì hắn đã tưởng rằng người nọ chính là bị nhị thiếu làm hại.

“Nhị, nhị thiếu, chúng ta về đi?”

Tô Thần Dật thâm trầm nhìn A Hổ, thân thể A Hổ run lên, cười trừ lên tiếng: “Cậu cứ tiếp tục, tiếp tục.”

Tô Thần Dật yên lặng quay đầu nhìn lại tấm bia mộ, không tên không tuổi còn chưa nói, ngay cả ảnh chụp cũng không có, thảm quá, thật là thảm.

Tô Thần Dật yếu ớt thở dài một hơi, may mắn ta đây phúc lớn mạng lớn, bỏ xác nhưng không bỏ hồn, nếu không ngay cả cái xác này cũng không được nhặt “Đi thôi.”

Nghe vậy cả người A Hổ phấn khích, bật người cười nói: “Ôi chao, thật là mệt.” Tổ tông cậu cuối cùng cũng chịu đi, còn ngồi đó nữa thì sợ quỷ nhập vào người mất thôi.

Trở lại Tô trạch ăn cơm tối, Tô Thần Dật liền bị anh hai nhà mình gọi vào phòng, chưa đợi y mở miệng hỏi đã thấy Tô Việt Trạch từ đâu lấy ra một cái điện thoại di động và một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Tô Thần Dật.

“Tiểu Dật, đây là di động anh mới mua cho em, thẻ cũng mới bổ sung (tiền), số điện thoại vẫn như trước, tiền trong thẻ xài thoải mái, hết thì nói với anh.”

Tô Thần Dật vẻ mặt vui sướng mà tiếp nhận, điện thoại gì đó không quan trọng, chỉ yếu là thẻ ngân hàng a! Sau này mình cũng chính là người tư bản a~!

Tô Việt Trạch mỉm cười xoa xoa đầu Tô Thần Dật dịu dàng nói: “Trước kia có mặt cha nên không dám đưa cho em, sợ bị mất, mật mã là ngày sinh nhật của em.”

“Sinh nhât?” nét cười trên mặt Tô Thần Dật nhất thời cứng đờ, có quỷ mới biết thân thể này sinh ngày mấy a!

Thấy thế Tô Việt Trạch mới nói: “Quên mất em bị mất trí nhớ, mật mã là **0106, đừng quên.”

“Cám ơn anh!” Tô Thần Dật ngọt ngào đáp.

“Cảm ơn cái gì.” Tô Việt Trạch bật cười lắc lắc đầu: “Đi ra ngoài nhớ mang theo A Hổ, không được bão xe, biết chưa?”

“Ừm!” Tô Thần Dật vội gật đầu không ngừng, hai con mắt cơ hồ đều dính vào tấm thẻ atm, có tiền rồi, ở lại quả nhiên là sự lựa chọn chính xác.

“Vậy anh về phòng trước, em ngủ sớm một chút.”

“Anh ngủ ngon.” Tô Thần Dật nhanh chóng mở điện thoại ra, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà phất phất tay với Tô Việt Trạch.

Tô Việt Trạch vừa lòng cười, xoay người rời khỏi phòng Tô Thần Dật.

Tiếng đóng cửa vang lên, Tô Thần Dật ngẩng đầu, vẻ mặt trào phúng, quả nhiên là muốn tiếp tục chiều hư tôi sao, nằm mơ đi cưng!

Vừa mới khởi động điện thoại, âm báo tin nhắn liên tục vang lên, suýt nữa chết máy, khóe miệng Tô Thần Dật co rút, cái máy này... thật là bận rộn. Đem điện thoại đang reo không ngừng ném lên giường, Tô Thần Dật quay đầu đi vào phòng tắm. Lúc đi ra điện thoại đã im lặng, Tô Thần Dật nhảy lên giường cầm điện thoại bắt đầu xem xét.

“A Thần, nghe nói anh bị tai nạn, sao rồi?”

“A Thần, nghe nói anh bị mất trí nhớ, có thật không vậy? Anh đáp lại cho anh em nghe một tiếng a.”

“Tô Thần Dật, mày cái thằng nhát chết, thua nên không dám gặp người?”

“A Thần, sao không trả lời, điện thoại gọi cũng không được?”

“A Thần, thấy tin nhắn thì nhớ trả lời, đừng để anh em lo lắng.”

“Tô Thần Dật, mày cho là mày mất trí nhớ thì có thể trốn được à? Nằm mơ!”

...

Mấy chục tin nhắn đều là cùng một loại như thế, Tô Thần Dật cũng không có hứng xem nữa, bởi vì điện thoại mới mua nên dãy số không được lưu tên, y căn bản không biết ai gửi tin nhắn cho mình, còn cả hơn trăm cuộc gọi tới, nhưng đa số đều là do người gọi y là “A Thần” gọi đến, có thể thấy được đối phương rất kiên trì. Đang lúc Tô Thần Dật chuẩn bị nhìn lại xem thử có tin nhắn nào khác có ích không thì điện thoại lại vang lên lần nữa, số hiển thị là cái người gọi y là “A Thần“. Tô Thần Dật bĩu môi ấn nút nghe.

“Trời ạ, A Thần, anh cuối cùng cũng nghe máy! Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Điện thoại cũng không gọi được, tin nhắn cũng không, để thằng em này lo lắng gần chết.”

“Xin lỗi, cậu là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.