Ăn Hại Sống Lại

Chương 80: Chương 80




Nhìn hai người đàn ông sóng vai ra vào quán bar trong tấm hình, Tô Thần Dật không khỏi nhíu mày. Tên-sỡ-hữu-vóc-dáng-thấp-hơn, y có thể nhận ra, không nhầm đi đâu được đấy chính là Cố Thiệu Uy - em họ Cố Thiệu Kiệt, mà người đàn ông còn lại...

Cố Thiệu Kiệt kéo một tay chống cằm, tay còn lại gõ nhẹ lên mặt bàn, "Có một người Thần Dật chưa gặp qua bao giờ phải không?"

Nghiêng đầu nhìn Tô Thần Dật nhíu mày, Tô Việt Trạch đưa ngón tay chỉ vào người đàn ông có vóc dáng cao hơn trong hình, "Đây là anh cùng cha khác mẹ của Lâm Sanh, Lâm Lâm."

"Lâm Lâm?" Tô Thần Dật trợn to mắt đầy vẻ kinh ngạc, "Gã sao lại đi cùng với Cố Thiệu Uy?"

Trầm ngâm trong giây lát, Tô Việt Trạch đưa tấm ảnh trên tay mình cho Tô Thần Dật, "Em xem tấm hình này xong sẽ biết sẽ biết."

Nhìn những tấm ảnh hai người ôm nhau tại nhiều nơi khác nhau, Tô Thần Dật ngây ra, "Bọn họ... là người yêu?"

"Chuyện này à..." Cố Thiệu Kiệt cười giễu, "Đó là ở trong mắt Thiệu Uy, về phần Lâm Lâm, anh không rõ lắm, người này tâm cơ quá sâu."

"Chính xác, " Tô Việt Trạch gật đầu, "Có thể đứng vững gót chân ở Lâm gia mà không bị Lâm Sanh bài trừ, Lâm Lâm chắc chắn không đơn thuần như vẻ bề ngoài." Ngưng lời, Tô Việt Trạch nhìn về phía Tô Thần Dật tiếp tục nói, "Lâm Sanh hẳn là có nói với em cậu ta còn có hai người em cùng cha khác mẹ, nhưng mới vào cửa ngày thứ hai đã bị cậu ta đuổi ra ngoài, vậy mà cha Lâm Sanh với hai ả tình nhân không dám hé răng một tiếng."

"Cho nên, tên Lâm thiếu nọ - chính là Lâm Lâm phải không?" Tô Thần Dật ngây ngốc nhìn Tô Việt Trạch.

Tô Việt Trạch đưa tay lên nhẹ nhàng nắm lấy Tô Thần Dật, đáp lại với ánh mắt lo lắng, "Tiểu Dật."

Khẽ lắc đầu, Tô Thần Dật rũ mắt. Trước đây, khi nghe đến hai chữ Lâm thiếu, y liền đoán người này không phải Lâm Sanh cũng chả phải Lâm Lâm, cái hy vọng đó-chính-là hai người em ngoài giá thú của Lâm Sanh gì đó căn bản chỉ là lừa mình dối người. Tuy rằng trước đây Lâm Lâm luôn được Lâm Sanh nhắc đến với vẻ mặt hờ hững, nhưng có thể khiến Lâm Sanh ngầm đồng ý gã ở lại Lâm gia, thì phải chăng Lâm Sanh đối với hắn ít nhiều vẫn còn có chút tình cảm anh em?

Tô Thần Dật y luôn luôn là một con người có cừu tất báo, chuyện có người đánh lén y ở trung tâm thương mại trước kia không khỏi có chút liên can đến Lâm Lâm, hơn nữa lần bắt cóc nọ, mối thù giữa y và Lâm Lâm rốt cuộc đã kết trái chứ không hẳn chỉ đơn thuần là một trò đùa dai. Huống hồ, vụ tai nạn giao thông phát sinh trước kia khiến cho chủ nhân thân thể này mất đi cái mạng nhỏ cũng rất có thể xuất phát từ tay Lâm Lâm, nếu y không vì mình báo thù, thì cũng phải lấy lại công bằng cho Tô-Thần-Dật-đã-chết.

Thế nhưng, có thằng anh em Lâm Sanh này chặn trước mắt, y bỗng nhiên không biết phải nên làm như thế nào. Nếu như đổi thành Tô-Thần-Dật-đã-chết, hẳn cậu ấy cũng xoắn xít như y phải không?

Tô Việt Trạch nắn nắn bàn tay Tô Thần Dật để trấn an, rồi từ trong túi móc ra một chiếc USB màu đen đặt trên đĩa quay sau đó xoay nó đến trước mặt Cố Thiệu Kiệt, "Trước đây tôi vẫn không rõ sao cậu lại cho Cố Thiệu Uy tiếp tục làm về các khoản số-liệu-khấu-trừ thay cho chú ba của cậu, bây giờ nghĩ lại một chút thì ắt hẳn là có nội tình phải không?"

Tô Thần Dật lặng lẽ nhìn chằm chằm cái USB-quen-thuộc-đến-không-tài-nào-quen-thuộc-hơn trong tay Cố Thiệu Kiệt, lại nhớ đến cái USB đen thui Tô Việt Trạch giao cho y khi trước, cuối cùng y lạnh mặt nhìn về phía Tô Việt Trạch —— ĐKM tên khốn này dám cư nhiên lấy hàng giả đi bùa mình!

Tô Việt Trạch gượng gạo mỉm cười, "Tiểu Dật, về nhà anh sẽ giải thích cho em được không"

Cố Thiệu Kiệt nhướng mày nhìn Tô Việt Trạch đang lúng túng, "Thứ bên trong cậu xem rồi?"

Tô Việt Trạch vừa ân cần gắp đồ ăn cho Tô Thần Dật vừa đáp: "Xem rồi, tôi chỉ tò mò bên trong rốt cuộc là thứ gì mà khiến cho cậu đu bám tiểu Dật nhà tôi mãi không tha."

"Nếu như là người khác nói những lời này, tôi nghĩ hắn nhất định sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng ngày mai, " Cố Thiệu Kiệt hững hờ cười cười, "Cậu đã nhìn rồi thì đối với số liệu trong đó có ý kiến gì không?"

Tô Việt Trạch gắp đồ ăn Tô Thần Dật đã khều ra ngoài nhét lại vào miệng y, hắn nói: "Nhìn số liệu mà nói, tuy rằng công ty chú ba của cậu kinh doanh tháng nào cũng có lợi nhuận, thế nhưng mức lợi nhuận mức không cao, hơn nữa tháng nào cũng có một khoản chi kỳ quái."

Cố Thiệu Kiệt cười cười, "Trước kia tôi cũng là nhìn ra cái này, còn chưa kịp âm thầm điều tra thì thứ này đã bị thó mất, thật sự đến bây giờ tôi vẫn còn đang hiếu kỳ tại sao nó lại rơi vào tay Tô Thần Dật. Phải biết rằng trước đây tên sao xẹt rù quến tình nhân của tôi chính là người do Cố Thiệu Uy sai xử."

Đem thứ gì đó trong miệng nhai ba vài cái rồi nuốt xuống, Tô Thần Dật mặt không chút thay đổi đáp lại: "Ngại quá, em mất trí nhớ."

"Không sao, " Cố Thiệu Kiệt thờ ơ nhún vai, "Vấn đề này đã không còn quan trọng, nhưng mà vụ tai nạn trước đây em gặp phải chắc chắn không khỏi liên quan đến Cố Thiệu Uy và Lâm Lâm."

"Đúng vậy, " Tô Việt Trạch hưởng ứng nói, "Tôi tò mò Cố Thiệu Uy và Lâm Lâm làm sao biết được thứ này rơi vào tay tiểu Dật, trước đây bọn họ có nghĩ tới việc lấy lại thứ này từ tay tiểu Dật hay không? Hoặc là bọn họ vốn cũng chẳng có nghĩ muốn lấy lại, nên đã thiết kế ra vụ tai nạn giao thông đó, một khi tiểu Dật... thì thứ này không có ai có thể sỡ hữu được."

"Rất có thể bọn họ là người đứng sau."

Gật đầu, Tô Việt Trạch trầm ngâm một lát rồi nói: "Như vậy thì có thể giải thích được tấn hài kịch liên tục diễn ra từ lúc tiểu Dật bị tai nạn nằm viện cho đến lúc lúc xuất viện, có lẽ bọn họ không xuống tay rất có thể là do tiểu Dật mất trí nhớ, nhưng sau đó lại cố sức ám sát..." Tô Việt Trạch ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Cố Thiệu Kiệt.

Cố Thiệu Kiệt lúng túng cười cười, "Ngại quá, tôi không cố ý gây phiền toái cho Thần Dật, tôi chỉ muốn sớm lấy lại thứ kia thôi."

Chờ một chút, các chú cho phép anh đây được xắp xếp lại câu chuyện một chút. Chuyện này từ đầu mà nói là do lúc đầu Cố Thiệu Kiệt chiếm được sổ số liệu Cố Thiệu Uy làm, sau đó không bao lâu nó liền bị tình nhân của hắn trộm đi và đưa cho gã minh tinh, mà gã minh tinh lại chính là người của Cố Thiệu Uy. Ngay sau đó thì Tô-Thần-Dật-đã-chết không biết bằng cách nào mà chiếm được cái USB từ tay gã minh tinh, rồi thiết lập thêm mấy tầng mật mã, sau đó bỏ nó vào cái rương cùng với tấm thẻ nhớ có video cảnh Cố Thiệu Kiệt nổi giận giết cậu tình nhân và gã minh tinh, bí mật giao cho Lâm Sanh.

Nhưng mà có chết hay không, Cố Thiệu Uy và Lâm Lâm lại biết được USB đang ở trong tay Tô-Thần-Dật-đã-chết, cho nên đã dàn dựng một vụ tai nạn giao thông, chủ nhân chân chính đã chết đi trong vụ tai nạn, mà y thì mượn thân sống lại đầy chói lóa.

Bởi vì vốn dĩ y không có ký ức của chính chủ, vả lại còn được Tô Việt Trạch bảo hộ, thế là y may mắn thoát được vài lần truy sát. Vốn dĩ đây là chuyện cả phường vui mừng, nhưng lại do thằng cha Cố Thiệu Kiệt bám riết không tha dẫn đến sự chú ý của Cố Thiệu Uy và Lâm Lâm, cho nên mới xảy ra vụ tập kích ở trung tâm thương mại với lần bắt cóc kia. Nói túm lại, y nằm không mà cũng ăn đạn, Tô Thần Dật ngẫm nghĩ trong giây lát thì thấy đời mình thốn éo thể chịu được.

Nâng tay phải lên, Tô Thần Dật cắn răng nghiến lợi trừng mắt, mẹ nó thằng họ Tô kia, mày hết chuyện làm hay sao mà lại đi mò ví của Tô Việt Trạch hả? Không mò thì chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao? Bởi vì mày mà đầu gối của anh đây trúng không biết bao nhiêu mũi tên* a khốn nạn!

Cầm đũa bỏ lại vào tay Tô Thần Dật, rồi tiếp tục gắp đồ ăn cho y, Tô Việt Trạch lên tiếng: "Còn một vấn đề nữa, số liệu là do Cố Thiệu Uy làm, nếu có xảy ra vấn đề cũng là chuyện của chú ba cậu, sao Lâm Lâm lại chen tay vào nhỉ? Đặt bẫy tiểu Dật thì có lợi gì cho gã? Tuy rằng thế lực Lâm gia của gã ở B thị không nhỏ, thế nhưng Tô gia tôi cũng không kém, lẽ nào gã cho rằng tôi sẽ không tra được chuyện này? Nếu như nói gã yêu Cố Thiệu Uy, làm ra chuyện như vậy tôi còn có thể hiểu được, thế nhưng nếu như điều không phải thì sao?"

"Vấn đề này tôi cũng không rõ lắm, " Cố Thiệu Kiệt trầm ngâm đáp.

Nhìn hai người trong nháy mắt trở im lặng, Tô Thần Dật bĩu môi, "Hiện tại các anh có tính toán gì không?" Nếu không có ý định gì thì tôi tự tính.

"Ăn miếng trả miếng thôi, " Tô Việt Trạch cười cười sờ sờ đầu Tô Thần Dật, "Cho dù gã có vì cái gì đi chăng nữa, thì gã cũng đã thực sự làm tổn thương em, anh sẽ không để cho em chảy máu vô nghĩa."

"Che chở kín đáo quá ha, " Cố Thiệu Kiệt giễu cợt, "Chuyện của cậu tôi sẽ không tham gia, tôi phải đi làm rõ ít chuyện."

"Có cần giúp một tay không?" Tô Việt Trạch đưa mắt nhìn Cố Thiệu Kiệt.

"Không cần, " Cố Thiệu Kiệt lắc đầu, "Dù sao cũng là chuyện trong nhà."

Tô Việt Trạch gật đầu không nói gì nữa, chỉ là chăm chú đút đồ ăn cho Tô Thần Dật.

Nhìn Tô Việt Trạch hóa thân thành anh trai nhị thập tứ hiếu, Cố Thiệu Kiệt ung dung cầm mấy tấm ảnh rải đầy trên bàn cất đi, "Việt Trạch, tôi thấy lần này cậu rơi vào vực thẳm rồi đấy, mà lại còn thích thú nữa chứ."

Hửm? Tô Thần Dật ngờ vực giật giật mắt mấy cái, vực sâu là cđg? Xác cmn định là chắc cmn chắn không đơn giản như vậy đi?

Tô Việt Trạch vẫn chăm chú tiếp đục động tác tay đang dang dở, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên mà đáp: "Vực sâu đầy mật "

"Tôi thấy cậu đúng là gieo gió gặt bão, sớm biết như vậy thì hà tất trước kia như thế?"

Tô Việt Trạch ngẩng đầu nhìn về phía Cố Thiệu Kiệt, "Cậu không hiểu được đâu." Nếu như được làm lại, hắn chỉ có thể làm như vậy.

Ăn cơm xong, ba người đi vào bãi đỗ xe, nhìn Tô Việt Trạch sóng vai Tô Thần Dật, Cố Thiệu Kiệt nhếch môi đi nhanh về phía trước, lấy ra miếng ngọc trên cổ, "Thần Dật, thứ này sao lại nằm trong tay em?"

Khóe miệng Tô Thần Dật co giật, y cười đáp đầy gượng gạo: "Anh mở được khóa rồi hả?" Mẹ nó sao y lại có thể quên mất chuyện này chứ! Trước đây y lấy miếng ngọc này bỏ vào trong rương thay cho cái usb rồi giao cho Cố Thiệu Kiệt, sau đó bị bắt cóc liền quên khuấy đi chuyện này, nếu Cố Thiệu Kiệt không đột nhiên nhắc tới, chắc y quên sạch cmn luôn rồi. Hèn chi y cứ thấy cái hộp bảo vật của mình bây giờ thiếu thiếu cái gì đó...

"Anh bảo rồi, anh có cách mở, nào, nói cho anh Thiệu nghe, sao cưng có được nó?"

"Thiệu Kiệt!" Đường đi của Tô Việt Trạch và Tô Thần Dật bị Cố Thiệu Kiệt cản trở, "Mặc kệ tiểu Dật sao có thể lấy được nó, rốt cuộc nó vẫn về lại tay cậu, có cần quan trọng quá trình không?"

Có cần phải bảo vệ chặt chẽ đến vậy không!" Cố Thiệu Kiệt không hài lòng lẩm bẩm, gã suy nghĩ một lát rồi lấy miếng ngọc bích trên cổ xuống, đưa đến trước mặt Tô Thần Dật, híp mắt cười hỏi, "Em thích nó thì anh tặng cho em nhé?"

Tô Việt Trạch lạnh lùng nhìn Cố Thiệu Kiệt —— vật gia truyền nhà họ Cố mà cậu cũng dám tặng?

Nhìn miếng ngọc bích sáng loáng trước mặt, Tô Thần Dật lập tức cười tít cả mắt, "Tặng cho em thiệt hả?"

"Ừ." Cố Thiệu Kiệt cười gật đầu, ngay khi Tô Thần Dật chuẩn bị đưa tay đón lấy thì lại nói tiếp, "Lúc trước chú hai giao cái này cho anh thì bảo chỉ có vợ anh mới được đụng vào nó."

Thu tay về, Tô Thần Dật tức giận trừng mắt với Cố Thiệu Kiệt, "Anh Thẹo, em nghĩ bây giờ anh nên uyển chuyển cút đi!"

"Tôi tiễn cậu, " vừa dứt lời, Tô Việt Trạch liền giơ chân lên đá Cố Thiệu Kiệt.

Nhanh nhẹn né tránh cú đá của Tô Việt Trạch, Cố Thiệu Kiệt đi về phía con xe của mình rồi phất tay với Tô Thần Dật, "Tiểu Thần Dật, anh sẽ vì bông cúc non của em mà đốt một cây ngọn nến."

Nhìn Cố Thiệu Kiệt nghênh ngang bước đi, Tô Thần Dật lặng lẽ quay đầu nhìn Tô Việt Trạch, "Ổng nói nói cuối cùng là có ý gì?"

"Đừng quan tâm đến cậu ta " Tô Việt Trạch dẫn Tô Thần Dật đi tới trước xe, mở cửa xe cho y, "Về nhà anh có lời muốn nói với em."

Vịn khung cửa, Tô Thần Dật thò đầu ra hỏi Tô Việt Trạch, "Về tiểu Sanh Sanh à?"

"Ừ, " Tô Việt Trạch gật đầu, nhét đầu Tô Thần Dật vào trong xe rồi vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, "Anh cũng sẽ nói cho em biết dự định kế tiếp của anh."

Mấp máy môi, Tô Thần Dật nói: "Anh, tiểu Sanh Sanh là anh em của em."

"Tiểu Dật, " Tô Việt Trạch nhìn thẳng vào mắt Tô Thần Dật gằn từng chữ một, "Em là em trai anh." Cũng là người anh yêu nhất.

Rũ xuống mắt, Tô Thần Dật nhẹ giọng nói: " Đó là một Tô-Thần-Dật-khác mà?"

Tô Việt Trạch có chút giật mình nhìn Tô Thần Dật, trong khoảnh khắc ấy hắn không biết nên nói gì cho phải.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.