Diễm Hoàng triều là quốc gia lớn nhất và cường thịnh nhất, chiếm hết tám phần Long Diễm đại lục ,hai mặt giáp với Đông Nam và Lâm Hải, phía Tây tiếp giáp đại mạc, phía Bắc là Hàn Tuyết nguyên, lãnh thổ rộng lớn phì nhiêu , quân sự triều chính thịnh vượng, đều bị Diễm Hoàng triều chiếm địa vị trí tôn,xung quanh các quốc gia đều xùng bái.
Diễm Hoàng thành phạm vi ngàn dặm , trong thành phồn hoa hùng vĩ là , nơi tập hợp những người tôn quý nhất, giàu có nhất , quyền thế nhất , ngày ngày phồn hoa, hàng đêm nhộn nhịp.
"Nghe nói tam tiểu thư của tướng phủ bị Tứ Vương Gia từ hôn,đau lòng nhảy hồ tự sát ." Diễm Hoàng thành trên đường lớn, một người qua đường đối với người bên cạnh nói .
Bên cạnh đến thêm một người, thần bí nhìn hai người liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói: "Ngươi tin tức này sớm cũng đã lâu , trên thực tế là vì tam tiểu thư cùng nam nhân khác tằng tịu với nhau, Tứ Vương Gia trong cơn tức giận đã từ hôn!"
Người qua đường Giáp cả kinh, vội vàng hỏi: "Lời này thật sao? Ngươi là làm sao mà biết được?"
"Hừ hừ, con dâu đại cữu ta là cháu biểu muội của vị hôn phu con bằng hữu đường thúc ở tướng phủ làm việc, khuê phòng của tam tiểu thư có một cái nam nhân, là hắn tự đi ra đó!"
"Nga, thì ra là thế, khó trách..khó trách ..!" Bên cạnh truyền đến một trận hiểu biết tiếng vang, cũng là không biết khi nào mà tụ tập một đám người đều là vẻ mặt hưng phấn cộng với kích động nghe người ta gièm pha, cũng coi đây là món ăn mà đàm luận mùi ngon.
Mà giờ phút này, hậu viện của tướng phủ một chỗ hẻo lánh trong sân, cái gọi là người tự sát, có như vậy nháy mắt thậm chí liên hơi thở đứt quảng tam tiểu thư đột nhiên mở mắt, kia một đôi trong trẻo , sắc bén như lưỡi dao, bởi vì kích động tiểu nha hoàn lặng ra một chút, sợ tới mức nàng vội vàng lui về phía sau, cẩn thận hỏi: "Tiểu thư, ngài thế nào ?"
Nhìn xuất hiện trước mắt là khuê phòng cổ kính, nàng có chút sợ sệt, hơi hơi nhíu mày, bởi vì nàng cảm giác được cả người không khoẻ, cùng với trong đầu những kí ức không ngừng dũng mãnh tiến ra trí nhớ, làm cho nàng đầu sinh ra chút đau.
Nàng kêu Bạch Hinh Nghiên, chính là Diễm Hoàng triều phủ Thừa Tướng tam tiểu thư, vì Thừa tướng nhà giữa sinh. Tuy rằng là tiểu thư, lại bởi vì trời sanh tính tình yếu đuối sống nội tâm, lời nói lại không tốt, cũng không thích ra ngoài đi lại, cho nên ở trong tướng phủ giống như là người ẩn hình mà tồn tại.
Mặc dù không đến mức bị khi dễ, lại thường xuyên bị người ta dị nghị, thân mẫu cũng không quan tâm nàng , mà đem sở tâm đều ở trên người nữ nhi tài hoa, cũng chính là tướng phủ đại tiểu thư Bạch Hinh Di.
Hai ngày trước, không biết vì sao, Bạch Hinh Di đột nhiên mang theo một nhóm người tới sân của nàng, không cần hỏi nàng có đồng ý hay không xông vào khuê phòng bên trong, sau đó ở bên trong tìm được một nam nhân nằm ở dưới giường quần áo không chỉnh tề, mặt khác vật bên người của nam tử cũng trong khuê phòng nàng tìm được.
Mặc dù không có bị bắt gian ở giường, nhưng tam tiểu thư khuê phòng lại chứa nam nhân, còn có mấy thứ này, đã làm cho nàng vạn kiếp bắt phục, hơn nữa nàng lời nói không tốt, cho dù muốn giải thích , lại làm sao bằng đối thủ có lời nói sắc bén Bạch Hinh Di ?
Cho nên kết lại rằng tam tiểu thư không biết liêm sỉ, tằng tịu với nam tử thế là tội danh rơi xuống đầu nàng , tin này được truyền nhanh chống tới tai Lộc Vương phủ.
Lộc Vương gia chính là con thứ tư của Hoàng Đế , thuở nhỏ cùng Bạch Hinh Nghiên đính hôn, xem như là vị hôn phu của Bạch Hinh Nghiên, không nói hai lời trực tiếp đến tướng phủ từ hôn, ngay sau đó nói là cái Thừa tướng càng vất vả công lao càng lớn, một lần nữa cùng băng thanh ngọc khiết đại tiểu thư Bạch Hinh Di định hôn.
Mỗi ngày ngồi trong phòng mà khóc bị nha hoàn kéo đi ra ngoài, miễn cho nàng cả ngày tưởng chuyện thương tâm, nhưng ai ngờ lại gặp Bạch Hinh Di cùng Lộc vương hai người chàng chàng thiếp thiếp.
Bạch Hinh Di trong lúc đó chút không chút lưu tình, mà vốn Bạch Hinh Nghiên đang thất thần bị tỷ tỷ một phen đẩy mạnh vào cái ao.
Đương nhiên, không ai tin tưởng là đại tiểu thư đem tam tiểu thư đẩy xuống nước , cho dù Bạch Hinh Nghiên nói như vậy, chỉ sợ cũng sẽ bị cho rằng là tức giận tỷ tỷ đoạt nàng Lộc Vương gia, mà vu hãm nàng đâu!
Nàng chậm rãi trên giường ngồi dậy, cả người không khoẻ hơn nữa cổ họng như là thiếu nước mà lạc lạc khô khan.
Quay đầu nhìn về phía tiểu nha hoàn đang giúp đỡ nàng mà nhíu mày theo trong đầu nhớ ra một cái tên —— tiểu Vân, từ nhỏ liền theeo hầu hạ Bạch Hinh Nghiên , năm nay cũng gần mười lăm tuổi, so với Bạch Hinh Nghiên nhỏ một tuổi.
Nàng ánh mắt hồng hồng , nhìn Bạch Hinh Nghiên nói: "Tiểu thư, ngài cảm giác thế nào? Đại tiểu thư thật sự là quá đáng, thế nhưng đem ngừơi đẩy xuống nước, còn nói là chính người tự mình nhảy xuống ."
"Không quan hệ, ngươi hẳn đã quen mới đúng." Nàng nói, …xem tình huống, nàng tựa hồ là xuyên qua không, còn là trước kia “Bạch Hinh Nghiên” bị hại mà chết ,nàng bây giờ cũng không thể tìm bọn họ báo thù cho thân thể này.
Trước kia nàng chưa bao giờ nói chuyện lạnh nhạt như thế, mỗi lần đều là ôm mình mà khóc khóc .
"Tiểu thư, ngài làm sao vậy?"
Nàng hít một hơi thật sâu, cũng xua đi xuy nghĩ của mình nếu không thể báo thù, thì quên đi, khó được đã chết mà không vào địa ngục, mà là xuyên không lại lần nữa sống sót ở địa phương khác , vậy thì cố gắng sống tốt là được đi.
Ngoài cửa vang lên một trận tiếng bước chân, sau đó một người mặc y phục hoa mỹ khuôn mặc trung niên mỹ phụ mang theo một đám nha hoàn chậm rãi đi đến, còn không thấy rõ trong phòng tình huống như thế nào đã mở miệng: "Tiểu Vân, tam tiểu thư tỉnh chưa?"
Theo Bạch Hinh Nghiên trong trí nhớ, nàng biết vị này chính là mẫu thân của nàng, không chỉ là Thừa tướng chính thê, còn là muội muội của hoàng hậu nương nương .
Tiểu Vân vội vàng hành lễ nói: "Gặp qua phu nhân, tiểu thư vừa tỉnh”
Bạch Hinh Nghiên ngồi ở trên giường xem nàng, cũng không có ý muốn xuống giường gặp qua mẫu thân , hơn nữa lấy thân thể nhu nhược hiện tại chỉ sợ ngay đứng lên cũng không nổi, dù sao, vừa mới thoát chếtmột hồi đổi cái linh hồn ở lại.
Thừa tướng phu nhân nhìn về phía nữ nhi ngồi ở trên giường, chống lại nàng con ngươi trong trẻo nhịn không được sửng sốt một hồi, nhưng lại buồn cười nữ nhi giống như trở nên không có giống như trước.
Nàng đi đến bên giường ngồi xuống nhíu mi hờn giận, giọng điệu cũng mang theo điểm đông cứng, nói: "Nghiên Nhi, ngươi cũng không nhỏ , như thế nào không hiểu chuyện? Nương vẫn nghĩ ngươi tính tình yếu đuối, lại không nghĩ rằng ngươi làm chuyện không có liêm sĩ vậy, khó trách Lộc vương muốn từ hôn ,thế lại còn không biết hối cải, muốn tiếp tục dây dưa lộc vương."
Bạch Hinh Nghiên sửng sốt, đây là lời mẫu thân nên nói với nhi tử mình sao?
Thừa tướng phu nhân vỗ vỗ tay , lời nói thấm thía nói: "Tốt lắm, việc này cứ qua như vậy, ngươi về sau đừng dây dưa vs Lộc vương, hắn bây giờ ko còn là hôn phu của ngươi, mà là tỷ phu tương lai của ngươi, nếu lại truyền ngoài cũng không tốt! Huống hồ, ngươi làm ra cái sự tình này sao có tư cách làm Lộc Vương phi?"
Bạch Hinh Nghiên liễm hạ mi ,thất vọng nhưng lại thanh thản lên tiếng: "Là, ta đã biết."