Nhóm dịch: Mèo Đen
Kiều Cảnh Hi lập tức rùng mình, bị áp bức trong thời gian dài như vậy, nếu nói cô không có uất ức trong lòng, không muốn trả thù, đấy là vô lí, nhưng bởi vì tiền thuốc của em trai, cô dù có phải nhẫn nhịn cũng phải kiếm tiền cho bằng được, nhưng thật sự cô muốn nhẫn nhịn mãi như vậy sao?
Chắc chắn cô sẽ đồng ý với Lục Đình Thâm, tuyệt nhiên là Kiều Cảnh Hi không muốn chỉ mãi làm cái bóng sau lưng người khác, hơn nữa, nếu không làm thì Thẩm Lạc Trạch và Ôn Hinh Nhu cũng sẽ không để yên cho cô.
Tuy chỉ còn nửa năm hợp đồng, liệu đến lúc hết hạn, bọn họ sẽ dễ dàng cho cô kết thúc hợp đồng sao? Bọn họ sẽ buông tha cho cô sao? Đối với hai thứ đê tiện đó, Kiều Cảnh Hi biết chắc chắn là không phải.
Cô cắn chặt răng, nắm chặt quyết tâm, sự nghiệp, tiền đồ của cô không thể kết thúc ở đây được, cô còn có giấc mơ lớn hơn còn chưa thực hiện tđược, còn chưa dẫn em trai đi khắp thế gian. Mọi thứ đều cần cô làm lại từ đầu, cứ ở mãi công ty thối nát đó thì mãi cũng sẽ không có ngày nổi danh.
Kiều Cảnh Hi bình tâm lại, để tránh xung đột không cần thiết, cô quyết định, tạm thời không trở lại công ty, rồi lập tức gọi điện thoại cho Ân Hồng, hẹn chị ấy ra ngoài, trong toàn công ty, chỉ có chị ấy là người có thể tin tưởng.
Kiều Cảnh Hi gọi cho chị Hồng xong, lập tức nhờ Lục Đình Thâm dừng xe lại.
Anh biết cô đã nghĩ thông suốt rồi, liền nhếch môi cười: “Sao rồi, nghĩ thấu rồi sao?”
“Đúng vậy, tôi đã nghĩ thấu rồi, tuy rằng không biết tại sao anh lại giúp tôi, nhưng tôi vẫn rất cảm ơn anh.”
Nói xong liền xuống xe rời đi, vừa rồi Kiều Cảnh Hi có một kế hoạch mới, chuẩn bị tạm biệt quá khứ, tự kiếm lấy bầu trời xanh tự do cho mình một lần nữa.
Lục Đình Thâm ngồi trên xe nhìn theo bóng lưng đi về phía xa, trong ánh mắt của anh mang theo vẻ hứng thú, tự lẩm bẩm một mình: “Kiều Cảnh Hi, nếu như em không phải là người phụ nữ của tôi, tôi cũng không rảnh thời gian giúp em chuyện lớn như vậy, đã thế rồi, để xem năng lực của em tới đâu…”
Sau khi xuống xe, Kiều Cảnh Hi lập tức chạy tới một quán cà phê gần đó gặp Ân Hồng.
Ân Hồng lo lắng hỏi thăm: “Cảnh Hi, bây giờ phải làm sao?”
Cô điềm tĩnh, tỏ ra tự tin: “Chị Hồng, em không muốn tiếp tục phải chịu đựng, nhưng em cũng không có bạn tốt, cũng không có người quen, không có ai trợ giúp, chỉ có chị Hồng là em tin tưởng nhất, cho nên em muốn chị làm quản lý đại diện cho em, chị theo em đi, em tuyệt đối sẽ không bạc đãi chị.”
Ân Hồng nghe vậy, cũng bắt đầu tỏ ra hưng phấn, chị ấy liền cho thấy rõ lập trường: “Cảnh Hi, chúng ta thân nhau như vậy, đương nhiên chị đồng ý, dù em có kế hoạch như thế nào, chị cũng đều ủng hộ em!”
Ân Hồng vẫn nhớ rõ, vì con gái của chị ấy sinh bệnh, năm trước đã dùng hết số tiền, tiền thuốc thang đến nay cũng là một vấn đề lớn, chị ấy phải liên tục vay tiền người quen họ hàng, ai cũng nói là con gái chị ấy bệnh quá nặng, nên buông bỏ thì hơn.
Đối mặt với sự lạnh nhạt của bạn bè người thân, Ân Hồng mới nếm trải được mùi vị của thế gian, nhưng vào lúc đó, chính là Kiều Cảnh Hi đã giúp đỡ chị ấy, không chỉ vậy, còn phát động chiến dịch trên internet, kêu gọi sự giúp đỡ của mọi người, để có tiền chữa bệnh cho con gái của chị ấy.