Nhóm dịch: Mèo Đen
Kiều Cảnh Hi á khẩu không trả lời được, cô đánh giá chính mình từ trên xuống dưới, nghĩ thầm cũng phải, đàn ông giống như Lục Đình Thâm, còn có kiểu phụ nữ nào mà anh chưa từng thấy, anh muốn kiểu phụ nữ như thế nào mà không chiếm được!
Xem ra chính mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
“Nếu anh không ngại tay nghề của tôi, vậy thì cứ tới đi.”
Thấy cuối cùng cô cũng đồng ý, anh cong môi lên cười với cô: “Lên xe.”
“À, không cần đâu, chỗ ở của tôi ở ngay phía đối diện, hơn nữa căn bản là chỗ đó xe không thể vào được, tô kiến nghị anh nên đỗ xe ở lại chỗ này, rồi xuống dưới đi bộ với tôi.”
Lục Đình Thâm vừa nghe cô nói như vậy, anh nhanh chóng bước từ trên chiếc xe Maybach xuống, đi theo đằng sau Kiều Cảnh Hi.
Sau khi bọn họ đi qua một cái ngõ nhỏ vừa hẹp vừa dài, cuối cùng một dãy chung cư cũ kỹ cũng xuất hiện ở trong tầm mắt của Lục Đình Thâm, anh hơi hơi nhíu mày lại, trước cửa của toà chung cư này ngay cả một nhân viên bảo vệ cũng không có, thoạt nhìn an ninh ở đây có hơi kém.
Loại chung cư kiểu cũ này không hề có thang máy, Kiều Cảnh Hi đi trên cầu thang lên đến tận tầng năm rồi mới dừng lại, lấy chìa khoá ra mở cửa.
Giây phút khi cánh cửa mở ra, một căn nhà tràn đầy ấm áp chiếu vào trong mắt của Lục Đình Thâm.
Căn phòng được trang trí tuy có cũ, nhưng lại gọn gàng ngăn nắp, trông rất sạch sẽ, tuy rằng không gian của căn phòng không lớn, nhưng mà nó lại làm lộ ra sự ấm áp của gia đình.
Sau khi Kiều Cảnh Hi bước vào, khuôn mặt cô hơi lúng túng nói: “Chỗ này của tôi có chút đơn sơ, anh cứ ngồi tự nhiên.”
Nói xong cô nhanh chóng rót nước cho Lục Đình Thâm, rót xong cô lại nói: “Anh ngồi đây chờ tôi một lát, tôi đi nấu cơm.”
Lục Đình Thâm nhận lấy ly nước, sau đó anh ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ bằng vải, đối diện với phòng bếp, nhìn bóng dáng đang bận rộn của Kiều Cảnh Hi.
Giờ phút anh đặt mình ở trong căn phòng nho nhỏ này, trong trái tim của Lục Đình Thâm đột nhiên dâng lên một sự ấm áp không thể hiểu được, loại cảm giác này, như là một dòng nước ấm chảy qua trái tim của anh.
Tốc độ của Kiều Cảnh Hi vô cùng nhanh, không mất bao nhiêu thời gian, mấy món ăn đã được làm xong.
Ba món thức ăn một món canh, tuy rằng thoạt nhìn thì hơi đơn giản, nhưng màu sắc thì vô cùng đẹp mắt...
Sau khi cô bưng tất cả các món ăn đã được làm xong lên bàn ăn, Kiều Cảnh Hi lại xoay người đi lấy bát đũa.
Trước khi bắt đầu ăn, cô vẫn có vài phần băn khoăn: “Nếu như anh ăn không quen, thì anh không cần phải miễn cưỡng chính mình, vạn nhất ăn xong xảy ra chuyện gì, thì tôi không chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Ánh mắt của Lục Đình Thâm nhẹ nhàng nhìn qua chỗ thức ăn ở trên bàn, anh dùng đôi đũa gắp lên một ít, cho vào trong miệng nhai hai cái.
Chỉ một lúc sau, anh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn Kiều Cảnh Hi một cái.
Hương vị của món ăn này ngon hơn so với trong tưởng tượng của anh, nó thật sự rất ngon, khiến người ta không nhịn được mà muốn gắp thêm.
Lục Đình Thâm không hề nói một câu nào, anh chỉ im lặng tiếp tục ăn.
Cách anh ăn cực kỳ ưu nhã, trông vô cùng đẹp mắt.
Kiều Cảnh Hi nhìn thấy vậy, cô thật sự rất vui, đã lâu lắm rồi trong nhà không có ai tới chơi, bình thường chỉ có một mình cô lẻ loi ăn cơm, khi ăn không hết cô sẽ đổ đi, khó có được một lần có người quý trọng đồ ăn của cô như vậy.
Vì thế cô cũng nâng bát cơm lên, yên lặng ăn cơm.