Chúng cư Cẩm Tú, Phó Thời Khâm vừa đi, trợ lý của Phó Hàn Tranh là Từ Khiêm cùng với hai người khác đến gõ cửa. Trong tay ôm theo hai thùng giấy lớn
Vy Vy tưởng là Phó Thời Khâm quay lại, vừa mở cửa ra đã nói, “ tôi nói là không...”
“ Chào buổi sáng cô Mộ, ông chủ phân phó tôi mang một số đồ đến giao cho cô.” Từ Khiêm đi thẳng vào vấn đề. Vừa nói vừa cũng hai người kia đi vào cửa.
Vy Vy giật mình, cô và Phó Hàn Tranh có cái gì mà bàn giao chứ.
Từ Khiêm lấy những văn kiện từ trong thùng giấy ra nói, “ Cô mộ phần này là những bất động sản ở trong nước của ông chủ, phần này là bất động sản ở nước ngoài...”
Vy Vy chớp chớp mắt, “ đây là...”
“ Cô Mộ thích cái nào thì kí tên, chúng tôi sẽ làm thủ tục chuyển tên ngày chỗ cô, đương nhiên nếu cô thích kí hết chỗ này cũng được.” Từ Khiêm giải thích.
Vy Vy nhìn chỗ giấy tờ nói một câu, “ ông chủ nhà các anh... Bị điên rồi sao?”
Từ Khiêm cười nhẹ, tiếp tục công việc của mình, “ đây là chìa khoá xe, xe đã được mang đến bãi đỗ xe của chúng cư cho cô rồi.”
Vy Vy nhíu mày nhìn chăm chăm vào đống chìa khoá bày trên bàn, lần nữa xác nhận Phó Hàn Tranh quả thật bị bức điên rồi.
Cuối cùng Từ Khiêm lấy ra một cái thẻ màu đen để trước mặt cô, “ còn thẻ này ông chủ đã báo với bên ngân hàng rồi, cô Mộ có thể tùy ý dùng.”
Vy Vy cười gượng, đúng là nhà, xe,thẻ đều đã đưa đến đầy đủ. Cho nên đây là xác định muốn bao nuôi cô sao?
“ Vậy còn cái gì khác nữa sao?”, Vy Vy hỏi.
“ Cô Mộ còn cần gì nữa?”, Từ Khiêm hỏi lại
“ Ví dụ như không có hợp đồng hay bản thoả thuận nào cần tôi kí sao???”
Nếu là bao nuôi nhất định phải có hợp đồng chứ? Nếu Phó Hàn Tranh đã nhất quyết không để cô đi, vậy thì cô đành tương kế tựu kế mượn tiền tài và thế lực nhà họ Phó, nhanh chóng đạt tới độ cao bằng với Lăng nghiên, đòi lại những gì cô ta nợ cô.
Từ Khiêm lắc đầu, “ cái này ông chủ không có dặn dò “.
Vy Vy nhìn một đống văn kiện, chìa khoá xe... Trên bàn, nhíu mày, Phó Hàn Tranh suốt cuộc... Anh có ý gì?
“ Nếu không còn vấn đề gì nữa, thì chúng tôi xin phép “ Từ Khiêm lên tiếng chào rồi đứng lên rời đi.
“ Việc này không thương lượng “ Phó Hàn Tranh cực kỳ kiên quyết.
“ Nếu đã không được thì anh qua lấy đồ của anh về đi.” Vy Vy nói xong tắt máy, thấy đồ, đánh răng, rửa mặt tới trường tham gia thi thử, cả bữa sáng cũng chẳng còn tâm trạng mà ăn.
Phó Thời Khâm phát hiện sau khi anh trai anh nghe điện thoại xong khuôn mặt vốn đã lạnh này còn lạnh hơn, cả người liền không ổn, thật muốn khóc mà.
Rốt cuộc Mộ Vy Vy nói cái gì mà anh trai nhà mình lại không vui nữa rồi, ngày hôm nay anh làm sao mà sống...
Báo cáo xong công việc, liền lập tức chạy ra ngoài gọi điện cho cứu binh của mình.
Bà nội đang ở đâu rồi...