Edit: Sơn Tra
Bãi đậu xe thật an tĩnh, Tô Tuyết dẫn theo trợ lý vốn dĩ muốn tới, xa xa thấy một màn như vậy, lại giống như nghe được âm thanh trầm thấp có chút tuyệt vọng của người đàn ông thì lập tức lui đi.
Hứa Khuynh cúi đầu nhìn xuống cánh tay của người kia, anh lại nắm chặt thêm mấy phần.
Vài giây sau.
“Kịch bản, anh đầu tư bộ phim này chính là vì em, nếu em không muốn sửa, vậy không sửa nữa.”
Hứa Khuynh xoay người.
Nhìn anh.
Cố Tùy cũng rũ mắt cũng nhìn cô. Mấy giây sau, Hứa Khuynh ôm lấy cổ anh, lấp kín môi mỏng, bàn tay to lớn của anh cũng ôm lấy eo cô, dùng sức, hung hăng mà đưa đầu lưỡi vào.
Lần này, trước tiên là thăm dò lưỡi của Hứa Khuynh, đầu lưỡi thơm ngọt, lại mềm mại. Cố Tùy không nhịn được, ấn cổ cô, hôn càng sâu hơn, thuận tay ném kịch bản ở một bên nóc xe.
Hôn được một lúc, anh cắn môi cô, hỏi: “Muốn làm không?”
Cô quen với hôn môi theo kiểu đưa đầu lưỡi vào, kế tiếp chính là phải làm.
Cố Tùy đã thành thói quen.
Hứa Khuynh ngẩng cổ nhìn anh.
Bốn mắt nhìn nhau.
Hứa Khuynh nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu.
Yết hầu Cố Tùy căng chặt mấy phần, gắt gao ôm lấy cô, hỏi: “Vậy em muốn làm sao?”
Chẳng lẽ chỉ hưởng thụ thân thể thôi chứ không nghĩ đến việc khác?
Khóe môi Hứa Khuynh hơi cong lên: “Hôm nay tôi đóng máy 《 Cổ thần 》, anh có thu xếp gì khác không?”
Cố Tùy đưa tay khảy tóc mái của cô, giọng nói trầm thấp: “Không có, anh biết hôm nay em đóng máy, nên đáp máy bay đến đây thăm em.”
Hứa Khuynh: “À.”
Giọng nói của cô rất nhỏ: “Không tính ăn cơm sao?”
Cố Tùy sửng sốt, ngay sau đó nhìn vào mắt cô. Hứa Khuynh mím môi, đang muốn nói chuyện, Cố Tùy lập tức nói: “Được, anh sẽ đi sắp xếp ngay.”
Ngữ nhìn như vững vàng, nhưng thực tế động tác lại có chút gấp gáp, từ trong túi lấy di động ra, gọi điện thoại cho Trần Thuận: “Giúp tôi đặt hai chỗ ngồi gần biển ở nhà hàng Phượng Hoa, thức ăn cũng đặt trước.”
Anh đưa mắt nhìn Hứa Khuynh.
“Bít tết chín bảy phần, tổ yến, salad đều gọi hết.”
Trần Thuận bị cú điện thoại đột ngột này làm cho giật mình, nhưng vừa nghe đến hai chỗ ngồi, lập tức có chút hiểu rõ, lúc này cũng không dám hỏi là hẹn hò thành công sao.
Chỉ có thể nuốt vào.
Trần Thuận: “Được.”
Cố Tùy cúp điện thoại.
Hứa Khuynh từ trong lòng ngực anh bước ra, nói: “Tôi đi tắm rửa, thay đổi một bộ quần áo khác.”
Cố Tùy: “Được, anh đưa em về khách sạn.”
Hứa Khuynh: “Tôi đi lấy di động và túi xách đã.”
Nói xong, cô liền xoay người trực tiếp đi về hướng đoàn phim bên kia, Tô Tuyết lúc này lại rất thông minh, đã sớm cầm sẵn túi xách cùng di động của cô chờ ở bên này.
Hứa Khuynh nhận lấy sau đó nói: “Chị nói một tiếng với đạo diễn Lâm giúp em nhé.”
“Được, đi chơi vui vẻ.” Tô Tuyết “hề hề” cười.
Hứa Khuynh cũng lười nhìn Tô Tuyết, cầm lấy túi xách. Xe vừa lúc lái qua đây, dừng trước mặt cô, cửa ghế phụ mở ra, Hứa Khuynh khom lưng ngồi vào.
Đầu ngón tay Cố Tùy kéo cà vạt, nới lỏng, lại gật gật đầu với Tô Tuyết, rồi mới khởi động xe.
Rất nhanh.
Xe đến khách sạn nơi Hứa Khuynh ở.
Hứa Khuynh nghiêng đầu nhìn Cố Tùy một cái: “Tôi đi lên, anh ở dưới lầu chờ?”
“Anh đi cùng em?” Cố Tùy hỏi lại.
Hai người gần như là hỏi cùng một lúc, đều sửng sốt.
Ngay sau đó, Hứa Khuynh mỉm cười, mở cửa xe: “Không cần, anh lái xe đến bãi đậu xe dưới tầng hầm đi, ở đó chờ tôi.”
Cố Tùy một tay nắm tay lái, nghiêng đầu nhìn cô, cười cười.
“Được.”
Theo sau.
Hứa Khuynh dẫm lên giày cao gót, bước nhanh lên bậc thang khách sạn. Cố Tùy nhìn theo bóng dáng cô đi vào sảnh chính khách sạn, ánh mắt hàm chứa vài sợi ý cười, khởi động xe, lái về hướng bãi đậu xe dưới tầng ngầm.
*
Vào thang máy, tim Hứa Khuynh vẫn đập “thình thịch thình thịch” liên tục, rất nhanh thang máy đã đến. Hứa Khuynh đi vào phòng, cất chìa khóa cùng di động, cột tóc lên rồi đi tắm rửa.
Quay chụp cả một ngày, hơn nữa còn lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, cho dù có thay quần áo dùng đóng phim ra thì cơ thể vẫn rất dơ. Cô tắm rửa xong đi ra, tỉ mỉ chuốt mi, lại trang điểm đơn giản.
Chọn một cái váy đen hai dây, khoác thêm một chiếc áo khoác bên ngoài.
Búi một kiểu tóc đơn giản.
Hứa Khuynh cầm túi xách, mang kính râm, xoay người đi ra ngoài, tiến vào thang máy, một đường đi xuống bãi đậu xe. Dẫm lên giày cao gót đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy xe của Cố Tùy.
Anh cũng hiếm khi được lái xe, ngồi ở trong xe, một bên cởi cà vạt, một bên nhìn cô, đáy mắt mang theo một tia kinh diễm. Vài giây sau, anh đẩy cửa xe đi xuống, một tay ôm lấy eo cô, mang cô đi đến hướng ghế phụ.
Anh nghiêng đầu, thấp giọng nói: “Lạnh không?”
Hứa Khuynh: “Không lạnh.”
Cố Tùy cười lớn.
“Nhưng rất đẹp mắt.”
Hứa Khuynh mím môi, mặt có chút nóng.
Cố Tùy ấn eo cô, đưa người ngồi vào trong xe. Anh cúi người thắt dây an toàn cho cô, mặt mày cương ngạnh, sườn mặt lạnh lùng, cổ áo sơ mi hơi mở rộng.
Hứa Khuynh nhìn như vậy.
Sắc tâm lại nổi lên.
Trước khi rời đi, Cố Tùy đặt lên khóe môi cô một nụ hôn.
Ngay sau đó đi trở về ghế lái.
Hứa Khuynh cảm thấy nụ hôn này của anh quá nhạt, lại có một loại cảm giác không thể miêu tả. Chỉ chốc lát sau, xe khởi động, lái ra đường lớn.
Sắc trời đã tối, màn đêm buông xuống.
Bởi vì nhà hàng Phượng Hoa nằm ở cảng Hải Thành, con đường chủ yếu là đi dọc theo bến cảng, vì thế một đường có thể nhìn thấy ánh đèn ở cảng, còn có mặt biển ban đêm, cùng với nhà cao tầng ở đối diện.
Hứa Khuynh nhìn phong cảnh bên ngoài.
Cố Tùy hạ cửa kính xe xuống, chống cằm, ngẫu nhiên nhìn cô.
Thật mau.
Xe đến cao ốc ở bến cảng.
Nhà hàng Phượng Hoa nằm ở bên trong.
Hứa Khuynh theo thói quen mang khẩu trang cùng kính râm. Cô xuống xe, Cố Tùy vén tay áo lên, dắt tay cô đi lên bậc thang, vừa đến đại sảnh liền có người đến nghênh đón.
Hứa Khuynh lại theo bản năng hạ kính râm.
Tính ra, cô đã rất lâu không có đến một nơi như vậy ăn cơm, mấy năm nay quá bận rộn, không có thời gian. Cũng không phải không có người hẹn cô, rất nhiều nam diễn viên ngẫu nhiên đóng chung hoặc là lý do khác, cũng sẽ hẹn cô ăn cơm.
Trừ mục đích công việc ra, mấy loại lời mời như thế này đều là có mục đích riêng.
Cho nên cơ bản đều bị cô đẩy đi.
Rất nhiều người mắng cô xào CP, không xào CP sẽ chết, nhưng không ai biết, thật ra, cô căn bản không có giao thiệp riêng tư gì với mấy nam diễn viên đó, tình một đêm cũng không hề phát sinh qua.
“Cố tiên sinh, tôi đã vì ngài mà để lại hai vị trí, mời ngài theo tôi.” Tên kia là giám đốc nhà hàng biết được tin tức nên cố ý xuống dưới đón tiếp.
Cố Tùy gật đầu: “Làm phiền.”
Nói xong, anh nghiêng đầu liếc nhìn Hứa Khuynh.
Người phụ nữ bên cạnh che chắn kín mít.
Anh cười khẽ một tiếng.
Nắm tay cô đi về phía thang máy.
Sau khi tiến vào.
Giám đốc nhà hàng chỉ dám nhìn thẳng, đứng thẳng tắp.
Cố Tùy thấp giọng nói: “Em cảm thấy đi cùng anh, sẽ có người dám chụp em sao?”
Hứa Khuynh cũng đứng thẳng tắp, cô quay đầu nhìn về phía Cố Tùy.
Hai người cách một cái kính râm đối mặt.
Khóe môi anh hơi cong, mang theo mấy phần cười xấu xa.
Hứa Khuynh hạ kính râm, nói: “Nói không chừng đâu.”
Cố Tùy cười, nhẹ nhàng lắc đầu, ngược lại cũng không một hai bắt cô tháo kính râm cùng khẩu trang xuống. Chỉ là buông lỏng tay cô, đổi lại ôm lấy eo cô, thuận tay véo véo cổ cô.
Động tác rất tùy ý.
Hứa Khuynh lại cảm thấy có chút quái dị.
Cảm thấy hành vi này có chút cưng chiều.
Đến tầng lầu.
Giám đốc nhà hàng đưa bọn họ đến chỗ ngồi, đây là chỗ có tầm nhìn tốt nhất của toàn bộ nhà hàng, hai người ngồi xuống đối diện, từng món ăn được bày biện lên, hoàn toàn không cần phải chờ.
Giám đốc nhà hàng đưa đồ ăn xong xuôi, nói: “Hai người từ từ dùng.”
Nhìn giám đốc nhà hàng đi rồi, Hứa Khuynh mới tháo khẩu trang cùng kính râm xuống, khuôn mặt vừa lộ ra, môi đỏ căng mọng, đôi mắt xinh đẹp.
Cực kỳ diễm lệ.
Cố Tùy một bên cắt bò bít tết một bên đưa cho cô.
Hứa Khuynh mím môi, há miệng cắn một cái.
Cố Tùy cười hỏi: “Ăn ngon không?”
Hứa Khuynh che miệng, nói: “Ăn ngon, chỉ là ăn xong lại phải giảm cân.”
“《 Long sơn 》 phải hạn chế cân nặng sao?”
Hứa Khuynh lắc đầu: “Không có, nhưng mà nhân vật Tô Mạn này, cần phải có hình thể.”
Cố Tùy gật gật đầu.
Lúc này, cả hai đều nghĩ đến kịch bản 《 Xuân đến 》 hôm nay. Bởi vì là tiểu thuyết ngôn tình cải biên, cảnh thân mật là không có thiếu, nếu không khán giả xem cái gì?!
Cố Tùy muốn nói cái gì đó.
Cuối cùng vẫn là chưa nói, không muốn phá hư bầu không khí lúc này. Hứa Khuynh như có điều suy tư, nơi này ấm áp có đủ, hai người một bên nói chuyện phiếm, một bên ăn xong bữa cơm tối.
Cố Tùy cái người này, trừ bỏ tính tình bên ngoài, những thứ khác đều rất tốt. Anh cơ hồ tinh thông đủ thứ, cái gì cũng biết, đối với quy tắc trong giới giải trí thì càng rõ ràng.
Hứa Khuynh nói cái gì anh cũng có thể tiếp thu, có thể hiểu được.
Hứa Khuynh chống cằm, khóe môi hạ xuống: “Anh hiểu biết nhiều như thế, rất nhiều phụ nữ sùng bái anh không phải không?”
Tay cầm dao nĩa của Cố Tùy chợt khựng lại.
Anh nhìn về phía Hứa Khuynh.
Nhất thời không phân biệt rõ lời này của cô chỉ đơn thuần là trêu chọc hay vẫn là có ý gì khác. Anh phát hiện, đối với những người phụ nữ khác, anh đều có thể nhanh chóng phân biệt được mục đích của đối phương.
Nhưng chỉ duy đối với Hứa Khuynh là không thể.
Có lẽ, để ý chính là thua.
Cho nên hiện tại anh đã thua, vừa nghe nhắc đến bốn chữ “người phụ nữ khác” liền cảm thấy hoảng.
Giọng nói trầm thấp, ra vẻ bình tĩnh: “Trong xã hội này, tướng mạo lẫn học thức đều không theo kịp tiền tài, quyền thế.”
Biến tướng mà nói cho Hứa Khuynh.
Những người phụ nữ kia là nhìn đến tiền tài, quyền thế của anh rồi mới nhìn đến tướng mạo lẫn học thức, bọn họ sùng bái anh dựa trên kim tiền, cho nên bọn họ là sùng bái tiền tài và quyền lực của anh.
Hứa Khuynh mỉm cười.
Đầu ngón tay lắc lư mấy cái trước mặt anh, nói: “Như vậy nói cách khác, vẫn có rất nhiều người phụ nữ sùng bái anh mà.”
Cố Tùy vừa nghe.
Đôi mắt nhíu lại.
Đến rồi.
Người phụ nữ này căn bản nghe không hiểu lời anh nói, hoặc có lẽ nghe hiểu mà không muốn phản ứng, chỉ là muốn kết quả cuối cùng.
Cố Tùy lấy đầu ngón tay cô, hôn lên một cái.
“Dù có ba ngàn con sông cũng chỉ múc một gáo nước uống.”
Hứa Khuynh “chậc” một tiếng.
Mi mắt cong cong, nhìn ra được tâm tình rất tốt. Trong lòng Cố Tùy cũng thả lỏng rất nhiều. Ăn xong cơm tối, trong hai người không biết là ai đề nghị, cuối cùng chuẩn bị đi dạo cảng biển một lát.
Xe trực tiếp dừng ở bãi đậu xe nhà hàng Phượng Hoa.
Hôm nay không phải cuối tuần, cộng thêm gần đây quảng trường trung tâm Hải Thành có trang trí ánh đèn, rất nhiều người đều hướng về bên đó, con đường bến cảng này liền ít người hơn rất nhiều.
Hứa Khuynh vẫn là che chắn đến kín mít, cô nắm váy, đi xuống bậc thang nhỏ.
Bậc thang nhỏ rất dài.
Dọc theo bến cảng.
Cố Tùy cắm tay ở túi quần, một bàn tay giữ tay cô, nhìn cô đi.
Hứa Khuynh che mặt, nói: “Nếu như có thể tháo khẩu trang cùng kính râm xuống thì tốt rồi.”
Cố Tùy cười, cố ý nói: “Thế không được, em là nghệ sĩ, thành thật che đi.”
Hứa Khuynh: “.....”
Cô nhón chân đi, theo sau đưa mắt nhìn nhà cao tầng phía đối diện, ánh đèn chỗ đó thật xinh đẹp, ánh lên trong đôi mắt cô.
Vừa đi vừa nhìn, Cố Tùy đi cùng, hai người vừa nãy ở nhà hàng hàn huyên rất nhiều, lúc này bị gió đêm thổi, ngược lại không nói nhiều như vậy.
Lúc này.
Di động Cố Tùy của vang lên.
Bởi vì Hứa Khuynh đứng ở phía trên, lúc Cố Tùy lấy di động ra, cô nhìn lướt qua. Cố Tùy lại dừng lại, không đợi Hứa Khuynh hoàn toàn thấy rõ liền cúp máy.
Hứa Khuynh suy nghĩ một chút.
Nói: “Tôi hình như vừa nhìn thấy cái tên Văn Diệu?”
Cố Tùy nâng mắt, duỗi tay về phía cô: “Em nhìn lầm rồi, xuống đây, anh ôm em.”
Hứa Khuynh híp mắt.
Nghĩ thầm, cô rõ ràng nhìn thấy chính là Văn Diệu, Văn Diệu như thế nào lại có liên hệ với Cố Tùy?