Anh nâng mắt nhìn người phụ nữ trong gương. Bởi vì nấu cơm nên Hứa Khuynh phải búi tóc lên, mặt mày vô cùng xinh đẹp.
Cô cũng nhìn anh, hai người bốn mắt nhìn nhau qua tấm gương, không tiếng động mà đánh giá đối phương.
Có lẽ Hứa Khuynh muốn xem Cố Tùy có biểu cảm gì.
Cố Tùy lại hơi híp mắt, đầu ngón tay kéo rơi dây cột tạp dề của Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh nhanh tay cầm lấy tạp dề. Cố Tùy sửa sang lại cổ tay áo sơmi sau đó cũng đi đến bồn rửa tay, đầu ngón tay thon để vào trong nước, thong thả ung dung mà rửa sạch. Giọng nói vững vàng: “Hắn ta có biết chúng ta đã ngủ với nhau không?”
Hứa Khuynh sửng sốt.
Lát sau, cô cầm tạp dề, nhàn nhạt nói: “Cố tổng không cần quản quá rộng.”
Nói xong.
Xoay người đi xuống bậc thang.
Tới khúc cua thì rời đi.
Cố Tùy rũ mắt nhìn xuống bàn tay, đôi mắt thâm trầm.
Nhất thời nhìn không ra anh ta đang suy nghĩ cái gì.
Trên đường quay về phòng ăn, Hứa Khuynh gặp phải Trần Giai Dao.
Trần Giai Dao vừa thấy Hứa Khuynh, lập tức cười nói: “Tôi đang muốn tìm mọi người đây. Đúng rồi, Cố Hành đâu? Cô có thấy anh ấy đâu không?”
Hứa Khuynh nhìn dáng vẻ ôn nhu, xinh đẹp này của Trần Giai Dao.
Nghĩ thầm.
Rất xứng đôi với người đàn ông kia.
Cô nói: “Vừa rồi có thấy anh ta ở hậu viện. Cô tới đó gọi người đi.”
“Được. Cảm ơn.”
Trần Giai Dao nói xong thì cúi người đi qua, đi không đến vài bước liền đụng phải Cố Tùy. Cố Tùy cong cong khóe môi: “Tới tìm tôi?”
Trần Giai Dao đỏ mặt, cười nói: “Ừ, nên ăn cơm thôi.”
Cố Tùy đi xuống bậc thang: “Mau đi thôi.”
Vì thế, hai người sóng vai một trước một sau mà vào nhà ăn. Hứa Khuynh cũng vừa đến nhà ăn, Trình Tầm kéo ghế dựa cho cô. Vừa lúc chỉ có bốn người bọn họ còn đang đứng, cứ như vậy liền biến thành hai cặp. Cố Tùy quét mắt qua người Hứa Khuynh, sau đó lịch sự mà kéo ghế dựa ra cho Trần Giai Dao.
Làm giống như bộ dạng khi Trình Tầm kéo ghế cho Hứa Khuynh..
Hứa Khuynh nhìn thấy Trần Giai Dao ngượng ngùng thì nhướng mày.
Tề Giai Giai nghiến răng nghiến lợi mà cười hỏi Cố Tùy: “Anh vừa rồi làm gì? Tìm nửa ngày cũng không tìm được anh.”
Cố Tùy bưng nước trái cây lên uống một ngụm rồi đáp: “Ở hậu viện gọi điện thoại.”
“À à, khó trách. Không phải Hứa Khuynh cũng ra hậu viện rửa tay sao? Cô ấy không gọi anh cùng ra ăn cơm sao?”
Cố Tùy nhướng mắt.
Nhìn Trình Tầm gắp đồ ăn cho Hứa Khuynh.
Anh ta híp mắt, khóe môi cong lên: “Cô ấy mất nửa ngày cũng không tháo được dây cột tạp dề. Tôi thấy vậy liền giúp tháo xuống, có thể là không cẩn thận nên vướng vào tóc của cô ấy. Cô ấy liền liếc tôi một cái sau đó bỏ đi.”
Lập tức.
Toàn bộ bàn ăn đều an tĩnh lại.
Vài người nhất trí mà nhìn về phía Hứa Khuynh lẫn Cố Tùy.
Hứa Khuynh ngây người.
Cô ngẩng đầu.
Đối mặt với tầm mắt người khác, Hứa Khuynh thong dong cười: “Đúng thật là tóc bị nắm trúng rất đau.”
Lâm Hồ cười, nói: “Khó trách cô ấy không gọi anh ăn cơm.”
Cố Tùy: “Đúng vậy.”
Trình Tầm lập tức nói: “Hứa Khuynh, lần sau đổi một cái tạp dề khác đi, đổi sang loại không cột dây, tủ đồ chắc hẳn là vẫn còn.”
Hứa Khuynh gật đầu: “Được.”
Nói xong, Trình Tầm sợ bản thân quên còn lập tức đứng lên, trực tiếp đi đến ngăn tủ trang bị ở nhà ăn mà tìm kiếm một phen. Tề Giai Giai lập tức lộ ra nụ cười ái muội với Hứa Khuynh: “Chà, tri kỷ tốt nha.”
Lâm Hoan cũng cười nói: “Thì ra fan có hỏa nhãn kim tinh không hề giả.”
“Thật là, lập tức liền tìm tạp dề cho cô nha.”
Trần Giai Dao cười nói: “Hứa Khuynh, cô với Trình Tầm trừ bộ phim kia còn có hợp tác gì khác nữa không?”
Hứa Khuynh mỉm cười: “Trước kia cũng hợp tác trong một bộ phim khác.”
“Vậy là hợp tác tới hai lần.”
Hứa Khuynh gật gật đầu.
Chủ đề bàn tán đều vây quanh Hứa Khuynh. Cố Tùy bưng ly nước trái cây uống một ngụm, đôi mắt nhìn Hứa Khuynh, thấy khóe môi cô hơi mỉm cười, tự nhiên lại hào phóng.
Anh nhẹ nhàng mà dựa vào trên tay vịn, thấu kính làm đôi mắt thâm trầm thêm vài phần.
“Hứa Khuynh, nói qua bạn trai thử xem?”
Trên mặt bàn lại an tĩnh.
Hứa Khuynh nhìn qua đây.
Gương mặt đắc ý, Cố Tùy cười như không cười.
Những người khác cũng nhìn về phía Cố Tùy, Lâm Hồ cười nói: “Cố Hành, chúng ta đang ở trước màn ảnh, cậu sao lại hỏi việc này.”
“Thật là, anh bảo Hứa Khuynh làm sao mà trả lời cho được.” Tề Giai Giai che miệng cười.
Trần Giai Dao dựa gần lại phía Cố Tùy.
Cô xoay người sang hướng Cố Tùy, thấp giọng nói: “Hứa Khuynh lần trước đã nói bản thân có người trong lòng.”
Cố Tùy đưa mắt nhìn Hứa Khuynh vài giây.
Ngay sau đó, anh ta nghiêng đầu hỏi Trần Giai Dao: “Hả? Phải không?”
“Vậy còn cô? Cô có nói qua chưa?”
Lời vừa hỏi xong.
Mặt Trần Giai Dao mặt lập tức đỏ như một quả cà chua chín.
【 Đậu mé, ở hậu viện vừa mới đã xảy ra cái gì? Vì sao lại không có máy quay? Tôi muốn nhìn một chút. 】
【 Cố Hành thật sự giúp Hứa Khuynh tháo tạp dề sao? Tôi muốn nhìn nha. Tổ tiết mục, mau đem phân cảnh đó cắt ra cho chúng tôi xem. 】
【 Lầu trên, mấy người đừng kích động. Quá rõ ràng, Cố Hành cũng chỉ là đơn thuần giúp một chút mà thôi, đoán chừng còn có chút không kiên nhẫn, bằng không sao lại nắm trúng tóc của Hứa Khuynh. 】
【 A a a a, Trình Tầm của chúng ta quả thật là tiểu thiên sứ. 】
【 Cảm giác như có dòng nước ngầm đang muốn dâng trào, đây là đang xảy ra chuyện gì? 】
【 Đậu mé, Cố Hành hỏi Hứa Khuynh như vậy là có ý gì, phi, vừa ăn cướp vừa la làng. 】
【 Khẳng định Cố Hành thích Trần Giai Dao không lệch đi đâu được, anh ấy vẫn luôn chọc người ta. 】
【 Đúng, anh ta thích Trần Giai Dao. 】
“Tôi.....”
Trần Giai Dao tính toán trả lời, cô vừa muốn nói nhưng lại thôi.
Cố Tùy cầm lấy di động, ra hiệu vối những người khác, sau đó đi qua một bên kia, gắn tai nghe rồi nhận điện thoại.
Mấy người nhìn theo bóng dáng cao lớn của Cố Tùy thì cũng đoán được anh ta không phải người đơn giản. Anh ta là người có thể dễ dàng khơi mào lên một số đề tài vô cùng sắc bén.
Trình Tầm lúc này cũng đã trở lại.
Đưa một cái tạp dề khác cho Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh nhận lấy xong thì nói với Trình Tầm: “Mau chóng ngồi xuống ăn đi.“. Truyện Hot
“Được.”
Cố Tùy đứng ở bên ngoài máy quay, một bên nghe trợ lý nói chuyện, một bên nhìn Hứa Khuynh cùng Trình Tầm trên bàn cơm, biểu tình âm trầm, mù mịt. Trợ lý Trần nói một hồi lâu cũng chưa nghe Cố Tùy phản ứng lại, cậu ta sửng sốt: “Ông chủ?”
Cố Tùy nói giọng trầm thấp, lạnh lùng.
“Cậu đang xem phát sóng trực tiếp sao?”
Trợ lý Trần chột dạ: “Đang xem.”
“Ông chủ, có câu này tôi không biết có nên nói hay không… Ngài vẫn luôn cue Hứa Khuynh.”
*cue: nhắc đến, ám chỉ, nói bóng gió người/vật không liên quan tới việc đang thảo luận
Không phải ngài đang là thợ săn sao?