Edit: Sơn Tra
Truyện được đăng duy nhất tại wattpad sontrakhongchua.
Phỏng vấn xong, đoàn người Hứa Khuynh trở lại hậu trường.
Cơ mặt cười đến có chút cứng, Hứa Khuynh đưa tay xoa xoa gương mặt. Trình Tầm nhận nước khoáng từ chỗ trợ lý, vặn ra rồi đưa cho cô.
Hứa Khuynh nhận lấy, cười với Trình Tầm một cái: “Cảm ơn.”
Trình Tầm cười nói: “Không cần khách sáo.”
Hai người ở trong phim có rất nhiều cảnh diễn thân mật, tuy rằng không đến mức không diễn ra được, nhưng cái loại cảm giác thân mật này vẫn là nên ở trong phim.
Hứa Khuynh uống một hớp nước lớn, hỏi: “Cậu ngoài tống nghệ <Chúng ta yêu nhau đi>, tiếp theo còn có hoạt động gì?”
Trình Tầm: “Còn có mấy cái thương vụ. Đúng rồi, không phải cô đi thử vai của sao? Hiện tại như thế nào?”
“Đừng nói nữa.” Tô Tuyết ở một bên nói chuyện phiếm cùng trợ lý của Trình Tầm, nghe được lời này lập tức mở miệng.
Trình Tầm sửng sốt, nghi hoặc mà nhìn Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh cười cười.
Tô Tuyết đem việc Lâm Mạn nửa đường chen chân vào nói.
Trình Tầm càng sửng sốt.
“Việc này…haizzz.” Cậu ta thở dài một hơi.
“Thật ra tôi cảm thấy cô phương diện nào cũng đều tốt.”
Hứa Khuynh hơi sặc một chút.
Trình Tầm nhanh chóng lấy khăn giấy đến sát bên cạnh cô.
Có nhân viên công tác đi vào tới, nhìn thấy thế, cười trêu chọc: “Hứa lão sư và Trình lão sư quan hệ tốt thật nha.”
Hứa Khuynh cười, liếc Trình Tầm một cái.
Trình Tầm có chút ngượng ngùng, thu hồi tay. Người khác nghĩ là cậu diễn tốt hơn Hứa Khuynh, nhưng khi cùng Hứa Khuynh đối diễn mới phát hiện kỹ thuật diễn của cô quả thực không tồi.
Tuyệt đối là ở phía trên, nhưng không biết tại sao đến nay vẫn không hot.
Mặt khác, Hứa Khuynh lớn lên vô cùng xinh đẹp, trên người cô còn có một loại dã tính, mười phần mê người.
Hấp dẫn, cũng làm cậu ngẫu nhiên ngây người.
“Hứa Khuynh…” Trình Tầm kêu một tiếng.
Hứa Khuynh đem chai nước đã uống hết vứt vào thùng rác, liếc nhìn cậu ta một cái: “Ừ?”
Trình Tầm cười cười: “Không có việc gì.”
Tô Tuyết bên kia thật nhanh đã xong việc, liền kêu Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh tạm biệt Trình Tầm, theo Tô Tuyết rời đi. Vào thang máy, cô ngáp một cái: “Buồn ngủ thật.”
Tô Tuyết: “Vậy trở về ngủ đi, dù sao em hôm nay cũng không có việc gì.”
Hứa khuynh cười.
Cũng tốt, dù sao tối hôm qua cũng không ngủ được.
Đám người đi xuống lầu một, xe bảo mẫu đang dừng ở phía đối diện, tài xế xuống mở cửa xe.
Hứa Khuynh cúi người đang muốn lên xe, một giọng nói trầm thấp từ bên cạnh vang lên.
“Hứa Khuynh.”
Cô ngạc nhiên.
Mọi người ở hiện trường sôi nổi nhìn lại.
Một chiếc xe Jaguar màu đen đậu cách đó không xa, cửa sổ xe hạ xuống, ngay sau đó lộ ra khuôn mặt tuấn lãng của Cố Tùy, anh nhích lại gần, đôi mắt đen như mực.
“Buổi tối có rảnh không?”
Tô Tuyết và hai trợ lý, còn có tài xế xe theo bản năng nhìn về phía Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh đứng thẳng dậy, ngón tay chạm lên kính râm.
“Đi đâu?”
Cố Tùy dựa người vào ghế, thần sắc có chút lười nhác, ngữ khí trầm thấp vững vàng: “Mang em ra ngoài giải sầu.”
Lời này nói ra không ai tin.
Nhưng Hứa Khuynh là người thế nào, còn không có người muốn mang cô ra ngoài giải sầu sao.
Hứa Khuynh nhàn nhạt nhìn Cố Tùy, không có đáp ứng nhưng cũng không cự tuyệt.
Cố Tùy nhìn cô như vậy, cười.
Vài giây sau, cửa xe bị đẩy ra, Cố Tùy đi đến ghế phụ mở cửa rồi nhìn cô.
Cố Tùy con người này.
Luôn là như vậy, hành vi hòa nhã che giấu tính tình bá đạo.
Hứa Khuynh nói với mấy người Tô Tuyết: “Mọi người về trước đi.”
Tô Tuyết ngẩn ngơ.
Không kịp hoàn hồn nói chuyện.
Hứa Khuynh xoa xoa tóc cô, dẫm lên giày cao gót đi về phía Cố Tùy. Hai người sánh vai đứng đó, Cố Tùy rũ mắt nhìn cô, Hứa Khuynh liếc anh một cái.
Sau đó khom lưng ngồi vào xe.
Cố Tùy đóng cửa xe.
Gật đầu với Tô Tuyết rồi khởi động xe.
Xe hơi màu đen dần chạy xa xe bảo mẫu. Tô Tuyết đột nhiên hoàn hồn, cầm lấy di động, nhanh tay soạn tin nhắn.
Tô Tuyết: Dựa thế, dựa thế.
*
Ting ting hai tiếng, Hứa Khuynh lấy điện thoại từ trong túi xách, nhìn thấy tin nhắn của Tô Tuyết. Cô nhìn vài giây liền tắt màn hình.
Xe đi ra khỏi gara ngầm, bên ngoài màn đêm buông xuống, ánh đèn chiếu vào trong xe. Hứa Khuynh quay đầu nhìn Cố Tùy, người đang an tĩnh mà lái xe.
Anh nghiêng đầu nhìn đồng hồ, sau đó nhìn cô: “Ăn cơm chiều chưa?”
Hứa Khuynh: “Ăn rồi.”
Đuôi lông mày Cố Tùy hơn nhếch lên: “Sớm thế sao.”
Hứa Khuynh: “Ừ.”
“Ăn cùng mấy người trong đoàn phim sao?”
Hứa Khuynh: “Ừ.”
Cố Tùy một tay lái xe, đầu ngón tay chống cằm, nói: “À.”
Hứa Khuynh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, nói: “Bây giờ đi đâu?”
Cố Tùy thay đổi tay cầm lái, một tay duỗi lại đây, nắm lấy tay cô, thưởng thức vài cái. Anh rũ mắt nhìn đầu ngón tay trắng nõn của cô, sau đó nhìn cô: “Đi bồi tôi vài ván bài.”
Hứa Khuynh nhìn anh: “Được đó.”
Thật nhanh.
Xe dừng ở bên ngoài một căn biệt thự. Biệt thự ở một tiểu khu hẻo lánh nhưng lại rất xa hoa, trước cửa đậu không ít xe hơi sang trọng.
Hứa Khuynh đẩy cửa xe bước xuống, mắt nhìn quần áo đang mặc trên người, áo sơ mi cùng với váy đen.
Cố Tùy cũng bước xuống, duỗi tay nắm lấy tay Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh rũ mắt nhìn xuống bàn tay cả hai đan xen.
Cố Tùy nắm tay cô đến cửa lớn.
Cửa lớn rộng mở, bên trong có âm nhạc. Ở cầu thang đi lên còn có quản gia mặc tây trang và bảo mẫu chào đón: “Cố tiên sinh buổi tối tốt lành.”
Quản gia ngưng lại một chút.
Cố Tùy nghiêng đầu nhìn Hứa Khuynh, nói với quản gia: “Cô ấy họ Hứa, Hứa Khuynh.”
Quản gia lập tức hô lên: “Chào cô, Hứa tiểu thư.”
Hai người theo quản gia hướng lên cầu thang, nghe ông ta nói: “Vài vị tiên sinh khác cũng đang ở trên lầu.”
“Tốt.”
Cố Tùy nắm tay Hứa Khuynh lên lầu.
Anh liếc nhìn Hứa Khuynh một cái: “Sợ sao?”
Hứa Khuynh cũng nhìn lại: “Anh giết người phóng hỏa sao?”
Cố Tùy nhướng mày cười.
Một lần nữa xem kĩ “cô vợ” này của mình.
Ba năm trước đây, vì ứng phó với lão gia tử, không thể không xài chiêu này. Lúc ấy là trợ lý Trần tìm Hứa Khuynh, cụ thể là tìm ở nơi nào, Cố Tùy cũng không có hỏi đến.
Anh chỉ nhìn kĩ tư liệu của đối phương liền đưa quyết định xuống dưới. Cho đến trước khi lĩnh chứng hai người mới ăn chung một bữa cơm. Ở trong ấn tượng của Cố Tùy, Hứa Khuynh là một người phụ nữ xinh đẹp nhưng rất đáng thương.
Lần tiếp xúc cuối cùng vào lúc gặp người nhà, cũng chính là ở trên giường.
Thân thể mềm mại không xương, tóc dài mượt mà như tơ, tiếng kêu đặc biệt dễ nghe.
Ấn tượng cơ bản của anh về cô đều dừng ở những thứ này.
*
Đến lầu hai, chỉ có hai gian phòng. Gian lớn nhất để cửa mở, bên tcong truyền tiếng mạt chược cùng tiếng cười nói, ánh sáng trong phòng có chút mờ ảo.
Cố Tùy mang Hứa Khuynh bước vào.
Bàn mạt chược chỉ có ba người. Bảo mẫu thấy Cố Tùy cùng Hứa Khuynh tiến vào, chạy nhanh đến kéo thêm một cái ghế.
Bên khác, ba người nọ nhìn Cố Tùy cười, nói: “Còn tưởng rằng Cố tổng đêm nay không có thời gian.”
Cố Tùy: “Thịnh tình không thể chối từ.”
*thịnh tình: tình cảm tốt đẹp dành riêng trong đối xử, tiếp đón (thường là với khách lạ)
“Đó là vinh hạnh của chúng tôi.”
Hai người đàn ông mặc áo sơ mi thắt cà vạt, bộ dạng không tồi, chỉ có tuổi hơi lớn một chút, đang đánh giá Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh nhận ra một trong ba người là ông chủ lớn của công ty.
Một trong những cổ đông của Hoan Nhan.
Cố Tùy nghiêng đầu nhìn Hứa Khuynh: “Biết chơi không?”
Hứa Khuynh lắc đầu.
Cố Tùy thấp giọng cười, nói: “Không sao. Tôi dạy em.”
Nói xong, anh cầm lấy tay Hứa Khuynh, nhường cô ngồi xuống. Hứa Khuynh liếc nhìn ba người kia, khẽ mỉm cười, chỉ có thể ngồi xuống.
Rất rõ ràng, đây là một trận thương vụ xã giao. Cố Tùy để cô đánh chính là không có ý định phải thắng tiền của những người này.
Vị nắm cổ phần công ty ngồi đối diện cười nói: “Vị này là Hứa Khuynh?”
“Chào ngài.”
“Chào cô.”
“Thì ra là Hứa tiểu thư.”
“Tôi từng thấy cô trên phim truyền hình, quay cũng không tệ.”
Hứa Khuynh bày ra một nụ cười.
“Chúng ta bắt đầu đi.”
Nói xong, bàn mạt chược liền khởi động. Cố Tùy đứng ở phía sau Hứa Khuynh xem bài. Hứa Khuynh cầm bài bắt đầu chơi, trong lúc nhất thời âm thanh trên bàn mạt chược thay nhau vang lên.
Hứa Khuynh không học qua cái này, nhưng ít nhiều cũng xem qua, chỉ là thực dễ dàng do dự. Cố Tùy một điếu xì gà người khác đưa, bật lửa cắn ở bên môi, cúi người nắm lấy ngón tay Hứa Khuynh đang run, thấp giọng: “Không cần do dự, bài bày không có gì để dùng.”
Vừa nói xong, Hứa Khuynh nhanh chóng ném đi xa.
Hứa Khuynh a một tiếng, nhìn ánh sáng chiếu xuống bàn tay Cố Tùy đặt trên tay mình. Cô nhàn nhạt dịch tầm mắt đi, người đàn ông tương đối lớn tuổi đột nhiên hô lên với Cố Tùy.
Cố Tùy cắn xì gà, dịch lại gần chỗ hắn.
Người kia ép thanh âm xuống thấp.
“Cậu nói muốn mang người tới, tôi còn tưởng rằng cậu muốn mang Ngô Thiến tới chứ.”
Âm thanh bàn mạt chược ầm ĩ. Hứa Khuynh cũng nghe rõ lời này, cô bất động thanh sắc cầm lấy bài đánh xuống.
Cố Tùy trầm thấp cười nói: “Cái này liên quan gì đến Ngô Thiến.”
Người kia vỗ Cố Tùy một cái.
“Cậu a.”
Cố Tùy lấy xì gà ra, ở một bên búng hết khói bụi, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh đang rũ mắt xem bài, hơi có chút do dự, mặt mày xinh đẹp ẩn hiện trong khói thuốc. Cô đột nhiên quay đầu, hỏi: “Chỗ này đánh như thế nào?”
Cố Tùy cười một cái, cắn điếu xì gà, tiến lại gần. Hô hấp anh ở sát bên tay cô, nhìn một hồi rồi nói: “Đánh vào Bát Sách sẽ không còn đường lui.”
“Được.”
Lúc này.
Điện thoại của Hứa Khuynh vang lên.
Cô xóa sổ Bát Sách, lấy di động nhìn thoáng qua.
Là của Tô Tuyết gửi đến.
Ảnh chụp màn hình một hot search Weibo.
# Lâm Mạn Lăng Thịnh #
Click vào xem, bên trong là hình ảnh Lâm Mạn cùng Cố Tùy gặp mặt ở tiểu khu, dĩ nhiên Cố Tùy không có lộ mặt, chỉ là có người suy đoán đây là ông chủ của Lăng Thịnh.
【Tôi đã nói Lâm Mạn có hậu trường mà. Hậu trường cô ta mạnh như vậy, còn có thể không hot sao. 】
【 Hứa Khuynh còn mơ tưởng tranh cùng Lâm Mạn? Ta khinh. 】
【 Ai da, người nọ ông chủ Lăng Thịnh. Vãi chưởng thật. 】
【 Thật ra không cần nói, nhìn bóng dáng liền biết người đàn ông này lớn lên rất tuấn tú. 】
【 Lâm Mạn chừng nào thì cùng anh ta kết hôn hả? 】
【 Bà chủ Lăng Thịnh a ~ 】
“Đang xem cái gì đó?” Thanh âm trầm thấp vang lên bên tai Hứa Khuynh, cô hoàn hồn, đem điện thoại đặt ở trước mặt Cố Tùy: “Xem tai tiếng của anh cùng Lâm Mạn.”
Giọng nói của cô vô cùng vững vàng.
Cố Tùy đưa ngón tay thon dài cầm di động nhìn thoáng qua, không biết là thấy được cái bình luận gì, cười nhạt.
Anh nói: “Hoang đường.”
Sau đó đem điện thoại trả cho Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh đem di động bỏ vào túi xách.
Tiếp tục xem bài.
Hai người, một người không ghen, một người lười triệt hot search. Ông chủ nọ ngồi đối diện liếc mắt một cái, đáy mắt mang theo hứng thú.
*
Hứa khuynh là không đánh thật, thua của Cố Tùy gần hai mươi vạn, dù sao Cố Tùy chưa nói không được, cô liền tiếp tục thua.
Tới gần mười giờ rưỡi tối, trận bài rốt cuộc cũng kết thúc.
Đoàn người bước xuống lầu, từng người rời đi.
Hứa Khuynh ngáp liên tục, Cố Tùy liếc nhìn cô một cái: “Ăn khuya một chút rồi về?”
Hứa Khuynh lắc đầu: “Không đói.”
Cố Tùy nhìn cô, đầu ngón tay sờ chỗ có kem che khuyết điểm trên cổ, lau đi làm lộ ra dấu hôn tối hôm qua. Anh kéo Hứa Khuynh đến trước mặt, cúi đầu hôn xuống cổ cô, ngay chỗ vừa lau lúc nãy.
Hứa Khuynh ôm lấy cổ anh.
Lười nhác mà dựa vào bên xe.
Cố Tùy cười xấu xa.
“Thực sự không đói?”
“Vâng.”
“Được. Tôi đưa em về.” Cố Tùy nâng mắt, đáy mắt sâu một mảnh, nhưng vẫn là kéo cửa xe ngay ghế phụ ra, đem cô bế lên xe.
Thắt dây an toàn.
Khởi động xe.
Hứa khuynh dựa vào cửa sổ, nhìn mắt di động.
Hot search vẫn còn.
Tô Tuyết gửi tin nhắn cho cô.
Tô Tuyết: Không nghĩ tới, vốn dĩ là muốn em dựa thế, ai biết ngược lại là Lâm Mạn lên hot search.
Tô Tuyết: Em đêm nay chắc sẽ không trở về hả?
Tô Tuyết: Hai người đi đâu vậy.
Hứa Khuynh: Đang trên đường về nhà.
Thật nhanh.
Xe tới trước tiểu khu Hinh Nguyệt.
Cố Tùy đưa Hứa Khuynh lên lầu.
Hứa Khuynh vừa vào cửa liền trở tay đóng cửa, Cố Tùy đứng ngoài cửa sửng sốt vài giây. Ngay sau đó, anh lấy di động soạn tin nhắn.
Bên trong.
Hứa Khuynh cởi giày ra, cúi đầu liền thấy.
Cố Tùy: Ngủ ngon.
Hứa Khuynh: Ngủ ngon.
Hứa Khuynh buông di động xuống, đi tắm rửa.
*
Cố Tùy xuống lầu, lái xe về nhà.
Xe đến cửa nhà, anh đẩy cửa bước xuống xe, mắt nhìn đến một chiếc xe khác đang chờ mình.
Kết quả, trợ lý Trần đứng bên kia vẫn không nhúc nhích, ôm văn kiện không biết đang xem cái gì. Cố Tùy đi lên trước, híp mắt: “Trần Thuận.”
Trợ lý Trần hoảng sợ.
Đột nhiên hoàn hồn: “Ông chủ.”
“Đang xem cái gì?”
Cố Tùy bước về hướng cửa.
Trần trợ lý chạy nhanh ôm văn kiện đuổi kịp, cầm di động, nói: “Đang xem phỏng vấn của Hứa Khuynh.”
Cố Tùy vào cửa, dừng lại hỏi: “Phỏng vấn gì?”
Anh duỗi tay lấy đi điện thoại trên tay trợ lý Trần.
Trợ lý Trần không kịp phản ứng.
Di động đến trong tay Cố Tùy, anh vừa cúi đầu liền thấy.
Là hình ảnh chiều nay Hứa Khuynh cùng Trình Tầm phỏng vấn, nhưng mà cái hình ảnh này thực sự làm người ta hoa mắt, mặt trên tất cả đều là bình luận.
【 Trình Tầm và Hứa Khuynh thật ngọt ngào ~ 】
【 Tôi cảm thấy Trình Tầm thích Hứa Khuynh, các người xem ánh mắt cậu ta, hai người lập tức kết hôn không phải tốt sao. 】
Cố Tùy nhìn về phía trợ lý Trần.
Trợ lý Trần khụ một tiếng: “Fan hâm mộ ghép đôi bọn họ, cảm thấy bọn họ rất xứng đôi.”
Cố Tùy: “À.”
—------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Bán Tiệt Bạch Thái run chân: OMG.