•••••••••••••••••••••
“Không cần.”
Người kia khàn giọng đáp lại xong thì tiếp tục ấn eo cô. Hàng loạt tiếng chuông điện thoại vang lên dưới chân làm cho tinh thần Hứa Khuynh không thể tập trung nổi, sớm đã quên béng việc này.
Lát sau, Hứa Khuynh bị Cố Tùy ôm vào phòng, ngay cả mũi chân cũng phát run. Cố Tùy vuốt tóc cô, thấp giọng nói: “Muốn tôi giúp em tắm rửa không?”
Hứa Khuynh lắc đầu: “Không cần, anh đi trước đi.”
“Tôi giúp em tắm rửa trước đã.”
Nói xong, Cố Tùy trực tiếp ôm cô vào phòng tắm. Tiếng nước chảy rào rào vang khắp phòng, Cố Tùy cúi người, cầm khăn lông giúp cô chà lau khắp người, Hứa Khuynh ngoan ngoãn ngồi dựa sát vào bồn tắm.
Mái tóc dài rối tung trên vai.
Cố Tùy rũ mắt nhìn cô.
Đáy mắt lại có vài phần nhu tình.
Nửa giờ sau, Hứa Khuynh sấy tóc xong thì nằm sấp xuống giường xem tạp chí. Cố Tùy mặc quần dài cùng áo sơ mi bước ra, cả người có hơi ướt sượt.
Đầu ngón tay cài mấy nút áo.
Nhìn cô đong đưa đôi chân dài, nhịn không được mở miệng: “Đêm nay tôi ở lại được không?”
Hứa Khuynh ngưng động tác, quay người lại nhìn anh: “Không được, ngày mai tôi phải bay tới Hoành Điếm.”
Cố Tùy: “Quay《Cổ thần》sao?”
Hứa Khuynh: “Ừ.”
“Nam chính là Trương Thuần?”
Hứa Khuynh: “Phải.”
Cố Tùy xoa xoa trán sau đó bước tới ngồi ở mép giường, anh cúi người ôm Hứa Khuynh vào trong lòng. Hứa Khuynh quay đầu, đối diện với tầm mắt anh.
Cố Tùy ghé vào bên tai cô: “Tôi có thời gian sẽ đến thăm ban.”
Hứa Khuynh mím môi: “Tùy anh.”
Cố Tùy hôn nhẹ lên vành tai cô rồi lập tức buông. Anh đứng dậy cài ba chiếc nút áo còn lại, nhìn cô thêm mấy lần rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Hứa Khuynh hoàn toàn không nhìn theo, tiếp tục nằm sấp xuống giường lật xem tạp chí.
Bên ngoài phòng khách là một mớ hỗn loạn, thêm vào đó là ánh đèn mờ ảo, u ám mà ái muội, nhắc nhở người ta vừa trải qua chuyện gì. Cố Tùy lật thảm lên, tìm thấy di động màu đen của mình. Màn hình di động hiện mười cuộc gọi nhỡ, đều là của Ngô Thiến. Người nọ rũ mắt nhìn mấy lần, mặt mày trầm thấp, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mấy giây sau.
Anh mở nhật ký cuộc gọi nhỡ của Ngô Thiến, chuẩn bị gọi lại nhưng đầu ngón tay chậm chạp không ấn xuống.
Cuối cùng, điện thoại bị bỏ trở về túi quần còn Cố Tùy thì rời khỏi phòng của Hứa Khuynh. Xe ô tô màu đen đã chờ sẵn dưới lầu, trợ lý Trần thấy ông chủ nhà mình đi xuống tới thì nhanh chóng chạy ra mở cửa xe.
Cổ áo Cố Tùy còn mang theo chút hơi nước, anh khom lưng ngồi vào trong xe.
Trợ lý Trần đóng cửa xe, lên ghế tài xế sau đó mới quay đầu nói: “Ông chủ, vừa rồi tiểu thư Ngô Thiến gọi điện đến chỗ tôi tìm ngài, hình như là có việc gấp.”
“Việc gấp gì?”
Trần Thuận: “Cô ấy chưa nói.”
Cố Tùy: “Ừ.”
Trợ lý Trần thấy Cố Tùy xoa nhẹ hai bên trán, tâm tình có vẻ không tốt nên cũng không dám nói gì thêm, chỉ đành nắm tay lái, khởi động xe.
Xe hòa lẫn vào bóng tối.
Ánh đèn hai bên đường chiếu trên thân xe.
Cố Tùy đặt tay trên tay vịn, hai ngón tay vờn quanh bật lửa. Giọng nói trầm thấp bất chợt vang lên: “Cậu cảm thấy Hứa Khuynh giống con mồi không?”
Trợ lý Trần sửng sốt.
Nhìn qua kính chiếu hậu.
Đôi mắt Cố Tùy đen như mực không để lộ chút cảm xúc gì.
Trợ lý lập tức phản ứng lại, Cố Tùy là đang hỏi về việc theo đuổi Hứa Khuynh, cậu ta mừng thầm vì ông chủ nhà mình cuối cùng cũng chịu hiểu ra.
Trần Thuận: “Cái này thì tôi không biết, nhưng không thể nghi ngờ Hứa tiểu thư đúng là một con mồi vô cùng xinh đẹp.”
Cố Tùy nhướng mày.
Lấy điếu thuốc bên cạnh, ngậm vào bên miệng, mở bật lửa, kề sát sát vào, mồi lửa.
Anh cười khẽ: “Ừ, thật không ngờ, tôi từ thợ săn lại biến thành con mồi.”
Trần Thuận: “.....”
Không biết an ủi như thế nào đây…
Nhưng hình như cũng không cần an ủi, thế sự luôn vô thường, không phải sao?
Ha ha.
Xe vẫn lao nhanh trên đường.
Trợ lý ngẫm nghĩ lại rồi nói: “Ông chủ, đêm nay Hứa Khuynh đã nói gì sao?”
Cố Tùy cúi đầu xua tan khói thuốc.
Không đáp.
Cô ấy nói muốn ly hôn.
Cuộc hôn nhân này vốn chỉ là giao dịch, cô ấy là người tỉnh táo hơn ai hết.
Lúc này, di động lại vang lên, Cố Tùy lấy ra xem.
Là Ngô Thiến gọi tới.
Điện thoại kết nối.
Ngô Thiến ở đầu bên kia: “Anh cuối cùng cũng chịu bắt máy. Em uống say rồi, anh đến đây đón em đi.”
Cố Tùy bắt chéo hai chân, cắn điếu thuốc, bình tĩnh đáp: “Gọi điện cho tài xế của nhà em đi.”
Ngô Thiến bắt đầu “oa oa” làm loạn.
“Tài xế nhà em tan làm rồi, anh biết mà, nhà anh ta trên có già dưới có trẻ, mỗi ngày đều đúng giờ đi làm, đúng giờ ra về.”
Cố Tùy cười giễu: “Anh cũng trên có già dưới có trẻ.”
Ngô Thiến: “Trẻ? Nhà anh làm gì có người nào trẻ?”
Cố Tùy: “Phụ nữ trẻ.”
Nói xong.
Anh cúp điện thoại.
Mà đầu bên kia.
Ngô Thiến ngơ rồi, hoàn toàn ngơ ngác. Lát sau, cô nàng hoàn toàn bừng tỉnh. Di động của Cố Tùy như bị bom đạn oanh tạc, cùng lúc đó thì hot search trên Weibo bùng nổ.
*
Ngày mai là nghi thức khai máy của《Cổ thần》nên tất cả diễn viên lục đục chạy tới Hoành Điếm. Sau khi Cố Tùy đi rồi, Hứa Khuynh chỉ nghỉ ngơi không tới bốn tiếng đồng hồ là phải chuẩn bị ra sân bay. Lúc này, Tô Tuyết bước vào, sắc mặt có vẻ khó coi: “《Cổ thần》lên hot search rồi.”
Hứa Khuynh mở máy tính bảng ra xem.
Hot search # 《Cổ thần》 sao chép 《Sau bức màn》 # phía sau có người dập tiền nên dễ dàng chen lên top 1. Đúng là cái gì nên tới cũng đã tới, thừa dịp đêm trước khi 《Cổ thần》 khai máy liền tuôn ra tin tức này, còn so sánh hẳn tuyến thời gian của hai bộ nguyên tác.
《Sau bức màn》ra mắt ngày 5 tháng 12 năm 2016.
《Cổ thần》ra mắt ngày 21 tháng 3 năm 2017.
《Sau bức màn》 ra mắt sớm hơn, 《Cổ thần》 cách gần ba tháng sau mới ra mắt, ai trước ai sau liếc mắt qua cũng biết. Còn nữa, thiết lập nhân vật cùng với câu chuyện tuyến chính cũng không khác nhau là mấy, mà hiện giờ bộ điện ảnh 《Sau bức màn》 đã bắt đầu quay được một tháng.
《Cổ thần》 lại còn không biết xấu hổ mà khai máy.
【 Sao chép đáng xấu hổ. 】
【 Tẩy chay đạo phẩm. 】
*đạo phẩm: tác phẩm sao chép
【 Tôn trọng nguyên sang đi. 】
*nguyên sang: nhân vật và cốt truyện do tác giả tự sáng tác
Ba bình luận này lập tức đứng top ở bài viết công bố poster chính thức của 《Cổ thần》. Bởi vì Weibo chính thức của đoàn phim khi công bố diễn viên đã @Hứa Khuynh nên Weibo của Hứa Khuynh cũng bị công kích không ít.
Rất nhiều fan bắt đầu mắng Hứa Khuynh không biết xấu hổ lại đi diễn đạo phẩm này. Còn có fan tự nhận có móc nối đứng ra kể rõ nội tình, nói lúc trước Lâm Mạn khuyên Hứa Khuynh nên từ bỏ là vì muốn bảo vệ Hứa Khuynh, kết quả Hứa Khuynh không có chút nào gọi là cảm kích, còn khẳng định chắc nịch bộ này đã định là cô ta diễn.
【 A a a a chưa từng thấy qua người da mặt dày tới như vậy, biết rõ là sao chép mà còn cố chấp nhận vai. Hứa Khuynh, cô không cần mặt mũi nữa sao? 】
【 Hừ! Một nữ diễn viên chỉ biết xào CP, đừng nói tới tác phẩm gì, không chừng hiện tại cho cô ta đóng phim người lớn thì cô ta cũng đáp ứng, miễn sao hot là được. 】
【 Chúng tôi là thật lòng coi trọng cô, lúc trước bởi vì 《Chúng ta yêu nhau đi》 mà chú ý cô, thích cô, thật đúng là uổng phí tình cảm mà!! 】
【 Mấy người có phát hiện không, lúc trước cô ra cùng Trình Tầm có mối quan hệ đặc biệt tốt là bởi vì 《Bên anh một đời》, sau đó thì lợi dụng 《Chúng ta yêu nhau đi》kết thúc mới cùng Trình Tầm cởi trói. Hiện tại cô ta nhận vai trong 《Cổ thần》, mà nam chính của《Cổ thần》 là Trương Thuần, cô ta năm ngoái vừa cùng người này xào CP. Khẳng định kế tiếp cô ta muốn cùng với Trương Thuần tiếp tục tiền duyên, người phụ nữ này đúng là lợi hại mà!! 】
【 đậu mé ×2, sợ hãi thật sự!!! 】
【 Gã Trương Thuần này cũng đã hết thời rồi mà cô ta vẫn bám lấy cho được, có thể thấy đúng là thiếu đàn ông tới cỡ nào. 】
“Con mẹ nó, thế quái nào chỉ toàn mắng em!”
Hứa Khuynh trực tiếp khóa tin nhắn riêng cùng với bình luận rồi mới hỏi: “Đạo diễn Lâm bên kia nói thế nào?”
Tô Tuyết tức giận đến tay chân phát run, cầm lấy di động gọi cho đạo diễn.
Đạo diễn ở đầu bên kia cũng đang rối loạn: “Tới Hoành Điếm trước rồi nói, tôi đã liên hệ với tác giả rồi, chúng ta không có sao chép.”
Tô Tuyết: “Được được, làm phiền ngài rồi.”
Cúp điện thoại, Tô Tuyết tiếp tục xem bình luận: “Thời điểm em nói bộ này đã định là do em diễn chỉ có mấy người chúng ta, chắc chắn là do Lâm Mạn bên kia để lộ ra, cố ý muốn dẫm chết người đây mà.”
Hứa Khuynh: “Chị gọi điện thoại cho Tiêu Trọng đi.”
Tô Tuyết “ừ” một tiếng rồi lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Trọng. Đầu bên kia không nhắc máy, sắc mặt Tô Tuyết trở nên khó coi: “Anh ta không bắt máy, khẳng định đây là muốn che chở cho Lâm Mạn.”
Lớp trang điểm của Hứa Khuynh cũng muốn trôi đi mất, cô đứng dậy, lấy áo khoác mỏng trong phòng mặc lên người rồi nói: “Đến sân bay trước rồi nói.”
“Được.”
Đoàn người đi xuống lầu.
Nhưng dưới lầu đã có mấy phóng viên cầm micro trực tiếp lao tới.
Tô Tuyết cùng trợ lý nhỏ hợp sức đẩy mấy phóng viên này ra để Hứa Khuynh nhanh chóng lên xe bảo mẫu, giày của trợ lý nhỏ còn bị đám phóng viên dẫm đạp không thương tiếc.
Cô nàng chật vật mà leo lên xe.
Hứa Khuynh nhìn cô: “Vất vả cho em rồi.”
Trợ lý nhỏ: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Tô Tuyết phân phó tài xế lái xe, lao ra khỏi đám phóng viên cản đường. Hứa khuynh cầm lấy di động, thứ gọi Tiêu Trọng điện thoại, Tiêu Trọng bên kia như cũ không có tiếp.
Trên đường đến sân bay.
Hứa Khuynh siết chặt điện thoại không nói tiếng nào.
Cô vốn không có gì phải sợ nhưng lúc ra cửa lại đụng phải đám phóng viên đó, cô sợ mấy người trợ lý và chuyên viên trang điểm sẽ bị thương
Hứa Khuynh nói với Tô Tuyết: “Công ty không còn người nào có thể cho mượn vệ sĩ sao?”
Tô Tuyết chần chờ một lát rồi lắc đầu: “Không có.”
Hứa Khuynh mím môi.
Suy nghĩ lại.
Tô Tuyết thấp giọng nói: “Chúng ta có nên mượn vài người của Cố Tùy dùng đỡ không?”
Hứa Khuynh nhìn Tô Tuyết.
Tô Tuyết giật mình: “Để chị đi gọi điện thoại.”
Lúc này.
Chiếc xe thương vụ màu đen lái tới từ phía sau, bám sát theo xe bảo mẫu của bọn họ cho đến khi tới sân bay, từ đằng xa đã nhìn thấy một đám đông hỗn loạn.
Rất nhiều phóng viên, còn có người hâm mộ, mà những người đó cũng có thể là fan hay antifan của Hứa Khuynh.
Nhìn thấy cuộc chiến trước mặt.
Hứa Khuynh nói với Tô Tuyết: “Chị liên hệ với Liễu Yên ở Lê Thành, em và cô ấy từng có duyên gặp mặt, xin cô ấy cho chúng ta mượn vài người.”
Lời nói vừa dứt.
Liền có người gõ cửa xe.
Tô Tuyết có chút lo lắng mà nhìn ra.
Di động của Hứa Khuynh liền vang lên.
Cô nhìn cái tên đang hiển thị.
Cố Tùy.
Hứa Khuynh mím môi trả lời: “Alo?”
Cố Tùy: “Tôi đã bố trí cho em mười vệ sĩ đi cùng, em cứ dùng tạm trước đi, đến Hoành Điếm rồi nói sau.”
“Không được cự tuyệt, nếu em xảy ra chuyện gì, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho những người bên cạnh em.”
Hứa Khuynh vốn dĩ cũng không tính từ chối, nhưng mà Cố Tùy lại tiếp tục xài chiêu uy hiếp người này. Cô nói: “Cảm ơn.”
Cố Tùy cất tiếng nói trầm thấp, anh giống như vừa mới vừa tỉnh ngủ, có chút lười biếng: “Ừ.”
Hứa Khuynh nghe ra được anh đang nghỉ ngơi liền nói: “Tôi cúp máy trước đây.”
Cố Tùy bất chợt nói: “Em từ đầu tới cuối cũng không hề có ý muốn xin tôi giúp đỡ sao?”
Hứa Khuynh trầm mặc.
Cố Tùy: “Được rồi.”
Nói xong.
Cố Tùy cúp điện thoại, Hứa Khuynh nhìn màn hình tối đen thì thất thần, lại nhớ đến mấy tấm hình đêm hôm trước, đuôi lông mày cô khẽ nhếch lên.
Buông di động.
Tô Tuyết đã biết mấy vệ sĩ bên ngoài là do Cố Tùy sắp xếp, cô mở cửa xuống xe, nói với mấy vệ sĩ câu “vất vả rồi“. Hứa Khuynh mang kính râm cùng khẩu trang, dắt theo mấy người trợ lý và chuyên viên trang điểm xuống xe. Mấy vệ sĩ này được huấn luyện rất chuyên nghiệp, bọn họ che chắn bên ngoài mấy người Hứa Khuynh như một bức tường bằng sắt không thể chọc thủng.
Sau đó đi vào sân bay.
Trong sân bay vô cùng ồn ào.
Phóng viên chen qua tới nơi: “Hứa Khuynh, có người nói cô nhận bộ điện ảnh này là muốn đối nghịch với Lâm Mạn có đúng không? Cô đã biết nó là đạo phẩm nhưng tại sao một hai phải diễn? Có thể cho chúng tôi biết được không!?”
Không có câu hỏi nào mang ý tốt.
Hứa Khuynh cũng không thèm trả lời bất cứ câu nào.
Dưới sự giúp đỡ của mấy vệ sĩ và nhóm trợ lý, đoàn người cuối cùng cũng tới được cửa kiểm tra an ninh. Mặc dù được che chở, Hứa Khuynh vẫn như cũ có chút chật vật, cô đang cúi người sửa sang lại quần áo.
Bao nhiêu đây vệ sĩ qua cửa kiểm tra an ninh.
Đúng là có hơi nhiều thật.
Ma xui quỷ khiến thế nào, lúc làm thủ tục đăng ký lại gặp Lâm Mạn.
Hai đoàn người đối mặt trực diện.
Lâm Mạn kiêu ngạo, phách lối như muốn lên trời, cô ta khoanh tay, nhìn Hứa Khuynh, cười đắc ý: “Tôi lúc trước có khuyên cô, đôi bên sớm muộn gì cũng xảy ra tranh chấp. Cô nhìn đi, cô lại không nghe tôi, chỉ giỏi ngoan cố mà thôi.”
Tiếp theo.
Cô ả nghiêng đầu nhìn mấy vệ sĩ mặc đồ đen đứng sau lưng Hứa Khuynh, lộ vẻ trào phúng: “Cô mượn vệ sĩ ở chỗ nào đấy, chắc là tốn kém lắm nhỉ? Nếu cô muốn mượn có thể gọi cho tôi, tôi sẽ thu—- “
Lời chưa kịp nói hết.
Lâm Mạn nhìn hai vệ sĩ phía trước.
Sắc mặt khẽ biến.
Đó chẳng phải là vệ sĩ riêng của Cố Tùy sao?