Edit: Sơn Tra
“Đúng vậy, cho nên tôi muốn hỏi một chút, là ai đã tiến cử cô ấy?” Tiêu Chính Minh trực tiếp hỏi thẳng, mà Lâm Mạn ở bên cạnh lại đổ thêm dầu vào lửa: “Tôi cũng rất tò mò.”
Tiêu Chính Minh nghe xong rất ngạc nhiên, hỏi: “Chung một công ty cũng không biết sao?”
Lâm Mạn mỉm cười, đầu ngón tay vén mấy sợi tóc mai lên vành tai, nói: Thật sự không biết, Hứa Khuynh, cô nói đi, dù sao cô cũng quen biết nhiều nam diễn viên như vậy.”
Những người khác thoáng chốc nhìn về phía Hứa Khuynh.
Đáy mắt bọn họ giống như đang xem kịch hay.
Hứa Khuynh cầm ly rượu, thần sắc bình thản, cô cũng đã sớm quen với việc Lâm Mạn vô tình mà cố ý nhắc đến chuyện cô và nam diễn viên khác xào CP, phảng phất như muốn đóng đinh cho cô cái danh hiệu “Nữ diễn viên thác loạn“. Hứa Khuynh nhìn về phía Lâm Mạn, cười nhẹ, chuẩn bị ra tay chỉnh đốn cô ta một trận.
Lúc này.
Người đàn ông cao lớn ngồi đối diện đột nhiên mở miệng.
Anh cất giọng trầm thấp: “À, là tôi tiến cử.”
Không chút để ý đến ngữ điệu.
Sắc mặt Lân Mạn khẽ biến, lập tức quay đầu về phía Cố Tùy, những người khác cũng đồng loạt nhìn sang.
Cũng không biết từ lúc nào, đầu ngón tay Cố Tùy đã kẹp một điếu thuốc không nhưng châm lửa, khuỷu tay anh để ở trên mặt bàn, nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn Lâm Mạn, mà cái liếc mắt này cũng đủ làm cho Lân Mạn lạnh hết cả người.
Cố Tùy lại cười nói tiếp: “Đồng thời, Tiêu Trọng cũng có phần. Cách đây hai ngày, Tiêu Trọng có gọi điện cho tôi, nói cậu ta cảm thấy nữ diễn viên Hứa Khuynh của công ty rất có tiềm năng, hi vọng tôi có thể giúp đỡ một chút, giới thiệu cô ấy cho đạo diễn Tiêu.”
Lân Mạn quay đầu nhìn về phía Tiêu Trọng.
Tiêu Trọng theo bản năng ngồi thẳng dậy, không dám tin mà nhìn về phía Cố Tùy.
Anh ta căn bản không có làm như thế!?
Cố Tùy tựa lưng vào ghế dựa, cắn điếu thuốc không châm lửa, đôi mắt tối tăm lạnh lẽo nhìn về phía Tiêu Trọng.
Tiêu Trọng trong nháy mắt liền phản ứng lại, giấu đi vẻ khiếp sợ trong đáy mắt, cười nói với đạo diễn Tiêu Chính Minh: “Đúng là như vậy, hi vọng đạo diễn Tiêu có thể cho Hứa Khuynh một cơ hội, cô ấy là một diễn viên đặc biệt tốt.”
Cục diện ngay lập tức xoay chuyển.
Mọi người trong phòng đều nhìn Lân Mạn với vẻ mặt thương hại.
Sắc mặt Lâm Mạn lúc trắng lúc xanh, Cố Tùy tiến cử Hứa Khuynh thì thôi đi, Tiêu Trọng đang cặp với cô ta cũng có phần, mà cô ta thì giống như thằng hề ngồi ở chỗ này, mất hết cả mặt mũi.
Đầu ngón tay cô ta nắm chặt lấy túi xách, run rẩy đến mức trắng bệch.
“Tiêu Trọng!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi mà kêu một tiếng.
Nhưng Tiêu Trọng cũng không thèm quay đầu lại nhìn Lân Mạn, mà lúc này lại có nhiều người nhìn như vậy, cô ta muốn đi cũng đi không được.
Hứa Khuynh nhìn biểu tình của Lâm Mạn, cảm thấy xem thế cũng đủ rồi.
Tiêu Chính Minh nghe Cố Tùy và Tiêu Trọng nói như vậy, quay đầu nói với Hứa Khuynh: “Sáng ngày mai cô hãy đến văn phòng của tôi thử vai.”
Hứa Khuynh hoàn hồn, gật đầu, cười nói: “Được, cảm ơn đạo diễn Tiêu.”
Điện thoại của cô đang để trên bàn bỗng nhiên vang lên.
Thừa dịp mọi người đang nói chuyện hăng say, cô cầm lấy di động, cúi đầu xem thử.
Là Cố Tùy gửi Wechat đến.
Cố Tùy: Không thân lắm hửm? Vậy tối hôm qua ai là người thở dốc trong ngực tôi?
Hứa Khuynh không trả lời, nhấn tắt di động, nâng mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện. Cố Tùy tựa lưng vào ghế dựa, bên cạnh là một nhà đầu tư khác đang nói chuyện, anh buông điếu thuốc trên tay, ngón tay thon dài nâng ly rượu, ánh mắt sắc bén, cười như không cười mà lắng nghe.
Hứa Khuynh nhìn mấy giây thì thu hồi tầm mắt, xoay qua nói chuyện phiếm với nhà sản xuất bên cạnh.
Tới trung tuần, Lân Mạn cuối cùng chịu hết nổi, cầm túi xách đi vào nhà vệ sinh xong cũng không thấy trở lại nữa. Tiêu Trọng không có đuổi theo, có lẽ ở trong mắt Tiêu Trọng, Lân Mạn bất quá chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Bữa tiệc tụ họp hôm nay cũng rất đơn giản, chỉ có ăn uống và nói chuyện. Hứa Khuynh trừ lúc đầu bị nhiều người chú ý ra, về sau, đề tài cơ bản cũng không nằm trên người cô.
Tiêu Chính Minh ngay từ đầu hỏi như vậy, chủ yếu để xác định xem người Cố Tùy tiến cử là Hứa Khuynh hay là Lân Mạn, ông ta cũng không muốn lãng phí thời gian với quá nhiều người.
Xác định xong cũng cảm thấy yên tâm hơn.
Thỉnh thoảng chạm nhẹ ly rượu cùng Hứa Khuynh.
Hứa Khuynh cũng rất hào phóng uống cạn.
Cô và Cố Tùy ngoại trừ lúc đầu, về sau cũng không có giao tiếp nhiều, thỉnh thoảng lúc cô uống rượu, ánh mắt của Cố Tùy sẽ quét tới, mang theo mấy phần thâm trầm. Lúc này Cố Tùy mới phát hiện, người phụ nữ này có thể uống, hơn nữa tửu lượng cũng rất tốt.
Rất nhanh đã qua ba tuần rượu, đêm đã khuya. Hứa Khuynh ít nhiều cũng cảm thấy choáng váng, cô cầm túi xách đi vào thang máy cùng với nữ chế tác, mọi người cũng lần lượt rời đi. Vài người bước vào thang máy, Cố Tùy đi cùng Tiêu Chính Minh, lúc vào trong thang máy, liền đứng bên cạnh Hứa Khuynh.
Tay anh cắm trong túi quần, đưa mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh.
Thang máy đến lầu một.
Hứa Khuynh đứng phía trước nên đi ra cùng lúc với nữ chế tác, cô vẫn như cũ khéo léo duy trì vẻ tươi cười, đi về hướng cửa chính. Nhưng mà giày cao gót lúc này lại không nghe lời, hơi trẹo một chút, một bàn tay to lớn đỡ lấy vai cô từ phía sau, Hứa Khuynh sửng sốt ngẩng đầu thì đối diện với ánh mắt của Cố Tùy.
Cố Tùy cất giọng trầm thấp: “Ngồi xe của tôi.”
Giọng anh rất nhỏ, lời này chỉ có hai người bọn họ nghe được.
Hứa Khuynh mím môi nhìn anh.
Sau đó tránh khỏi lồng ngực người nọ.
Tiêu Chính Minh ở một bên hỏi: “Hứa Khuynh, cô có sao không?”
Hứa Khuynh nhìn về phía Tiêu Chính Minh cười khẽ, gật đầu: “Không có việc gì, chỉ là không cẩn thận trẹo chân thôi.”
“Vậy là tốt rồi, nhớ cẩn thận một chút.” Tiêu Chính Minh thấy cô không có trở ngại thì yên tâm. Ở tiệc rượu của bọn họ, mọi người đều nói chuyện hết sức bình thường.
Đoàn người tiếp tục đi ra cửa, lần lượt lên xe. Hứa Khuynh đưa mắt nhìn ra phía sau rồi khẽ xoa xoa trán, đầu óc lúc này đã choáng váng đến mức lợi hại, cô bước xuống bậc thang, muốn đi tới chỗ xe bảo mẫu.
Lúc này, một chiếc Bentley màu đen chạy tới, dừng ở bên cạnh cô, một bàn tay to từ phía sau ôm lấy eo Hứa Khuynh.
Một tay mở cửa xe, một tay ấn eo cô vào trong.
Hứa Khuynh ổn định chỗ ngồi xong, nâng mắt lên nhìn người kia.
Cố Tùy đóng cửa xe, lại vòng qua phía sau, mở rộng cổ áo, lên xe.
Phanh.
Ghế sau an tĩnh.
Cố Tùy: “Lái xe đi.”
Trợ lý Trần lập tức khởi động xe. Hứa Khuynh xoa xoa trán, quay đầu nhìn về Tô Tuyết phía sau đang nhìn qua phía này.
Hứa Khuynh lấy di động trong túi xách ra, gửi tin nhắn cho Tô Tuyết.
Hứa Khuynh: Mọi người cứ về trước đi, em sẽ về trễ một chút.
Tô Tuyết: Được. Chị nhìn thấy anh ta ôm em vào trong xe rồi nha, thật là bá đạo mà!! Vậy chị trở về trước chuẩn bị sẵn canh giải rượu cho em.
Hứa Khuynh: Không cần đâu, đợi em trở về rồi nói sau.
Tô Tuyết: Được.
Hứa Khuynh buông di động, bởi vì ngồi không quá thoải mái nên cô đành nằm dựa ra phía sau, giày cao gót cũng bị cởi ra, cô đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.
Cố Tùy tiện tay ném điện thoại qua một bên, bắt lấy đôi chân của cô. Cằm căng chặt, anh tựa vào tay vịn nhìn cô, hỏi: “Người tiến cử rõ ràng là tôi, tại sao lại không dám nói?”
Tới giờ hỏi tội rồi.
Hứa Khuynh dứt khoát gác chân lên đùi anh, dù sao cũng bị kéo không thể đi được.
Lại lười nhác nói: “Vì sao phải nói như vậy?”
Cố Tùy híp mắt: “Em có biết đêm nay tôi tới bữa tiệc này để làm gì không?”
Hứa Khuynh nhướng mày.
Cố Tùy nghiến chặt răng, nắm lấy chân trần của cô kéo đến chỗ mình, Hứa Khuynh không kịp đề phòng nên ngã qua đây. Anh nâng cằm cô lên, nói: “Tôi là vì muốn chống lưng cho em.”
Hứa Khuynh ngơ ngác mấy giây.
Sau đó lắc đầu: “Thật ra thì cũng không cần thiết.”
Cố Tùy nặng nề mà nhìn cô.
Không nói một lời.
Hứa Khuynh: “Anh chống lưng cho nhiều người như vậy, tôi cũng không cần.”
Ánh mắt Cố Tùy thâm trầm thêm mấy phần.
“Vậy em dự định xử lý như thế nào?”
Hóa giải cục diện làm khó dễ mà Lân Mạn bày ra.
Hứa Khuynh ngẩng đầu nhìn anh, chân mày mang ý cười, dáng vẻ thảnh thơi: “Rất đơn giản. Tiêu Trọng là ông chủ của tôi, tôi chỉ cần đem anh ta ra làm bia đỡ đạn là được rồi, còn có thể một mũi tên trúng hai đích, làm cho Lâm Mạn hiểu lầm.”
Trên thực tế, Cố Tùy kéo theo Tiêu Trọng xuống nước cũng là có chủ ý này, làm cho Lâm Mạn hoảng hốt, sợ hãi. Không ngờ lại có cùng ý tưởng với cô, hai người cứ như vậy “không mưu mà hợp“.
Cố Tùy lại đen mặt.
“Thà dùng đến Tiêu Trọng cũng không thèm nghĩ đến tôi sao?”
Hứa Khuynh chỉ cười, không có trả lời.
Cô khoác cánh tay lên cổ anh, kêu một tiếng: “Cố Tùy.”
Cô rõ ràng có hơi say, âm thanh dễ nghe hơn bình thường.
Sắc mặt Cố Tùy vẫn khó coi như cũ, anh không nói với Tiêu Chính Minh người tiến cử Hứa Khuynh là ai, chính là muốn chờ cô tự mình nói rõ. Nhưng ai ngờ cô không chỉ không hé nửa lời, còn dám nói không thân, hơn nữa còn tìm sẵn đường lui nếu bắt buộc phải nói.
Dùng đến Tiêu Trọng.
“Sao vậy?” Hứa Khuynh cúi người, dựa vào lồng ngực anh.
Cố Tùy ôm cái eo thon của cô, rũ mắt nhìn cô. Đối diện lẫn nhau, trong ánh mắt kia của Hứa Khuynh trừ tình dục cùng cảm giác say rượu ra thì cái gì cũng không có.
Giống như đổ lên đầu Cố Tùy một thùng nước lạnh.
Tối hôm qua anh vốn cho rằng cô đã động tình.
“Sao thế?” Hứa Khuynh lại nhẹ nhàng hỏi tiếp.
Cố Tùy nhìn cô hồi lâu, Hứa Khuynh híp mắt, thân người muốn tránh ra: “Không làm thì thôi, đưa tôi trở về…”
Lời còn chưa dứt, Cố Tùy đã dùng sức ôm người lại, đầu ngón tay cởi nút áo sơ mi, cúi đầu lấp kín môi cô, trực tiếp ôm cô đặt lên đùi mình. Tối hôm qua không có thành việc nên hôm nay Hứa Khuynh phá lệ có cảm giác, cô ôm lấy cổ anh, lại ngẩng cổ cùng anh liều mạng mà triền miên.
Kĩ thuật hôn của người đàn ông này quả thật quá tốt!!
Hứa Khuynh thành thật làm theo nội tâm cùng khát vọng của mình.
Xe rất nhanh đã đến Kỳ Lân Sơn Trang.
Cửa xe mở ra, người đàn ông vóc dáng cao lớn ôm Hứa Khuynh xuống xe, trợ lý Trần lập tức theo sau, ấn nút thang máy, sau đó đứng nép một bên.
Đến trên lầu.
Cửa phòng vừa mở, Hứa Khuynh thẳng tay bị ném ở trên giường, đầu cô có hơi choáng váng, tìm cách mà ngồi dậy. Cố Tùy cúi người, lại lần nữa lấp kín môi cô.
Hứa Khuynh ngửa cổ, cảm thấy có hơi khó chịu.
Bàn tay to lớn của Cố Tùy mang theo một chút ấm áp, cầm lấy sau gáy cô.
Chỉ chốc lát sau, bên trong căn phòng tối tăm là cảnh tượng phập phồng ẩn hiện, màn cửa thi thoảng lay động, mơ hồ hiện ra bóng dáng hai người.
Đêm khuya thanh vắng, không ai biết mệt mỏi, hành lang ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, nghe như là tiếng châu chấu. Tiếp đó, cửa phòng bị gõ vang, tiếng động rất lớn, thần trí của Hứa Khuynh đã không còn rõ ràng, cô cầm lấy gối che chính mình lại.
Cố Tùy híp mắt, dừng hôn, mồ hôi trên trán nhỏ giọt rơi xuống, lại cầm lấy gối ra, tiếp tục hôn xuống.
Hứa Khuynh: “Cửa phòng sắp mở rồi, anh mau đến xem thử đi.”
Sắc mặt Cố Tùy trở nên khó coi.
Anh tùy tiện mặc quần dài vào, đi ra phía cửa. Mới vừa mở cửa ra, bên ngoài là cảnh tượng trợ lý Trần đang lôi kéo cánh tay Ngô Thiến.
Ngô Thiến không dẫn theo vệ sĩ, trên mặt cô mang đầy sát ý như một nữ chiến binh sắp ra chiến trường. Nhưng khi nhìn thấy quần áo hỗn loạn trên người Cố Tùy cùng với biểu cảm âm trầm trên mặt anh, vẻ mặt chồng chất sát khí đó của cô nhanh chóng sụp đổ, đổi thành một khuôn mặt đầy nước mắt.
Cố Tùy không hề có ý che giấu, áo sơ mi chưa cài hết nút, trên cổ và trước ngực đầy dấu hôn, càng không nói tới trên người mang theo mùi hương của người phụ nữ khác.
“Anh… trong phòng anh thật sự có người…”
Tròng mắt Cố Tùy mang theo âm lãnh, không muốn tiếp tục kiên nhẫn.
“Ngô Thiến, em nên cảm thấy may mắn vì anh không đánh phụ nữ.”
Ngô Thiến run rẩy cả người, cô sợ hãi ánh mắt đó, anh chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy mà nhìn cô. Ngô Thiến còn có ý định nhìn vào trong phòng, cô muốn nhìn xem một chút, rốt cuộc người phụ nữ trong phòng là ai.
Giọng nói cô run run: “Nhưng anh cho em vào danh sách đen rồi, anh cũng không thèm giải thích lấy một lời…”
Cố Tùy cười nhạt.
Từ trên cao nhìn xuống Ngô Thiến: “Anh cần phải giải thích với em? Anh chưa từng nói qua hay sao, anh chỉ xem em như con gái của bạn tốt mà thôi.”
Lại nhìn về phía trợ lý Trần: “Giấy hôn thú của tôi đâu?”
Trợ lý Trần: “Ông chủ, ngài có muốn đi hỏi vị kia một chút, xem cô ấy có giữ giấy hôn thú hay không. Tôi cũng không có tìm được, trong nhà của dì cũng không có.”
“Giấy hôn thú!?” Ngô Thiến sợ hãi hét lên.
“Giấy hôn thú gì chứ?! Cái gì… Sao anh lại có giấy hôn thú?!”
Trợ lý Trần thấp giọng nói với Ngô Thiến: “Ông chủ nhà tôi đã kết hôn rồi, hơn ba năm, ngài ấy lúc trước quả thật là làm theo lời ba cô nhờ cậy nên mới chiếu cố cô.”
Ngô Thiến: “Tôi không tin.”
“Kêu cô ta cút đi.” Cố Tùy lười nói tiếp, trực tiếp đóng cửa lại. Trợ lý Trần nghe ông chủ nói xong thì không khách khí nữa, lôi kéo Ngô Thiến rời đi.
Cố Tùy xoay người trở lại phòng, liếc nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường. Anh đi lên phía trước, cúi người nhìn Hứa Khuynh, nhỏ giọng dò xét: “Giấy hôn thú của chúng ta có ở chỗ em không?”
Hứa Khuynh cũng không có ngủ, cô sớm đã bị tiếng ồn ngoài cửa đánh thức. Cô vén đôi mắt từ trong ổ chăn ra ngoài, đôi mắt mang theo ánh nước, nhỏ giọng: “Anh không tìm được thì tôi có thể chắc? Cũng không biết sớm đã ném ở chỗ nào nữa.”
Cố Tùy: “.....”