Ân Hữu Trọng Báo

Chương 58: Chương 58: Kết thân




Hàn Trọng Viễn đoán không sai, hắn vừa đi dự tiệc của Thẩm Hoà Thái một chuyến thì mấy hôm sau đã có người muốn kết thân liên lạc với hắn, mà Tiết Văn Bác chính là một trong số đó.

Bố của Tiết Văn Bác mở khách sạn, chuỗi khách sạn trải dài khắp cả nước. Tất nhiên, đó là bảy tám năm sau, chứ bây giờ việc kinh doanh của họ chủ yếu vẫn là ở miền Nam.

Tiết Văn Bác lớn hơn Hàn Trọng Viễn năm tuổi, lúc này vừa tốt nghiệp Đại học xong. Tính cách anh hào phóng, lại hết sức vui vẻ, có thể nói là giao du rộng rãi. Nếu không phải như thế thì khi trước, Thiệu Hồng Cẩn cũng chẳng đến gặp riêng anh.

Với Hàn Trọng Viễn, ban đầu anh vừa không định thân cận nhưng cũng chẳng muốn đắc tội. Nhưng mà trước đây, một người có thể nói là bướng bỉnh như Hàn Trọng Viễn không hợp tính anh cho lắm, thì bây giờ lại khác. Vì thế mới sáng sớm, anh đã đặc biệt liên lạc với Hàn Trọng Viễn, hẹn hắn đi đánh golf.

Hàn Trọng Viễn biết tính tình mình chả đẹp đẽ gì cho cam, nếu tụ họp với những người này thì có khi chưa nói được mấy câu đã đắc tội với người ta rồi, chẳng bằng ngay từ đầu không đồng ý tham gia cho xong. Vì thế vừa nhận được điện thoại của Tiết Văn Bác là hắn nói luôn: “Dạo này tôi bận làm một công ti nhỏ, sợ không có thời gian đi đánh golf đâu.”

“Ồ, công ti nhỏ? Không phải chú bảo muốn làm chủ thuê nhà à?” Tiết Văn Bác buồn cười hỏi. Thiệu Hồng Cẩn người đó, đơn giản là bị chiều chuộng quá mức. Tuy rằng vì nhà họ Thiệu nên anh vẫn luôn cung phụng người này, nhưng cũng không thích gã, hôm qua thấy Hàn Trọng Viễn đá xéo khiến gã nghẹn lời còn cảm thấy hết sức vui vẻ.

“Anh cho là tôi sẽ chỉ đi làm một chủ thuê nhà thôi à? Thế anh có muốn lúc nào bạn bè cùng lứa cũng xem mình là con trai của Tiết Thành hay không?” Hàn Trọng Viễn hỏi ngược lại.

“Tất nhiên không muốn!” Tiết Văn Bác trả lời ngay, anh đã bắt đầu cân nhắc gây dựng sự nghiệp rồi đấy chứ!

“Thế thì có phải chúng ta nên tìm ít việc để làm hay không?” Hàn Trọng Viễn từng bước dẫn dắt. Giao tình sinh ra từ việc ăn uống vui chơi cùng nhau, nào có thể nồng đậm bằng giao tình tạo thành khi cùng nhau phát triển sự nghiệp?

“Chuyện này còn cần chú dạy à?” Tiết Văn Bác hơi bất mãn.

“Tất nhiên cậu Tiết không cần tôi dạy chuyện này, nhưng mà tôi có một ý kiến hay ở đây, cậu Tiết có muốn nghe thử không?” Hàn Trọng Viễn vừa cầm điện thoại nói chuyện, vừa lật tài liệu trước mặt mình.

“Ý kiến gì?” Tiết Văn Bác tò mò.

“Bây giờ máy tính đang phát triển hết sức nhanh chóng, người người mua máy tính, cà phê internet cũng đông nghịt, nhưng lại có ít game hay.” Hàn Trọng Viễn cười một tiếng.

“Đúng là anh hùng thường chung chí hướng! Anh cũng nghĩ thế, cũng đã định thành lập công ti chuyên làm game online rồi!” Giọng nói của Tiết Văn Bác toát lên hào hứng, anh đã nung nấu ý định này từ khi học Đại học, ngặt nỗi mọi người xung quanh đều không đồng ý, cảm thấy anh suy nghĩ viển vông…

Tất nhiên là Hàn Trọng Viễn biết ý định của Tiết Văn Bác. Trong kí ức hắn, Tiết Văn Bác làm game online một mạch hơn hai mươi năm, có thể nói là hết sức nghiêm túc. Chỉ tiếc mặc dù phát triển rất nhiều game, kiếm tiền lại chẳng được bao nhiêu, chỉ có thể xem là làm ăn nhỏ: “Anh muốn làm game, có ý tưởng nào hay ho không? Có đủ kĩ thuật viên không? Nghiên cứu tình huống kinh doanh[1] như thế nào?”

[1] Tình huống kinh doanh: hay business case, điển cứu kinh doanh.

“Khụ khụ… Không phải anh đây vừa mới nảy ra ý tưởng thôi à?” Tiết Văn Bác hơi xấu hổ, mặc dù anh muốn làm game, nhưng nói thật cũng không hiểu nhiều về lĩnh vực này. Công nghệ tin học lại càng hạn hẹp, lúc chơi game sẽ dùng plug-in[2]. Hết cách mà, anh học Đại học khoa quản trị kinh doanh chả liên quan gì đến máy tính cả. Mà anh cũng chẳng hề thích thú gì với ngôn ngữ lập trình C.

[2] Plug-in: bộ phần mềm hỗ trợ để gia tăng những tính năng cụ thể cho một phần mềm ứng dụng lớn hơn, thường được sử dụng trong các trình duyệt web để chơi video, quét virus, và hiển thị các loại tập tin mới. Ví dụ như Adobe Flash Player hay QuickTime,…

“Làm game đúng là một ý tưởng rất hay, nhưng muốn làm ra game chất lượng thì phải có tiền, có người, có thời gian. Hơn nữa vất vả làm ra rồi, cũng chưa chắc dân mạng đã thích, việc này phải từ từ thực hiện mới được.” Hàn Trọng Viễn nói, “Cậu Tiết có biết bây giờ game hot nhất trong nước là gì không?”

“Tất nhiên là Truyền Kỳ và Kỳ Tích.” Tiết Văn Bác đáp ngay, anh đã bỏ rất nhiều tiền vào trò đầu tiên, còn trò thứ hai, tuy thời gian chơi không dài, nhưng cảm thấy chơi hay hơn trò thứ nhất. Lại nói, anh muốn làm game, chính vì mong tương lai có thể dựa vào thân phận ông chủ của mình mà lấy được ít trang bị xịn có một không hai trong game của mình, trở thành vô địch thiên hạ.

“Không sai, chính là hai trò này. Trong hai game này anh thấy trò nào có triển vọng phát triển tốt hơn?” Hàn Trọng Viễn lại hỏi.

“Chắc là Kỳ Tích.” Tiết Văn Bác nhanh chóng đưa ra đáp án.

“Kỳ Tích không phải sản phẩm game trong nước, mà là nước ngoài du nhập vào. Ắt hẳn đại lý uỷ quyền phân phối game này có thể kiếm được khoản tiền lớn.”

“Chú nói với anh nhiều như thế, là muốn bảo anh nhập game nước ngoài à?” Tiết Văn Bác lập tức bảo.

“Trước cứ nhập game nước ngoài, làm uỷ quyền phân phối góp đủ vốn cái đã, rồi sau đó mới nghiên cứu game của mình.” Hàn Trọng Viễn đưa ra phương hướng phát triển thích hợp hơn cả. Hắn nhớ có mấy game nước ngoài từng thịnh hành trong nước, thậm chí có người chỉ dựa vào uỷ quyền phân phối game nước ngoài mà có thể chen chân vào top 100 người giàu nhất cả nước, làm để góp vốn thì đúng là không còn gì thích hợp hơn. Còn về sau này… Bất cứ lúc nào họ cũng có thể làm ra game hay – mặc dù hắn không thích chơi game, nhưng sau mười mấy năm ngày ngày đối diện với máy tính, cũng biết rất nhiều thông tin.

Tiết Văn Bác thích nghiên cứu game của mình hơn, nhưng cũng biết đây chẳng phải chuyện một sớm một chiều, lập tức đồng ý với suy nghĩ của Hàn Trọng Viễn. Cảm thấy nói chuyện qua điện thoại không rõ ràng, còn hẹn Hàn Trọng Viễn ra ngoài nói tiếp.

Hàn Trọng Viễn cũng không từ chối, bèn hẹn gặp Tiết Văn Bác ở quán cà phê bên ngoài, định thuyết phục Tiết Văn Bác kéo thêm mấy người bạn cùng trang lứa nhập hội. Mình cũng chen thêm một chân vào, như thế, hẳn nhiên là mối quan hệ được mở rộng thêm.

Tất nhiên hắn muốn hình thành nên mạng lưới quan hệ thì cũng không thể chỉ dựa vào việc này, còn phải dùng ít chiêu khác. Như giúp người lựa chọn hướng đầu tư, giúp người né tránh một ít khó khăn mà nhà họ sẽ gặp phải chẳng hạn.

Không có ai là không thích tiền, dù có là tài phiệt đời hai thì cũng chả có ai sẽ chê tiền nhiều hết.

Hàn Trọng Viễn cân nhắc tính toán của mình một lúc, bỗng nhiên nghĩ ra ý tưởng này của mình, có lẽ còn có thể giao thiệp với nhiều người hơn cả.

Không kể trước đây hắn dùng chuyện của Lý Mẫn Học và kĩ thuật máy tính để kết thân với nhà họ Lý, chắc chắn đem lại rất nhiều tiền, thậm chí nếu hắn cho đối phương lợi ích còn lớn hơn năm phần trăm cổ phần kia của Hàn Thị mang lại, thì một trăm phần trăm là họ sẽ đứng về phía hắn.

Hắn sẽ không phân chia Duyên Mộng. Nhưng trên đời này, đâu chỉ có mình Duyên Mộng là có thể kiếm ra tiền.

Hàn Trọng Viễn vừa cân nhắc, vừa sắp xếp đồ đạc để đi đến chỗ hẹn. Hồi nãy Đàm Phi Dược nghe lỏm được một ít, bèn hỏi ngay: “Cậu có bạn muốn uỷ quyền phân phối game nước ngoài à? Cần tôi giới thiệu vài trò không?”

“Tất nhiên là cần.” Hàn Trọng Viễn đáp, lại nhìn Trịnh Kỳ đang vừa đắp mặt nạ vừa lướt tay trên bàn phím ở bên cạnh, “Cần cả kĩ thuật viên nữa.”

“Tôi đã tìm giúp cậu cả đống người rồi? Còn muốn tìm nữa á?” Trịnh Kỳ ngẩng đầu nhìn Hàn trọng Viễn một cái, có cảm giác mình đã lên phải thuyền cướp.

“Anh tìm người hộ, rồi đầu tư ít tiền vào thì cũng có thể giữ một số cổ phần.” Hàn Trọng Viễn nói.

“Tôi sẽ tìm người hộ, cổ phần thì thôi đi, tôi lười giữ lắm.” Trịnh Kỳ đáp, làm cổ đông thì thể nào cũng phải quan tâm đủ thứ việc. Kĩ thuật máy tính của y tốt, khéo lại sẽ bị điều động tách khỏi Đàm Phi Dược ấy chứ… Y chả thích thế, dù sao y cũng đâu thiếu tiền.

“Anh không muốn mình có một chút sự nghiệp nào hay sao?”

“Không quan tâm, bây giờ tôi còn chơi được mấy năm, chứ vài năm nữa khéo lại phải quay về chuẩn bị tiếp quản gia nghiệp.” Trịnh Kỳ đáp, dù thoạt nhìn y chính là loại con nhà gia thế, nhưng cũng có kế hoạch với tương lai của mình – bây giờ y còn có thể rong chơi, nhưng vài năm nữa thì sẽ phải quay về.

Đàm Phi Dược đã chắc chắn về tâm tư của Trịnh Kỳ, nhưng vẫn chưa đưa ra câu trả lời. Một là vì hắn vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của mình với Trịnh Kỳ, một là vì hắn lo Trịnh Kỳ sẽ không thể ở bên mình mãi. Bây giờ nghe được lời này của Trịnh Kỳ, trong lòng hắn kinh hãi, thấy hơi may mắn vì khi trước chưa nói gì hết – Trịnh Kỳ quay về tiếp quản gia nghiệp, đến lúc đó hắn sẽ phải làm gì đây?

“Anh định quay về tiếp quản gia nghiệp à?” Hàn Trọng Viễn vô thức hỏi, bởi bố của Trịnh Kỳ không hề có ý định giao gia nghiệp cho Trịnh Kỳ… Cũng đúng lúc này, Hàn Trọng Viễn mới phát hiện là mình đã quên không nhắc nhở Trịnh Kỳ về chuyện ấy.

Trịnh Kỳ không hề hay biết suy nghĩ của Hàn Trọng Viễn, lại giống Đàm Phi Dược, nghĩ không biết phải làm sao với tình cảm của cả hai: “Đúng, tôi định quay về tiếp quản gia nghiệp. Nhưng mà tôi thấy tiềm năng phát triển bất động sản ở Cảng thành bên kia có hạn, công ti hoàn toàn có thể dời đến thành phố S này để phát triển, tới lúc đó chúng ta có thể đặt chung một toà nhà làm việc.” Y vừa nói vừa nhìn Đàm Phi Dược một cái, lòng dạ Tư Mã Chiêu người qua đường ai ai cũng biết.

Hàn Trọng Viễn nhìn dáng vẻ này của Trịnh Kỳ, cũng không biết nên nói gì. Hắn định sau khi về sẽ gửi mail ngay cho Trịnh Kỳ, nói cho Trịnh Kỳ biết chuyện bên ngoài của bố y, để sau cùng Trịnh Kỳ không bị con riêng đoạt đi tất cả.

Hàn Trọng Viễn suy nghĩ rất nhiều, Trịnh Kỳ thì còn đang bận tỏ ra trung trinh: “Lại nói, Cảng thành bên kia đều thích hôn nhân sắp đặt, nhưng mà tôi chả thích, mai này tôi sẽ chỉ kết hôn với người mình thích mà thôi.”

Trịnh Kỳ lại nhìn Đàm Phi Dược, Đàm Phi Dược cũng nhìn y: “Cậu có chắc bố mẹ cậu đồng ý cho cậu kết hôn với người cậu thích không?” Trước giờ bố mẹ hắn vẫn ở nước ngoài, tiếp nhận rất nhiều tư tưởng mới, lại có mấy đứa con liền nên cũng không để tâm đến chuyện của hắn lắm. Hắn không có cô bạn gái nào, họ chẳng hề hỏi han. Nếu hắn mà dẫn bạn trai về, dù họ có bất mãn thì e cũng chẳng phản đối kịch liệt. Nhưng Trịnh Kỳ thì khác.

“Ban đầu dù họ không vui, nhưng tôi kiên trì thì họ cũng hết cách.” Trịnh Kỳ đáp, lần này y ra ngoài là bỏ nhà đi, mà trước khi bỏ nhà đi, y đã come out tính hướng của mình trước mặt bố mẹ, còn khóc một trận nữa. Nói với họ rằng mình xin lỗi công ơn nuôi dưỡng của họ, đắp nặn bản thân thành một người bị hại…

Có lẽ vì trước khi bỏ đi y khóc kinh quá, sau này mẹ y liên lạc với y, vừa nhắc đến vấn đề tính hướng thì y lại ra sức tự trì chiết rằng mình vẫn chưa tìm được bạn trai. Lúc ấy thái độ của mẹ y đã sớm trở nên mềm mỏng, thậm chí còn bắt đầu tìm người mang thai hộ cho y ở nước ngoài nữa.

Trịnh Kỳ nói một cách chắc chắn, Đàm Phi Dược còn muốn hỏi thêm, lại lo hỏi lộ liễu quá thì sẽ khiến Trịnh Kỳ càng gần gũi với mình hơn, chỉ đành kiềm chế không lên tiếng, sau đó bắt đầu lên máy chạy bộ ở bên cạnh để chạy.

Trước đây hắn không thèm để ý đến vóc dáng của mình, nhưng thấy dáng vẻ của Trịnh Kỳ mặc đồ có gầy cởi đồ có eo, dẫu sao hắn vẫn hơi không cam tâm, chỉ đành bắt đầu luyện tập.

***

Hàn Trọng Viễn và Tiết Văn Bác nói chuyện rất vui vẻ. Tiết Văn Bác nghe một ít ý tưởng của Hàn Trọng Viễn về game xong, lại càng nhìn Hàn Trọng Viễn với cặp mắt khác xưa.

Một hơi uống cạn tách cà phê thứ năm của mình, Tiết Văn Bác nói ngay: “Trọng Viễn, chúng ta cứ làm thế là được rồi! Uống cà phê đắng miệng, hay là chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm đi?”

Tiết Văn Bác đã uống một bụng cà phê rồi, nhưng tách cà phê trước mặt Hàn Trọng Viễn thì vẫn còn nguyên. Nhìn sắc trời một lát, Hàn Trọng Viễn lắc đầu: “Tôi phải về nhà ăn cơm.”

“Lẽ nào Tiền tổng còn quản thúc cả việc đi lại của chú nữa à?” Tiết Văn Bác tò mò hỏi.

“Tất nhiên là không, nhưng mà bạn trai tôi đang đợi tôi về ăn cơm.” Hàn Trọng Viễn khẽ mỉm cười.

“Chú đối xử với cậu bạn trai kia tốt thật đấy, không sợ cậu ta không thích chú mà chỉ thích tiền của chú thôi à?” Tiết Văn Bác lại hỏi, trai gái bên cạnh những người như họ, rất nhiều người đều chỉ vì tiền. Không khéo cậu bạn trai của Hàn Trọng Viễn cũng là một trong số đó. Cũng chả biết tại sao Hàn Trọng Viễn lại coi trọng bạn trai của hắn như thế nữa.

“Cậu ấy không quan tâm đến tiền của tôi đâu! Hơn nữa dù cậu ấy có thích tiền của tôi thì đã sao? Chỉ cần cậu ấy không rời khỏi tôi là được.” Hàn Trọng Viễn đáp. Hắn biết tâm ý của Mạnh Ân, chỉ là dù biết đấy, nhưng thỉnh thoảng vẫn cảm thấy trong lòng không yên, chỉ hận không thể nắm Mạnh Ân trong lòng bàn tay, từng giờ từng phút mang theo bên mình.

Thế này đúng là “tình thánh” luôn rồi! Tiết Văn Bác kinh hãi nhìn Hàn Trọng Viễn, lại không kìm được cân nhắc tầm quan trọng cậu bạn trai đó của Hàn Trọng Viễn.

Cho dù cậu bạn trai đó là hồ ly tinh thật, thì Hàn Trọng Viễn coi trọng cậu ta như thế, nhất định anh cũng phải để ý một chút. Tương lai thế nào không ai có thể biết được.

Sau lần Hàn Trọng Viễn gặp Tiết Văn Bác thì lại lần lượt gặp gỡ những người khác, còn tham gia một buổi tụ họp do Tiết Văn Bác tổ chức, nhưng cũng không chơi bời gì với những người này cả, thậm chí còn chẳng hề động đến đồ ăn ngoài quán, lần nào cũng nói xong chuyện là đi ngay.

Tất nhiên đám Tiết Văn Bác không biết khi ấy đầu óc Hàn Trọng Viễn có vấn đề. Thấy lần nào đến nhà hàng, Hàn Trọng Viễn cũng muốn về nhà ăn cơm thì chỉ cho là cậu bạn trai đó của hắn sở hữu tài nghệ nấu nướng tuyệt đỉnh.

“Hồi trước ở căng tin trường, Hàn Trọng Viễn cũng ăn rất vui vẻ mà, bây giờ ngay cả đồ ăn ngon thế này cũng coi thường, dám chắc trong nhà có đồ ăn ngon hơn rồi.” Lúc này, một thanh niên trước đây có quan hệ khá tốt với Thẩm Hoà Thái và Hàn Trọng Viễn cực kì cảm thán.

“Quả nhiên, con đường ngắn nhất đến trái tim đàn ông là đi qua dạ dày. Đàn ông nhớ đến đồ ăn trong nhà thì tự khắc sẽ muốn về nhà thôi.” Cô gái từng cảm nắng Hàn Trọng Viễn có vẻ đăm chiêu.

“Lâm Ớt, em đang định đi luyện tay nghề nấu nướng đấy hả? Kể cũng đúng, với bản lĩnh rang cơm trứng mà cho gạo vào của em, thì có khi mai sau chồng em chả dám về nhà ấy chứ.” Tiết Văn Bác cười trêu.

Cô gái kia lớn hơn Hàn Trọng Viễn hai tuổi, hồi đi học là người cao nhất khoá, tên Lâm Lan Kiều, biệt danh Lâm Ớt, là con nhà gia giáo. Ngành giáo dục của thành phố S đâu đâu cũng là người nhà của cô. Bố cô thì mở đủ loại trường tư từ Mẫu giáo cho đến Trung học, không chỉ có học vấn mà còn có tiền.

Gia đình cô quản lí cô rất nghiêm khắc, vốn dĩ cô không thể tụ tập với đám Tiết Văn Bác, nhưng ngặt nỗi suốt mười mấy năm cô đã làm con gái ngoan đủ rồi, vài năm nay bắt đầu phản nghịch, không chịu nghe lời của người nhà nữa.

Bố mẹ Lâm Lan Kiều chỉ có mình cô là con gái, tuy ban đầu rất giận vì cô phản nghịch, nhưng qua thời gian cũng dần chấp nhận. Dẫu sao cái gọi là phản nghịch của Lâm Lan Kiều, cùng lắm chỉ là không còn đi đi về về giữa hai nơi là nhà và trường nữa, mà thích ra ngoài chơi và kết bạn mà thôi. Tóm lại không làm chuyện phạm pháp, thành tích cũng không giảm sút, lúc trước thi Đại học còn đỗ tận mấy trường danh tiếng hàng đầu ở thành phố S nữa kìa.

Tất nhiên, thấy cô chọn học ngành y với quyết tâm trở thành một bác sĩ ngoại khoa, cũng không khỏi khiến người cha muốn hướng cô vào ngành giáo dục nổi trận lôi đình.

“Tiết Văn Bác, anh muốn chết đúng không?” Vừa hay trong túi của Lâm Lan Kiều có mang theo dao phẫu thuật lấy ở chỗ đàn chị, lập tức móc ra quơ, tỏ vẻ uy hiếp.

Chẳng biết từ bao giờ, cô nàng nhẹ nhàng lúc nào cũng cười không hé răng đã biến mất không còn tung tích, bây giờ chỉ còn lại một em gái bạo lực… Tiết Văn Bác đau khổ nhìn Lâm Lan Kiều một cái, không dám lấy vụ Lâm Lan Kiều từng nướng thịt thành cục than đen sì lần trước nữa ra giễu cợt nữa.

Mà Hàn Trọng Viễn vừa về đến nhà, bắt đầu ăn đồ ăn mà người khác cho là Mạnh Ân có tài nghệ tuyệt đỉnh nấu ra.

Niềng niễng thái sợi xào, cải thìa xào, cộng thêm thịt gà trắng và canh là nước luộc thịt gà trắng, Mạnh Ân lại đánh thêm hai quả trứng, nấu một bát canh trứng mỡ gà nổi lềnh bềnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.