Ân Hữu Trọng Báo

Chương 5: Chương 5: Một đời




Chuyện sống lại, Hàn Trọng Viễn cũng chẳng có ý định giấu giếm mẹ mình. Tất nhiên, hắn muốn giấu chỉ sợ cũng không giấu được – biến đổi của hắn quá lớn, biến đổi tới nỗi ngay cả bạn học lẫn cô giáo đều cảm nhận được, thì càng đừng nói đến mẹ của hắn.Hắn của ba mươi năm sau, bất kể là về mặt hành vi, tính cách, thói quen hay kiến thức, đều khác biệt hoàn toàn so với hiện tại. Thậm chí hắn còn chẳng nhớ rõ bản thân lúc mười sáu tuổi là người thế nào. Với tình hình như vậy thì dù hắn có là ảnh đế, chỉ e cũng chẳng sắm nổi vai diễn thời niên thiếu của mình.

Nếu đã thế thì so với việc nơm nớp lo sợ nghĩ mọi biện pháp để giấu giếm hết thảy, chẳng thà nói thẳng sự thật với mẹ, cũng có thể khiến mẹ đứng về phía mình.

Bắt đầu từ lúc mình tốt nghiệp Trung học, Hàn Trọng Viễn dùng giọng điệu bình tĩnh kể lại một đời của mình.

“Không thể nào, sao bố con có thể đối xử với con như vậy cơ chứ?” Trong lúc lắng nghe, thi thoảng Tiền Mạt sẽ lên tiếng hỏi vài câu. Bởi Hàn Trọng Viễn nói vô cùng chân thật nên cô cũng dần tin những chuyện kia, song cô tuyệt đối không tin chồng mình lại đi bạc đãi chính con của mình.

Cô và chồng đều là những người trong nhóm đầu tiên thi đỗ Đại học sau khi chính sách đổi mới. Hai người yêu nhau cũng ở trong trường Đại học, tình cảm cực kì thắm thiết. Hàn Trọng Viễn lại là con trai duy nhất của cả hai thì cớ gì chồng cô lại có thể giúp đỡ cháu trai đi chèn ép con?

“Ha ha, ai mà biết? Tóm lại con không cảm thấy ông ấy là bố của con.” Hàn Trọng Viễn cười lạnh đáp. Ông nội hắn từng là quản đốc của một xí nghiệp quốc gia lớn ở thành phố B[1], hơn nữa cũng có ítbối cảnh. Về sau thay đổi thời đại, lão liền dùng tiền mua xí nghiệp quốc gia kia, thành lập nhà máy đầu tiên của tập đoàn Hàn Thị, một nhà máy may.

[1] Thành phố B hay Beijing – Bắc Kinh.

Đến cuối những năm tám mươi, Hàn Thị đã vô cùng lớn mạnh. Cũng chính thời điểm đó, ông nội hắn giao lại Hàn Thị cho bác cả của hắn, lại cho bố hắn một khoản tiền, để bố hắn tự mình gây dựng sự nghiệp.

Bố và mẹ hắn xuôi về phía Nam, sau đó sáng lập nên Hoa Viễn. Ban đầu Hoa Viễn sản xuất nồi cơm điện và quạt điện, sau đó mới bắt đầu sản xuất điều hoà, tủ lạnh. Bây giờ đã là một trong những hãng sản xuất đồ điện lớn nhất cả nước.

Có điều, Hoa Viễn chủ yếu lại do mẹ hắn xử lí, bởi mười năm trước, bác cả của hắn đã qua đời.

Bác cả hắn qua đời, ông nội hắn bèn gọi bố hắn về thành phố B quản lí Hàn Thị. Mẹ hắn quan hệ với bà nội không tốt, lại nuối tiếc Hoa Viễn nên quyết định ở lại thành phố S. Người một nhà từ đó chia làm hai.

Đời trước, ban đầu hắn cũng chẳng thấy chuyện này có vấn đề gì. Mãi đến sau khi mẹ qua đời mới phát hiện bố mình vẫn luôn thiên vị anh họ, thậm chí còn đem một phần Hoa Viễn mẹ hắn để lại cho người ta…

Bố hắn quan tâm người con này là hắn, nhưng lúc nào cũng lấy lí do sức khoẻ anh họ hắn không tốt, anh họ hắn không còn cha, anh họ hắn tính tình yếu đuối, v.v… bảo hắn nhường nhịn anh họ. Thậm chí vì Hàn Thị không có triển vọng bằng Hoa Viễn, bèn để anh họ hắn đảm nhiệm một chức vụ cao ở Hoa Viễn mà hắn chẳng nói được câu nào… Trước vụ tai nạn xe mặc dù hắn tủi thân, song vẫn nhẫn nhịn. Nhưng sau mười lăm năm kia, hắn đâm căm hận tất cả mọi người, trong đó tất nhiên bao gồm cả bố của hắn.

Lần cuối cùng bố hắn gặp hắn là khi hắn đã bại liệt sau vụ tai nạn xe. Trước giường hắn, con người ấy đã khóc, nhưng vẫn chẳng cho phép hắn trách oan anh họ. Cái bản mặt ấy, thật sự khiến hắn chán ghét không thôi.

Hàn Trọng Viễn còn nhớ, kỳ nghỉ hè sau khi mẹ qua đời, mình từng đến ở nhà họ Hàn. Vì ăn không quen đồ ăn quá nhạt ở nhà họ Hàn mà bảo người giúp việc làm vài món cay, chuyện này vốn chẳng là gì, ngặt nỗi anh họ hắn ăn xong lại đau bụng… Đêm hôm ấy, hắn liền bị bà nội chỉ thẳng vào mũi, nói là ý đồ hiểm ác mưu mô bất lương. Từ đó về sau trên bàn ăn nhà họ Hàn, vĩnh viễn chỉ có những món ăn mà anh họ hắn thích.

Ở ngôi nhà kia, hắn vẫn luôn chỉ là một người ngoài.

Kể một vài chuyện của nhà họ Hàn, Hàn Trọng Viễn rất nhanh bèn nói đến chuyện hôn nhân của hắn và Lịch Tiếu Tiếu. Nhà họ Lịch và nhà họ Hàn mấy đời thân thiết, từ nhỏ hắn và Lịch Tiếu Tiếu đã có quan hệ khăng khít, cũng vẫn luôn thích Lịch Tiếu Tiếu. Ai mà ngờ được, Lịch Tiếu Tiếu mà hắn theo đuổi, kết hôn với hắn, thật ra lại thích anh họ hắn?

Tiền Mạt còn đang vui mừng vì con trai cưới được người đẹp như mong ước, bỗng dưng phát hiện mọi chuyện trái ngược hoàn toàn, không ngờ con trai cô lại bị phản bội, còn trở nên bại liệt!

Rõ ràng khi nãy còn đang hoài nghi chuyện này là thật hay giả, nhìn chàng trai toàn thân phả ra hơi lạnh trước mặt, Tiền Mạt không kìm được nước mắt tuôn rơi, lại càng mắt điếc tai ngơ với âm thanh ồn ã của những người ngoài cửa: “Con thế này…”

“Bại liệt mười lăm năm, con không cách nào còn có thể bình thường được nữa.” Hàn Trọng Viễn nhìn mẹ mình, nhếch cười nói.

Hắn chẳng cười còn được. Hắn cười, Tiền Mạt tức khắc cảm thấy bản thân tưởng bị một thùng nước đá xối thẳng xuống người, lạnh buốt từ đầu đến chân, lại như bị ai cầm dao găm sâu vào tim, lòng đau khôn xiết: “Tiểu Viễn…”

“Chúng còn định phóng hoả thiêu chết con, không ngờ Mạnh Ân… chính là người đang ở trong phòng nghỉ kia, đã cứu con ra, mới khiến con thoát chết. Đổi lại bản thân cậu ấy bị huỷ đi khuôn mặt. Sau đó cậu ấy đã nuôi con mười lăm năm, mãi tới sau này, khi cậu ấy chết.” Hàn Trọng Viễn lại nói.

Hàn Trọng Viễn không kể cặn kẽ chuyện xảy ra trong mười lăm năm này, Tiền Mạt vẫn quan sát hắn, tới tận bấy giờ, mới phát hiện trong mắt hắn xuất hiện một vệt dịu dàng.

Từ lúc đến đây đã đập vào mắt cảnh Mạnh Ân được con mình ôm, Tiền Mạt bèn không thích cậu bé ấy. Nhưng bây giờ, bất giác lại nảy sinh thiện cảm với cậu.

Điều chỉnh tâm trạng một chút, Tiền Mạt mới nói: “Chuyện này mẹ muốn suy nghĩ cho thật cẩn thận… Con nhốt cậu bé trong phòng nghỉ không sao đấy chứ?”

Hàn Trọng Viễn nhìn về phía phòng nghỉ, dịu dàng trong mắt càng thêm nồng đậm. Tâm tình xao động cùng bất an sau khi hồi tưởng một đời, càng làm hắn khẩn thiết muốn được nhìn thấy Mạnh Ân.

Mở cửa phòng nghỉ ra, Hàn Trọng Viễn liền thấy Mạnh Ân ngồi ôm đầu gối dưới đất, trong mắt đầy tràn mờ mịt cùng hoảng sợ. Nội tâm hắn hơi khó chịu, sau đó bèn kéo người từ dưới đất dậy: “Cậu theo tôi về nhà.”

Hàn Trọng Viễn tuyệt chẳng có ý định ở lại trường để học. Không sai, trước đây thành tích của hắn vô cùng tốt, nhưng ba mươi năm đã qua, những gì từng học thời Trung học hắn đã sớm quên sạch. Bây giờ hắn mà ở lại trường học thì khẳng định sẽ chả nghe hiểu gì hết. Về phần dự thi Đại học…

Ngay cả việc bài thi Đại học môn Văn từng bị trừ ít điểm mà cảm thấy tiếc nuối hắn cũng đã quên, chẳng lẽ còn có thể nhớ được gì khác?

So với ở trường lãng phí thời gian, chẳng thà hắn đi làm việc khác còn hơn! Ít nhất thì lấy tình huống hiện giờ, nếu chỉ có mình hắn sống lại thì kĩ thuật máy tính của hắn tuyệt đối là đệ nhất thế giới – hắn huỷ đi Hoa Viễn, cũng chỉ dựa vào tài lẻ này.

Hàn Trọng Viễn đang nghĩ những việc mình cần phải làm, Mạnh Ân lại hoảng sợ run run: “Em… Xin lỗi, em…”

“Không cần xin lỗi.” Hàn Trọng Viễn đáp. Chỉ cần Mạnh Ân không phản bội hắn, hắn vẫn sẽ đối tốt với cậu.

“Hả?” Mạnh Ân hơikhó hiểu.

“Mau lên, theo tôi về nhà!”

“Mẹ của em… Em…” Dù sao Mạnh Ân vẫn cảm thấy mọi chuyện tiến triển không hợp lí. Lúc trước Hàn Trọng Viễn ghì cậu lại, cậu còn tưởng Hàn Trọng Viễn nổi giận, không ngờ Hàn Trọng Viễn lại kéo cậu đi…

Hàn Trọng Viễn lạnh mặt khiến Mạnh Ân thấy hơi sợ, thậm chí còn định tránh né giống như chạy trốn bố của mình vậy. Nhưng nhớ lại nụ cười ấm áp của Hàn Trọng Viễn ban sáng khi tất cả mọi người chửi mắng mình, cậu lại chẳng rời được bước chân.

Nghe thấy câu nói đứt quãng của Mạnh Ân, Hàn Trọng Viễn cau mày, có hơi mất hứng. Trước kia Mạnh Ân chỉ có một mình, kết quả sau khi sống lại, đầu tiên xuất hiện một người cha, bây giờ không ngờ còn có một người mẹ…

Tuy hắn chỉ hận không thể nhét Mạnh Ân vào bao rồi mang về, để cậu không còn liên quan đến những người đó nữa, nhưng cũng biết điều ấy là bất khả thi. Hít sâu vài hơi, rốt cuộc bảo: “Chuyện này để mẹ tôi xử lí, cậu theo tôi về nhà!”

Trên người Mạnh Ân phải bôi thuốc trị thương, quần áo Mạnh Ân phải thay, với cả tình hình trong nhà Mạnh Ân, cũng phải tìm người điều tra một chút. Nếu biết trước mình còn có cơ hội trở về lần nữa thì hắn nhất định đã bắt Mạnh Ân khai sạch sành sanh mọi chuyện trước kia của cậu rồi! Hàn Trọng Viễn hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn Mạnh Ân mặt xám mày tro một cái, khiến Mạnh Ân vô thức rụt cổ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.