Ân Hữu Trọng Báo

Chương 23: Chương 23: Nhà mới




Hàn Trọng Viễn bảo Tề An An mua một căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách ở gần trường chuyên ngữ, bố cục tương tự như nơi ở đời trước, bài trí càng chẳng mấy khác nhau. Sau khi lấy tiền ở chỗ Tiền Mạt, hắn bèn đưa Mạnh Ân đến ở.

“Cậu thích chỗ này không?” Dẫn Mạnh Ân vào nhà, Hàn Trọng Viễn hỏi. Trước đây căn hộ kia là do Mạnh Ân sắp xếp, hắn nhận ra, Mạnh Ân rất thích sự sắp xếp ấm cúng như vậy.

“Thích ạ.” Mạnh Ân quan sát mọi thứ xung quanh, có thứ cảm giác không dám tin. Mặc dù cậu từng ở trong ngôi biệt thự tráng lệ kia của nhà họ Hàn, nhưng cậu vẫn thích nhà kiểu căn hộ hơn, nhất là hai phòng ngủ và một phòng khách nho nhỏ thế này.

Cậu còn nhớ khi mình học năm hai Tiểu học, từng đến nhà người bạn duy nhất có thể coi là thân thiết trong lớp. Căn nhà kia của bạn học và bố mẹ cậu ấy, chính là hai phòng ngủ một phòng khách.

Căn nhà ấy cũng chẳng lớn lắm, nhưng khắp nơi đều toát lên ấm cúng, khác hoàn toàn căn nhà vừa bẩn vừa hỗn tạp của cậu. Khi ấy cậu còn nghĩ, chờ cậu trưởng thành, nhất định phải có một căn nhà như vậy, sau đó sống cùng vợ con. Về sau, thậm chí cậu còn tưởng tượng ra đủ kiểu bài trí.

Căn nhà này cũng không giống hệt trong tưởng tượng của cậu, nhưng lại có rất nhiều điểm tương tự, Mạnh Ân chỉ nhìn thôi là đã thấy hạnh phúc rồi.

Nghe Mạnh Ân nói, Hàn Trọng Viễn hết sức hài lòng: “Học sinh trường chuyên ngữ đều phải ở nội trú, nhưng tôi đã tìm mẹ nhờ cậy chút quan hệ rồi, cậu sẽ không phải trọ ở trường, buổi trưa cũng có thể ra ngoài. Tôi đã bảo cậu từ trước, mặc dù cậu đi học, nhưng quan trọng nhất vẫn là chăm sóc tôi chu đáo, nên cậu nhất định phải về nhà đúng giờ đấy!”

“Em biết rồi.” Mạnh Ân gật đầu, đối với cậu, còn có thể đi học đã là phước lớn trời ban, phải nấu cơm chăm nom Hàn Trọng Viễn căn bản chẳng có gì to tát. Phải biết, trước đây khi cậu còn học ở Hồng Tài thì cũng phải về nhà nấu cơm cho Lý Thục Vân, nhà còn cách trường xa ơi là xa.

Dáng vẻ ngoan ngoãn này của Mạnh Ân khiến lòng dạ Hàn Trọng Viễn cực kì thoải mái, bảo thêm: “Thật ra cậu nấu cơm cũng không cần nấu nhiều quá, sáng nấu cháo, trưa và tối nấu hai món là được rồi. Tôi không thích phung phí, nếu cậu bận việc thì nấu tạm cho tôi bát mì cũng được.”

“Em nhất định sẽ làm thật tốt!” Mạnh Ân vội trả lời, đôi mắt lấp lánh.

Tâm tình Hàn Trọng Viễn lại càng tốt, kéo Mạnh Ân vào phòng ngủ: “Được rồi, bây giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ngủ thôi!”

Vốn Mạnh Ân muốn đổi phòng ngủ với Hàn Trọng Viễn, nhưng nhớ ra trước đây Hàn Trọng Viễn từng bảo hắn không ôm người sẽ không ngủ được, cũng không từ chối nữa, thậm chí còn hơi vui mừng.

Chỉ cần có thể gần gũi với Hàn Trọng Viễn một chút, cậu đã thấy mãn nguyện rồi.

Mạnh Ân ngủ rất ngon, Hàn Trọng Viễn ngủ lại chẳng ra sao, thậm chí còn trằn trọc không chợp mắt được.

Trước khi sống lại, từ vùng ngực trở xuống của hắn đều không có cảm giác. Sau khi sống lại, tâm tình lên lên xuống xuống, cứ gặp phải chuyện này nối tiếp chuyện kia, tất nhiên cũng chẳng để ý đến phản ứng sinh lí của mình. Nhưng giờ rất nhiều chuyện đã êm đẹp, hắn còn ở cùng Mạnh Ân trong căn nhà ấm áp như thế, tất cả những điều này khiến hắn bất chợt nảy sinh phản ứng.

Với hắn, cảm giác này đã có hơi xa lạ. Nhưng là một người đàn ông, theo bản năng hắn vẫn biết phải làm gì mới có thể khiến mình thoải mái.

Thấy Mạnh Ân đã ngủ, Hàn Trọng Viễn quay lưng lại, xé mấy tờ khăn giấy, ở dưới chăn “tự xử”.

Đối với hành động tự túc là hạnh phúc này, Hàn Trọng Viễn cũng chẳng thấy có gì không ổn cả. Chưa nói đây là việc phần lớn đàn ông chắc chắn đều từng làm, đời này nếu hắn không định lấy vợ, chỉ e sẽ vẫn phải dựa vào tay phải của mình.

Suy nghĩ của Hàn Trọng Viễn rất đơn giản, lại chẳng ngờ mình cố gắng hồi lâu, đến lúc sắp đạt cao trào, Mạnh Ân lại quay người ôm lấy hắn, mà hắn cũng không kiềm chế được bắn ra.

Thiếu niên bên cạnh đang say ngủ, gương mặt đầy tràn non nớt. Hàn Trọng Viễn nhìn một lát, vo khăn giấy lại rồi vứt đi, sau đó ôm chặt người trong lòng không buông.

Sáng sớm hôm sau Mạnh Ân đã dậy, vừa mở mắt bèn cảm thấy có thứ gì cưng cứng đang tì sát đùi mình.

Hàn Trọng Viễn nghẹn tiểu ư? Mỗi lần cậu nghẹn tiểu đều sẽ như vậy… Mạnh Ân nhìn người bên cạnh đã mở mắt: “Hàn Trọng Viễn, anh muốn đi vệ sinh à?”

Nhất thời Hàn Trọng Viễn có cảm giác không biết nên nói gì, nhưng cũng biết vì quan hệ của Lý Thục Vân mà từ nhỏ hoàn cảnh sống của Mạnh Ân đã thiếu thốn, máy tính tivi đều chưa từng tiếp xúc, e chẳng mấy hiểu biết chuyện nam nữ. Hơn nữa Mạnh Ân còn hơi thiếu dinh dưỡng, dậy thì cũng chậm hơn người bình thường…

Có điều không sao, mấy năm nữa là Mạnh Ân trưởng thành rồi, hắn không ngại phải chờ.

“Chúng ta cùng đi vệ sinh!” Hàn Trọng Viễn rời giường, lạnh lùng trả lời.

Mạnh Ân không bao giờ cãi lời người khác, vội vàng đi theo.

Hai người cùng bước vào nhà vệ sinh, Hàn Trọng Viễn càng thêm kiên định muốn phổ cập cho Mạnh Ân một ít kiến thức, lại chẳng ngờ bỗng nhiên, điện thoại mà hắn mới mua lại đổ chuông.

Sau khi sống lại, Hàn Trọng Viễn thấy chiếc điện thoại kia của mình lưu rất nhiều tin nhắn cũ của Lịch Tiếu Tiếu, bèn không thích, dứt khoát vứt nó đi, sau đó mua điện thoại khác và đổi số. Mà số máy này, giờ cũng chỉ có Tiền Mạt biết.

“Mẹ, sao vậy?”

“Tao là bố mày! Hàn Trọng Viễn, mày về ngay, tao có chuyện muốn nói với mày!” Giọng nói của Hàn Thận từ trong điện thoại truyền ra.

Hàn Trọng Viễn khẽ cau mày, trực tiếp tắt máy, sau đó tháo pin ra.

“Sao thế ạ?” Mạnh Ân tò mò hỏi.

“Không sao, cậu đi nấu cháo đi! Tráng thêm ít trứng gà dưới cháo nữa, chờ chúng ta đi mua ít đồ sinh hoạt xong thì sẽ mua trứng vịt về làm trứng vịt muối.” Hàn Trọng Viễn nói.

Mạnh Ân lập tức gật đầu. Cậu rất thích ăn trứng vịt muối, không ngờ Hàn Trọng Viễn cũng thích.

Thứ hai Mạnh Ân mới phải đến trường báo danh, Hàn Trọng Viễn bèn đưa cậu tới siêu thị gần đấy. Mà bên trong biệt thự nhà họ Hàn, Hàn Thận cầm điện thoại, sắc mặt lại càng lúc càng khó coi.

Ông ta đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi. Hôm trước gọi điện đến trường của Hàn Trọng Viễn, sau khi biết Hàn Trọng Viễn nghỉ học, còn nghe một ít khúc mắc của hắn với Mạnh Ân, ông ta không sao yên lòng được. Cuối cùng tốn chút công sức xử lí ổn thoả chuyện công ti, lại gọi chị cả của mình đến chăm sóc mẹ mình, sau đó bèn ba chân bốn cẳng đến thành phố S.

Nửa đêm hôm qua ông ta bay đến, vừa hạ cánh bèn tới biệt thự của Tiền Mạt ngay, hỏi Tiền Mạt chuyện của Hàn Trọng Viễn. Ông ta cho rằng Tiền Mạt sẽ trách cứ Hàn Trọng Viễn cùng ông ta, không ngờ Tiền Mạt chẳng hề để ý chuyện con trai nghỉ học, thậm chí còn không cho ông ta nửa đêm gọi điện quấy rầy giấc ngủ của con trai…

Ông ta chỉ có thể đợi đến sáng, mới gọi điện bằng điện thoại của Tiền Mạt. Kết quả con trai ông ta hay rồi, lại trực tiếp ngắt máy.

“Thằng nhóc láo toét này, nó tắt máy rồi!” Hàn Thận hơi thở gấp.

“Anh mắng con tôi làm gì?” Tiền Mạt lạnh lùng lên tiếng.

“Tiểu Mạt, trước là anh không đúng, đã lỡ hẹn, nhưng chuyện lớn như vậy sao em có thể không nói cho anh biết? Mấy tháng nữa Tiểu Viễn phải thi Đại học rồi, vậy mà đột nhiên lại nghỉ học, còn bị người ta nói là đồng tính luyến ái…”

“Tiểu Viễn nó chính là đồng tính luyến ái đấy, làm sao nào?” Tiền Mạt hỏi lại.c

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.